Đọc truyện Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư – Chương 105: Đạo Lữ Kiếm Tu
Tay Nam Cung Hạo rất đẹp, thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, ngón tay và lòng bàn tay đều mang một lớp chai mỏng, khô ráo ấm áp.
Hiện tại nắm chặt lấy cổ tay Tô Thiếu Bạch, vừa bá đạo lại có hơi khó xử.
Đôi con ngươi màu hổ phách có hơi hoảng loạn như thú hoang yếu ớt, không được tự nhiên mà dời khỏi đôi mắt hoa đào trước mặt, cố ý nhìn về nơi khác.
Tô Thiếu Bạch cũng chẳng phải là một thằng nhóc mười bảy tuổi, thấy bên tai kim chủ đại nhân càng lúc càng đỏ, đột nhiên hiểu ngay, Phượng Nhị và Hạ Mạt, chắc không phải đang ở ngoài kia…!
Mặc dù ở trong Bí cảnh Bích Lạc bị chặn thần thức, nhưng năm giác quan của Nam Cung Hạo nhất định nhạy bén hơn cậu nhiều.
Nói vậy, giờ kim chủ đại nhân đang nghe thu âm trực tiếp hiện trường song tu của người ta à? Cậu bạn Tô Thiếu Bạch trong chớp mắt tựa như bay bay trong gió, thoạt nhìn Hạ Mạt giống y như loại người vừa cấm dục lại quang minh lẫm liệt, sao lại ở ngoài kia với Phượng Nhị…!
Trăng sáng như lụa, bóng cây lắc lư, trong chốc lát hai người ở trong động im lặng hẳn đi.
Ba đứa hai trắng một lục nào đó chẳng để tâm, cứ túm tụm lại chơi với nhau, cực kỳ vui vẻ.
“Còn không mau tu luyện!” Nam Cung Hạo khẽ ho một tiếng, buông tay Tô Thiếu Bạch, ngồi xuống xếp bằng.
Đầu bếp nhỏ xấu hổ gật đầu, cậu nhất định, nhất định sẽ không ra ngoài đâu.
Trực tiếp phiên bản giới hạn gì chứ, lực công kích quá lớn rồi, cái thân xác nhỏ nhoi vô dụng này của cậu sợ là không chịu nổi đâu.
Nam Cung Hạo giơ tay lên hạ cấm chế trên người cả hai, Tô Thiếu Bạch dẩu môi, ta vốn đâu có nghe thấy, nếu không phải ngươi chột dạ đỏ mặt, biểu hiện mất tự nhiên như thế, ông đây quả thật chẳng biết cái chi đâu!
Sau khi ngồi theo kiểu ngũ tâm hướng thiên rồi, Tô Thiếu Bạch cố gắng tĩnh tâm hết sức, muốn đi vào ý cảnh Nội Khuy, kết quả vẫn không tự chủ được nghĩ đến chuyện nào đó, căn bản tâm chẳng tĩnh được gì hết.
Tức giận mở mắt, kim chủ đại nhân ngồi thẳng phía đối diện, vẻ mặt bình đạm, ngoại trừ hai tai đỏ gay như màu của viêm thạch Xích phẩm thượng đẳng nhất thì trông qua chẳng khác gì lúc bình thường.
Mày như trường kiếm, tuấn dật anh vũ, không giận mà uy, mũi thẳng, dưới ánh sáng của huỳnh thạch, giữa hai hàng lông mày lộ ra một đường viền thật sâu, kết hợp với khuôn mặt như quan như ngọc, bờ môi mỏng đo đỏ, kim chủ đại nhân đúng là có một gương mặt đẹp trai hạng nhất.
Dựa theo phép tính của người phàm thì kim chủ đại nhân đã bước vào Nguyên Anh kỳ, mà năm nay chỉ mới có hai mươi mốt tuổi, người ta gọi đó là tuổi trẻ trâu.
Nhưng mà tu sĩ thanh tâm quả dục hơn nhiều so với người phàm, thật chẳng biết kiểu người nào mới có thể thay đổi hoàn toàn vẻ mặt bình thản ung dung của kim chủ đại nhân thành biểu cảm trầm mê đây.
Đẹp lạnh lùng như Thượng Quan Linh? Tự do phóng khoáng như Tôn Khởi Linh? Nóng bỏng như cái vị trong thành Bất Hoán? Hoặc nếu thích đàn ông, thì sẽ là loại yếu đuối như Lâm Bái? Mặt mày nghiêm chỉnh như Lý Ức Niên? Hay kiểu nhã nhặn nho tuấn như Thẩm Phi Hồng?
…!
Đầu bếp nhỏ chép chép miệng, điểm hết một lượt những người bên cạnh Nam Cung Hạo, không hiểu sao trong lòng như bị nghẹn lại đôi chút, bèn yên lặng nhắm mắt lại.
Cậu nhắm mắt chưa bao lâu, Nam Cung Hạo ngồi đối diện mở mắt ra, ánh mắt hơi phức tạp chăm chú nhìn đôi mắt hoa đào vừa mới nhắm lại, có chút xuất thần.
Ba đứa hai trắng một lục ở bên cạnh chơi mãi đến mỏi mệt, hoặc là nằm sấp hoặc đứng nghỉ, chăm chú nhìn hai chủ nhân của mình, hôm nay sao thế nhỉ, hai chủ nhân chẳng chịu chuyên tâm tu luyện gì hết, toàn là ngẩn người không à.
Lúc Phượng Nhị và Hạ Mạt thì thấy hai người nào đó sắp chín thành con tôm luộc vẫn còn đang vờ bình tĩnh ngồi xếp bằng tu luyện trong động, Sữa Bò và Bạch Chuẩn thay nhau đứa thì bất mãn đạp đạp cạnh chủ nhân mình, đứa thì lăn qua lộn lại làm nũng.
Sữa Bò và Bạch Chuẩn đều thông minh vô cùng, nhất định sẽ không quấy rầy lúc chủ nó tu luyện, mà nhìn tình hình này rõ ràng là giả đò đây mà! Thanh niên áo đỏ khẽ chuyển mắt phượng, thỏa mãn híp mắt, nhìn Tô Thiếu Bạch, lại nhìn Nam Cung Hạo, hừ, hai đứa tụi bây cứ giả đò đi, ca ca đây là muốn tốt cho hai đứa, không quăng cho một ngọn đuốc thì thật chẳng biết cái đống củi khô hai đứa bây đến khi nào mới chịu cháy nữa! Muốn phơi nắng hả, càng phơi càng khô thôi!
Sáng ngày thứ hai, hai vị Kiếm tu đối chiêu ở bên ngoài, hai bạn thợ mỏ ở bên trong đào viêm thạch Thanh phẩm, tiện thể đàm đạo nhân sinh.
“Huynh và Hạ Mạt là đạo lữ song tu thật hả?” Tô Thiếu Bạch nghẹn cả một buổi sáng, rốt cuộc không nhịn được, hỏi.
Mắt phượng xinh đẹp liếc trắng một cái, “Không thì sao?”
Cũng có khi huynh bao nuôi trai bao thì sao! Tô Thiếu Bạch ngượng ngùng cười cười, không dám mở miệng nói.
“Song tu không ảnh hưởng Kiếm tu tu luyện lên cấp à?” Tốc độ tay của Tô Thiếu Bạch rõ ràng chậm hơn nhiều so với ngày thường, do dự hỏi.
“Ảnh hưởng? Trợ giúp còn được đi, đều có thể giúp đỡ cả hai tăng tiến tu vi, mà tốc độ cũng nhanh hơn.
Đương nhiên, cũng chẳng giống với phương pháp dùng lô đỉnh thuần khiết, không thì đệ cho rằng nhiều người thích nuôi bạn lữ song tu đến vậy sao.” Phượng Nhị nhân cơ hội lười biếng ngừng búa đá trong tay lại, đắc ý cong môi, biết ngay là tên nhóc này chắc chắn không nhịn được sẽ hỏi mà.
Thằng nhóc Nam Cung Hạo này căn cốt và tu vi thuộc loại thượng thừa, tính cách cũng đủ kiên định, rất để ý đến Tiểu Bạch, mặc dù không bằng Hạ Mạt, nhưng miễn cưỡng cũng xem như là một đối tượng song tu không tệ.
Nếu Tiểu Bạch muốn nắm tên đó trong tay, vậy cứ tới hỏi hắn, hắn có hơn mấy trăm cách có thể dạy miễn phí luôn!
“Ờ.” Tô Thiếu Bạch gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào đào quặng, tốc độ tay tăng vọt lại như ngày thường.
Ủa, thế xong rồi đó hả? Không hỏi sau đó làm gì à? Phượng Nhị khó hiểu nhìn Tô Thiếu Bạch, đầy một bụng cách làm hắn còn chưa nói đó!
Nắng chiếu rực rỡ, hai vị Kiếm tu đối chiêu xong thì đứng nghỉ ngơi dưới bóng cây loang lổ màu.
Đôi con ngươi màu hổ phách của Nam Cung Hạo nhìn về phía Hạ Mạt, lưỡng lự hỏi, “Song tu thật sự có thể trợ giúp tăng tiến tu vi?”
Tu sĩ mặc áo mão đen nhướng lông mày, cẩn thận gật đầu.
“Chọn Kiếm tu chẳng phải hiệu quả sẽ tốt hơn à?” Phượng Nhị là Luyện Đan sư, tuy tu vi không thấp, linh khí cũng mạnh mẽ, nhưng nếu nói về mức độ phù hợp hỗ trợ tu vi thì vẫn nên chọn Kiếm tu làm đối tượng song tu mới có lợi nhất chứ? Kiếm tu mặt băng nhìn Kiếm tu mặt đá, ánh mắt đầu vẻ ngờ vực.
Hạ Mạt im lặng một chốc, “Khắp thiên hạ, ta chỉ nguyện ý kết làm đạo lữ song tu với hắn mà thôi.” Ánh nắng vỡ vụn bên dưới lớp lá cây, chiếu xuống giữa hàng lông mày vốn dĩ mang nặng sự hung tàn, thoáng chốc trở nên ôn hòa hẳn đi, tựa như một đầm nước tĩnh lặng dưới ngày thu, ánh vàng lấp lánh không rời.
“Ngươi không phải vì muốn tăng tiến tu vi?”
Kiếm tu áo mão đen thẳng thắn lắc đầu, nếu không phải người nọ, ai cũng không được.
Nếu không phải người nọ, ai cũng không được.
Thiên tài Kiếm tu rũ mắt tựa hồ có điều suy nghĩ, đăm đăm nhìn trường kiếm trong tay ánh không ngừng xẹt qua chớp màu tím.
Mọi người tu luyện tại chỗ chờ đợi đến tận một năm.
Từ sau hôm đó, giữa lúc Tư Đồ Lôi và Diêm Hoài bế quan, Phượng Nhị chẳng hề có chút kiêng dè gì trước mặt Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo cả.
Hằng ngày trêu chọc Kiếm tu đại nhân nhà mình ngay trước mặt hai người, sau đó thì mãn nguyện nhìn vẻ mặt đỏ như cua luộc của ba người trước mặt, chọc hoài mà chẳng thấy mệt.
Cái trò chán quá chọc người cứ diễn ra mãi đến khi Tư Đồ Lôi và Diêm Hoài xuất quan mới ngừng lại.
Sáu người khôi phục trạng thái thêm mấy người, đột nhiên có một ngày, lúc sáng sớm khi mặt trời mới mọc, hai vị Kiếm tu đại nhân đứng đối luyện kiếm chiêu trước cửa động như thường lệ thì phát hiện mặt trời đã trở về hình dạng cũ, lớp ánh sáng viền tròn màu đỏ tím đã biến mất.
Cửa vào Bí cảnh Bích Lạc lại mở ra rồi?
Mọi người đều có hơi kinh ngạc, tính thời gian thì bọn họ vào Bí cảnh Bích Lạc còn chưa tròn hai năm, thời gian cửa vào bí cảnh mở ra sớm hơn bọn họ đoán rất nhiều.
Ngày trước thời gian Bí cảnh Bích Lạc mở cửa, đều phải cách khoảng trên mười năm.
Chuyện có muốn ra ngoài hay không, mọi người nhất thời có hơi do dự.
Không ngờ đến “sức ăn” kinh người của cái động không đáy Pudding nào đó, viêm thạch Lục phẩm trên tay Phượng Nhị hao gần sạch, ngoài ra, Tô Thiếu Bạch cũng muốn mau ra ngoài tìm Lạc Nguyệt đề và Chu Phượng lệ, cậu mơ hồ cảm thấy, một trong hai món này sẽ là vật liệu thích hợp nhất cho mệnh kiếm của kim chủ đại nhân.
Sau khi mọi người thương lượng, Nam Cung Hạo và Hạ Mạt quyết định cùng Tô Thiếu Bạch và Phượng Nhị ra ngoài.
Tư Đồ Lôi và Diêm Hoài quyết định ở lại trong Bí cảnh Bích Lạc tiếp tục tu luyện, đợi đến khi cửa vào bí cảnh mở ra lần nữa rồi lại trở ra.
Hôm đó, trước khi đi, sáu người ở trong hang động chia tay nhau, mỗi người một ngả.
Tư Đồ Lôi lại một mình kéo Tô Thiếu Bạch ra một chỗ, giao cho cậu một túi trữ vật không khác mấy cái lần trước, nói cậu khi nào rảnh thì đưa cho Tư Đồ Phong.
Nam Cung Hạo nôn nóng cau mày, cái tên Tư Đồ Lôi sao vậy, sao lần nào cũng một mình chào tạm biệt với Tiểu Bạch thế?
Lúc bốn người rời khỏi Bí cảnh Bích Lạc, cửa vào đã mở ra hơn năm ngày, chỗ ra ngoài có rải rác vài tu sĩ.
Trải qua lần đi vào lạnh như băng đó, Tô Thiếu Bạch học theo cách kim chủ đại nhân từng chỉ cho, vận hành linh khí, xem như là gắng gượng chống chọi qua được.
Rời khỏi cửa động, nơi đứng không còn mùi ẩm ướt tanh nồng kèm theo gió biển, mà là một ngọn núi hoang dã đầy hoa.
Hoa thơm cỏ lạ mọc đầy sườn núi, đong đưa trước gió, một đứa trẻ tám tuổi mặc áo ngắn vải thô đang ngồi trên cỏ kinh ngạc nhìn bọn họ, bên cạnh còn có một bầy dê đông nghịt nhàn nhã ăn cỏ dưới ánh mặt trời.
Tô Thiếu Bạch đứng ngẩn người tại chỗ, nhìn đứa trẻ có làn da rám nắng một chút, khóe miệng cong lên.
Đứa trẻ này tuy rằng có đen một chút do phơi nắng, nhưng dáng vẻ thật là đáng yêu, thấy bọn họ đột nhiên xuất hiện mà chỉ có hơi kinh ngạc chứ không sợ hãi bối rối, rất có phong độ của một đại tướng.
“Kiến quá mấy vị tiên trưởng.” Đứa trẻ bĩnh tĩnh lại, cung kính thi lễ với hướng bọn họ.
Đại lục Đông Hoàng luôn tôn trọng người tu tiên, mặc dù người phàm không phải ai cũng có duyên thấy tiên trưởng, nhưng từ nhỏ đến lớn luôn được nghe kể về diện mạo của tiên trưởng.
Những người trước mặt nó, đạp mây ngự kiếm, mão đai tung bay, dáng vẻ thanh nhã, chắc chắn là tiên trưởng trong truyền thuyết rồi.
“Đứng lên đi.
Đây là nơi nào?” Tô Thiếu Bạch thấy nó mặc áo chắp vá, bèn nhớ đến thời gian mình phát sầu vì mấy trăm đồng tệ lúc còn ở thôn Thái Bình, cuộc sống của đứa trẻ này, e là còn nghèo hơn.
“Trấn Hồng Diệp.” Thiếu niên kia cung kính đáp, len lén nhìn qua, thấy Tô Thiếu Bạch hình như đang suy ngẫm, bèn bồi thêm, “Là thuộc nước Cổ Nguyệt.”
Nước Cổ Nguyệt, vậy là tốt rồi.
Tô Thiếu Bạch gật đầu, lục tìm trong nhẫn trữ vật, vất vả lắm mới tìm được hai châu tệ, bèn nhét vào trong tay đứa trẻ nọ, rồi lại chỉ mấy người vừa lách mình ra khỏi cửa hang trên sườn núi, nói, “Mấy ngày này chỗ này sẽ có không ít người lui tới, ngươi nhớ tránh đi nhé.”
Tính mạng người phàm trong mắt đa số tu sĩ đều nhẹ như cỏ rác, đứa trẻ này nếu thường ngày đều ở đây, khó tránh sẽ gặp phải người hung ác ra tay tàn độc, cứ tránh đi là tốt hơn.
CÓ thể gặp nó ở đây, cũng xem như là cơ duyên của nó, vì vậy Tô Thiếu Bạch bèn mở miệng khuyên bảo.
Đứa bé nọ rất thông minh, nắm chặt hai châu tệ trong tay, quỳ trên đất làm một đại lễ không quá chuẩn với Tô Thiếu Bạch, rồi xoay người vội vàng lùa bầy dê xuống khỏi sườn núi.
Phượng Nhị nhướng mày, trấn Hồng Diệp, hắn nhớ rõ, trấn này cách Vân Đằng phái không xa, Lăng Vân Các cũng có chi nhánh ở chỗ này..