Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 62: Căm Ghét Tựa Rắn


Đọc truyện Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư – Chương 62: Căm Ghét Tựa Rắn


“Sư huynh, khoan nói mấy thứ khác, bọn ta dẫn huynh đến tập hợp với mọi người, Tôn sư huynh và mọi người nhất định sẽ rất vui.” Vị đệ tử Kiếm tu nói nhiều nhất trong đám thốt lên.
“Thân thể ta còn không tiện, vẫn là đợi bọn họ đến đây đi.” Nam Cung Hạo khom lưng bắt lấy Sữa Bò đang nhặng xị bên chân Tô Thiếu Bạch, tránh cho nó làm phiền đầu bếp nhỏ, rồi lại dùng cằm hất một đường cong đầy lợi hại về phía nồi niêu cho đầu bếp nhỏ thấy, khăng khăng muốn ăn cơm trưa trước rồi mới tính sau.

Mấy vị Kiếm tu nhìn thi thể con nhện trên mặt đất, mấy con nhện độc này đi cùng bọn họ cũng chừng năm sáu ngày rồi, đánh đâu thắng đó, ít nhất là dưới đáy vực này không có địch thủ, giờ toàn bộ chân vuốt đều bị cắt hết, thịt nát xương tan.

Cái dáng vẻ ra tay gọn gàng sạch sẽ này mà là “Thân thể còn không tiện” sao? Rồi lại nhìn sư huynh thản nhiên cầm cục lông trắng trở lại dưới tàng cây, sau đó lại đi dọn dẹp nồi niêu cho đầu bếp nhỏ, trong chớp mắt ai nấy liền hiểu.

Một Kiếm tu cười cười gãi đầu, ngầm hiểu mở miệng, “Đúng vậy đúng vậy, ta cũng mệt rồi, vừa vặn nghỉ chân trước một lát.”
Một Kiếm tu khác xắn tay áo, “Tiểu Bạch, ta đến giúp ngươi dựng lại lò bếp.”
“Ta đến giúp ngươi rửa nồi.” Giúp một tay chắc có thể được ăn cơm chùa chứ nhỉ? Mà nói đến tay nghề nấu cơm của vị đệ tử Bác Sơn phái này, quả thật là không kém đầu bếp tí nào, lúc trước chỉ ở bên cạnh là có thể ngửi được mùi hương thơm lừng rồi.

Có mấy Kiếm tu giúp đỡ, lò bếp nhanh chóng được dựng lại lần nữa, có điều nguyên liệu nấu ăn bị hủy không có cách dùng lại.

Phải nấu lại cơm canh tẩm bổ cho Kiếm tu đại nhân, rồi lại phải chuẩn bị cho mấy vị Kiếm tu đang muốn ăn chực nào đó, Tô Thiếu Bạch nhức đầu một hồi, cuối cùng lấy cái lò nướng ra.

Ướp xong ba con cá và hai chân linh thú cho vào nướng, mấy hôm trước tìm được chút mật ở đáy vực, hôm nay vừa vặn xem thử hiệu quả vị mật nướng thịt thế nào.

Mùi hương mật được phết lên chân linh thú truyền đi, khiến cho mấy vị Kiếm tu nào đó đều trông mong nhìn món linh khí màu đen kỳ lạ kia.

“Ăn hết thì nói với ta.” Nhân dịp mấy cậu bạn Kiếm tu đang hè nhau vây quanh lò nướng nghiên cứu, Tô Thiếu Bạch ngồi xổm bên người Kiếm tu đại nhân, lấy thức ăn đã chuẩn bị tốt trong nhẫn trữ vật lặng lẽ đưa cho y.

Dù thế nào, sau khi trở lại, Nam Cung Hạo vẫn sẽ tổ đội với Lý Ức Niên, trước mặt nhiều người, đầu bếp nhỏ cũng không tiện tiếp tục lộ liễu bám lấy Kiếm tu đại nhân.

Đôi con ngươi màu hổ phách của Nam Cung Hạo chớp chớp hai cái, cuối cùng rũ mắt, ngăn lại sự khác thường nơi đáy mắt, nhận lấy rồi khẽ gật đầu.

Mọi người chỉ mới ăn được phân nửa, mấy người Tôn Chí cũng đã chạy đến.

Ngửi thấy mùi, rồi lại thấy con nhện to dùng nằm vật trên đất thì có chút giật mình, rồi lại thấy mấy Kiếm tu vây quanh lò nướng cùng chia chác đồ ăn, thì không khỏi mừng rỡ.

Sau khi tụ họp lại lần nữa, sắc mặt ai nấy đều vui mừng.

Lý Ức Niên và Tôn Chí dẫn đầu mọi người đến bên Nam Cung Hạo, luôn miệng hỏi này hỏi nọ.

Trong chớp mắt, Kiếm tu đại nhân liền bị chìm trong biển người.

Nhóm Thẩm Phi Hồng và Thượng Quan Linh cũng đến xem Tô Thiếu Bạch, thấy cậu bình yên vô sự thì vô cùng vui vẻ.

Trương Khai Nguyên thì lại đợi mọi người đi rồi, mới áy náy đến trước mặt Tô Thiếu Bạch, “Xin lỗi, khi đó là do ta không bảo vệ tốt.”
Dù sao chuyện khi đó xảy ra quá đột ngột, Tô Thiếu Bạch cũng không trách cứ gì Trương Khai Nguyên.

Lại nói, giữa hiểm nguy lại có đường thoát chết.

Mình cũng coi như là trong họa có phúc, trái lại còn nhận được cơ duyên lớn.


Mang theo một chút sự xấu hổ, cậu cắn môi dưới, “May mà khi đó có Kiếm tu đại nhân, ta đây không phải là còn tốt đẹp sao!” Thay vì nói về chuyện Trương Khai Nguyên bảo vệ không thành, cậu lại càng muốn biết cái người đẩy mình khi đó là ai, “Khai Nguyên, ta muốn hỏi ngươi, lúc đó ngươi có thấy đứng sau ta là ai không?”
“Hình như là Lâm Bái, thấy ngươi và sư huynh rơi xuống, hắn sợ đến mức run rẩy cả người.

Có điều cơ duyên của hắn lại rất tốt, sau khi bọn ta xuống đáy vực tìm hai ngươi, hắn vô tình nhặt được một cây sáo có hình thù kỳ lạ, có thể dùng sóng âm để điều khiển trùng độc.” Nếu không vì vậy, Trương Khai Nguyên cũng sẽ không nhớ kỹ tên của người này.

Lâm Bái? Trong lòng Tô Thiếu Bạch đột nhiên trầm xuống, trong này có sự cố ý không đây? Thật đúng lúc xuống đáy vực thì lại có được cây sáo điều khiển trùng độc, nếu là đã tìm được trước đó, e là chỉ lừa người chưa nói ra mà thôi, khi đó tại vách đá đột nhiên xuất hiện một lượng lớn rắn sa mạc đỏ, cũng đã là chuyện đáng phải cân nhắc rồi.

Chuyện mình sợ rắn, trước đây chỉ vô tình nói qua cho Triệu Lôi, mà lúc còn ở Bích xá, Lâm Bái và Triệu Lôi gần như là như hình với bóng.

Nếu Lâm Bái cố ý, vậy đám rắn sa mạc đỏ đó xem chừng chuẩn bị riêng cho mình.

Nhưng mà, chẳng phải xem mình như bạn bè sao, tìm mọi cách hại mình là vì cớ gì?
Mấy thiếu niên vây kín Nam Cung Hạo không chút kẽ hở, mà Lâm Bái hiện tại cũng đứng bên trong vòng người, nhìn từ góc độ của Tô Thiếu Bạch thì chỉ có thể thấy được bóng lưng yếu ớt mà thôi.

Trong lòng đầu bếp nhỏ không khỏi có chút nặng nề lo lắng.

Đối với đội ngũ này, Nam Cung Hạo thực sự là một người đáng tin cậy, sau khi y và Tô Thiếu Bạch trở lại, cũng tựa như ánh mặt trời rẽ mây, xua đi tầng mây ảm đạm bao phủ bên trên đội ngũ, khiến mọi người thả lỏng không ít.

Đêm đó, sau khi tiến vào trong linh khí nghỉ ngơi, Kiếm tu và mấy thiếu niên lại vây Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch một lần nữa, hò la ầm ĩ đòi bọn họ nói về trải nghiệm mấy ngày qua.

Nam Cung Hạo luôn là người yêu chữ như vàng, nên ai nấy cũng không dám làm càn với y, bèn sáng mắt nhắm mục tiêu là Tô Thiếu Bạch.

Đầu bếp nhỏ được sủng mà kinh, đành phải kiên nhẫn kể lại chuyện sau khi cả hai rơi xuống vách đá thì gặp phải con trùng, Sữa Bò rồi tóm tắt đơn giản mấy ngày ở dưới đáy vực một chút, dựa theo sự mong chờ của tập thể mà cường điệu hóa sự anh minh thần vũ của ai kia khi đấu với mấy con trùng và dị hú.

Về phần luyện chế Tử Điện Thanh Sương và chuyện gặp được vị tiền bối trong động thì vô thức bỏ qua tất.

Cũng không biết có phải Nam Cung Hạo được lòng người quá hay không, hay là do đầu bếp nhỏ có khiếu kể chuyện, ai nấy đều chậc chậc, nghe mãi không thấy chán, hơn nửa đêm vẫn kỳ kèo không chịu nghỉ ngơi.

Sữa Bò chớp đôi mắt to màu lam ngồi trên đầu gối Tô Thiếu Bạch, bày ra dáng vẻ “ta vừa ngoan lại vừa đáng yêu”, vô cùng dễ thương khiến cho không ít thiếu niên muốn đến xoa xoa mấy cái.

Thượng Quan Linh lại càng không chút ngại ngần ôm hẳn nó vào trong lòng mình, đến cả Tôn Khởi Linh cũng không nhịn được mà chạy lại sờ sờ.

“Sư huynh, kiếm của huynh sao lại thay rồi?” Kiếm tu ngồi bên người Nam Cung Hạo sắc sảo phát hiện thanh phi kiếm rực rỡ sau lưng y.

“Đây là cơ duyên lớn nhất ta gặp được trước đó.” Nam Cung Hạo đắc ý cong khóe môi, một lời hai nghĩa, đôi con ngươi bỗng nhiên đảo qua bóng lưng cứng ngắc của đầu bếp nhỏ, bí hiểm cười.

“Ôi? Sư huynh, biểu diễn cho bọn ta xem chút đi?”
“Đúng đó, sư huynh, lấy ra cho bọn ta xem chút với!”
Nhóm Kiếm tu nhao nhao nói.

Nam Cung Hạo không phụ sự mong đợi của mọi người, tự mình tháo Tử Điện Thanh Sương xuống, đầu ngón tay trân trọng khẽ vuốt ve thân kiếm, cẩn thận đặt lên đầu gối mình.

Lưng kiếm thẳng tắp, dốc kiếm thoai thoải, được vỏ kiếm bao lấy để lộ ra cán kiếm vững chắc, khẽ nghiêng thân kiếm dưới ánh trăng, ánh sáng sắc bén khẽ tỏa ra, linh khí nồng đượm, thi thoảng còn xuất hiện vài tia chớp màu tím nho nhỏ.


“Vậy mà là Cam phẩm!” Tôn Chí là người đầu tiên phát hiện ra phẩm cấp của thanh kiếm, nén không được bèn kinh hô.

Nhóm Kiếm tu vốn chỉ tán thán lúc thanh kiếm này ra khỏi vỏ đã để lộ khí chất xứng với sư huynh mình, nhưng đến khi phát hiện là Cam phẩm thì không khỏi ồn ào muốn tự tay sờ thử.

Cam phẩm! Vậy mà lại là một trong những linh khí Cam phẩm còn tồn tại chưa đến một trăm cái! Hơn nữa nhìn linh khí bên trong Cam phẩm này, nếu loại trừ các linh khí dạng khác, chỉ xét về linh kiếm, e rằng số lượng còn tồn tại đến nay chỉ còn hai, ba chục thanh! Sư huynh vậy mà lại có thể nhặt được một thanh thần kiếm Cam phẩm trong Bà Sa Kính Thiên? Tựa như một ngọn lửa bùng lên, nhóm Kiếm tu lập tức xôn xao!
“Không biết là vị Chú Kiếm đại sư nào lại để lại một thanh thần binh lợi khí này nữa!”
“Có thể sợ một cái cũng được rồi!”
“Ôi, vì sao ta lại không có được cơ duyên như vậy chứ!”
“Bốp! Bốp!” Móng vuốt của ai nấy đều bị Nam Cung Hạo không chút lưu tình đánh, “Chỉ cho nhìn không cho đụng!”
Sư huynh keo kiệt quá đi, nhóm Kiếm tu ôm bàn tay bị sưng đỏ hâm mộ nhìn trường kiếm trên đầu gối Nam Cung Hạo, lòng thầm oán giận.

Mà Kiếm tu đại nhân lại thản nhiên như không, không cho bất kỳ ai đụng phải, Tô Thiếu Bạch ôm Sữa Bò nhìn cái mặt tảng băng của ai kia cười đến ngất ngây.

“Quá nửa đêm rồi, không ngủ được thì bắt đầu tu luyện đi.” Nam Cung Hạo đeo Tử Điện Thanh Sương lại lên lưng, xua đuổi nhóm người ầm ĩ rời khỏi.

Sau khi nhóm Kiếm tu tản ra, Lý Ức Niên mới nhìn sang thanh trường kiếm kinh thế hãi tục này, Cam phẩm, không biết sau này mình có cơ hội luyện ra hay không?
Sau khi rời giường, Tô Thiếu Bạch phát hiện lần đầu tiên Sữa Bò gối đầu cạnh mình, khi ngủ còn tỏa ra mùi hương ngọt ngào vô cùng.

Cục lông này đêm qua không chạy đi à? Đầu bếp nhỏ theo thói quen liếc mắt sang phía Nam Cung Hạo, phát hiện Kiếm tu đại nhân đang bình tĩnh quay đầu đi.

Rốt cuộc là không bỏ mình hay là bị ai đó trả lại vậy? Đầu bếp nhỏ bất đắc dĩ nhìn trời.

Sau khi rửa mặt trở lại, Tô Thiếu Bạch phát hiện Tôn Khởi Linh đang lén ngồi xổm trước chỗ nằm của mình.

“Cô đang làm gì đó?” Đầu bếp nhỏ không khách khí hỏi.

Cậu quả thực không có chút thiện cảm nào với Tôn Khởi Linh.

Tôn Khởi Linh bị cậu dọa cho phát hoảng, hoảng hốt đứng dậy, trước khi đi còn không quên vuốt tóc rồi ném cho cậu một cái liếc xéo.

Trước mặt Sữa Bò có bày mấy miếng thịt mỡ khô, cục lông không ngừng ngửi, ngậm vào rồi lại nhổ ra, vì không có răng nên không biết làm sao để ăn mỹ vị trước mặt.

Cô nương này đến cho Sữa Bò ăn? Chắc không phải hạ độc đó chứ? Tô Thiếu Bạch nghi ngờ quay đầu nhìn bóng lưng của Tôn Khởi Linh.

Nam Cung Hạo tiếp tục đi trước đội ngũ lần nữa, mọi người cũng không sử dụng trùng độc của Lâm Bái để mở đường nữa.

“Bịch!” Dị thú thứ ba bị tia chớp màu tím đánh cho ngã lăn quay, trong chớp mắt đã bị Nam Cung Hạo giết chết, tập thể Kiếm tu và thiếu niên lại vang lên tiếng hoan hô lần nữa.

Phi kiếm Cam phẩm mang thần thông rất hợp với thân thủ của Nam Cung Hạo, bọn họ quả thực có thể kiêu ngạo tung hoành đi qua khỏi đáy vực này, mà phạm vi hoạt động của mấy thiếu niên cũng gia tăng hơn nhiều, mong mỏi thu hoạch nhiều hơn nữa.


“Soạt soạt soạt!” Rắn sa mạc trước mặt Tô Thiếu Bạch bị chém làm ba đoạn.

Vết kiếm bị chém ngang là do phi kiếm trong tay Trương Khai Nguyên chặt đứt, còn kiếm khí tại vị trí tấc thứ bảy, rõ ràng là của Kiếm tu đại nhân.

Đầu bếp nhỏ trắng bệch mặt mày vô thức nhìn về phía Nam Cung Hạo cách đó không xa, đối phương điềm nhiên như không mà quay đầu đi, đi phía trước Lý Ức Niên.

“Lâm Bái, mau lấy cây sáo của ngươi giúp mọi người đuổi mấy thứ này đi.” Thượng Quan Linh chớp hàng mi cong hô lên với Lâm Bái, xem chừng bọn họ lại đi vào khu vực có nhiều rắn sa mạc rồi.

Nam Cung Hạo nghe tiếng thì nhìn sang, chợt thấy có một thiếu niên hơi đỏ mặt ứng tiếng đáp, rồi lấy một thứ như bạch ngọc từ trong lòng ra, đặt bên môi.

Nhận ra ánh mắt Kiếm tu đại nhân nhìn sang, ngón tay Lâm Bái khe khẽ run.

Khoảng nửa chén trà sau đó, rắn sa mạc bốn phía đều đi mất sạch.

“Mấy ngày nay, cây sáo điều khiển trùng của Lâm Bái đã giúp không ít.” Tôn Chí thấy Nam Cung Hạo nhìn Lâm Bái như có điều suy nghĩ, bèn giải thích.

“Cây sáo đó làm sao hắn lấy được?”
“Chắc là vào hôm vừa xuống đáy vực thì nhặt được trong bụi cỏ Hồng Sa.

Nghe nói lúc bầy rắn trườn tới, Kiếm tu cùng tổ với hắn không kịp cứu, nhưng mà không ngờ hắn không những còn sống mà còn không bị cắn trúng, công lao là nhờ cây sáo đó.”
Nam Cung Hạo nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Ban đêm, Tô Thiếu Bạch giới thiệu với mọi người suối nước nóng mà mình và Nam Cung Hạo phát hiện được, sau khi tắm còn sảng khoái hơn cả suối nước nóng trong khách điếm tại trấn Lê Mộc, hiệu quả tốt hơn nhiều.

Mấy thiếu niên vô cùng vui mừng.

Đầu bếp nhỏ vì phải giúp Sữa Bò tắm táp nên luôn là người ở lại cuối cùng.

Vài hôm sau, trùng hợp Lâm Bái xuống suối muộn, cùng Tô Thiếu Bạch ở lại cuối cùng.

“A!” Tô Thiếu Bạch mặc xong quần áo đang định tóm lấy Sữa Bò bên cạnh hồ, đột nhiên té ngã vào trong suối nước nóng, nước bọt văng lên mặt Lâm Bái đứng bên bờ.

“Ngươi sao vậy?” Lâm Bái còn chưa cột kỹ vạt áo, hoang mang hỏi.

“Rắn! Sao chỗ này lại có rắn?” Tô Thiếu Bạch che mắt cá chân, chỉ vào con rắn sa mạc đỏ trườn trong bụi cỏ, hai cái lỗ màu trắng bạc vừa bị rắn cắn giữa kẽ tay nhanh chóng hiện lên màu tím bầm.

“Vậy mau dùng đan dược giải độc đi.

Mau, ngươi có không?” Lâm Bái bối rối hỏi.

“Giúp ta tìm Thượng Quan Linh, nàng hẳn là có.

Mau, xin ngươi nhanh một chút, Lâm Bái.” Màu môi của Tô Thiếu Bạch tựa hồ cũng bắt đầu tím tái.

Nước ấm trong suối nước nóng không ngờ lại gia tăng tốc độ độc rắn chảy trong cơ thể.

Nọc độc của rắn sa mạc đỏ rất mạnh, nếu không mau chóng dùng đan dược giải độc, chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ là sẽ mất mạng.

Động tác chỉnh vạt áo của Lâm Bái đột nhiên chậm lại, trầm mặc đứng cạnh hồ nhìn Tô Thiếu Bạch gần như ướt đẫm toàn thân.


“Lâm Bái?”
“Xin lỗi, ta ngâm nước lâu quá, đột nhiên có hơi choáng.”
“Ngươi….”
“Ngươi yên tâm, một lát nữa là tốt thôi.” Lâm Bái nhìn người trong hô, hòa nhã nói.

“Lẽ nào con rắn đó là do ngươi thả?” Tô Thiếu Bạch trừng mắt.

“Ta? Sao có thể chứ?” Lâm Bái lắc đầu, vẻ mặt vô tội, “Đây là ý trời, cạnh suối nước nóng mà cũng có rắn.”
“Nhất định là ngươi, chỗ này chỉ có mình ngươi là có thể điều khiển rắn độc, bầy rắn trên khe núi cũng là do ngươi giở trò, đúng không? Ngươi sớm đã có cây sáo điều khiển trùng đó, ta nhớ rồi, lúc ngươi đẩy ta tại vách đá, thứ lộ ra trong người chính là cây sáo này!”
“Nói nhảm, khi đó rõ ràng cây sáo ta đặt ở….” Ý thức được mình nói gì, Lâm Bái hốt nhiên ngừng lại một chút, sau đó thản nhiên nhún vai, “Ngươi có biết cũng chả sao, dù gì, người chết cũng không biết nói.”
“Quả thật là ngươi…” Tô Thiếu Bạch kinh hoàng nói không nên lời.

“Hừ, cùng là người biết Kiếm tu đại nhân trước, dựa vào đâu trong mắt y chỉ có mình ngươi là đặc biệt?” Lâm Bái lạnh lẽo nói, ngồi xổm xuống cạnh hồ, ánh mắt đầy oán độc.

“Ngươi….làm sao biết?” Lâm Bái cũng sớm biết Nam Cung Hạo?
“Ngươi và Triệu Lôi có cùng xuất thân, nhưng lúc ở Nhã Sơn Đường vừa ra tay đã lấy ra một khối linh thạch thượng phẩm, có thể ư? Huống chi cái túi linh thạch đó, ban đầu ta có thấy y dùng qua.

Ngươi nói xuất xứ của linh thạch là bí mật, không phải lý do là vậy sao?”
“……” Tô Thiếu Bạch im lặng, Lâm Bái xem như là chó ngáp phải ruồi à?
“Bởi vì những thứ này, ngươi muốn giết ta sao?” Tô Thiếu Bạch quả thực không thể tin nổi, chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, sao lại có tâm tư vặn vẹo dữ vậy?
“Y thích ngươi, quả thật, ta nhận ra.” Giọng nói Lâm Bái chợt dịu lại, nhưng gương mặt lại vô cùng căm hận.

“Hôm đó bên ngoài linh khí, lúc ngươi đưa Liệt Điểu nướng cho y, ta chưa từng thấy y nhìn ai ôn nhu đến vậy.

Ngay cả lúc cứu ta, cũng không có.”
Cái gì? Hắn nói Kiếm tu đại nhân thích mình? Tô Thiếu Bạch kinh sợ thôi rồi.

Lúc thấy hình ảnh đó, sự ghen tị tựa như con rắn độc, điên cuồng gặm nhắm nội tâm hắn, cuối cùng dẫn đến sát khí.

Hai mắt Lâm Bái đỏ đậm, móng tay gần như đâm vào sâu vào lòng bàn tay của mình, “Thật không ngờ, y lại vì cứu ngươi mà nhảy xuống! Từ bé đến giờ, y là người duy nhất chịu ra tay cứu ta, ta tuyệt không cho phép bất kỳ ai cướp y đi!”
Tô Thiếu Bạch nghe thấy ba chữ “bất kỳ ai”, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Linh thạch của Lý Ức Niên, chắc không phải là ngươi trộm đó chứ?”
“Không sai.

Để cho ngươi chết được rõ ràng cũng tốt, ban đầu vốn muốn nhét vào trong túi trữ vật của ngươi, không ngờ, chẳng biết từ khi nào ngươi lại đổi sang dùng nhẫn trữ vật, ta không còn cách nào khác ngoài việc ném túi bên ngoài viện để dẫn dụ bọn họ đến.” Bên môi Lâm Bái toát ra một nụ cười mỉm đầy đắc ý, hắn rất chắc chắn trong túi Tô Thiếu Bạch có linh thạch thượng phẩm.

Từ trước đến nay Tôn Khởi Linh luôn gai mắt Tô Thiếu Bạch, chỉ cần chuyện có dính đến cậu, nhất định sẽ làm lớn chuyện này lên, về phần cuối cùng, dù là hai bên ai bị mất mặt, hắn chỉ cần chờ xem kịch vui mà thôi.

“Lâm Bái, ta thật sự đã từng coi ngươi là bạn bè.” Tô Thiếu Bạch lắc đầu, thở dài.

“Nếu y không thích ngươi, ta cũng có thể coi ngươi là bạn.” Lâm Bái ngạo mạn đáp, đột nhiên sắc mặt biến đổi, “Tại sao ngươi vẫn còn tỉnh táo?”
Độc rắn hẳn là phải sớm phát tác rồi chứ!
Tô Thiếu Bạch nhìn hắn, buông vết thương che nơi cổ chân ra, máu nơi đó chẳng những không bị biến đen, ngược lại còn là màu đỏ.

“Ta vốn dĩ, chỉ muốn thử ngươi mà thôi.” Nỗi hoài nghi người bên cạnh có thể tùy thời độc giết mình, cảm giác này quả thực như giòi trong xương chân, không thể chịu được.

Nhưng không ngờ, đến khi chân tướng rõ ràng, cảm giác này lại càng khó chịu hơn.

“Ngươi không trúng độc?”
“Chuyện này, chỉ là một cái bẫy.” Nam Cung Hạo, Tôn Chí, Thẩm Phi Hồng, Lý Ức Niên, đột nhiên xuất hiện phía sau Lâm Bái, muôn màu sắc mặt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.