Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 21


Đọc truyện Tu Tiên Chi Phế Sài – Chương 21

Vừa ra núi đã bị một đám người vây vào giữa, đầu lĩnh còn dùng thứ ánh mắt nhìn bọn họ như phế vật, cho dù một người tính tình tốt cũng không nhịn được, Dịch Nhiên tính tình không tốt thì càng miễn bàn còn Phó Tu Vân thì từ lúc bắt đầu rèn luyện linh căn tính tình đã càng ngày càng không tốt.

Chỉ là lúc này bọn họ lại không thể trực tiếp lên cơn giết người. Dù sao giờ cũng là ban ngày ban mặt, giết người rất có thể sẽ bị rất nhiều người thấy do đó dẫn đến phiền phức về sau. Hơn nữa tu vi vẫn có chênh lệch, dưới tình huống Phó Tu Vân và Dịch Nhiên cũng không thể nào hiểu rõ thực lực của đối phương, bọn họ cũng cho rằng đối phương hơi yếu, nếu như có thể không phát sinh xung đột, vẫn là chỗng đỡ trước. Đương nhiên, về phần sau này có tính sổ hay không, thì không thể bảo đảm.

Ông lão này là tu giả Ngưng Mạch Hậu kỳ, ở trong Nhiên Nguyên giới, đây tuyệt đối là tồn tại của bậc trên, cho nên ông ta mới có biểu hiện chỉ cao khí ngang như vậy. Hơn nữa bên cạnh ông ta còn có năm sáu người Trúc Cơ Hậu kỳ, ba người Ngưng Mạch Sơ kỳ. Hiển nhiên, để tìm được đầu sỏ gây nên cái chết của thiếu gia nhà mình, Chu gia đúng là kỳ công.

“Hai người các ngươi, trong đó có một người gọi là Dịch Tu Nguyên có đúng hay không?”

Phó Tu Vân hơi nheo mắt lại chỉ mình gật đầu: “Chính là ta.”

Ông lão kia thấy tướng mạo Phó Tu Vân, trên mặt biểu tình ghét bỏ càng không thích hơn: “Hừ, quả nhiên là tiểu bạch kiểm… Tuy rằng vị Triệu gia kia nói ngươi không có liên quan gì tới việc này, nhưng ngươi vẫn phải trải qua nghiệm chứng của chúng ta mới có thể rời khỏi. Giờ ngươi trả lời đàng hoàng cho ta, ngươi và tu giả gọi là Hồ Bạch kia có cấu kết hay không?! Có phải hai người các ngươi mưu đồ bí mật muốn hại chết thiếu chủ nhà chúng ta?!”

Lời nói sau cùng của ông lão có thể nói là mau lẹ tàn khốc, chẳng qua vẻ mặt của Phó Tu Vân một chút cũng không phản ứng với ông ta: “Mưu đồ bí mật với tên kia? Lúc đó nếu không phải ta có pháp bảo bảo mệnh, chỉ sợ giờ ta cũng ra không được. Còn mưu đồ bí mật với hắn, ta sợ ta chết không đủ nhanh à?”

Biểu tình Phó Tu Vân mang theo cười nhạt, như vậy quả thực không giống như giả bộ, vì vậy sau khi lão giả nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, mới hừ một tiếng phất phất tay. Sau đó đã có một người nhanh chóng đi lên trước, dùng một cái gương màu trắng chiếu chiếu Phó Tu Vân và Dịch Nhiên.

Sắc mặt của Dịch Nhiên vẫn lạnh giống như một khối băng, chỉ là cả người thả ra sát khí bất mãn. Mà Phó Tu Vân cũng lạnh lùng nhìn cái gương bạch ngọc kia, từ từ nâng lên khoé miệng trong mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh. Trong nháy mắt nhìn thấy gương này, Phó Tu Vân đã biết chuyện này ngày hôm nay không thể lương thiện rồi.

Cái gương này cũng không phải lần đầu tiên y nhìn thấy! Trước đó y từng thấy cái gương này ở trong mật thất của mẫu thân nhà y chiếu đến chiếu đi, để cho người của Tứ đại gia tộc tìm được không ít bảo bối ẩn tàn của tổ phụ gia y. Mà chính y cũng từng bị cái gương chiếu, vì chính là kiểm tra y có tư tàng bảo bối gì đó hay không, lúc gương bạch ngọc chiếu xuống, dường như bảo bối gì cũng không có chỗ trốn, mà trên người lúc này, thế nhưng có một tiên khí.


Tiên khí đó! Toàn bộ Nhiên Nguyên giới đoán chừng cũng rất khó tìm được loại bảo bối nghịch thiên này.

Lúc này, Phó Tu Vân đã âm thầm khống chế Tiểu Sỏa Đản biến thành mười mấy con kiến trên mặt đất, kỳ thực nếu như tu vi và nguyên thần của y càng lớn mạnh hơn, y thậm chí có thể điều khiển Tiểu Sỏa Đản biến thành mấy trăm mấy nghìn con kiến lửa, vì vậy công kích ngưu xoa lấy vô hình tới giết người.

Có điều hiện giờ còn chưa được, Phó Tu Vân tối đa chỉ có thể khống chế mười ba con kiến lửa, mà lực lượng của hỏa diễm cũng bị chia lìa không ít, chỉ có thể đốt bảo trì một canh giờ, gặp nước bất diệt mà thôi.

Lúc đang khống chế những con kiến lửa, Phó Tu Vân yên lặng quay đầu liếc mắt nhìn Dịch Nhiên. Ở phút giây đầu tiên Dịch Nhiên đã hiểu được ý của Phó Tu Vân, yên lặng đem tay trái ra làm kiếm thức, linh quang hơi không thể nhận ra ở đầu ngón tay của hắn lóe ra.

“Ơ! Túi trữ vật chữ Phúc bên hông ngươi không phải của thiếu chủ chúng ta sao! Làm sao lại tới trong tay của ngươi? Ngươi có phải nhân cơ hội sau khi hắn chết đoạt bảo bối của hắn đúng hay không? Hừ, nhìn ở trên phần nhận biết của ngươi và thiếu gia Triệu gia, lần này tạm tha ngươi, nhanh chóng đem túi trữ vật của thiếu chủ nhà chúng ta trả lại, không thì ngươi phải, hự!”

Vẻ mặt tham lam trên mặt lão giả này còn chưa giảm xuống, chân phải đã chợt vọt lên một ngọn lửa, ông ta trong nháy mắt biến sắc: “Chỉ bằng phế vật hai người các ngươi, cũng muốn ám toán ta!!”

Nói xong ông ta đã đem tay trái vung lên, vẫy ra một trường tiên màu đen đánh thẳng về Phó Tu Vân! Phó Tu Vân đã sớm biết lão thất phu* [ý chửi người] này nói gì làm đó, lúc này chỉ là cười lạnh một tiếng, tự biết mình tuyệt đối chống không qua một roi này, trực tiếp xoay người. Mà Dịch Nhiên cũng ở phía sau tiếp nối rất tốt, tay phải hắn cầm kiếm quấn lấy roi màu đen, tay trái hướng thẳng về phía lão giả đánh xuống hư không, theo tay trái của hắn hạ xuống, không trung trống rỗng đã xuất hiện một thanh kiếm ảnh màu vàng nhạt, bổ vào lão giả!!

Lão giả hiển nhiên thật không ngờ Dịch Nhiên dĩ nhiên sẽ công thủ nhiều mặt, lão giả đối với kiếm ảnh đánh xuống vốn dự định lui về phía sau tránh thoát, nhưng ông hiển nhiên quên mất trường tiên mình còn quấn kiếm Dịch Nhiên, lúc ông ta muốn lùi Dịch Nhiên chợt kéo kiếm về phía sau, nhất thời khiến lão giả chợt bước về trước một bước, vừa vặn bị kiếm ảnh hư không bổ ngay giữa!!

“A ——!!” Tiếng kêu thảm thiết thê lương của lão giả vang lên, mà kèm theo tiếng hét thảm này, xung quanh cũng liên tiếp xuất hiện tiếng kêu thảm thiết khác, hình ảnh sau cùng Chu Thủ Xương nhìn thấy trước khi chết, chính là hai ba ngọn lửa liên tiếp xung quanh bọc lại người Chu gia!!


Điều này sao có thể! Đến chết, Chu Thủ Xương chưa từng hiểu được, vì sao ông sẽ dễ dàng bị hai phế vật nhìn không thuận mắt giết chết như vậy.

“Cầm túi trữ vật của ông ta nhanh lên đi! Người Chu gia nhất định sẽ đuổi qua đây!”

Trong tay Phó Tu Vân cầm lấy cái gương màu bạch ngọc nói với Dịch Nhiên, người sau gật đầu mũi kiếm khều túi trữ vật của Chu Thủ Xương khều vào trong tay, sau đó trực tiếp nắm Phó Tu Vân lần thứ hai tiến vào núi Vân Phong.

Chuyện này từ mới đầu đến kết thúc cũng chỉ có giằng co không được nửa canh giờ, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên dùng thủ đoạn dứt khoát vô cùng phô bày thực lực của bọn họ cho người Chu gia, lại để cho một ít tán tu xung quanh vây xem kinh hãi không ngớt —— đồng thời thiêu đốt hơn mười người và giết chết hai đại năng thực lực Ngưng Mạch Hậu kỳ, thật sự là khiến lòng người e ngại, hai người này rốt cuộc lai lịch thế nào? Chẳng qua đồng thời trong lòng bọn họ cũng cảm thấy âm thầm vui sướng, Tứ đại thế gia luôn luôn bá đạo lại vô lý, hiện giờ bị người hung hăng tát vào mặt, cũng không biết biểu tình bọn họ sẽ là như thế nào?!

Vì vậy, do có người hữu ý vô ý vọt tới nói chuyện này cùng với tốc độ nhanh chóng truyền khắp thành Vận, sau đó truyền tới tai của Tứ đại thế gia và Ngũ đại môn phái.

——————————

“Khốn nạn!!”” Chu Xương một chưởng đã đánh nát bàn bạch ngọc trước mặt ông, nói với người lĩnh đội của Chu gia từ thành Vận trở về báo cáo: “Ngươi muốn nói cho ta biết, cao thủ Chu Thủ Xương tu vi Ngưng Mạch Hậu kỳ, vậy mà ở trước mặt kiếm tu đầu trọc tu vi chỉ có Ngưng Mạch Sơ kỳ chống giữ không được ba chiêu đã chết sao!! Bản thân ngươi không cảm thấy đây quả thực là vô lý sao!? Lúc nào Nhiên Nguyên giới xuất hiện một thiên tài như vậy! Có thể giết người vượt quá hai cấp?! Nếu có một người như vậy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không biết?!”

Người lĩnh đội thành Vận của Chu gia bị Chu Xương mắng to nghe xong đầu đầy mồ hôi, trên thực tế gã nói mỗi một câu nói đều là thật, hơn nữa chuyện này cũng không phải một mình gã thấy được, còn có rất nhiều người cũng đã từng thấy được, cho nên Chu Thủ Xương chính là không có ở trên tay đầu trọc kiếm tu đi qua ba chiêu á. Không chỉ như thế, ngay cả những người khác cũng chưa từng ra tay, hoàn toàn là bị đốt chết tươi sống.

“Ờm, đương nhiên còn có nguyên nhân khác, chính là khi đó đột nhiên tỏa ra lửa tà quỷ dị, lúc đó người xung quanh chúng ta tất cả đều nhìn thấy không hiểu tại sao trên người những người đó lại đột nhiên bốc cháy, hơn nữa lửa kia vô cùng tà tính, thậm chí ngay cả công pháp thuộc tính Thuỷ cũng không thể dập tắt, chúng ta có năm người cũng bị lửa đốt chết, chỉ có ba người quyết định thật nhanh chém đứt tứ chi bị lửa nhiễm, mới không có bị lan tới.”


Chu Xương nghe xong lời này càng giận, ít ra trước khi Chu Thủ Xương chết còn có thể tìm tới một ít nguyên nhân, là kiếm tu đầu trọc kia giết. Nhưng năm người tu giả Trúc Cơ và ba tu giả Ngưng Mạch trọng thương hoàn toàn cũng không biết ai làm tổn thương! Nói ra mặt của Chu gia bọn họ quả thực cũng không biết nên để nơi nào!!

“Lửa tà ư! Lửa tà nào mới có thể lợi hại như vậy? Hơn nữa, lửa đó rốt cuộc là từ nơi nào xuất hiện các ngươi cũng không biết, ta nuôi các ngươi quả thực còn không bằng nuôi một bầy chó! Tất cả cút hết cho ta! Tướng mạo bọn họ có người nhớ hay không? Ban bố lệnh tuyệt sát treo giải thưởng, lấy lại gương Bạch Ngọc còn có túi trữ vật chữ Phúc!!”

Đến cuối cùng, Chu Xương cũng không quên đòi túi trữ vật chữ Phúc của Phó Tu Vân và Dịch Nhiên. Lúc ông nghe thuộc hạ hồi báo, khi đó, gương Bạch Ngọc chiếu xuống túi Phục là lóe ánh vàng. Phải biết rằng ở toàn bộ Nhiên Nguyên giới, gương Bạch Ngọc soi ra bảo vật cao đẳng nhất cũng chính là hồ lô Trấn Sơn Thọ của Ngũ đại môn phái phái Thọ Sơn cũng mới màu bạc mà thôi, có thể xuất hiện màu vàng, đã nói lên vật kia chí ít cũng có thể là cấp bậc tiên khí!

Chu Xương lúc vẫy tay để hạ nhân lui xuống trong mắt lóe ra dã tâm và vẻ hưng phấn cực độ. Đã chết nhi tử thì sao? Mặc dù hơi đáng tiếc, nhưng ông cũng không phải có một đứa con trai! Dưới sự so sánh, toàn bộ Nhiên Nguyên giới cũng không thể có tiên khí, đó mới là quan trọng nhất có thể để cho ông một bước lên trời!

Nhất định phải có được!

Người kia tên gì? Dịch Tu Nguyên? Kẻ hèn mọn đó là phế sài Tứ linh căn, có lẽ hắn cũng không tránh được bao lâu!!

Chỉ là, lúc người của Chu gia đem dùng linh thuật hiển hiện ra dung mạo của Dịch Tu Nguyên và Dịch Nhiên, sau đó ban bố quyết sát lệnh, Chu Xương đã nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Triệu Trung Thiên sau khi đi vào không đợi Chu Xương mở miệng, đã trực tiếp mở đầu:

“Tên tiểu tạp chủng kia ở đâu, ngươi tìm được nó chưa?!”

Lúc này Triệu Hoa Dung đứng ở sau lưng Triệu Trung Thiên tiến lên một bước, sắc mặt âm trầm giải thích: “Chính là Dịch Tu Nguyên kia, người bắt được nó chưa? Nếu người bắt được nó, cần phải đem nó giao ra đây, tên tiểu tạp chủng kia nó chính là huyết mạch còn chảy còn sót lại Nguyên gia. Thiếu nó, rèn phổ Phá Vân Thương của chúng ta coi như thâu không đủ!”


Vào lúc này sắc mặt của Chu Xương chợt khó xem, gương mặt không thể tin: “Ngươi đùa gì thế, Dịch Tu Nguyên là phế vật Ngũ linh căn? Nó là Phó Tu Vân!?”

Sau đó Chu Xương lại thất thanh hô một tiếng: “Các ngươi vậy mà để nó chạy?!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:

Rất nhanh bắt được.

Triệu gia: Chúng ta rất nhanh thì có thể bắt được Phó Tu Vân!

Phó Tu Vân: Ha ha.

Chu gia: Chúng ta rất nhanh thì có thể bắt được phế vật Tứ linh căn Dịch Tu Nguyên!

Phó Tu Vân: xem lại Triệu gia.

Triệu gia: Mẹ nó thế nào đến giờ còn chưa bắt được người!!

———

ng x,7l$7


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.