Đọc truyện Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư – Chương 107: Con Rối Ma
Trấn Bạch Lộc nằm ngay dưới chân Thiên Kỳ môn, vì nương nhờ uy danh của môn phái đứng đầu thiên hạ này nên từ trước đến nay không có ai gây chuyện, người trong trấn luôn yên ổn sống, lâu ngày trở nên sầm uất mà lại thanh bình.
Mỗi ngày khi các đệ tử Thiên Kỳ môn canh gác sơn môn thay ca dù vô tình hay cố ý cũng đều dạo quanh trấn Bạch Lộc xem như là tuần tra.
Lúc con cóc đó nhổm người dậy, vừa vặn bị hai đệ tử Kiếm tu canh sơn môn quay trở về thay ca phát hiện.
Hai người lập tức phóng kiếm khí, trường kiếm bất ngờ đánh ập tới.
Tiếc là vãn chậm một bước, không kịp cản nó nuốt Tô Thiếu Bạch vào bụng.
Sau khi nuốt Tô Thiếu Bạch thì con cóc toan chạy trốn, hai đệ tử Kiếm tu sao có thể trơ mắt thả nó đi, một trước một sau chặn đường lui của nó.
Nhất thời, hai bên lao vào đấu nhau.
Những người qua đường đi ngang qua thấy con quái vật đó sợ bị vạ lây đều tránh ra thật xa.
Chỗ này sao lại có quái vật chứ?
Một bóng người màu lam phóng tới tham gia cuộc chiến, phi kiếm được phóng ra, đâm xuyên qua bụng con cóc đang bị hai đệ tử giữ chân bên dưới.
Chỗ bị phi kiếm đâm vào lập tức tuôn ra khói đen dày đặc, ba vị Kiếm tu liếc nhìn nhau, đây là sao? Khói? Không phải máu ư?
“Này, người đó đâu rồi?” Hai vị Kiếm tu chạy tới hồi nãy kỳ lạ nhìn chằm chằm túi da trên đất, một người trong đó còn không ngừng dùng phi kiếm gạt mở tìm kiếm.
“Ai?” Vị Kiếm tu đến sau âm u nhìn hai người họ chính là Tôn Chí.
Hồi ở đại hội Bách Khí có xuất hiện một con cóc khổng lồ, nghe nói cuối cùng bị Nam Cung sư huynh và Liên sư tôn liên thủ chém chết, cũng chỉ sót lại một lớp da, hiện trường khi đó chẳng những loạn cào cào, mà sau cùng còn có hai luyện khí sư mất tích.
Tra xét thì thấy đó là thuật điều khiển rối của Ma tu, sau đó Thiên Kỳ môn và Kinh Loan phái cũng có âm thầm chuyện này, chỉ là không biết có phải Ma tu đó có người thầm hỗ trợ hay do đã chuẩn bị kỹ lưỡng, gần như không để lại chút dấu vết nào.
Sư tôn nhà hắn cũng là một trong những người nhận mệnh truy xét việc đó nên hắn cũng biết nội tình.
Một đệ tử nhíu mày đáp, “Hồi bẩm sư huynh, lúc bọn ta từ xa đuổi đến thì thấy nó nuốt một người đứng trên đầu cầu.”
“Người đó mặc áo trắng cổ bạc, hình như là Chú Kiếm sư.” Người còn lại bổ sung, nhìn xung quanh một chút, “Cái đó có phải là yêu bài của người nọ không?”
Cách ba người không da, bên dưới túi da của con cóc có một yêu bài màu lục, chữ được sơn bạc trên mặt yêu bài còn phác một chữ “Bác” thật to.
Đệ tử đó chạy tới nhặt yêu bài lên giao cho Tôn Chí.
Tôn Chí chỉ cảm thấy hai tai ù hết cả lên*, rồi xong!
*đoạn này nguyên văn nếu dịch ra phải là “Tôn Chí chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng “ong””, nhưng chữ “ong” này miêu tả âm thanh ù ù bên tai, nên Ngạn sẽ đổi lại cho dễ hiểu hơn
Chú Kiếm sư Lục phẩm, toàn bộ đại lục Đông Hoàng này chỉ có mỗi một người, giờ đang ở trên núi Vấn Kiếm trong Thiên Kỳ môn của bọn họ.
Chính là người ký thuộc khế với Nam Cung Hạo, Tô Thiếu Bạch đó! Nếu người bị Con Rối Ma bắt đi thực sự là Thiếu Bạch, vậy hắn phải đối mặt với Nam Cung sư huynh thế nào đây? Giờ mà chạy trốn còn kịp không hả trời?
“Hai người chắc chắn là nó nuốt người đó?” Tôn Chí tuyệt vọng nhìn hai vị sư đệ trước mặt, y như đang mong chờ hai người họ có thể ban cho hắn một con đường sống.
Ấy thế mà hai người lại gật đầu khẳng định, vô tình dập tắt luôn hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của ai kia, “Thật đó, sư huynh, bọn ta dám thề với trời đó!”
Tôn Chí cười khổ, chỉ túi da to tướng, “Hai người dọn đống này đi, sau đó đem đến núi Thiên Kình bẩm báo Chấp sự trưởng lão, ta mang yêu bài này đến núi Vấn Kiếm trước.”
Núi Vấn Kiếm? Nhờ Nam Cung sư huynh giúp à? Hai cậu bạn đệ tử nào đó vui mừng trông hắn.
Tôn Chí lắc đầu, thầm cười trên nỗi đau của người ta, chúc mừng hai đứa, đợi lát nữa sẽ có thể được thấy núi băng bùng nổ rồi!
Nam Cung Hạo trở lại động phủ thì không thấy Tô Thiếu Bạch đâu, Sữa Bò và Bạch Chuẩn thì đang nằm phơi nắng ngủ ở bên ngoài.
Trên bàn thì có một tín phù đã được mở ra xem.
Nhìn thử, Tư Đồ Phong gửi thư cho Tiểu Bạch? Trấn Bạch Lộc? Lẽ nào sư tôn đi cùng hắn? Nam Cung Hạo trở ra đi lên động phủ trên đỉnh núi thì thấy Liên Vi Sơn đang ngồi bưng tách trà đánh cờ với Kỳ Mặc, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
“Sư tôn, Tiểu Bạch có tới đây không?”
“Tiểu Bạch? Có tới đâu?”
“Có tới, nó nói muốn xuống trấn Bạch Lộc gặp ai thì phải, nhờ ta nhắn lại cho đệ, ta để nó đi rồi.” Kỳ Mặc hạ một quân cờ đen, nói với Nam Cung Hạo.
Liên Vi Sơn kinh ngạc nhìn về phía đại đồ đệ, Tiểu Bạch có tới, sao hắn không biết?
“Hắn tới lúc nào?” Giọng nói của Nam Cung Hạo đột nhiên trở nên hơi lo lắng, tự đi ư?
Kỳ Mặc ngẩng mặt nhìn sắc trời, “Chắc cỡ một canh giờ trước.”
“Cảm tạ sư huynh.” Nam Cung Hạo xoay người nhấc phi kiếm lên, hóa thành một tia sáng bay đi.
Thấy chủ nhân có gì đó không đúng, Bạch Chuẩn bấu lấy Sữa Bò vội vã bay đuổi theo.
Thanh niên tóc bạc nhíu mày trông Kỳ Mặc, “Tiểu Bạch là Chú Kiếm sư, sao con lại để nó tự mình xuống núi?”
“Cơ duyên do trời, mọi việc không cần quá cưỡng cầu.
Dù có chuyện thì cũng đã định là kiếp số của đệ ấy, câu này chẳng phải là câu sư tôn dạy ta ngày ấy à?” Kỳ Mặc thản nhiên nhìn thanh niên tóc bạc đối diện, trong đôi mắt là sự bình thản không có chút gợn sóng.
“…” Liên Vi Sơn ngẩn người, “Ta có nói hả?”
“Có nói, năm mươi năm trước, trước khi con rời núi Vấn Kiếm.
Sao vậy, chẳng lẽ ngày ấy sư tôn gạt con à?” Kỳ Mặc vuốt ve quân cờ trơn nhẵn trong tay, khổ sở cười.
Năm mươi năm trước…!Thanh niên tóc bạc chợt nhớ lại ngày đó, bèn thầm giật mình, chuyện đó, đã qua năm mươi năm rồi, đứa trẻ này vẫn chưa chịu buông tay ư?
“Chuyện đó vi sư đã quên lâu rồi, Mặc nhi sao con lại tự làm khổ chính mình như thế.” Liên Vi Sơn thở dài.
“Con quên không được.” Giọng nói Kỳ Mặc không còn bình đạm nữa, mà tựa như một chiếc thuyền đơn độc đối đầu trước mưa giông bão táp, nhấp nhô trôi nổi, đâu đó còn mang theo tính cách cố chấp đặc thù của Kiếm tu, cắn răng nói, “Cho dù…có khổ, con cũng vui vẻ chịu đựng.”
“Con!” Liên Vi Sơn đứng phắt dậy, phất tay áo bỏ đi.
Cửa động phủ ầm một tiếng đóng lại, nhốt Kỳ Mặc ở bên ngoài.
“Sư phụ, tâm người loạn rồi.” Người bị nhốt bên ngoài nhìn cánh cửa đá đóng kín kia, khẽ cong khóe môi, rồi lại ngẩng đầu nhìn theo hướng Nam Cung Hạo rời đi, nhướng mày cầm chén trà lên, “Nguy hiểm chưa chắc không phải phá được, dù sao mọi việc chỉ có thể tự mình làm mới được.”
Bên kia, giữa đường Nam Cung Hạo gặp Tôn Chí cầm yêu bài của Tô Thiếu Bạch bay tới.
“Xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Hạo siết chặt yêu bài màu lục trong tay, sắc mặt lạnh như băng.
Hôm nay đúng là dính phải sao quả tạ mà, Tôn Chí thầm kêu khổ, đành phải một năm một mười thuật lại chuyện hai tên sư đệ gặp phải và cả chuyện mình tới muộn cho ai kia.
“Dẫn ta đến đó.” Thiên tài Kiếm tu nhíu chặt mày, khắp người như tỏa ra mây mù thảm đạm.
Tôn Chí không ngừng gật đầu, dẫn y quay lại cầu đá mình mới rời đi khoảng nửa chén trà nhỏ khi nãy.
Chỗ này rất gần cổng vào trấn Bạch Lộc, rất dễ thấy cửa thành cách đó không xa, nếu không có chuyện gì thì đa phần người đi đường sẽ không ngừng lại tại đây, quả thật là một nơi dễ đứng đợi hẹn trong chốc lát.
Sau khi Nam Cung Hạo tra xét xung quanh kỹ lưỡng thì phát hiện con cóc này cùng một loại với con ở Đại hội Bách Khí khi đó, hơi thở Ma tu để lại cũng rất giống nhau.
Y nhắm mắt trải rộng thần thức, chỉ có vệt ma khí mỏng manh hướng về phía núi Thiên Kình, có lẽ luồng khí tỏa ra từ túi da mà hai sư đệ nhận mệnh Tôn Chí đem đến núi Thiên Kình.
Sữa Bò cau chặt mày ngửi ngửi mặt đất xung quanh, mùi của chủ nhân biến mất ngay tại chỗ này!
Xem ra chỉ có thể đi tìm một người thôi! Nam Cung Hạo siết chặt hai tay, không nói một lời bước lên phi kiếm, hướng thẳng về phía đông.
Bạch Chuẩn lập tức cắp lấy lông cổ Sữa Bò bay theo.
“Sư huynh! Chờ ta với, ta đi với huynh!” Tôn Chí giậm chân một cái, vội vã nâng phi kiếm đuổi theo phía sau luồng sáng tím phía trước.
Tình hình lúc này không rõ đầu đuôi, phải trờ lại núi Thiên Kình cùng Chấp sự trưởng lão truy tìm Ma tu mới đúng, dáng vẻ nổi giận đi tìm người của Nam Cung sư huynh là thế nào đây?
Bạch Chuẩn liếc nhìn hắn, lập tức thả Sữa Bò lên trên phi kiếm của Tôn Chí, còn mình thì vỗ cánh vội vàng đuổi theo luồng sáng phía trước.
Tôn Chí đành phải nhìn bóng dáng nó, cái con chim này, càng ngày càng khôn rồi!
Phi kiếm Nam Cung Hạo trực chỉ hướng đến Bác Sơn phái, thấy sơn môn khắc bốn chữ cực lớn “Điện ngọc Bác sơn” của Bác Sơn phái, Tôn Chí càng ngờ vực, đến Bác Sơn phái làm gì? Nếu bảo báo tin thì thả một tín phù là được rồi mà.
Đến gần sơn môn, mắt thấy sắp chạm đến pháp trận bảo vệ mà phi kiếm màu tím đằng trước vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
“Sư huynh xin dừng lại, dù sao cũng là Tiểu Bạch cũng là người của Bác Sơn phái mà.” Da đầu Tôn Chí tê rần, vội vã kêu lên, cùng lúc đầu ngón tay cũng lóe ánh sáng, phóng ra một luồng kiếm khí chặn y lại, nhìn sư huynh thế này chẳng giống đến báo tin mà giống tới báo thù thì đúng hơn.
Nam Cung Hạo đánh tan luồng kiếm khí trước mặt, phi kiếm dưới chân cuối cùng cũng ngừng lại.
Chỉ trong một chốc này, Tôn Chí cũng đã mang Sữa Bò bay tới, Bạch Chuẩn bay vòng trên đỉnh đầu mọi người kêu lên một tiếng thật dài.
“Sư huỳnh, dù sao vẫn phải chú trọng chút lễ nghi đã.” Tôn Chí thở dốc mà nói, sau đó quay đầu báo với đệ tử ngoại môn canh giữ thủ sơn Bác Sơn phái, “Nam Cung Hạo và Tôn Chí của Thiên Kỳ môn, muốn bái kiến Hứa trưởng lão của Bác Sơn phái.”
Đệ tử nọ kinh hãi nhìn hai người, vội vàng thả tín phù truyền tin.
Hôm nay Kiếm tu đại nhân sao thế? Hình như khi nãy muốn xông thẳng vào thì phải?
Hai người đến Thính Phong Các trên đỉnh núi Hoa Đình, Hứa trưởng lão ngồi trong sảnh tiếp chuyện.
Sau khi nghe Nam Cung Hạo thuật lại mọi chuyện chỉ với mấy câu đơn giản, Hứa trưởng lão cau chặt mày, lập tức gọi người đi mời Chưởng môn, Hách Liên trưởng lão và Tư Đồ Phong.
Một lát sau, có vài người vội vã chạy đến.
Nam Cung Hạo thấy Tư Đồ Phong, kìm nén trong lòng, đưa tín phù trong tay cho hắn, “Bùa này là ngươi gửi cho Tiểu Bạch?”
Hôm nay Tư Đồ Phong được nghỉ, đang tu luyện trong động phủ thì bị sư tôn mang đến đây, còn đang ngơ ngác nhận lấy tín phù trong tay Nam Cung Hạo, vừa đọc qua một lần thì không khỏi biến sắc, cầm tín phù lật qua lật lại nhìn mấy lượt, cực kỳ khó hiểu, “Thế này là sao?”
“Có phải là ngươi gửi hay không?”
“Đúng là loại tín phù ta thường dùng, chữ viết cũng rất giống, nhưng không phải do ta gửi.” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tư Đồ Phong thành thật lắc đầu.
“Không phải ngươi?” Nam Cung Hạo nhướng mày.
“Chắc chắn không phải.
Nếu ta có xuống núi ghé ngang qua Thiên Kỳ môn, chắc chắn có thể sẽ gửi cho Tiểu Bạch tín phù hẹn gặp mặt một chút, nhưng mà ba tháng gần đây ta không có xuống núi.” Hắn cũng rất khó hiểu, nhìn về phía Nam Cung Hạo.
Hứa trưởng lão thở dài, thuật lại đơn giản mọi chuyện cho hai thầy trò Hách Liên, hai người nghe xong thì sợ hãi, Con Rối Ma không chỉ xuất hiện lần nữa mà còn bắt luôn cả Tô Thiếu Bạch?
Theo như lời của Tư Đồ Phong, người gửi tín phù này, chắc chắn là biết hắn thường dùng loại tín phù gì, còn có thể mô phỏng cả bút tích hắn, thậm chí còn hiểu rất rõ tính cách hắn, lẽ nào núi Lạc Hà có người muốn nhắm đến Tiểu Bạch? Ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Hạo lập tức quét về phía Hách Liên trưởng lão.
Sắc mặt Hách Liên trưởng lão hơi trầm xuống, “Chẳng lẽ Kiếm tu đại nhân nghi ngờ chuyện này do người núi Lạc Hà làm?”
“Đúng vậy.” Nam Cung Hạo nhướng mày kiếm, cực kỳ khẳng định.
“Hai vị Kiếm tu đại nhân không cần sốt ruột, dù sao Tô Thiếu Bạch cũng là người Bác Sơn phái, chúng ta lập tức điều tra triệt để, báo rõ với hai vị.” Chưởng môn áo tím trịnh trọng nói.
“Cảm tạ Chưởng môn đại nhân.” Tôn Chí vội vã lôi Nam Cung Hạo khom người cảm tạ, giờ trở lại tìm Tiểu Bạch quan trọng hơn.
“Trưa mai nếu các vị không có một lời giải thích thích đáng, tại hạ chắc chắn sẽ biến núi Lạc Hà thành đống đá này.” Nam Cung Hạo vừa đi đến ngay cửa Thính Phong Các thì lạnh mặt nói ra một câu, kiếm trong tay vung lên, chỉ trong chốc lát, một tảng đá cao cỡ bốn, năm người gộp lại trên đỉnh núi bị chém vỡ tan từng mảnh, đổ ầm xuống đất.
Sữa Bò hung hăng đứng dậy xù lông lên, nhả ra một luồng sét cực mạnh, khối đá vụn bị sét đánh thành bột mịn rơi lả tả.
Hách Liên trưởng lão không kiềm nổi mà run rẩy cả người, thất thanh la, “Ngươi dám!”
“Ngày mai ngươi có thể xem thử ta có dám hay không!” Nam Cung Hạo quay đầu nhìn hắn chằm chằm, nét mặt hệt như tu la..