Tu Tiên Chi Ma Thể

Chương 106


Đọc truyện Tu Tiên Chi Ma Thể – Chương 106


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên

Tác giả: Nam Chi

Editor: Mạc Vô Thần

.: Chương 19:.

Người nào người nấy đều cả kinh không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với Quân Trì, trời ạ, người này còn vô sỉ hơn cả Hư Không công tử, cư nhiên lại dám lấy lí do như thế, đừng nói là muốn lừa bịp tống tiền nhé.

Ninh Phong tiên quân đối mặt với hắn, ánh mắt Quân Trì thâm thúy kiên định, thẳng tắp nhìn chằm chằm Ninh Phong tiên quân, dường như không bị màu sắc vàng đồng trong con ngươi chấn nhiếp.

Trong mắt y lập loè một tầng sáng khác lạ nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ thâm trầm, y hỏi, “Đệ đệ ngươi?”

Quân Trì nói, “Tiên quân, hãy cho ta thời gian nói chuyện với ngài.”

Mọi người càng thêm khiếp sợ: Trời ạ! Lại còn muốn từng-bước-nói-chuyện, ngươi coi Ninh Phong là cái gì? Ninh Phong tiên quân là thần tượng của chúng ta, muốn mượn liền mượn hay sao?

Ninh Phong lại nói, “Không cần. Nếu ý ngươi là chỉ thần hồn của Liễu Quân Yến, thì y đã sớm dung hợp trở thành ta từ lâu, không thể trả lại cho ngươi được.”

Quân Trì sững sờ đứng ở đương trường, hắn vốn định xin Ninh Phong bỏ chút thời gian nói chuyện riêng, bởi vì hắn cảm chuyện giữa mình và y không thể mở lời trước mặt nhiều người, ai ngờ đâu bản thân còn chưa nói gì, Ninh Phong tiên quân đã tự thân nói ra, chẳng lẽ y không để ý chuyện bị người biết hay sao?

Hắn liếc nhìn những người còn quỳ dưới đất, bọn họ giống như không cảm thấy lời Ninh Phong có gì không đúng, ngược lại đều tỏ vẻ “Đừng vô sỉ như thế, dám cả gan đòi Ninh Phong trả lại thần hồn của y, nghĩ cũng đừng nghĩ” nhìn hắn.

Giờ Quân Trì mới phản ứng lại, ở Diễn Võ đại thế giới, chuyện Ninh Phong tách thành nhiều thần hồn vốn chẳng phải bí mật gì lớn, bởi vì ai nấy đều biết.


Quân Trì bị đả kích nặng nề, trong lúc không biết nên phản ứng thế nào, Ninh Phong tiên phong đột nhiên dùng thức nói với hắn, “Thời điểm đệ đệ ngươi bị mang đến, y rất nhớ ngươi.”

Hơn nữa trong giọng nói còn thoang thoảng ý trêu đùa, có lẽ vì giọng nói Ninh Phong tiên quân lúc nào cũng khinh phiêu phiêu cho nên Quân Trì mới có cảm giác như vậy.

Chờ đến khi hắn hoàn hồn, bóng dáng Ninh Phong tiên quân đã ra đến cửa, Sở Say Sơn im lặng liếc nhìn gương mặt thoáng nét buồn bã mất mát của hắn rồi đi mất.

Cả Xương Gia chân quân cũng nhìn Quân Trì nhiều hơn một lần, sau đó dẫn Bạch Kiếm và Khổng Hư di chuyển đến Nhật Cảnh phong.

Khổng Hư tựa hồ muốn nói với Quân Trì mấy câu nhưng cứ ngập ngừng rồi lại thôi, nhanh chân đuổi kịp Xương Gia chân quân, còn Bạch Kiếm thì lại gần vỗ vai hắn một cái, dùng thần thức an ủi, “Yên tâm, ta sẽ đến tìm ngươi sau.”

Sau đó cũng nhanh chóng đi mất.

Khi Ninh Phong tiên quân rời khỏi đại điện, một cơn lốc dường như quấn chặt lấy y, thân ảnh dần dần trở nên mơ hồ, nháy mắt đã không thấy bóng dáng, Sở Say Sơn cũng theo đó phi độn, ngược lại Xương Gia chân quân và Bạch Kiếm Khổng Hư thì leo lên tiên hạc mà trước đó họ đã cưỡi.

Vị tiên hạc này tên họ Bạch Ly, là yêu sủng của Xương Gia chân quân, mang theo ba người nhất phi trùng thiên, chỉ để lại một trận thanh phong.

Mặc khác hai vị trưởng lão cũng không có ý định ở lâu làm gì, hai người dùng gương mặt lạnh lùng đánh giá Quân Trì, tiếp đó mang theo đệ tử vừa thu nhận rời khỏi đại điện Địa Cực phong.

Những người trong điện giờ chỉ còn đám đệ tử và vài vị trưởng lão quản sự ngoại tông.

Vị Dương Tuyên khi nãy chính là một vị quản sự, giới thiệu từng trưởng lão quản sự ngoại tông cho các đệ tử mới gia nhập, sau khi mọi người hành lễ xong, Dương Tuyên liền mời một vị trưởng lão lên nói chuyện.

Giáo viên chủ nhiệm đến nhận lớp tân sinh, ban đầu Quân Trì nghe không lọt tai một chữ, tận một khoảng lâu mới cưỡng chế hồi thần, dù sao cũng là người thông qua khảo nghiệm của Đan Càn tiên tông, tâm tính phải thực định. Nếu là người bình thường phát hiện báu vật quan trọng nhất của mình, là mục tiêu hoặc thậm chí là mục đích sống không còn trên đời này nữa, nhất định sẽ phát điên lên mất, Quân Trì không như thế, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi khó mà khiến tâm hắn bình tĩnh trở lại.

— Trong cuộc đời mỗi người đều có một thứ mình tôn thờ. Tín ngưỡng được công nhận là cội nguồn của niềm tin mà con người tôn sùng trong cuộc sống, khi người ta thống khổ hoặc hoang mang trước quyết định nào đó, tín ngưỡng là kim chỉ nam để đưa ra quyết định, thật ra đó không phải chuyện mê tín gì, những người không có tín ngưỡng cũng chớ mà cười chê nhạo báng lên tín ngưỡng của người khác.

Đấy là lời Chu Quốc Bình đã nói (1).

Quân Trì vốn hiểu rất rõ điều này, bảo vệ Quân Yến, với hắn mà nói chính là một loại chấp niệm không thể buông.


Nhưng giờ đây nó đó biến mất, Ninh Phong đã nói với hắn như thế, Quân Yến bị dung hợp không còn nữa. Y còn nói khi đó Quân Yến rất nhớ mình.

Quân Trì chả có lý tưởng cao cả gì, làm siêu nhân bảo vệ thế giới cứu vớt vũ trụ bla bla không phải dự định của hắn.

Chỉ duy nhất một ước muốn nhỏ nhoi mà thôi, đó là bảo vệ gia đình mình.

Nhưng giờ đây cả mục tiêu sống cũng chẳng còn.

Cái cảm giác mất mát trống rỗng khiến hắn nhất thời không biết nên làm thế nào.

Đây là Địa Cực điện, là địa bàn của Lâm Nguyệt An, cho nên ông ta đến ngồi trên ghế chủ vị, cũng chính là nơi tông chủ vừa ngồi khi nãy.

Tu vi Lâm Nguyệt An không thấp, tướng mạo cũng có vẻ hiền hậu.

Tuy nhiên, phàm là leo lên được vị trí đứng đầu ngoại tông thì năng lực chắc chắn không thấp.

Tu vi có thể đàn áp người dưới trướng, hơn nữa lúc luận tội cũng thường nhúng một tay.

Ông bắt đầu kể về những chuyện tất cả mọi đều biết, lại dặn dò một số quy củ của ngoại tông, bất quá chỉ nói một cách ngắn gọn sơ lược, sau đó bảo, “Dựa theo quy định tông môn, những người không được trưởng lão chủ động thu đều phải đến Thanh Bình phong tiếp nhận kiểm tra, cộng thêm kết quả xếp hạng khảo nghiệm, từ đó mà phân công.”

Trước khi Quân Trì ngăn Ninh Phong tiên quân lại tạo thành một màn không mấy vui vẻ, mấy trưởng lão ngoại tông vốn có ý nhờ vả thu nhận hắn làm thủ hạ, nhưng giờ lại không tiện nói ra, Lâm Nguyệt An nói, “Đã vậy, Nam trưởng lão, ngươi dẫn các tân đệ tử đến Thanh Bình phong khảo nghiệm đi, chớ làm qua loa.”

Nam trưởng lão là chủ sự của Thanh Bình phong, tên gọi Nam Vũ Bách, hắn đứng dậy hành lễ tuân mệnh, sau đó tập họp các đệ tử cùng ra ngoài điện.

Thú cưỡi chở tới Thanh Bình phong không tốt như bạch hạc lần trước, là một con thanh điểu, khoảng cách từ Địa Cực phong đến Thanh Bình phong không xa cũng không gần, thanh điểu phi hành chậm hơn bạch hạc rất nhiều, bay tầm nửa canh giờ sau mới tới.

Thanh Bình phong không phải tên gọi một ngọn núi, mà bao gồm một phạm rộng lớn, bên trong có núi lớn cũng có núi nhỏ, thanh điểu chở bọn họ đáp xuống bồn địa rộng lớn.

Từ trên cao nhìn xuống, một mảnh ruộng cắt ngang, phòng ốc rải rác khắp nơi, ngẫu nhiên xuất hiện hai thủy đạo xuyên qua bồn địa, tất cả gộp thành một trận thế kỳ quái.


Trong các phòng ốc có một khu viên điền, trồng rậm rạp các loại linh hoa kỳ thảo và linh mộc.

Chung quanh bồn địa tồn không ít động phủ, người bình thường không thể quan sát, Quân Trì thử dùng thần thức quét qua, mới đó đã nhận ra.

Linh khí nơi này so với Địa Cực phong tuy hơi kém chút, nhưng nếu so với các tông môn khác phải nói là nồng đậm hơn không ít.

Nơi đây tựa như chốn đào nguyên, nhưng đối với Quân Trì, dù địa phương có xinh đẹp đến đâu cũng không thể trở thành đào nguyên trong lòng hắn.

Thanh điểu đã đáp xuống đất, nhóm tân đệ tử đều có chút bản lĩnh, không cần trưởng lão nhọc công, thi nhau phi thân xuống người thanh điểu, thanh điểu biến nhỏ thân hình liền bay đi.

Thấy thanh điểu không biến thành một mỹ nữ tuyệt thế như bạch hạc, mọi người đều có xiu xíu nuối tiếc.

Bất quá yêu thú muốn tu luyện thành hình người vốn không phải chuyện dễ dàng, đương nhiên muốn thu yêu thú có thể biến hình làm yêu sủng phải nói khó càng thêm khó.

Dọc đường Nam trưởng lão giảng một vài sự tình của Thanh Bình phong, chủ yếu muốn mọi người hảo hảo tu luyện và làm tốt công việc được giao, tích lũy điểm cống hiến rất có lợi cho cuộc sống sau này.

Bọn họ đứng dưới đất đợi một hồi, liền có vài vị quản sự dẫn theo đồng tử đến.

Vị quản sự râu dài tên Lư Trữ vấn an Nam trưởng lão, cười cười hỏi, “Nghe đâu lần này tuyển nhiều đệ tử lắm mà?”

Nam trưởng lão lắc đầu, “Chỉ có bấy nhiêu thôi.”

Giọng nói ông tuyệt không mang chút coi trọng mấy tân đệ tử, coi bọn họ như một rổ cà rốt, giọng khinh phiêu phiêu giống như người giao hàng, “Chỉ có bấy nhiêu củ đây.”

Nhóm cà rốt vốn ngạo khí mười phần, nhưng một khi đã vào Đan Càn tiên tông, chỉ cần không phải thuộc dạng hết thuốc chữa hay cảm thấy mình là cao thủ thiên hạ vô địch, ít nhiều gì đều biết thu liễm bản thân.

Quản sự râu dài hỏi, “Không lẽ nội tông chọn trúng nhiều người lắm à?”

Giọng ông tỏ vẻ khiếp sợ, bởi vì chỉ tiêu đặt ra là một trăm người, nhưng khi đếm đếm thì chỉ có ba mươi mấy người có mặt.

Nam trưởng lão nói, “Ninh Phong tiên quân là giám khảo ải cuối cùng, chỉ tuyển ra bốn mươi ba người. Nội tông lấy sáu người, số dư đều ở đây.”

Quản sự râu dài tỏ vẻ thất vọng, “Lão nhân cứ tưởng sẽ thu nhiều đệ tử chứ, còn cả đống việc cần làm mà chả ai làm. Liên tục mấy năm liền thiếu người rất nhiều. Người cũ đều tu luyện rất tốt, đã chuyển sang phong khác hoặc xuất quan lịch lãm cả rồi, cho dù nâng điểm cống hiến cao lên bao nhiêu cũng chả ai ngó tới.”

Quản sự râu dài oán giận, Nam trưởng lão không tiếp tục buôn chuyện nữa, nói, “Ngươi an bài cho bọn họ đi.”


Sau đó dùng thần thức nói với quản sự râu dài, “Vị Liễu Quân Trì vừa đắc tội Ninh Phong tiên quân, phải lưu ý hắn nhiều hơn.”

Quản sự râu dài giật mình, không ngờ lại có người dám đắc tội Ninh Phong tiên quân, ông đáp lại Nam trưởng lão, xoay người nói với các đệ tử mới nhập môn, “Các ngươi mau theo lão phu.”

Các đệ tử đồng thanh đáp, nhanh chân đi theo sau.

Bởi vì sắc trời đã tối, quản sự râu dài cũng giới thiệu nhanh gọn, ông là quản sự ở Thanh Bình cốc, họ Lư. Chỉ cần trong phạm vi Thanh Bình cốc đều do ông quản lý, tất cả bọn họ cũng phải nghe lời ông.

Thanh Bình cốc khá rộng, phân năm viện Đông Tây Nam Bắc Trung, Đông viện dùng đệ đãi khách, quản sự ở Trung viện, các đệ tử ở Bắc viện, tân đệ tử ở Nam Viện, còn Tây viện thì dành cho các đệ tử ưu tú.

Người được gọi là đệ tử ưu tú tu vi đều không thấp, nhưng lại không đến các phong khác mà ở lại Thanh Bình phong, không cần phải làm việc vặt rãnh, có thể chuyên tâm tu luyện hoặc ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu trong đại bỉ đạt thành tích xuất sắc sẽ được tuyển nhập nội tông.

Lư quản sự lại nói, “Đại bỉ tông môn tổ chức bốn năm một lần, chỉ cần có biểu hiện tốt, cầm cờ đi trước là được tuyển thẳng, may mắn thì được thu dưới trướng trưởng lão, đôi khi còn được lập động phủ tự tu luyện. Cơ hội mỗi người là như nhau. Nên nhớ, tông chủ lấy tâm tính làm chuẩn, về sau các người cầm điểm cống hiến đi đổi vật phẩm là biết, đan dược tu luyện phi thường sang quý, công pháp lẫn xuất môn đều dùng linh thạch đổi, rất tiện lợi, mấy tông môn khác không có chế độ ưu đãi như vậy đâu.”

Lư quản sự phân phòng cho bọn họ, bởi vì hạng nhất và hạng hai đều vào nội tông, trong danh sách tên Quân Trì sẽ đứng đầu, nhưng Lư quản sự lại cố ý an bài cho những người khác trước, vì thế khi đến lượt Quân Trì chỉ còn lại tiểu viện cũ kỹ nằm bên cạnh Đông viện, hơn nữa chỉ có mỗi mình hắn ở đó, không có bạn cùng phòng, giống như bị cách ly vậy, bất quá bấy giờ hắn không rãnh suy nghĩ về chuyện này.

Lư quản sự cầm danh sách thấy Quân Trì xếp thứ ba mà không được vào nội môn, cứ tưởng hắn vì đắc tội Ninh Phong tiên quân cho nên mới như vậy.

Lư quản sự thở dài, đắc tội ai chả được, cư nhiên lại đặc tội Ninh Phong tiên quân.

Hoàn chương 105.

Tác giả có lời muốn nói: Gút mắt giữa Quân Trì và Ninh Phong chỉ mới bắt đầu hoy ~~~~

Về phần tình cảm rối rắm của Ninh Phong đối Quân Trì, về sau chắc chắn sẽ viết.

Ninh Phong không tra đâu, dù sao tác giả cũng không thấy tra, người đẹp dù làm chuyện gì cũng có thể tha thứ moà, lại nói y có rất nhiều khổ tâm, đó là sự thật!!

Về sau Quân Trì sẽ trở nên rất mạnh, điểm này không thể nghi ngờ, kỳ thật tôi đã âm thầm bỏ rất nhiều bàn tay vàng cho hắn:3

Cảm ơn đã bình chọn nhen ~~~

(1) Chu Quốc Bình: Trong trường Đại học ở Trung Quốc, các sinh viên đều lưu truyền câu nói: “Nam sinh phải đọc Vương Tiểu Ba, nữ sinh phải đọc Chu Quốc Bình”. Những tác phẩm của ông Chu Quốc Bình đã chiếm được sự ái mộ đông đảo các sinh viên Trung Quốc vì phong cách tác phẩm văn hoạc của ông mượt mà và giàu triết lý, bất kể là những độc giả trẻ tuổi chưa bước vào ngưỡng cửa xã hội, hay là các độc giả cao tuổi từng trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, đều có thể thu hoạch được trí tuệ và siêu nhiên từ trong những bài viết của ông.

Thần: Cảm ơn chị Thanh Trà (FB) đã giúp em edit câu nói của ông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.