Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 3


Đọc truyện Tu Tiên Chi Phế Sài – Chương 3

Mười năm trước, đêm mưa.

Phó Tu Vân mới hơn năm tuổi đứng ở trên vách núi mẫu thân bị đẩy rớt, một khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong bóng tối lại có vẻ có chút dữ tợn đáng sợ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không tới năm tuổi lúc này phải có kinh khủng và khóc nháo, ngược lại bình tĩnh quá phận.

“Ai! Thiếu gia! Tại sao con lại ở nơi này? Bà bà ta tìm con thật lâu nha! Đi đi, mau cùng bà bà ta đi ra ngoài tránh một chút, phụ thân con và Tứ đại gia tộc Nhiên Nguyên giới sẽ ra tay với nhà mẫu thân con đấy! Qua đêm nay, chỉ sợ cuộc sống sau này của con sẽ khó khăn rồi! Ai… Đây cũng là làm nghiệt gì chứ? Mau cùng bà bà đi thôi, bà bà mặc dù là được mẫu thân con mua, nhưng bà bà được đại ân của mẫu thân con, nói như thế nào cũng có thể cho thiếu gia con đây một miệng ăn tốt, không để cho người khác khi dễ con, hơn nữa con trai cả nhà ta cũng bái nhập Hỏa Linh môn, tu vi của bà bà ta cũng là Luyện Khí Tầng năm, bảo đảm bình an của con vẫn là có thể! Đi, mau cùng bà bà đi thôi!”

Lúc đó Phó Tu Vân còn trẻ nhìn bà bà đầy mặt lo lắng, mạo hiểm mưa to, rất dễ dàng mà từ trong mắt của bà thấy được yêu thương và quan tâm, lời nói của một người nếu như rắp tâm hại người khác sẽ tuyệt đối không lộ ra vẻ mặt như vậy, huống chi y phế sài Ngũ linh căn trời sinh, vị Phương bà bà này coi như là muốn đem y bán, cũng bán không ra một giá tốt.

“… Phương bà bà.”

Âm thanh của Phó Tu Vân rất nhỏ lại mang theo vẻ run rẩy.

Phương bà bà nghe vậy nhất thời đã cảm thấy trong lòng càng đau hơn, đem người ôm vào trong lòng trùm lên một tầng áo choàng che mưa: “Thiếu gia không sợ nha! Bà bà ở đây! Con yên tâm, bà bà nhất định dẫn con đi một nơi an toàn, để ai cũng không khi dễ được con!”

Chỉ là Phó Tu Vân trả lời lại quá khác ngoài dự đoán của bà, bất kể Phương bà bà nghĩ như thế nào, đều nghĩ không ra vì sao lúc này vị tiểu thiếu gia này sẽ đưa ra một yêu cầu như vậy với bà ——

“Phương bà bà. Người dẫn con đi tổ phụ gia đi. Con muốn đi nơi đó tìm tổ phụ tổ mẫu.”

Phương bà bà nhất thời kinh hãi: “Tiểu thiếu gia! Việc này nhưng không được nha! Con, con giờ còn nhỏ không hiểu, không biết nơi đó hiện giờ có nguy hiểm cỡ nào! Huống gì thân phận của con giờ là tuyệt đối không thích hợp đi vào trong đó, đi tới đó, chỉ sợ đi thì không về được…”

Chỉ là Phương bà bà nói cũng chưa có nói hết, bởi vì bà nhìn thấy một đôi mắt không cho chối từ, không chút dao động nào, tuy rằng chủ nhân của đôi mắt phượng hiện giờ mới chỉ có năm tuổi, nhưng Phương bà bà chính là cảm thấy, bà không thể đi ngăn cản thiếu gia nhà mình.


Một lúc lâu sau đó, Phương bà bà mới bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, nếu tiểu thiếu gia con muốn đi, bà bà sẽ dẫn con đi!” Dù cho liều mạng già của mình, coi như là đem ân huệ của cô nương Tuệ Linh giao cho xong!

Vì vậy, ở vào lúc ban đêm, Phương bà bà đã mang theo Phó Tu Vân đi Nguyên gia.

Chỉ chẳng qua trước khi đi Phó Tu Vân để Phương bà bà đi đem áo choàng kim lân của mẫu thân mình cầm sang, áo choàng kim lân chỉ cần rót vào một ít linh lực là có thể bao vây lấy người bên trong nó không bị người tu tiên tu vi dưới Kim Đan phát hiện, đây là cũng giống như của hồi môn của Nguyên Tuệ Linh quý trọng nhất, cũng sẽ là lợi thế lớn nhất đêm nay của Phó Tu Vân.

Phó Tu Vân cũng không có để Phương bà bà trực tiếp dẫn y đi vào Nguyên gia, dù sao việc này quá nguy hiểm. Y muốn cho Phương bà bà trợ giúp y, nhưng cũng không định để Phương bà bà vì trợ giúp y mà bỏ mạng.

“Bà bà, từ giờ trở đi bà không phải là người ở của Phó gia, bà nhanh chóng rời đi nơi này đi tìm con trai của bà đi!”

Phương bà bà nghe nói như thế trực tiếp sửng sốt, mà khi bà phản ứng kịp, Phó Tu Vân đã khoác áo choàng còn muốn cao gấp đôi chiều cao của y, không chút do dự đi vào tổ trạch Nguyên gia ở trong đêm mưa bị ngọn lửa nuốt mất.

Phương bà bà cuối cùng vẫn không đuổi theo, đó thật là quá nguy hiểm, ở đó một trong nhà có ít nhất năm vị kỳ Kim Đan, bà mới Luyện Khí Tầng năm, chỉ sợ bị một đầu ngón tay nghiền chết không tới một chớp mắt. Mà càng làm cho bà nghĩ không thể đuổi theo chính là, bà lại có loại cảm giác theo sau chỉ biết cản trở.

Phương bà bà lúc đó ngàn suy nghĩ không thể hiểu rõ, mà qua rất nhiều năm, Phương bà bà mới hiểu được, có vài người trời sinh chính là cường giả, dù cho hắn đã từng nhỏ yếu.

Phó Tu Vân từng bước từng bước ở trong mưa hành tẩu, nhìn tòa nhà ngoại tổ phụ bị ngọn lửa bao trùm thần tình trầm mặc. Y cũng không chọn đi cửa trước và cửa sau, mà là đi cửa hông mặt bên chỉ có gia đinh mới có thể đi, đây chính là y đã từng ham chơi mới tìm được một “Cận lộ”. [đường gần]

Đúng vậy, băng qua cửa hông nho nhỏ này lại đi năm mươi mét, chính là mật thất của Nguyên gia, là “Cấm địa” của người ngoài tuyệt đối cấm đi vào. Phó Tu Vân đã từng bị đường ca bá đạo của y ngăn ở bên ngoài, khi đó y tức giận không được, mà bây giờ, Phó Tu Vân lại nghĩ, hắn ngăn thật là tốt. Không phải, thằng cha khốn nạn kia đoán chừng đã sớm lén lút đi vào.

Mà lúc này đại môn mật thất mở ra, bên cạnh còn có hào quang cấm chế của linh khí vỡ vụn, chỉ là mặc dù có linh khí bảo hộ, lúc này trong mật thất cũng là ánh lửa tận trời.


Ở trong sân nơi này đã từng người đến người đi, lúc này thực sự là vắng vẻ giống như chết.

Chỉ là, y vẫn như cũ phải cẩn thận và phải nhanh. Những người đó có thể tìm được rèn phổ Phá Vân Thương hài lòng rời đi, lại có thể còn đang tranh chấp chưa tìm được mục tiêu, y hiện giờ bất kể từ mặt nào mà nói đều quá nhỏ bé, thực sự không qua nổi một tí một chút sai lầm.

Cho nên Phó Tu Vân hít một hơi thật sâu, đem toàn bộ chút linh khí thảm thương rót vào trên áo choàng, ngăn cách tất cả tra xét, sau đó thật nhanh vọt vào mật thất. Y sau khi đi vào cũng không có đi về phía trước ngược lại là trốn đến một góc nhẹ nhàng thở dốc, rất nhanh y đã phát hiện mình thật sự là rất sáng suốt.

“Chậc, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Rèn phổ Phá Vân Thương vậy mà chỉ có phân nửa?! Lão già kia tốt xấu gì cũng là Nguyên gia! Làm sao giờ? Người Nguyên gia đều chết sạch, chúng ta đi đâu mà tìm phân nửa còn lại của Phá Vân Thương?!”

Đây là âm thanh mang theo tức giận của Triệu Hoa Dung, trước đó Phó Tu Vân nghe được âm thanh này phẫn nộ, hiện giờ nghe lời của bà, y cũng vui mừng.

“Chậc, Dung Dung nàng đừng vội, ta từng nghe tiện nhân Nguyên Tuệ Linh kia nói, lão già kia phụ thân của ả là một người đặc biệt cẩn thận, thứ gì cũng sẽ không đặt ở trong một lần, nói không chừng phân nửa rèn phổ còn lại ở trong người lão già kia? Nàng xem, phụ thân nàng còn có ba vị tiền bối không phải là đi bên đó sao? Chúng ta cũng nhanh chóng đi thôi, tuy rằng bảo bối này nhất định là chúng ta sờ không tới, nhưng dầu gì cũng phải cho nhạc phụ lấy được, cho Triệu gia các nàng đạt được, đúng hay không?”

Nghe nói như thế, Triệu Hoa Dung mới rốt cuộc hài lòng nở nụ cười một tiếng, sau đó hai người bay thẳng ra mật thất đã bị ngọn lửa đốt sắp không chịu nội gánh nặng, khi bọn họ bay ra ngoài không lâu sau đó, mật thất trực tiếp sụp xuống phân nửa, mà ở trong nháy mắt mật thất sụp xuống, một quang mang màu lửa nhàn nhạt hiện lên, Phó Tu Vân chật vật được truyền tống trận do máu của y kích hoạt, dẫn tới bên trong sơn thể Tuyệt Linh Sơn.

“Hửm?”

Lúc này bên trong phòng gia chủ Nguyên gia. Có một người tu giả mặc trường bào màu xanh nghi ngờ phát ra một âm thanh.

“Phụ thân, làm sao vậy?” Triệu Hoa Dung vội vàng hỏi.

“… Không có gì, luôn cảm thấy vừa rồi cảm nhận được một linh lực cực nhạt… Chẳng qua, có thể là lỗi giác của ta thôi. Chậc, Nguyên Viễn Vọng lão già này quả nhiên cáo già, chúng ta cũng lật khắp Nguyên gia cũng không cách nào tìm được nửa phần sau của rèn phổ Phá Vân Thương, có lẽ chỉ có điều cuối cùng có khả năng.”


“Có khả năng gì?”

“Sợ là bị giấu ở trên người của ai đó rồi đi.” Triệu Trung Thiên lạnh lùng mở miệng, “Có người nói, Nguyên Viễn Vọng thương yêu nhất chính là tiểu nữ nhi của mình, ở lúc nàng ta xuất giá cho nàng ta đồ cưới tương đối phong phú. Cho nên, cần làm như thế nào ngươi hẳn là hiểu chứ?”

“Phải nha, Tiểu Phó, vậy nhiệm vụ rèn phổ Phá Vân Thương còn lại sẽ giao cho ngươi nha, nói như thế nào Phó gia ngươi cũng phải cho Tứ đại thế gia chúng ta một câu trả lời, đương nhiên, chúng ta không miễn cưỡng Phó gia các ngươi, đến lúc đó nửa phần sau rèn phổ cũng là của các ngươi, chỉ cần cho chúng ta mượn đánh giá là được.”

Phó Thiên Hải nghe nói như thế sắc mặt thoáng cái khó coi.

Lúc này, Phó Tu Vân vừa thoát khỏi biển lửa Tô Giá, trợn to hai mắt, y ngẩn ra nhìn phiến địa phương trước mắt còn cháy lợi hại hơn ngoại tổ gia của y, y đây đã định trước trốn không thoát số phận bị chết cháy sao? Hừ hừ, vậy còn đi lên đỉnh nhân sinh, không, bình an hỉ nhạc đâu?

Ngay lúc Phó Tu Vân cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, phiến biển lửa trước mắt y này lại đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Thân ngươi có huyết mạch Nguyên gia, đến chỗ này tức là có ý tham gia thử luyện. Các triều đại Nguyên gia người đầy năm tuổi đều sẽ tới đây thử luyện, có điều là chẳng bao giờ thành công, dù vậy ngươi cũng muốn tham gia thử luyện chứ?”

Phó Tu Vân không chút do dự gật đầu, lúc này y tuy rằng không biết thử luyện là gì, nhưng rất rõ ràng, một khi thành công, đó chính là bắt đầu của đỉnh nhân sinh!

Sau khi ở một trận minh hiển đốt cháy qua đi, đột nhiên trong vùng biển lửa này thoát ra một ngọc bài [1], mà âm thanh vừa rồi, kinh ngạc từ trong ngọc bài vang lên: “Ai nha mịa nó, ngươi lại là phế sài Ngũ linh căn sao? Thời gian dài như vậy lại coi như để ta đụng tới một hậu nhân như vậy ư, đến đến đến, cháu ngoan nha, gia gia cho ngươi hai lựa chọn, ngươi mau tới đây chọn một cái! Đầu tiên là thử luyện sau đó để Thiên hỏa đem bốn linh căn khác của ngươi đều thiêu hủy, ngươi trở thành Thiên linh căn, cmn hiểu hay không?! Thứ hai chính là sau thử luyện để Thiên hỏa hơi thâm nhập vào linh căn bên trong ngươi, đem năm linh căn của ngươi đều mở rộng thành loại trình độ ngưu bức* [trâu bò], tráng kiện, sau này cách kiêm tu của ngươi, từ nay về sau tuy rằng tu luyện hơi khó khăn, nhưng chỉ cần có thể tập đủ ngũ linh, là có thể đi lên đỉnh cao của nhân sinh nhá! Đến lúc đó muốn đánh ai là đánh, muốn cho ai chết thì phải chết á!”

“Cháu ngoan, ngươi chọn cái nào?!”

Phó Tu Vân nhìn cái ngọc bài này tự xưng gia gia y, nghĩ có chút…

“Ta không phải cháu của ông, là cháu ngoại.”

“Ờ, không sao, cháu ngoại cũng là cháu nha, ngươi sau này sinh con họ Nguyên là được rồi! Nhanh lên đi mau nói ngươi chọn cái nào? Ta thời gian không nhiều lắm nhá, không có cách nào cùng ngươi tán gẫu đâu!”


Phó Tu Vân hơi im lặng, giống như đã trải qua một ngàn năm dài vậy, chậm rãi ngẩng đầu, mở ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn trẻ con ú nu lộ ra nụ cười nghiêm túc đến kinh người.

“Đương nhiên chọn trên đỉnh nhân sinh!”

Sau khi nói xong những lời này, Phó Tu Vân chỉ nghe được tiếng cười to liên tiếp “Được”, sau đó đã bị liệt hỏa đập vào mặt đốt hôn mê.

Sau khi y tỉnh lại, còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh, đã bị toàn thân cao thấp đều giống như là xương cốt bị đập vỡ vậy đau đớn lăn qua lộn lại kêu ra tiếng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:

Phó Tu Vân: Theo bối phận mà nói, ông phải là lão tổ tổng của ta chứ?

Ngọc bài tổ tông: Không nên so đo nhá, ta chết nhiều năm như vậy, đã sớm đi đầu thai mấy lần rồi, tính thế nào hả, lẽ nào để ta gọi ngươi cháu cháu cháu cháu cháu cháu cháu cháu cháu cháu cháu sao?

Phó Tu Vân:… Vẫn nên gọi là cháu trai đi.

Dù sao thua thiệt không phải y.

——

[1] Ngọc bài:

———

s”�,7″%�


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.