Đọc truyện Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư – Chương 103: Giết Ra Khỏi Vòng Vây
Ánh mắt Nam Cung Hạo tựa như điện, đôi con ngươi màu hổ phách lạnh lùng quét mắt nhìn bốn bức tường trên mặt đất, Hạ Mạt liếc nhìn y, vẫn nên chuyển sang một nơi khác để tiêu hóa hết ba phần tư tu vi này cho tốt mới được.
Hai người bèn lấy phi kiếm ra mang Phượng Nhị, đầu bếp nhỏ và Sữa Bò men theo cái động mà con chim phượng màu xanh phá ban nãy mà bay thẳng ra ngoài, Bạch Chuẩn thì vỗ cánh bay đuổi theo sau.
Diêm Hoài Tư Đồ Lôi Tư Đồ Lôi còn đang hưng phấn giao lưu chờ đợi ở tầng một tại cửa vào của địa cung, vừa thấy dị tượng thì đoán rất có thể có người trong cả đám bọn họ thành công lấy được thanh thần binh thượng cổ trong truyền thuyết.
Đợi đến khi thấy bốn người bọn họ bay ra khỏi địa cung thì vội vàng bước lên phi khí đuổi theo.
Phi kiếm của Hạ Mạt dừng lại giữa không trung, Phượng Nhị nhướng mày hỏi họ, “Phương Diễn đâu?” Trận pháp đã phá, dọc theo đường đi đều không thấy bóng dáng Phương Diễn ở tầng nào cả.
Chẳng lẽ Phương Diễn đã xui xẻo bỏ mạng trong miệng dị thú rồi à?
Thấy Tư Đồ Lôi bình yên vô sự, Tô Thiếu Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy hai người trước mặt bọn họ đều có chút thương tích, nhưng cảnh giới không bị tuột, xem ra đều biết lượng sức mình cả, dù đi được nửa đường nhận được phần thưởng nhưng cũng không cậy mạnh.
Nhưng còn Phương Diễn đâu?
Tư Đồ Lôi là người đầu tiên lắc đầu, hắn ra ngoài sớm nhất, sau đó cũng chỉ thấy mỗi mình Diêm Hoài.
Trừ phi Phương Diễn ra ngoài còn sớm hơn cả hắn, không thì không thể nào không nhìn thấy được.
“Có khi nào…” đã chết rồi không.
Diêm Hoài nói được nửa câu thì ngừng lại, nói ra thì thật là xấu hổ, hắn vốn không phải là Kiếm tu, lúc xông đến tầng mười đã dùng hết tất thảy vốn liếng, sau khi miễn cưỡng qua cửa thì thức thời quay trở ra, Phương Diễn xem chừng tốt hơn hắn chút đỉnh.
Nhưng mà cho dù có thất bại từ tầng mười lăm đổ lại, thì tuy có bị mất ba phần tư tu vi nhưng vẫn giữ lại được tính mạng.
Giờ không thấy tung tích là thế quái nào?
Phượng Nhị lưỡng lự chốc lát rồi nói, “Chỗ này không hợp ở lại lâu, trước đó bọn ta đã bàn qua rồi, rời khỏi địa cung thì lập tức đến khu vực tu luyện, nếu hắn muốn đến tìm chúng ta, nhất định sẽ biết đi đâu tìm.” Khi nãy thần thông phượng hoàng xanh mà thần binh thượng cổ thả ra đã phá địa cung, chắc chắn bên ngoài cũng nhận ra.
Ai nấy đều gật đầu đồng ý, bước lên phi khí nối đuôi nhau ra ngoài.
Không ngoài dự liệu của Phượng Nhị, bên ngoài địa cung đã có hơn mười nhóm tu sĩ bao vây, nhiều thì khoảng mười mấy người, ít thì chỉ có hai người.
Có mấy đám mây đen thổi tới, khi nãy nơi này trời còn trong xanh nắng chói, nhưng giờ gió lạnh phần phật thổi, thổi mạnh đến độ mũ mão ai nấy có hơi lộn xộn, tựa như điềm báo gió thổi trước cơn bão táp.
Thấy trong địa cung có sáu người bay ra, sắc mặt mấy tu sĩ đều thay đổi.
Trong sáu người này có bốn người là nhìn không thấy tu vi, trong đó còn có hai Kiếm tu nữa!
Nhóm hai người ít nhất bèn đưa mắt nhìn nhau, chân di chuyển cực nhanh, rút lui ngay trong chớp mắt, nhìn quần áo, dám chắc là người của hai đại môn phái Thiên Kỳ môn và Kinh Loan phái, huống chi, bằng vào tu vi sơ kỳ Kim Đan của hai người bọn họ cũng không nhìn ra được tu vi của hai vị Kiếm tu này, thế thì sao dám đối địch chứ?
Nam Cung Hạo cùng Hạ Mạt đưa mắt nhìn nhau, phi kiếm dưới chân không ngừng lại mà cất cao lên thêm mấy trượng, hướng thẳng về phía khu vực tu luyện.
“Không thể để bọn chúng đi!” Có một âm thanh trốn trong đám người vang lên.
Nhóm tu sĩ áo lục có nhân số nhiều nhất vừa nghe tiếng thì giật mình, bèn tiên phong bay lên đối đầu, mười mấy người lập tức bước lên phi khí, vây quanh cả đám bọn họ.
Đám người còn lại khẽ động, vốn còn hơi do dự vì nhóm hai người kia rút lui thì giờ lại phản xạ có điều kiện mà xúm lại bay lên hết.
Nhất thời, sáu người bị gần cả trăm tu sĩ vây quanh không chừa một kẽ hở.
“Thần binh ở đây, ai muốn thì qua đây mà lấy.” Hạ Mạt cao giọng mà rằng.
Phượng Nhị cười lạnh, ném cây quạt ngọc ra rồi đứng trên đó, quay về phía vừa mới phát ra tiếng nói rồi như vô tình mà lắc lắc ống tay áo, vẻ mặt thản nhiên bay đến bên cạnh Hạ Mạt, trưng ra dáng vẻ như muốn cùng hắn cùng tiến cùng lui.
Giọng nói vừa rồi rõ ràng chính là Vương Hoàn mà bọn họ cứu được lúc trước.
Chớp mắt, Tử Điện Thanh Sương thay thế vị trí của hắn, Nam Cung Hạo lạnh lùng ép quạt ngọc của Phượng Nhị lùi về bên cạnh quái ngư của Tô Thiếu Bạch, “Vướng víu!”
Tư Đồ Lôi Tư Đồ Lôi Diêm Hoài cùng Nam Cung Hạo, Hạ Mạt đứng từng nơi riêng biệt tạo thành một hình tứ giác, vây Tô Thiếu Bạch và Phượng Nhị ở giữa.
Phượng Nhị:…!
“Y dám chê ta vướng víu?” Phượng Nhị không tin nổi mà nhìn Tô Thiếu Bạch.
Tô Thiếu Bạch nhún vai một cái, y mà không chửi phế vật đã là đãi ngộ cao cấp dành cho VIP rồi đấy.
“Ầm! Ầm!” Trên đầu cả đám người đang giằng co chợt phát ra tiếng nổ, đám mây đen ấy nổ tung, thừa dịp hung tàn bổ xuống mấy tia sét, chia thành hai màu lục và trắng bạc, thẳng tiến đến vị trí của Hạ Mạt và Nam Cung Hạo bị vây giữa một đám người, tia sét ấy chính là lôi kiếp phải có lúc hai người lên cấp trong địa cung.
Còn có cả vụ bổ sau nữa à! Đầu bếp nhỏ và Phượng Nhị đồng loạt câm nín nhìn đám mây đen trên đỉnh đầu.
“Nam Cung Hạo!” Ánh sáng tia sét soi rọi khuôn mặt anh tuấn của Nam Cung Hạo, đột nhiên trong đám tu sĩ đối diện có người kêu lên, giọng nói mang theo nỗi khiếp sợ.
Nam Cung Hạo? Đó chính là Kiếm tu nổi danh nhất trong trang lứa hiện tại, nghe nói chỉ mới khoảng hai mươi tuổi đã thành công đột phá lên Kim Đan kỳ.
Nhất thời, có vài tu sĩ thay đổi sắc mặt, thật sự là y sao?
“Muốn sống thì để đồ lại!” Ánh đỏ lóe lên, vẫn là tu sĩ áo lục lên tiếng ban nãy xung phong tấn công đầu tiên, ý định muốn đánh đòn phủ đầu, hướng thẳng về phía Hạ Mạt đang cầm thần kiếm.
Có người đi đầu, đương nhiên sẽ có người nối gót.
Thiên tài Kiếm tu đã bước vào Kim Đan thì sao chứ, suy cho cùng cũng chỉ có một mình một nhóm mà thôi.
Trong số bọn hắn có không ít tu sĩ Kim Đan kỳ, hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.
Cho dù về sau Thiên Kỳ môn muốn trả thù thì cũng không phải bọn hắn đi đầu.
Nhưng mà thần binh thượng cổ lại là thứ có thật.
Mấy tu sĩ vốn còn do dự chợt nghiêm trọng mặt mày, lập tức nối đuôi nhau ra tay.
Trong chớp mắt, tầng tầng bóng sáng trước mắt đan xen nhau, gió cũng đổi hướng lộn xộn, tiếng hô “Giết” vang lên rung trời, ánh đao ánh kiếm dồn dập kéo đến.
Bao nhiêu mệnh khí không chút nào khách khí phóng đến thăm hỏi bọn họ cứ như bầy ong bay loạn.
Giữa lúc hỗn loạn, Tô Thiếu Bạch vô cùng ngạc nhiên khi thấy trong số đó còn có một mảnh Cửu Lôi châu màu đỏ bay thẳng về phía Nam Cung Hạo.
Thôi chết! Tôn sư có nói khi Cửu Lôi châu được kích phát, đến cả tu sĩ Kim Đan cũng sẽ bị nổ đến mức tan xương nát thịt.
Giây tiếp theo, hai vị Kiếm tu đồng thời tiếp lấy lôi kiếp nào đó, hai ánh kiếm một xanh một tím cùng nhau càn quét đống mệnh khí của đám tu sĩ kia, ánh tím bao phủ đầy tia chớp, còn ánh xanh thì như chim phượng tung cánh che khuất cả bầu trời.
Tựa như biển lửa gặp ánh nắng, như giọt mưa rơi xuống biển cả, chỉ trong chốc lát, những bóng sáng khó bề phân biệt khi nãy, thậm chí cả lôi kiếp, cũng bị hai ánh sáng chói mắt này ép xuống, cứ như là một pha hành động quay chậm, hai ánh sáng tím và xanh bay thẳng đến tập kích sáu tu sĩ nọ, như càn quét vạn quân, lan truyền ra cả nửa vùng thảo nguyên.
Trong chớp mắt, cả đám tu sĩ xung quanh nếu không phải bị đánh bay thì cũng bị ánh kiếm chém đứt thành hai khúc, thất bại thảm hại, mấy linh khí không có người điều khiển thì lập tức rơi rào rạt trên mặt đất, có nhiều người vội vã chạy trốn.
Còn cái viên Cửu Lôi châu đó thì bị kiếm khí bắn ngược trở về rồi nổ tung giữa đám tu sĩ, phút chốc, thương tích khắp nơi.
Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, vậy mà tôn sư đại nhân còn muốn cậu dùng Cửu Lôi châu đối phó với Nam Cung Hạo à! May mà không dùng, chứ không là chết mất xác rồi! Tam Xích kiếm và Tử Điện Thanh Sương phối hợp với nhau đúng là không chê vào đâu được, uy lực quá lớn, thật là long trời lở đất mà, kỹ năng quần công tuyệt quá xá tuyệt luôn!
A!!! Giữa đám người mới trốn thoát ban nãy chợt có người thảm thiết kêu lên, ngửa mặt lên rồi ngã xuống đất, thất khiếu* chảy máu mà chết.
Đúng là Vương Hoàn.
*thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng
Thanh niên áo đỏ khẽ nhếch mắt phượng, vẻ mặt tàn nhẫn, đạm nhiên phủi đi bột phấn còn dư lưu lại trên người, nợ mạng của ta, thì trả lại cho ta là xong thôi.
Chốn thị phi không hợp ở lâu.
Sau khi Hạ Mạt và Nam Cung Hạo đẩy lui đám người nọ, bèn lập tức mang những người còn lại bay thẳng đến nơi khu vực tu luyện, chỉ trong nửa khắc mà toàn bộ bóng người đều biến mất sau cánh rừng rậm rạp giữa những rặng núi trong khu vực tu luyện.
“Tiếc thật, hai tên này chẳng ai chịu ở lại, lại còn tặng không thần kiếm Thanh phẩm cho chúng nữa.” Lúc này, bên trong tầng thứ mười chín vốn không có một bóng người, chợt có một cửa đá mở ra, một con hổ trắng vô cùng thần tuấn* chậm rãi bước ra, trên đầu nó có một thanh niên áo tím đang ngồi, tiếc nuối nhìn lối ra thông thẳng lên trời xanh trên đỉnh đầu, bên ngoài mơ hồ truyền đến đầy những âm thanh la khóc mắng chửi.
*thần tuấn: thần trong thần kỳ, thần thông, thần diệu; tuấn trong tuấn mã
Dực hổ* lắc lắc đầu, bất mãn kêu một tiếng, toàn là mấy tên vô dụng thôi.
*dực hổ: hổ có cánh, vì sau này sẽ gặp lại bé cưng này và bà Chanh toàn gọi bé là dực hổ thôi, nên Ngạn sẽ giữ nguyên từ này nhé
“Nhỏ tiếng chút, bọn họ vẫn chưa đi xa đâu.” Thiếu niên áo tím ngồi vững vàng trên đầu dực hổ, lơ đãng vỗ đầu nó.
Ba ngày sau, tại một ngọn núi nhỏ màu xanh lam ở phía đông khu vực tu luyện.
Bên trong một hang động bí mật trên sườn núi, thanh niên áo đỏ dùng ngón tay trắng nõn như ngọc cầm lấy cán búa sần sùi màu đen, bất mãn trừng mắt với Tô Thiếu Bạch, “Bảo ta đào quặng? Đệ nói đùa hả? Đôi tay này của ông đây còn chưa từng làm việc nặng bao giờ đấy!”
“Đến cả việc nặng mà ngươi còn chưa làm qua, thế mà không ngại khi tự xưng mình là ông đây à?” Đầu bếp nhỏ khinh bỉ lườm hắn, đàn ông đàn ang mà để ý đến da dẻ dữ vậy làm gì chứ! Huống chi cậu cũng không bắt Phượng Nhị phải đào quặng cả ngày, ngoài tu luyện thì rảnh vẫn hoàn rảnh, đợi đến khi cậu thăng lên Thanh phẩm thì cũng sẽ dùng đến mấy viên viêm thạch này thôi.
Tô Thiếu Bạch đang ngồi xổm trước một đám viêm thạch màu chàm, ra sức gõ búa, ba ngày trước, cả bọn chọn chỗ này cho Nam Cung Hạo và Hạ Mạt bế quan lên cấp chủ yếu vì linh khí vô cùng dồi dào.
Không ngờ rằng còn nhận thêm một sự bất ngờ là chỗ này còn có cả quặng mỏ viêm thạch Thanh phẩm nữa cơ! Hèn gì hồi trước bọn họ tìm được mấy viêm thạch Thanh phẩm trong trữ khí của những vị tu sĩ đã chết, chắc hẳn trong khu vực tu luyện có vài quặng mỏ viêm thạch Thanh phẩm.
Có lẽ là mấy chỗ cậu chú ý trên ngọn núi xanh lam lúc ngồi trên phi kiếm.
“Diêm Hoài, ngươi giúp ta đào, ta cho ngươi linh thạch!” Phượng Nhị bị đầu bếp nhỏ bắt bẻ bèn lia mắt qua vừa cầm búa vừa gọi tu sĩ mập mạp tu luyện bên cạnh.
Sau khi Nam Cung Hạo và Hạ Mạt, Tư Đồ Lôi và Diêm Hoài tự phân công nhau thay phiên canh giữ an toàn trước cửa động.
Giờ là ca gác của Tư Đồ Lôi ở cửa động, Phượng Nhị liếc mắt nhìn Sữa Bò, Bạch Chuẩn ở bên kia mấy lần, rồi đành chọn Diêm Hoài.
“Tới đây giúp coi.
Không thì tối nay khỏi có thịt ăn nhé!” Tô Thiếu Bạch lườm Phượng Nhị, chậm rãi tung đòn giết người.
Hắn tưởng hắn là người đầu tiên tính bắt Sữa Bò và Bạch Chuẩn làm việc à? Nếu không phải Sữa Bò và Tiểu Bạch không cầm được búa, cậu há có thể bỏ qua cho tụi nó?
Tiểu Bạch và Sữa Bò tránh được móng vuốt của ai kia, bèn vui vẻ lăn vào trong động thám hiểm.
Hang động chỗ này thông khắp phía, còn có vô vàn động nhỏ, có vài chỗ chỉ chứa được hai linh thú mà thôi.
Bắt đầu từ hôm qua, bọn chúng đã mê cái trò chơi mới toanh này.
Phượng Nhị lại bắn cho Tô Thiếu Bạch mấy cái nhìn sắc lẻm, sau cùng đành không tình nguyện mà đi tới.
Vì phải bổ lấy viêm thạch, xương bả vai của thiếu niên như ẩn như hiện.
Ta trù đệ sau này bị cái tên mặt băng Nam Cung Hạo đó đè tới mức không phản công được! Dám bắt ông đây làm cái chuyện này! Phượng Nhị vừa gõ búa vừa căm tức nghĩ.
Sau khi Diêm Hoài tu luyện xong thì vui vẻ chạy lại giúp, trong lúc mọi người vùi đầu gõ búa bổ viêm thạch Thanh phẩm, thì trong động truyền đến âm thanh nhẹ nhàng đập cánh, xem ra là Sữa Bò và Tiểu Bạch chơi trò thám hiểm hang động đã trở lại.
“Loạt soạt!” Sữa Bò và Tiểu Bạch thả một chồng xương trắng hếu xuống trước mặt Tô Thiếu Bạch, tối nay có thể thêm chút canh không vậy? Sữa Bò còn dùng móng vuốt đẩy “lễ vật” về phía cậu bạn chủ nhân nào đó, tiện thể chớp chớp đôi mắt lam tựa đá quý xin được khen!
Xương à? Tô Thiếu Bạch ngẩn người, sau khi nhìn kỹ một chút, đột ngột đứng dậy, “Nhị ca! Huynh đến đây xem chút này.”
“Gì hả?” Phượng Nhị còn đương bận rủa ai kia bèn dừng búa trong tay, định lườm Tô Thiếu Bạch thêm vài lần, vừa thấy chồng xương trước mặt cậu thì cũng ngớ ra, xương người?
Mọi người ngừng việc trong tay, đến cạnh Tô Thiếu Bạch cẩn thận kiểm tra mấy cái đầu lâu Sữa Bò và Tiểu Bạch mang về một lúc lâu, ba bộ xương thú, hai bộ xương người.
Xem chừng đã chết ít nhất hơn ngàn năm rồi.
“Đi xem thử đi.” Phượng Nhị gật đầu với Tô Thiếu Bạch và Diêm Hoài, mọi người liền đi theo Tiểu Bạch và Sữa Bò vào sâu trong hang động..