Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 9


Đọc truyện Tu Tiên Chi Phế Sài – Chương 9

Chạy không được cũng đánh không lại người ức hiếp, coi như trong lòng Phó Tu Vân sẽ không cam tâm, cũng chỉ có thể theo Dịch Nhiên rời khỏi.

Chẳng qua trước khi rời đi y làm phản kháng cuối cùng, y vô cùng nghiêm túc lại hỏi vấn đề trước đó của y một lần: “Hiện giờ tuy rằng trên người ngươi mặc y phục xong rồi, nhưng túi đựng đồ gì đó của ngươi cũng không có, bản thân lại bị trọng thương, ngươi nói cho ta biết linh thạch thượng phẩm của ngươi phải cho ta đâu?”

Lúc này Phó Tu Vân trong lòng nghĩ, nếu như tên kiềm chế y đây thoạt nhìn tính tình không thể nào tốt lại ra vẻ lợi hại thật sự có linh thạch trả cho y, như vậy thì coi như bồi hắn đi một chuyến cũng không sao, dù sao linh thạch thượng phẩm ở Nhiên Nguyên giới là vô cùng hiếm thấy, nếu quả như thật có thể lấy tới tay, đối tu luyện và báo thù của y cũng sẽ có chỗ vô cùng tốt. Y cũng không ngại theo người này đi một chút.

Chẳng qua, nếu như người này là lừa gạt y… Chờ lúc y leo lên đỉnh nhân sinh nhất định đánh người này một trận thật tốt, lời nói hiện giờ có một cơ hội bỏ chạy.

Dịch Nhiên tuy rằng bởi vì các loại sự tình liên tiếp phát sinh mà tâm tình bất ổn, trong lòng tồi tệ, nhưng coi như đã từng là thiên chi kiêu tử, tu giả Nguyên Anh trẻ tuổi nhất trong thế giới đó của bọn họ, Dịch Nhiên cũng trải qua núi đao băng qua biển lửa đi qua các loại bí cảnh.

Nếu như lần này không phải hắn cho rằng tập thể người thân nhân và bằng hữu hại nhà bọn họ, toàn gia bọn họ là như thế nào cũng không thể bị người hại đến loại trình độ này. Phải biết rằng, bất kể là phụ thân hay là mẫu thân, trong một nơi của Đại thế giới kia, đều là hung danh hiển hách.

Cho nên Dịch thổ hào liếc mắt một cái thấy ngay tính toán của tên Phó Tu Vân này, ở trong lòng hơi có chút buồn bực, nhớ năm đó có bao nhiêu người muốn khóc xin cùng hắn họp thành đội xoát quái với nhau, hiện giờ…

Tâm tình của Dịch Nhiên hỏng bét, nhưng cũng biết hiện giờ không phải là lúc nhớ trước đây, chỉ có thể giận dữ buông Phó Tu Vân, ngồi trở lại trên giường trực tiếp hừ một tiếng với Phó Tu Vân, rồi đem tay đưa về phía cổ của mình.

Phó Tu Vân trợn to hai mắt, cho rằng người này đột nhiên luẩn quẩn trong lòng muốn bóp chết chính hắn.

“Ngươi, hử?!”

Không đợi Phó Tu Vân đem khuyên lơn nói ra, y đã thấy Dịch Nhiên vậy mà từ trong cổ hắn móc ra một tảng đá nhỏ màu lửa đỏ! Từ trong cổ móc ra tảng đá! Coi như thế giới này có thể tu tiên cơ bản đã không khoa học rồi, nhưng Phó Tu Vân vẫn cảm thấy hình ảnh này, rất gì kia.

“… Cái cổ ngươi còn có công năng trữ vật hả?”

Tay của Dịch Nhiên dừng lại, liếc mắt tức giận: “Im đi!”

Sau đó hai tay hợp lại, sau một khắc tảng đá nhỏ màu đỏ đã biến thành hộp đá màu lửa đỏ chiều rộng gần bằng hai bàn tay vậy, Dịch Nhiên trực tiếp ở trong hộp tùy ý nắm một cái, sau đó hai tay nhoáng lên, hộp đá cũng một lần nữa biến trở về tảng đá nhỏ kia, bị Dịch Nhiên một ngụm nuốt vào.

Đúng, chính là một ngụm nuốt vào.


Phó Tu Vân: “… Thật ra ngươi là gà tinh đúng không?” Chỉ có trong cổ của loại cầm mới có túi thức ăn một sở trường nhả thức ăn.

Dịch thổ hào nghe xong lời này trực tiếp chặt đứt mép giường y đang ngồi, Phó Tu Vân nhìn lập tức đã ngậm miệng lại. Y nghĩ người này tính tình thật không tốt, cách xa không bằng hắn bình tĩnh yên lặng. Nếu như lúc đó tính tình của mình giống người này đây, phỏng chừng chết sớm hơn mấy lần.

Dịch Nhiên từ bên trong kia lấy ra một nắm linh thạch đếm mười viên thượng phẩm, rất hiển nhiên là muốn cho Phó Tu Vân, Phó Tu Vân thật không nghĩ tới người này là thật thổ hào, lúc này cũng không phải muốn chạy nữa, ngẫm lại người này còn có một hộp linh thạch, hiện giờ mình coi như là một thân một mình nghèo khổ vất vả, có thể kiếm nhiều một chút linh thạch cũng là có thể.

Chẳng qua, vì sao người này còn không đem linh thạch thượng phẩm của hắn cho y?

Dịch Nhiên nhìn thiếu niên đối diện ấy cười rộ lên nhìn rất đẹp nhưng vừa nghèo vừa giảo hoạt, nhìn chằm chằm linh thạch bất động, trong lòng có chút buồn cười, chỉ là mười viên linh thạch thượng phẩm mà thôi, đến mức này?

Hắn đương nhiên không hiểu cuộc sống của Phó Tu Vân từng trải, mà lúc này Phó Tu Vân, tự nhiên cũng sẽ không nói cho hắn biết cuộc sống đã trải qua.

“Dịch Nhiên.”

Dịch Nhiên cầm lấy một viên linh thạch, đưa cho Phó Tu Vân.

Đối với động tác và hành vi của hắn, Phó Tu Vân hầu như trong nháy mắt đã hiểu ý, tiếp nhận linh thạch sau đó gật gật đầu nói: “Phó Tu Vân.”

“Nơi này là nơi nào?” Dịch Nhiên lại cầm lấy một viên linh thạch.

“Nhiên Nguyên giới. Trước đây ngươi ở đâu?” Phó Tu Vân lần thứ hai tiếp nhận.

“Ah, nói không quá tốt, khá xa.”

Phó Tu Vân không hỏi lại, rất rõ ràng người nọ là chịu khổ, hắn không nói mới là bình thường, nếu như kẻ ngu cái quái gì cũng nói đó mới là muốn chết.

“Ta là kiếm tu Hỏa linh căn, ngươi biết nơi nào có bán kiếm tốt không?” Kiếm bổn mạng bị hắn cưỡng ép bẻ gãy đi hấp dẫn lực chú ý của những tên Kim Đan đó, trước khi thương thế của hắn tốt, tuyệt đối sẽ không dễ dàng vận dụng kiếm bổn mạng.

“Có nha, thành Vận thì có, nơi đó có phòng đấu giá của tu giả, có linh thạch là có thể mua được thứ tốt.” Phó Tu Vân lần thứ hai chuẩn bị tiếp nhận linh thạch, lại phát hiện Dịch Nhiên chậm chạp không buông tay.


“?” Phó Tu Vân ngẩng đầu, Dịch Nhiên chậm rì rì mở miệng hỏi: “Ngươi là tu luyện cái gì?”

Khóe miệng của Phó Tu Vân giật một cái, rốt cuộc đến phiên y không muốn nói chuyện với Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên lúc ban đầu vui vẻ chơi đùa, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của thiếu niên đối diện không tốt, ngẫm lại cảm thấy mình cũng có chút quá, đã đem linh thạch còn dư lại đều bỏ vào trong tay của y, nói, “Ta nhân tiện hỏi một chút. Không muốn nói cũng,”

“Ta là Ngũ linh căn.”

“Ồ, thì ra ngươi là Ngũ linh căn á… Hả?!”

May là Dịch thổ hào từng gặp qua cảnh đời, nhưng lúc này nghe thiếu niên này nói Ngũ linh căn cũng không nhịn được từ trên xuống dưới nhìn y rất nhiều lần, phế vật Ngũ linh căn trong truyền thuyết ư, hắn ở nơi đó thật đúng là hầu như không có. Sau đó Dịch Nhiên đã cảm thấy có chút đồng tình người này rồi, nói là Ngũ linh căn, tu luyện sẽ vô cùng gian nan. Người này muốn Trúc Cơ cũng không dễ dàng, chớ nói chi là thành tựu đại đạo*. [thành tích lớn]

Phó Tu Vân dĩ nhiên nghĩ đến biểu tình và ý nghĩ sẽ có dạng gì của Dịch Nhiên, chẳng qua nếu y đã nói ra, thì cũng không thèm để ý. Huống chi hiện giờ linh căn của y đã không phải là phế vật linh căn, dĩ nhiên là không có gì ngại.

“Ừm, không sao, nói không chừng ta có thể sáng tạo kỳ tích đấy!”

Phó Tu Vân bình tĩnh nói ra những lời này, Dịch Nhiên nghe lăng lăng, đứng trước mặt rõ ràng chính là một tu hành phế vật, nhưng hắn thế nào nghe được loại cảm giác tự tin của thiên tài ấy? Chính là giống năm đó của hắn.

Chẳng qua, bởi vì Dịch Nhiên là kiếm tu, ngoại trừ tính tình có điểm không tốt ở ngoài bình thường cũng chỉ làm không nói lời nào, nghe được Phó Tu Vân nói như vậy, ngược lại hắn nghĩ người này có tinh thần bất khuất của kiếm tu hơi lộ ra một chút vẻ mặt tán đồng, suy nghĩ một lúc lâu, ở trước khi Phó Tu Vân muốn nói gì, đột nhiên nói: “Nếu như ngươi có thể giúp ta tìm được phương pháp giải trừ, ta có thể giúp ngươi tẩy trừ hai phế linh căn.”

Phó Tu Vân vừa mới mở miệng ra đã đóng lại, y có chút không thể tin nhìn về phía người mới vừa quen này, muốn nhìn một chút hắn có đúng hay không bị cháy hỏng đầu óc hoặc nói khoác lác chẳng hạn, nhưng y nhìn thật lâu mới phát hiện sắc mặt người này lúc này vô cùng nghiêm túc lại trịnh trọng hợp với dáng người cao ngất kia, khiến lòng người khẽ động.

“… Hở, ngươi nói thật?”

Lúc Dịch Nhiên nói ra câu nói kia cảm thấy mình có chút quá xúc động, hắn vừa rồi cũng là nghĩ ngây người ở bên cạnh người này một chốc, độc của mình sẽ ít một chút, có lẽ có cơ duyên gì, nhưng hắn có những cách của hắn có thể giữ lại người này, cũng không cần làm ra hứa hẹn như vậy. Hắn hứa hẹn, cho tới hiện giờ cũng là nói ra phải làm. Chẳng qua khi hắn nhìn vẻ mặt thận trọng của thiếu niên trước mặt này đây, nhưng lại không có cảm giác hối hận.

“Gia truyền nhà ta có một loại mật bảo phối hợp Hỏa linh căn của ta có thể mạnh mẽ tẩy đi linh căn, có điều giờ ta trọng thương lại trúng độc, là không có biện pháp tẩy đi linh căn của ngươi, nếu như ngươi có thể…”


“Ta giúp ngươi.” Phó Tu Vân không đợi Dịch Nhiên đem lời nói xong, trực tiếp nâng lên một khuôn mặt tươi cười, khẳng định gật đầu: “Ta sẽ giúp ngươi giải độc. Cách làm chúng ta cùng nhau tìm.”

Dịch Nhiên nghe được y khẳng định như vậy ngược lại là có chút ngoài ý muốn, bởi vì từ dọc đường tiếp xúc mà nhìn, thiếu niên này là rất thận trọng, mà giờ y tựa hồ không có một chút do dự. Quả nhiên linh căn rất quan trọng á.

Lúc này Phó Tu Vân cười với Dịch Nhiên vô cùng chân thành, trong lòng của y hiện giờ nghĩ có chút ấm áp lại vui vẻ, tuy rằng y đã tự mình giải quyết vấn đề phế vật linh căn, nhưng lúc y nghe được Dịch Nhiên nói phải giúp y tẩy đi linh căn, chính là cảm thấy cao hứng.

Đời này từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân ra, mới không ai suy nghĩ thay y như thế. Có thể đây là có điều kiện, nhưng Phó Tu Vân một chút cũng không ngu, Dịch Nhiên lúc này có thể nói ra một đoạn lời nói này, cũng đã đem vấn đề của bản thân mang trọng bảo và linh căn khác thường bại lộ cho y rồi. Quan điểm này, chính là cũng đủ tín nhiệm.

“Ai, ngươi không phải là bị người hạ độc gài bẫy sao? Chúng ta mới nhận biết không được một ngày, ngươi đã muốn giúp ta tẩy linh căn?” Ngụ ý là ngươi có ngu hay không?

Dịch Nhiên bị nghi ngờ trực tiếp như vậy sắc mặt lạnh lẽo, lại bắt đầu mất hứng. Liếc mắt trừng Phó Tu Vân: “Nói nhiều.”

Lại đợi một hồi mới chậm rãi nói: “Đó là một giao dịch. Ngươi lại đánh không lại ta.”

Khóe miệng Phó Tu Vân còn nâng lên. Y mười năm nơm nớp lo sợ, lúc này cảm thấy được người tín nhiệm thật tốt. Dù cho tín nhiệm này có tiền đề.

Lại một lát sau, Dịch Nhiên bị dáng tươi cười của Phó Tu Vân nhìn sốt ruột, lại bỏ thêm một câu: “Trực giác có thể tin mà thôi. Trực giác của ta rất linh.”

Lần này, Phó Tu Vân thực sự nhịn không được cười khẽ ra tiếng, gật gật đầu nói: “Chúng ta đây tạm thời họp thành đội đi. Nhưng ta và Tứ đại thế gia nơi này có cừu oán, có lẽ sẽ liên lụy ngươi, có thời điểm nguy hiểm ngươi đi là được.”

Dịch Nhiên nghe vậy sắc mặt không đổi, “Không có việc gì, đánh thắng được rồi.”

Phó Tu Vân vừa cười. Dịch Nhiên phẫn nộ rồi: “Im đi, đứng đắn một chút! Đi thành Vận!”

Phó Tu Vân cưỡng ép đem khoé miệng nâng lên kéo xuống, sau đó ra cửa ném cho chưởng quỹ một thỏi vàng: “Chưởng quỹ, chúng ta muốn đi thành Vận, tìm một chiếc xe ngựa tốt!”

Chưởng quỹ vốn nhận được vàng đặc biệt vui mừng, nhưng khi Phó Tu Vân nói đến thành Vận sắc mặt nhịn không được cứng đờ, ông xoắn xuýt thật lâu cuối cùng cắn răng đem vàng trả lại cho Phó Tu Vân, sau đó trong vẻ mặt có chút ngoài ý muốn của Phó Tu Vân nói:

“Xin lỗi nha hai vị gia, thành Vận không phải nơi người thường chúng ta có thể đi. Vốn xe ngựa chính là kéo hai vị đi đến trạm dịch ngoài thành Vận mười dặm, nhưng là bởi vì một tháng sau thiên kim của thành chủ thành Vận muốn chọn vị hôn phu, cho nên kể từ hôm nay trong ba mươi ngày, toàn bộ người thường đều không được đi nữa.”

Nghe được tin tức này Phó Tu Vân có chút ngoài ý muốn, sau đó nhíu mày, nếu như nói thiên kim thành Vận muốn chọn chồng, hoàn toàn có thể trực tiếp định xuống, nhưng nghe chưởng quỹ vừa nói như vậy cũng giống như là công khai chọn chồng rồi, tại sao phải như vậy? Còn có náo nhiệt phát sinh ở thành Vận người Phó gia hoặc Triệu gia sẽ đi tham gia náo nhiệt hay không đây? Nếu như bọn họ đi, mình rốt cuộc có đi hay là không?

“Làm sao vậy? Thành Vận đi không được?” Dịch Nhiên mở miệng.


Phó Tu Vân nghe được ba chữ đi không được chân mày cau lại, hừ một tiếng, lại nở nụ cười: “Vì sao đi không được? Đi được!”

Dịch Nhiên nhìn nụ cười lần này của Phó Tu Vân, ngược lại cảm thấy, không dễ nhìn bằng mấy lần trước. Có chút nổi da gà.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường.

1, gà tinh.

Phó Tu Vân: Cổ có công năng trữ vật gì gì đó, ngươi nhất định là gà tinh đi!

Dịch Nhiên giận dữ: Xí! Gà tinh cái gì?! Ta chỉ là kế thừa huyết mạch hơi đặc thù của phụ thân ta mà thôi!

Phó Tu Vân:… Ồ, quả nhiên là gà tinh.

2, không có việc gì, đánh thắng được rồi.

Phó Tu Vân: Địch nhân của ta rất lợi hại, có chút lo lắng đánh không lại dù sao ta là phế vật.

Dịch Nhiên: Không có việc gì, ta đánh thắng được!

Phó Tu Vân ném một cái liếc mắt: Có lẽ ta ý tốt nhắc nhở ngươi, độc của ngươi hiện giờ trong mỗi ba canh giờ phát tác một lần, một ngày phải phát tác 4 lần, kiếm bổn mạng lại gãy, ngươi cũng là phế vật.

Dịch Nhiên:…

Mẹ kiếp, hắn nói cũng có đạo lý, ta lại không có lời chống đỡ!!

——————————

Ngày mai tiết nguyên tiêu vui vẻ nha ~ moah moah ~~~ tiểu kịch trường moe như thế, moe làm sao có thể không mạo phao?

———

hadlk;,7u%


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.