Đọc truyện Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư – Chương 49: Bà Sa Kính Thiên
Dám lắm, có khi hiểu nhầm to lắm đó.
Khó mà nhận ra sắc mặt Hứa trưởng lão khẽ đổi, cuối cùng hắn cũng không nói thêm gì.
Việc đã đến nước này, hắn cũng không đủ sức xoay chuyển cả đất trời, nếu thật là sau này tạo thành sai lầm lớn, chỉ có thể đến ngày đó chịu tội vậy.
Còn vài người cũng lục qua túi trữ vật, cuối cùng ngoại trừ Thẩm Phi Hồng và Tô Thiếu Bạch, không phát hiện thêm linh thạch thượng phẩm nào nữa trong túi.
Lý Ức Niên siết chặt hai tay, cuối cùng quay sang khom lưng với mọi người, “Xin lỗi, bởi vì chuyện của ta mà đã làm lỡ thời gian của mọi người.” Hứa trưởng lão ảm đạm sắp xếp, bảo mấy thiếu niên tản đi về ngủ hết.
Tô Thiếu Bạch nằm trên giường, trong lòng cũng có rất nhiều nghi vấn, vừa rồi lúc cuối cùng, Tôn Khởi Linh không cam lòng ngân ngấn nước mắt rời đi.
Từ trước đến nay Tôn Khởi Linh đều nhìn cậu không thuận mắt, cũng không che giấu tâm tư của mình, dù có bất kỳ tâm tình gì cũng đều thể hiện ra mặt.
Giờ nàng gấp gáp như vậy, lẽ nào linh thạch của Lý Ức Niên thật sự bị người trộm? Trằn trọc nửa đêm, mãi đến gần sáng, cậu mới ngủ được.
Sơn cốc Bình Tú là một sơn sốc dài hẹp xuôi từ bắc xuống nam, quy củ vào cốc, đều được định rằng phải đi bộ từ hai phía nam bắc vào.
Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Hứa trưởng lão bảo khách điếm chuẩn bị lương khô phát cho bọn họ, rồi mới dẫn mọi người vào sơn cốc Bình Tú.
Đứng tại cửa cốc ở phía nam Hứa trưởng lão hơi ngừng lại, bảo các thiếu niên chỉnh đốn lại y phục và tóc tai, chính mình cũng cẩn thận chỉnh lại mão, ra chiều kính cẩn.
Nam Cung Hạo bắt đầu đi từ đầu hàng, kiểm tra từng nhóm Kiếm tu, đến tận cuối hàng, rồi mới nói với Trương Khai Nguyên, “Chốc nữa vào Bà Sa Kính Thiên, nhớ kỹ phải cố gắng đi cạnh ta.” Trương Khai Nguyên ôn hòa cũng không nói nhiều, nghe thế cũng kiên định gật đầu.
Tô Thiếu Bạch tò mò đứng cạnh xem náo nhiệt, Nam Cung Hạo thật có dáng vẻ đội trưởng nha.
Đôi con ngươi màu hổ phách chuyển về phía Tô Thiếu Bạch ngừng một chốc, mãi đến khi thấy cậu cũng gật đầu theo Trương Khai Nguyên, mới xem như không có chuyện gì xảy ra mà trở lại đầu hàng.
Tô Thiếu Bạch kiễng chân nhìn lên phía trước, rồi lại cùng Trương Khai Nguyên đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai, đại nhân ngươi xem hai mươi ba người đứng giữa không tồn tại à, ngươi đầu sông, bọn ta cuối sông, sao có thể đứng cạnh nhau được.
Mà vừa khéo, ven đường lại đụng vị Thương trưởng lão gặp hôm qua, hai đội bèn cùng đồng hành, đường vào núi cũng không tính là lớn, đội ngũ gần trăm người trùng điệp nối đuôi nhau, dài tận mấy chục trượng.
Luyện Đan sư và Chú Kiếm sư đều là kiểu tu luyện trợ giúp cho những tu sĩ khác, xem như là hỗ trợ lẫn nhau, ít khi có khúc mắc.
Kinh Loan phái và Thiên Kỳ môn là hai môn phái đứng đầu tại đại lục Đông Hoàng, quan hệ cũng rất hòa bình.
Tu sĩ áo đen dẫn đầu Kinh Loan phái cũng biết Nam Cung Hạo, hai người cùng đi ở phía trước, thi thoảng sẽ nói vài câu.
Tô Thiếu Bạch đi ở cuối đội, bên phải là Kiếm tu Trương Khai Nguyên của Thiên Kỳ môn cùng tổ với cậu, bên trái là Luyện Đan sư Vân Đằng phái, mà vị Luyện Đan sư kia cũng tầm mười ba bốn tuổi, tên gọi Tập Hàn, trời sinh thích cười, trên gương mặt tròn có thêm hai cái lúm đồng tiền, nhìn qua rất dễ thương.
Mà giống với nhị sư huynh Hồ Khuê là tên với phong cách xa hoàn toàn.
Bên ngoài cùng là tu sĩ Kinh Loan phái, phía sau đeo một binh khí hình trăng khuyết kỳ quái, Tô Thiếu Bạch căn bản không biết đó là.
Nhưng nhìn mặt hắn lại thấy có cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Mãi đến khi hắn tự giới thiệu là Tư Đồ Lôi, Tô Thiếu Bạch mới chợt nhận ra, người này chính là đứa em trai mà Tư Đồ Phong vô cùng nhung nhớ.
Nhìn nhìn Tư Đồ Lôi, cậu cũng không rõ người này có điểm nào giống không nữa.
“Bình thường ta được Tư Đồ sư huynh giúp đỡ rất nhiều.” Tô Thiếu Bạch nở nụ cười với Tư Đồ Lôi, rồi nhớ đến vẻ mặt của ai đó mỗi khi nhắc đến em trai của mình, đáng tiếc thật, nếu như Tư Đồ sư huynh ở đây thì tốt rồi!
“Ngươi biết ca ca của ta?” Tư Đồ Lôi kinh ngạc nhướng hàng lông mi đen như mực, khẽ thở dài, “Huynh ấy vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe, vẫn thích nhéo tai người khác.
Hơn nữa, rất là nhớ ngươi.” Tô Thiếu Bạch cực kỳ vui vẻ khi làm thiên thần nhỏ truyền tin.
Tư Đồ Lôi nghe vậy thì cười, sau đó cúi đầu, tóc trước trán lòa xòa, không thấy rõ vẻ mặt.
Tập Hàn không kịp đợi đã bắt Tô Thiếu Bạch lại, tò mò hỏi, “Bác Sơn phái trông thế nào?”
“Toàn là núi.” Tô Thiếu Bạch nghiêm túc nói.
“Hì, ngươi thật buồn cười, theo như ngươi nói, vậy Vân Đằng phái chúng ta khắp nơi toàn là mây lơ lửng rồi.” Tập Hàn chớp mắt mấy cái, hiểu ý cười.
Sau đó hai người bắt đầu so nhau chuyện luyện đan nổ lò luyện thạch vỡ tường này nọ.
Phàm là chuyện dính đến môn phái, Tô Thiếu Bạch đều nói bâng quơ rồi ngừng.
Trương Khai Nguyên chỉ nghe, cũng không hỏi không chen vào, tựa hồ là một người rất giỏi khi lắng nghe người khác.
Cứ thế, bốn người đi cuối hàng trò chuyện câu được câu mất, vui vẻ hòa thuận, không lâu sau đã đến nơi.
Trong sơn cốc đã có không ít người, Tô Thiếu Bạch chăm chú nhìn kỹ, căn cứ vào trang phục mà phân biệt, trừ hai đội ngũ bọn họ, còn có ít nhất bảy, tám đội ngũ khác, ngoài ra, còn có vài người đứng xa xa, quần áo không giống nhau, tụm ba tụm năm, làm theo ý mình, xem chừng là tán tu.
Trưởng lão dẫn đội của các phái rõ ràng đều quen biết nhau, vừa thấy nhau thì liền bắt đầu chắp tay hàn huyên.
Các trưởng lão quyết định dùng cỏ để chọn trình tự vào Bà Sa Kính Thiên, Bác Sơn phái ở giữa, xếp vị trí thứ tư.
Mà những tán tu kia thì lại đứng phía xa, xem chừng phải đợi đến khi mấy đại môn phái này vào rồi mới vào.
Sơn cốc Bình Tú thật đúng với cái tên của nó, đứng tại đáy cốc nhìn lên, núi hai bên tựa như hai tấm bình phong gập bốn, đứng đối diện nhau, soi rõ bên trong.
Trong đó có một mặt núi, nửa bên đều bị mài nhẵn, bốn chữ lớn “Bà Sa Kính Thiên” dựng thẳng trước mắt, cũng không biết ban đầu là đã lấy thứ gì khắc lên, giờ đã hằn sâu trong đá, giữa chữ “Kính” còn có một cái cây cao to xanh tốt rậm rạp xen giữa.
Lối vào Bà Sa Kính Thiên nằm ngay giữa hai tấm “bình phong”, đó là một mặt đá màu bạc kỳ dị, cỡ hơn hai mét, trơn nhẵn như mặt kính thủy tinh bình thường, phản chiếu lên bóng cây lòa xòa hai bên núi, Tô Thiếu Bạch chợt có cảm giác hiểu được vì sao lại có cái tên Bà Sa Kính Thiên.
Giữa trưa, khi mặt trời chiếu chính diện sơn sốc, ánh nắng rọi thẳng lên mặt kiếng màu bạc, trong sơn cốc chợt sáng lên, một cụm mây ngũ sắc rực rỡ thật lớn đột nhiên xuất hiện, nằm ngang giữa hai đỉnh núi.
Mấy thiếu niên nhìn kỹ cảnh tượng trước mắt mà không chớp mắt lấy một lần, khe khẽ khen ngợi.
Lúc này, đội ngũ đầu tiên đã đi đến trên mặt đá màu bạc, tựa như chìm vào trong nước, đi xuyên qua đá mà vào.
Tô Thiếu Bạch và Trương Khai Nguyên đều tròn mắt nhìn.
Tốc độ của đội ngũ đã tiến lên rất nhau, nối đuôi nhau mà vào, thời gian chưa đến nửa chén trà nhỏ, đội ngũ đầu tiên đã hoàn toàn biến mất.
Hứa trưởng lão đứng trông coi ở đầu đội, dường như đã tập mãi thành quen.
Đến phiên Bác Sơn phái, hắn tránh sang một bước, sắc mặt cẩn trọng nhìn từng người, “Nhớ kỹ lời căn dặn của ta với các ngươi.”
Mọi người đồng loạt ứng tiếng đáp lời.
Nam Cung Hạo và Lý Ức Niên dĩ nhiên là đứng đầu đội ngũ, thời điểm bước lên mặt đá, y lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thiếu Bạch đang kiễng chân, hai người trên mặt đá đã không còn thấy bóng dáng.
Tôn Chí và Thẩm Phi Hồng lập tức nối đuôi theo.
Hai mươi mấy người tuần tự biến mất trước mặt đá, rất nhanh sau đó đến phiên Tô Thiếu Bạch và Trương Khai Nguyên đi cuối cùng.
Hai người khẩn trương nhìn nhau, đồng thời đưa chân bước lên.
Ánh sáng mạnh mẽ chiếu sáng trước mắt cậu, Tô Thiếu Bạch không thể không nhắm hai mắt lại, cảm giác xuyên qua mặt đá vô cùng kỳ diệu, có gió lẫn không khí luồn từ bàn chân lên đến đỉnh đầu, trong chớp mắt xuyên qua thân thể mình, áo quần tựa như không còn tồn tại, thậm chí có thể cảm giác được tóc mình lay động bên tai, may là không có cảm giác không thoải mái nào.
Đợi đến khi chân chạm đất lần nữa, Tô Thiếu Bạch mới mở mắt.
Không phải là màn nước động tiên, cũng không phải vách đá dựng đứng, mà là một sa mạc tràn ngập cát vàng.
Những đệ tử khác của Bác Sơn phái và nhóm Kiếm tu của Thiên Kỳ môn đều đứng bên cạnh, đang nhìn quanh đánh giá sa mạc mênh mông vô bờ trước mắt.
Thấy bóng dáng của Tô Thiếu Bạch và Trương Khai Nguyên cuối cùng cũng xuất hiện, Nam Cung Hạo đứng chờ nơi đó chỉ quay sang Tôn Chí gật đầu.
“Tốt, hiện tại người đã đủ, vì sự an toàn của các vị, chúng ta sẽ chia thứ tự đội ngũ lại lần nữa.” Tôn Chí vỗ tay một cái, cao giọng nói.
Sau khi Nam Cung Hạo và Tôn Chí bước vào thì đã lập tức kiểm tra các phía, nơi này hoàn toàn không giống những bí cảnh rèn luyện họ đã từng thấy qua, vậy mà không có một chút cảm giác có người nào cả.
Đập vào mắt cũng chẳng có vật sống gì, lại càng không thấy bất cứ thiên tài địa bảo nào, tình hình rất kỳ lạ, dưới tình huống này không nên tách ra.
Song song đó, để cho an toàn, Nam Cung Hạo cùng Tôn Chí bàn bạc, điều chỉnh vị trí đội ngũ.
Hứa trưởng lão xếp hàng đội ngũ căn bản là dựa theo thực lực đệ tử hai phái mà đối chiếu, từ mạnh đến yếu.
Càng là đội Kiếm tu đi đầu thì thực lực càng mạnh, mà càng về sau thì càng yếu.
Rất bất lợi cho việc bảo vệ nửa đoạn sau.
Sau khi thay đổi đội ngũ, Nam Cung Hạo và Lý Ức Niên vẫn đứng ở hàng đầu tiên, Tôn Chí và Thẩm Phi Hồng được điều xuống hàng cuối cùng, cứ như vậy, đầu cuối đội ngũ đều có Kiếm tu có thực lực mạnh mẽ, thuận tiện nếu gặp phải tình huống nguy hiểm thì có thể tùy thời ra tay bảo vệ.
Mà Kiếm tu ở giữa lại có thực lực yếu nhất, nhưng lại cách khá gần đầu cuối đội ngũ, việc chi viện cho nhau cũng dễ dàng hơn chút.
Tô Thiếu Bạch và Trương Khai Nguyên, đứng ngay vị trí chính giữa đội ngũ.
Hứa trưởng lão đã dặn dò qua đệ tử Bác Sơn phái, vào trong Bà Sa Kính Thiên thì phải nghe Nam Cung Hạo chỉ huy, hơn nữa mọi người luôn sùng bái vị Kiếm tu thiên tài này, nên đương nhiên sẽ không có bất kỳ dị nghị gì.
Nam Cung Hạo thấy mọi người đã dựa theo đội hình mới đứng ngay ngắn, bèn chuẩn bị lấy phi kiếm ra.
Thế nhưng sắc mặt chợt thay đổi, phi kiếm không nhúc nhích được.
Mà nhóm Kiếm tu sau lưng, cũng gặp tình trạng giống vậy, bèn lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Y lập tức vươn ngón tay về phía lớp cát vàng bên cạnh bắn ra một luồng kiếm khí, “Phập!”, ánh sáng màu trắng bạc chợt lóe bay thẳng vào cát vàng tạo thành một hố sâu.
Chỉ có phi khí là mất hiệu lực? Nam Cung Hạo nhăn mày kiếm, quay đầu nói với Lý Ức Niên, “Thử phi khí của ngươi xem.”
Lý Ức Niên gật đầu, lấy thanh ngọc dương chi ra, hắn đứng cạnh Nam Cung Hạo, đương nhiên cũng thấy rõ dị trạng.
Thanh ngọc được ném ra, rơi “bộp” vào trong cát, tựa như một thanh ngọc bình thường nhất.
Lý Ức Niên cũng ngây người.
Các thiếu niên ở phía sau cũng lấy phi khí của mình ra, đều không ngoại lệ, toàn bộ không thể sử dụng.
Mọi người lại lấy những linh khí khác ra thử nghiệm, cuối cùng phát hiện, chỉ có phi khí là không dùng được, công khí trữ khí này nọ tạm thời không có phát sinh dị thường gì.
“Đi bộ.” Nam Cung Hạo quyết định thật mau, dẫn đầu cất bước về phía trước.
Mấy thiếu niên hốt hoảng nối đuôi theo.
Bọn họ đi gần một canh giờ, nhưng xung quanh vẫn là biển cát mênh mông, đánh mắt nhìn quanh, ngoại trừ dấu chân phía sau cũng không thấy có gì khác.
“Có muốn nghỉ một chút không?” Lý Ức Niên vuốt cái trán thấm mồ hôi một chút, đề nghị với Nam Cung Hạo.
Thể lực của đệ tử Bác Sơn phái đương nhiên không thể so với Kiếm tu, mấy người đi phía sau đã loạng choạng, nghe thấy lời nói của Lý Ức Niên thì nháo nhào cảm kích gật đầu, tội nghiệp nhìn về phía Nam Cung Hạo, xem như là có người đã thay họ nói lên tiếng lòng rồi.
Kiếm tu đại nhân hơi nhíu mày, ngừng bước.
Mặt trời chói chang phủ trên cao, các thiếu niên như được ban đại xá bèn tập hợp lại chung một chõ, rồi trên chiếu, ai nấy đều lấy túi nước ra.
Nhóm Kiếm tu tự giác quây thành hình tròn, ngồi ở bên ngoài, bảo vệ các đệ tử Bác Sơn phái ở bên trong.
Tôn Chí ở vị trí đuôi đến bên cạnh Nam Cung Hạo, có hơi lo lắng, “Sư huynh, huynh thấy thế nào?” Trước khi đến đây bọn họ cũng đã cố ý hỏi qua các vị các sư huynh, tuy lời mỗi người đều không giống nhau, nhưng lại có một chút tương tự, còn sa mạc mênh mông lại không có ai nói qua.
“Tại nơi hiểm nghèo, tất có chí bảo.” Nam Cung Hạo quét mắt nhìn mọi người đang uống nước, nhàn nhạt nói ra tám chữ.
Nếu như chỗ này chưa từng có ai đặt chân đến, vậy xem ra nhóm đệ tử này Bác Sơn phái lần này gặp được một cơ duyên lớn rồi.
Tôn Chí giật mình, hai mắt chợt sáng ngời, cơ duyên của Chú Kiếm sư Bác Sơn phái, cũng là cơ duyên của bọn họ.
Sau khi mấy thiếu niên uống nước hồi sức, ngồi trên đất mới thấy có chút sức sống.
Tò mò nhìn quanh, bàn tán xôn xao, nơi này thật sự là Bà Sa Kính Thiên trong truyền thuyết? Vì sao trông chẳng giống bảo tàng gì cả vậy.
Tô Thiếu Bạch cũng giậm chân, vừa đi cùng mọi vừa nhàm chán quan sát xung quanh.
Sa mạc mênh mông, không thể bay lên trời, chỉ có thể chui xuống đất, lẽ nào…..!Cuối cùng cậu đánh mắt về phía lớp cát vàng dưới chân, quệt miệng nhíu mày trầm tư.
Lâm Bái và Hứa Tranh ngồi cạnh cậu, sau khi điều chỉnh đội ngũ, vị trí của bọn họ khá gần nhau.
“Ngươi đang nhìn gì vậy?” Hứa Tranh thấy cậu nhìn chằm chằm cát vàng không rời, tò mò mở miệng hỏi.
“Ta đang nghĩ, thiên tài địa bảo, e là chôn dưới cát.” Tô Thiếu Bạch khẽ cong khóe miệng, thuận miệng nói.
“Vậy chúng ta thử đi?” Không ngờ, Hứa Tranh lại nhìn cậu, nói làm là làm ngay, lập tức quỳ xuống, lấy tay đào hai cái.
Dưới ánh nắng chói chang, hạt cát vàng có hơi nóng, hắn kêu ối một tiếng, thảy cát trong tay ra.
Những người bên cạnh nháo nhào nhìn về phía bọn họ, thấy không có gì khác thường bèn quay đi.
Hứa Tranh nhìn xung quanh, thấy không có gì để dùng, bèn lấy từ trong túi ra hai thanh đá đen nhánh, cũng không biết dùng để làm gì, đưa một cái cho Tô Thiếu Bạch, mỉm cười mời cậu, “Có muốn thử không?”
Tô Thiếu Bạch cười cười, người này cũng thật thú vị, giờ cũng chả có chuyện gì làm, xem thử tình hình dưới cát cũng được.
Bèn nhận thanh đá, quỳ bên cạnh hắn, cũng không không để ý ánh mắt bên cạnh của mọi người, cùng nhau đào cát.
“Hai người đừng có lãng phí sức nữa, thế này không bằng ngồi nghỉ ngơi thêm một lát.” Lâm Bái không đồng tình nhìn hai người bọn họ, hai người này điên rồi sao? Mọi người thấy hai người bọn họ đào cát, tò mò thảo luận, đa phần đều cảm thấy bọn họ phơi nắng đến váng đầu rồi, hoặc là rảnh quá không có chuyện gì làm.
Mấy hôm nay, Tô Thiếu Bạch tập hít đất không ngừng, hơn nữa còn bổ sung dinh dưỡng, so với tay chân gầy yếu ban đầu đã rắn chắc hơn nhiều, không còn giống như que củi thoạt nhìn vừa gập lại là đứt, thể lực cũng tốt hơn so với trước kia nhiều.
Chỉ chốc lát sau, hai người đào được một cái hố cát sâu hơn nửa thước, sau khi đẩy lớp cát bên trên, phần cát vàng bên dưới bắt đầu xuất hiện cát ẩm.
Nam Cung Hạo và Tôn Chí đương nhiên cũng nhìn thấy hai con chuột chũi đào đất nào đó, “Bọn họ đang làm gì thế?” Tôn Chí tò mò hỏi.
Kiếm tu đại nhân khẽ nhíu mày, đầu bếp nhỏ càng ngày càng làm những chuyện khiến người ta khó hiểu.
“Chờ bọn họ đào xong rồi xuất phát không?” Tôn Chí nhìn về phía Nam Cung Hạo.
“Không cần, qua nửa chén trà nhỏ nữa thì tiếp tục đi.” Nam Cung Hạo ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, rồi đáp.
“A!” Nửa người Hứa Tranh đều chôn trong hố cát đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Kiếm tu cùng đội với hắn vốn cách hắn không xa, nghe thấy âm thanh thì vội qua tóm Hứa Tranh ra khỏi hố cát, rút kiếm cứ nhìn hố cát cứ như như lâm đại địch vậy.
Tô Thiếu Bạch ở bên cạnh cũng bị tiếng kêu của hắn sợ run, cũng bị Trương Khai Nguyên xách ra khỏi hố cát hộ tống phía sau mình.
“Thật sự có đồ.” Hứa Tranh hưng phấn chỉ ngón tay về phía hố cát.
Vị Kiếm tu nọ thận trọng nhìn vào bên trong, thì thấy một đóa hoa đá năm cánh, lộ ra giữa lớp cát vàng, thân cành đủ cả, nhìn qua quả thực là loài thực vật sinh trưởng chưa từng thấy bao giờ, có điều từ trên xuống dưới, từ đỏ thành đen, ngay cả lớp đất cát xung quanh cũng bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Trên đóa hoa đá, mơ hồ phát ra luồng sáng bạc, lấp la lấp lánh.
Ánh bạc là địa, ánh kim là thiên.
Đóa hoa đá này sinh trưởng tròn đất, nên đương nhiên là địa bảo.
Mấy thiếu niên dưới sự hộ vệ của các Kiếm tu cũng xúm lại, muốn nhìn đóa hoa đá nọ, không khỏi ồn ào, trong lớp cát vàng thực sự có địa bảo?
“Làm sao ngươi biết?” Các thiếu niên nhìn Hứa Tranh vừa hâm mộ lại đố kỵ.
Không ngờ, vừa vào Bà Sa Kính Thiên chưa đến nửa ngày đã có người tìm được địa bảo.
“Ta không biết, là Thiếu Bạch đoán trong lòng đất có thể có gì đó, bọn ta cũng chỉ là đào lên nhìn thử thôi.” Hứa Tranh nhếch miệng cười nói, xấu hổ gãi đầu.
Tô Thiếu Bạch? Ánh mắt mấy thiếu niên nhìn về phía Tô Thiếu Bạch trở nên có chút cổ quái.
Sau đó, vị Kiếm tu cùng đội Hứa Tranh đã dùng kiếm ngắt đóa hoa đá xuống, đưa cho Hứa Tranh.
Hứa Tranh trân trọng cầm nó trong tay, nhìn nhìn, sau đó lưu luyến đưa đến trước mặt Tô Thiếu Bạch.
“?” Tô Thiếu Bạch khó hiểu nhìn hắn.
“Ta cảm thấy nó nên thuộc về ngươi.” Hứa Tranh mím môi nhìn cậu.
Mấy thiếu niên bên cạnh cũng thấy hắn điên rồi, lấy được địa bảo mà còn dâng lên cho người khác là sao!
“Người nào tìm thấy trước thì là của người đó, đây là quy củ của Bà Sa Kính Thiên.” Tô Thiếu Bạch xua tay khước từ.
Ánh mắt của các thiếu niên cây xem như đang bốc lửa, hai thằng ngu!
Đúng lúc này, một bóng người màu lam nhanh như chớp lách đến trước hố cát, hô về phía sau, “Dẫn bọn họ tránh xa ra!”
Nhóm Kiếm tu vừa nghe tập tức mang người cùng đội của mình tránh khỏi đó hơn mấy trượng, tụ lại thành nửa vòng tròn.
Tôn Chí thì bảo vệ Lý Ức Niên và Thẩm Phi Hồng phía sau mình.
Mấy thiêu niên khó hiểu đứng sau nhóm Kiếm tu, mãi đến lúc này, họ mới phát hiện cát dưới chân dường như rung động.
Nam Cung Hạo đứng trước hốcát bất động, rồi nhíu mày nhìn chằm chằm nơi xa, chỗ đó có một lớp cát chuyểnđộng, từ xa đến gần, lên xuống không đều, bên dưới cát, rõ ràng có thứ gì đó đangđến..