Tử Thư Tây Hạ

Chương 86: Bão cát đen


Đọc truyện Tử Thư Tây Hạ – Chương 86: Bão cát đen

Đá Phong Lăng là một loại đá độc đáo, nó đã được gió mài mòn trong một thời gian dài thì mới hình thành nên. Tại vùng này của sa mạc Gobi trải đầy đá Phong Lăng, chứng tỏ ở đây thường xuyên bị gió thổi tới, và là một cổng gió. Nhìn mấy tảng đá ở đây, nên không phải là gió to từ cấp 10 trở lên thì không thể tạo thành hình dạng này được.

1

Lúc nửa đêm, từ xa bỗng vọng lại một âm thanh kỳ dị, lúc mới bắt đầu vẫn còn kêu xào xạc, sau đó là tiếng gió, dần dần trong gió còn mang theo cả tiếng nhạc. Tiếng nhạc đó giống như vọng lại từ sâu trong sa mạc, lại giống như vọng lại từ địa ngục thăm thắm. Dù mắt Đường Phong đã nhắm tịt, nhưng tiếng nhạc này đã khuấy động tinh thần anh. Rồi rốt cuộc, Đường Phong từ từ mở mắt, vẫn là tiếng nhạc anh dã nghe thấy hôm qua, tiếng sáo du dương, tiếng đàn tỳ bà thánh thót, tiếng trống vô cùng rộn ràng, còn có cả tiếng hát của phụ nữ…

Đường Phong nghiêng người nhìn sang bên cạnh, Giang vẫn đang ngủ say, Lương Viện ở ghế sau cũng vẫn say giấc nồng, còn Đường Phong thì không chút cảm giác buồn ngủ. Đường Phong mở cửa xe bước ra, anh muốn tìm xem rốt cuộc tiếng nhạc này đến từ phương nào. Đột nhiên, tiếng nhạc chuyển điệu, Đường Phong tuy đã chuân bị trước tâm lý nhưng vẫn giật mình, bởi vì tiếng nhạc đó đột ngột trở nên ảo não, thê lương. Rồi ngay sau đó, nó bắt đầu trở nên quái dị, âm thanh càng lúc càng vang vọng, càng lúc càng mãnh liệt. Tim Đường Phong đang đập thình thịch, nhưng anh vẫn tỏ ra can đảm và cẩn thận nghe ngóng, vì anh muốn nghe xem đây là thứ nhạc gì, từ đâu đến.

Đường Phong đi tới chính giữa rừng hồ dương, nhắm mắt lại, im lặng lắng nghe tiếng nhạc đó. Ba phút sau, Đường Phong đã khẳng định chắc chắn đây là loại nhạc anh chưa từng nghe thấy, còn hướng mà tiếng nhạc vọng lại vẫn là phía tây rừng hồ dương.

Tiếng nhạc hình như càng lúc càng gần, Đường Phong căng thẳng nhìn chằm chằm về phía tây rừng hồ dương, nhưng trong màn đêm đen đặc, anh không trông thấy gì cả. Anh lần sờ trên người, rồi móc con dao găm ra, Đường Phong phải cố gắng hết sức khống chế nhịp tim đang đập loạn do căng thắng, và điều chỉnh hơi thở. Sau đó, anh thu hết cam đảm, từng bước, từng bước tiến về phía tây rừng hồ dương.

Tới ven rừng hồ dương, Đường Phong lại mò tới thân cây hồ dương có hình thù kỳ dị. Anh tựa lên thân cây hồ dương, lặng lẽ quan sát những đồi cát nhấp nhô phía tây. Lúc này, tiếng nhạc hình như đã biến mất… Đường Phong đang ngạc nhiên thì sau lưng bỗng vang lên một tiếng “xoẹt”, một vệt lửa lóe sáng rực rỡ trong màn đêm cũng đã soi sáng cả rừng hồ dương. Đường Phong sợ hãi vội vàng quay người lại. anh lại trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ.

Giống như bộ dạng đã nhìn thấy hai hôm nay, người đàn bà đeo mặt nạ vần mặc chiếc áo choàna diễm lệ, đội chiếc mũ cao cao, trana phục của một phụ nữ quý tộc Đảng Hạng, chiếc mặt nạ kỳ dị đó vẫn lấp lánh ánh kim loại bóng loáng và toa ra một sự quái dị. Đường Phong không biết tại sao người đàn bà đó lại xuất hiện sau lưng anh. Nhưng không kịp để anh nghĩ ngợi nhiều, người đàn bà đeo mặt nạ đã đi những bước quý phái, phong thái sang trọng, chậm rãi tiến về phía Đường Phong. Tiếng nhạc kỳ dị đó lại lần nữa vang lên từ sâu trong sa mạc, càng lúc càng gần, càng lúc càng to, giống như một đội quân nhạc hùng hậu đang từ trong sa mạc tiến ra.

Cơ thể Đường Phong bắt đầu run rẩy theo bản năng, khắp người anh bị không khí khủng khiếp và kỳ dị bao trùm. Anh muốn lùi lại phía sau, nhưng phía sau chính là cây hồ dương đỏ, nên anh không còn đường rút lui! Lúc này, người đàn bà đeo mặt nạ đã đứng trước mặt Đường Phong; phía sau chiếc mặt nạ của người đàn bà cũng lộ ra nụ cười quái dị. Sau đó, người đàn bà đeo mặt nạ lên tiếng: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Bà… bà là hoàng hậu Một Tạng phải không?” – Đường Phong thu hết can đảm. nên rốt cuộc cũng đưa ra được câu hỏi mà anh luôn muốn nói. Người đàn bà đeo mặt nạ chần chừ một lúc rồi nói: “Ta là Một Tạng, không phải là hoàng hậu, vừa không có danh nghĩa hoàng hậu. vừa không có hoàng hậu thật, càng không có ngôi vị hoàng hậu, ta chưa từng làm hoàng hậu một ngày nào cả!”.

“Không, lúc Hạo Vương tại vị tuy bà chưa từng làm hoàng hậu, nhựng sau khi con trai bà là Lượng Tộ lên ngôi, thì bà chính là hoàng thái hậu!” – lúc này Đường Phong đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Hoàng thái hậu? Ngươi đã bao giờ trông thấy hoàng thái hậu thân một nơi đầu một nẻo chưa?”” – người phụ nữ bỗng cao giọng.

“Thân một nơi đầu một nẻo? Bà..- Đường Phong lập tức nhớ tới “khuôn mặt bị đánh cắp”, “Khuôn mặt của ta, sương sọ cao quý của ta..mà người phụ nữ nói tới trong giấc mơ đêm qua.

Đường Phong vừa nói, vừa cố gắng nhìn kỹ tình hình phía sau chiếc mặt nạ kim loại, nhưng anh chỉ có thể trông thấy hai hố mắt trống rỗng, lẽ nào đằng sau chiếc mặt nạ thực sự chẳng có gì cả?

2

Người phụ nữ đeo mặt nạ im lặng một lúc mới chậm rãi nói: “Năm ta 16 tuổi, anh trai ta đã gả ta vào gia đình Dã Lợi quyền lực nhất Đảng Hạng thời đó. Đây là một cuộc hôn nhân chính trị, ta không hạnh phúc. Ai ngờ, sau này gia đình Dã Lợi công cao trấn chủ, khiến cho Hạo Vương nghi ngờ đố kị. Rồi những ngày tươi đẹp của gia tộc Dã Lợi cũng kết thúc, cuối cùng gia tộc này đã bị xử chém, nhưng ta đã may mắn sống sót, bởi vì Hạo Vương phải lòng ta. ông đã sắp xếp cho ta ở tại tự viện trong núi Hạ Lan. ở đó, ta và Hạo Vương đã sống những ngày hạnh phúc nhất. Ta không cần ngôi vị, ta chỉ cần Hạo Vương, ta chỉ cần làm vợ của ông, sinh con cho ông…”

“Nhưng dù sao ông vẫn là Hạo Vương mà!”

“Đúng vậy, lúc đó ta không hiểu, nhưng sau đó, khi ta có mang, ta đã phát hiện ra mọi việc đều thay đổi, các phe phái thế lực trong triều đều đợi thời cơ manh động. Anh trai ta, Một Tạng Ngoa Bàng, là một người có dã tâm. Hoàng hậu Dã Lợi bị phế truất, ta lại mang thai con của Hạo Vương, khiến anh ta trông thấy tia hy vọng. Sau đó, Hạo Vương lại phải lòng thái tử phi của thái tử Lợi Lệnh Cách khiến ta vô cùng đau lòng; nhưng anh trai nói với ta rằng, thời cơ của anh ấy đã tới, thời cơ của gia tộc Một Tạng đã tới!”

“Sau đó anh trai bà đã kích động thái tử Lợi Lệnh Cách giết cha, rồi ông lại giết hại Lợi Lệnh Cách vì tội mưu phản, còn bà thì sinh hạ Lượng Tộ, gia tộc Một Tạng từ đó hiển vinh cao quý?”.

‘Đúng vậy, nhưng đó vốn không phải điều mà ta muốn, ta chỉ cần Hạo Vương của ta!”

‘‘Nhưng đây chính là số phận, số phận đã định đoạt cho bà là hoàng hậu Tây Hạ.” – Đường Phong bỗng cảm thấy, trong giây phút này, chiếc mặt nạ kỳ dị bỗng trở nên u buồn.

“Hoàng hậu? Hừm, đáng tiếc ta không có phúc để hưởng thụ sự tôn vinh của hoàng hậu, cuối cùng thân một nơi đầu một nẻo, hàng ngàn năm sau cũng không được yên nghỉ!”

“Thân một nơi đầu một nẻo? Rốt cuộc tại sao bà lại thân một nơi đầu một nẻo?” – Đường Phong nóng lòng muốn biết rõ sự việc.

Nhưng người đàn bà đeo mặt nạ lại không trả lời câu hỏi của Đường Phong, mà quay ra hỏi anh: “Các ngươi định đi đâu vậy?”

“Chúng… chúng tôi tới Hạn Hải Mật Thành!” – Đường Phong do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói ra mục đích của họ.

“Hạn Hải Mật Thành?” – Người đàn bà nghe Hàn Giang nói vậy liền lùi lại một bước, “Chàng thanh niên, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ ý định đó đi!”

“Tại sao?”

“Bởi vì Hạn Hải Mật Thành là cấm địa của người Đảng Hạng, ngươi sẽ không thể tìm được nó, và những gian nan nguy hiểm trên đường đi cũng đủ để cướp đi tính mạng của nhà ngươi!” – Giọng người đàn bà trở nên nghiêm nghị.

“Tôi nguyện mạo hiểm một lần!”

“Vậy thì ngươi sẽ hối hận!” – Người đàn bà đeo mặt nạ im lặng, nhưng bà vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Mãi lâu sau, người đàn bà hình như mới dịu giọng, nói: “Kể cả ngươi có bất chấp thập tử nhất sinh để tìm thấy Hạn Hải Mật Thành đi chăng nữa, thì ngươi cũng sẽ hối hận, bởi ở đó đã không còn phồn vinh từ lâu rồi, giờ chỉ còn là một vùng hoang phế!”

“Hoang phế? Sao lại trở thành hoang phế?” – Đường Phong truy hỏi.

“Bởi vì sự tham lam, kiêu ngạo, xa xỉ, đây chính là nguồn gốc của mọi tội ác.”

‘Không, bất luận Hạn Hải Mật Thành giờ biến thành thế nào, tôi cũng phải tìm thấy nó, kể cả chỉ để nhìn nó một lần, tôi cũng cam tâm tình nguyện!” – Đường Phong rất kiên định nói.

Người đàn bà đeo mặt nạ hình như khẽ thở dài rồi nói: “Nếu ngươi cố chấp như vậy thì ta sẽ tặng ngươi một vật, có lẽ thứ này có thể giúp ích cho ngươi!”

“Tặng tôi một vật?” – Rõ ràng Đường Phong rất bất ngờ.

“Đúng vậy, vật này là do Hạo Vương tặng ta, ta luôn cất giữ nó, nếu ngươi có thể đến được Hạn Hải Mật Thành thì mong ngươi hãy mang vật này theo cùng! Nếu ngươi không thể đến được Hạn Hải Mật Thành, nhưng bình an rời khỏi đây, thì vật này sẽ lại cho ngươi. Nếu ngươi không thể tìm thấy Hạn Hải Mật Thành, cũng không thể bình an rời khỏi đây, vậy thì vật này sẽ trở thành thứ chôn cất cùng ngươi!”

“Á… vật tùy táng ư?” – Người Đường Phong run bắn lên, anh cám thấy người lạnh toát.

“Đừng sợ, đó chỉ là một phần ba khả năng thôi!”


“Nhưng… nhưng tại sao phải đem nó tới Hạn Hải Mật Thành?” – Đường Phong không hiểu.

“Thiên cơ không thể tiết lộ! Ngươi chỉ cần đi tự khắc sẽ hiểu.”

Nói xong, người đàn bà đeo mặt nạ từ từ giơ tay phải lên. Đường Phong đã quá quen với động tác này, nên tim anh cũng nhấc lên theo cánh tay phải của bà ta.

Anh không biết người đàn bà này định làm gì, nhưng theo phản xạ, anh lùi lại một bước, rồi tựa lên thân cây hồ dương có hình thù kỳ dị, vì anh đã không còn đường rút lui nữa rồi.

Đường Phong lo sợ phía sau cây hồ dương lại mọc ra những cánh tay khủng khiếp của xác khô, nhưng anh cũng không có dũng khí tiến lên phía trước đế rời khỏi cây hồ dương này. Điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ là lần này người đàn bà đeo mặt nạ lại không tiến lên phía trước nữa, bà ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhưng nhấc tay phải lên, chỉ chỉ về phía mình.

Đường Phong lại cảm thấy mùi vị của chết chóc. Mắt anh trợn trừng, anh định mở miệng nhưng mở được một nửa mà lại không thốt ra được từ nào. Trong lòng Đường Phong cảm thấy sợ hãi, nhưng không biết tại sao mắt anh vẫn nhìn chằm chàm vào chiếc mặt nạ của người đàn bà, đặc biệt là hai cái hố đen sì chỗ khoang mắt. Đường Phong vẫn đối diện với người đàn bà đang chỉ vào cánh tay mình, và theo bản năng muốn bảo vệ cơ thể, nhưng lần này anh thấy cánh tay đã không còn thuộc về anh nữa, anh hoàn toàn không thể điều khiển đôi tay mình. Anh cố điều khiển bản thân, tập trung suy nghĩ, nhưng tất cả đều vô ích.

Đường Phong ngạt thở tựa lên thân câv hồ dương, anh không trông thấy cánh tay trong ống tay áo của người đàn bà, trong đó chỉ là một ống tay áo tối om om. Đường Phong đang kinh ngạc thì bỗng cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đó thiêu đốt, rồi một cơn đau thấu tận tâm can… Đường Phong hét toáng lên và tỉnh dậy. Anh nhận ra mình vẫn nằm trong xe, lẽ nào lại là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng miên man? Lúc này trời đã sáng, đầu Đường Phong nặng trĩu, anh quay sang thì Hàn Giang và Lương Viện đang ngạc nhiên nhìn mình.

3

“Anh lại nàm mơ thấy ác mộng phải không?” – Lương Viện cười hỏi Đường Phong.

Đường Phong vặn chiếc cổ nhức mỏi đáp: “Không, anh không thể phân biệt được đó là mơ hay là việc xảy ra thật.”

“Đừng lôi thôi nữa, nằm mơ thấy ác mộng thì cứ mơ, lại còn khônơ phân biệt rõ. anh mày đây kinh nghiệm lão luyện mà đêm qua vần còn mơ thấy ác mộng đây!” – Hàn Giang gầm lên.

“Ha ha, đèm qua anh cũng mơ thấy ác mộng ư?v – Đường Phong ngạc nhiên nhìn Hàn Giang.

“Đúng vậy, liên tiếp hai đêm rồi, anh mày cả đời này cũng chưa từng mơ thấy nhiều ác mộng như vậy!” – Hàn Giang chau mày, nói.

“Vậy nói mau, anh mơ thấy gì vậy?” – Đường Phons bỗng vô cùng hứng thú với những cơn ác mộng của người khác.

“Mơ gì ư? Giống như cơn ác mộng đêm qua?”

“Vậy anh lại mơ thấy người đàn bà đeo mặt nạ đó hả?”

“Đúng vậy! Điều khác biệt là lần này không phải truy đuổi chiếc Grand Cherokee trên sa mạc Gobi, mà là một mình tôi lái ‘con lừa dũng mãnh’ bị lạc đường trong Ma Quỷ Thành, chạy lòng vòng khắp nơi cũng không tìm thấy đường ra. Gặp người đàn bà đeo mặt nạ cũng không phải trên Hắc Thạch, mà là trên đồi đất khổng lồ ở Ma Quỷ Thành.” – Hàn Giang tóm tắt lại cơn ác mộng của mình.

“Chỉ có vậy?”

“ừm, những tình tiết khác giống hệt hôm qua.”

“Xem ra đúng là ngày nghĩ sao đêm mơ thấy vậy!”

– Đường Phong cảm thán.

“Hừ! Đây gọi là ban ngày gặp ma, đêm mơ thấy quỷ!” – Hàn Giang chửi rủa.

“Lương Viện, còn em thì sao? Đêm qua em có năm mơ thấy ác mộng không?” – Đường Phong quay ra hỏi Lương Viện.

Lương Viện hình như rất bình tĩnh: “Em cũng nằm mơ, nhưng không giống các anh, không phải là ác mộng!”

“Xem ra ông trời thật ưu ái em đấy!” – Đường Phong thán phục.

“Dĩ nhiên, lúc nhỏ mẹ em đã nói với em rằng, những người nằm mơ thấy ác mộng tâm địa đều không trong sáng, những người tâm địa trong sáng thì không nằm mơ thấy ác mộng!” – Lương Viện thảm nhiên nói.

“Vớ vẩn! Tôi trong sáng quá ấy chứ! Từ trước tới nay chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ!” – Hàn Giang phản bác lại.

“Mẹ em ư?” – Đường Phong lẩm bẩm.

“Vâng, mẹ em nói vậy đấy!” – Lương Viện vừa nói vừa lấy sợi dây chuyền mề gà có ảnh mẹ, mà cô đang đeo ra.

“Không phải cô nằm mơ thấy mẹ mình đấy chứ?”

– Hàn Giang cười.

“Không, tôi vẫn mơ thấy người đàn bà đco mặt nạ đó. nhưng giống hệt như lần trước, trong giấc mơ tôi đã cùng bà ngao du sơn thủy, còn cả ăn uống no say nữa, nói chung toàn là việc tốt!” – Lương Viện cười nói.

“Hay thật đấy! Một giấc mộng hão huyền!” – Hàn

Giang cười Lương Viện.

Lương Viện phản bác lại: “Tóm lại lúc nào cũng hơn những cơn ác mộng của các anh.”

“Hãy nghe Đường Phong kể vê cơn ác mộng đi!”

Hàn Giang nói.

“Tôi…” – Đường Phong lấy ngón tay day day thái dương, “Cơn ác mộng của tôi không giông hai người. Tôi lại nghe thấy tiếng nhạc quái dị đó, sau đó đã gặp người đàn bà đeo mặt nạ trong rừng hồ dương. Bà ta thừa nhận bà chính là hoàng hậu Một Tạna; và bà kê cho tôi nghe về thân thế của mình. Những gì bà kể đều phù họp với những gì tôi biết, nhưng bà lại nói rằng bà không phải là hoàng hậu gì cả. Tôi không hiểu, lúc đó bà ấy nói… nói một câu thế này: “Ngươi đã trông thấy hoàng hậu thân một đằng đầu một nẻo chưa?’”


‘Hoàng hậu thân một đằng đầu một nẻo? Nghĩa là gì?” – Hàn Giang và Lương Viện đều không hiếu.

“Đúng rồi, bà ấy còn nói rằng: đáng tiếc tôi không có phúc để hưởng thụ sự tôn vinh của hoàng hậu, cuối cùng thân lại một đằng đầu một nẻo, hàng nghìn năm sau cũng khônẹ được yên nghỉ!” – Đường Phong lại bô sung thêm.

“Những câu nói thật kỳ lạ, từ chữ nghĩa cho thấy, bà ta nói ràng mình không có phúc phận làm hoàng hậu, cuối cùng thân một đằng đầu một nẻo!” – Lương Viện nói.

“Thân một đằng đầu một nẻo là hình phạt rất nặng thời cổ đại; vậy ai lại khiến ột hoàng hậu thân một đằng đầu một nẻo nhỉ? Thời cổ đại, kể cả hoàng hậu có phạm một tội ác nghiêm trọng thế nào đi chăng nữa, thì lấy mạng của hoàng hậu chăng qua cũng chỉ cần tới một dai vái trang dài ba mét.” – Hàn Giang nói.

“Đúng vậy, thứ nhất vì là phụ nữ, thứ hai lại là hoàng hậu, nên kể cả có phạm trọng tội cũng không thể đe hoàng hậu cao quý chết ở trong tình trạna thân một đằng đầu một nẻo được!” – Đường Phong lắc đầu lia lịa, chính anh cũng không hiểu nổi.

“Nhưng di cốt của hoàng hậu Một Tạng quả thực có vấn đề, xương sọ và xương người đúng là không phải của một người!” – Hàn Giang nói.

“Hơn nữa lần này tôi nhớ rất rõ, tôi chẳng trông thấy gì trong hai hố mắt trên mặt nạ cả! Cộng thêm cả cảnh tượng đáng sợ đàng sau mặt nạ lần trước, tất cả những điều này gần như đã chứng minh rằng: quả thật hoàng hậu Một Tạng sau khi chết thi thân một đằng đầu một nẻo.” – Đường Phong cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong giấc mơ.

Trong lịch sử thì hoàng hậu Một Tạng tại sao lại chết vậy?” – Lương Viện đột nhiên hỏi.

“Về cái chết của hoàng hậu Một Tạng cũng có rất nhiều cách nói, nhưng cách được nhiều người nhắc tới nhất là sau khi Một Tạng Thị lên ngôi hoàng hậu, bà vẫn còn rất trẻ, nên đã đi lại với mấy gã người hầu, hoang

dâm vô độ. Bà ta không đợi được tới khi Lượng Tộ đích thân điều hành triều chính, đợi tới ngày gia tộc Một Tạng suy bại, thì đã bị hai thích khách đâm chết. Có người nói rằng, hai thích khách đó chính là người hầu của bà ta…”

Đường Phong nói tới đây liền im lặng, anh trầm ngâm một hồi, rồi mắt bỗng sáng lên: “Tôi hiểu ra rồi, hoàng hậu Một Tạng nói rằng, bà thân một đằng đầu một nẻo, rất có khả năng đó là do thích khách gây nên.”

“Thích khách gây nên? Ý cậu là sau khi đâm chết hoàng hậu Một Tạng, thích khách đã cắt lìa đầu bà ta?!”

– Hàn Giang và Lương Viện đều vô cùng kinh ngạc trước suy đoán của Đường Phong.

4

Sau một hồi im lặng, Đường Phong vỗ đầu một cái,

“Đúng! Chắc chắn là như vậy, bởi vậy hoàng hậu Một Tạng mới không có xương sọ.”

“Nếu nói như cậu thì hài cốt bị cắt mất đầu trong Phật tháp ở Hắc Thủy Thành là của hoàng hậu Một Tạng được gắn vào xương sọ của một người đàn bà khác?” – Hàn Giang ngạc nhiên.

Đường Phong gật gù: “Chắc chắn là thế. Có thể là vì sau khi Lượng Tộ đích thân điều hành triều chính, ông dã rất phẫn nộ trước lối sống không chuẩn mực của mẹ mình; bởi vậy, khi hoàng hậu bị thích khách chém mất đầu, ông đã bở hài cốt đã mất đầu của mẹ mình, người

vốn theo đạo Phật, gắn vào một xương sọ của người đàn bà khác rồi bịt trong tượng Phật, như vậy vừa thể hiện sự trang nghiêm, lại có thể giữ được bí mật!”

Nhưng Hàn Giang lại lắc đầu: “‘Làm như vậy tuy hoàn toàn có thể, nhưng tôi lại luôn cảm thấy làm thế không phù hợp với lẽ thường. Nếu như hoàng hậu Một Tạng mất đầu, nên nhất định phải aắn một cái khác cho bà. thì hoàn toàn có thể dùng chất liệu kim loại, ví dụ như một chiếc xương sọ bằng vàng bạc hoặc đồng sắt, găn lên cố của hoàng hậu Một Tạng, chứ tại sao lại phải tìm đầu của một phụ nừ khác để gắn vào? Như vậy không hợp lý chút nào!”

“Đúng vậy, điều này không hợp lý, vì cổ nhân rât coi trọng địa vị huyết thống. Đầu của người phụ nữ nào lại có thể gắn lên cổ của hoàng hậu Một Tạng chứ? Nhưng tôi thật sự không nghĩ ra, vậy điều gì đã khiến hoàng hậu Một Tạng thân một đằng đầu một nẻo?” – Đường Phong lắc đầu nói.

“Có… có khi nào xương sọ trong bức tượng Phật đó chính là của hoàng hậu Một Tạng không?” – Lương Viện đột nhiên đưa ra một suy đoán mạnh bạo.

“Xương sọ của hoàng hậu Một Tạng?” – Đường Phong giống như đang suy tư, gật gù: “Cũng có khả năng này, sau khi hoàng hậu Một Tạng bị đâm chết, đầu đã bị thích khách cat đem đi, vậy là triều đình đành phải chôn cất thi thể mất đầu của hoàng hậu Một Tạng với Nguyên Hạo trong vương lăng Tây Hạ. Và mấy năm sau, khi Lượng Tộ đích thân điều hành triều chính, xương sọ của hoàng hậu Một Tạng mới được tìm thấy, mà lúc này lại không tiện mở lăng mộ ra để cất xương sọ vào; tuy vậy dù sao đây cũng là xương sọ của mẹ ông, không thể vứt bừa vứt bãi được nên Lượng Tộ đã nghĩ ra một cách, đó chính là chôn xương sọ của mẹ mình vào một bức tượng Phật.”

“Nếu giải thích như vậy thì anh đã vòng lại câu hỏi ban đầu rồi, nếu xươna sọ trong tượng Phật là của hoàng hậu Một Tạng, vậy thì thân thế của ai đã được gắn vào đầu của hoàng hậu Một Tạng? Vì nếu như chỉ vì gắn xương sọ của hoàng hậu Một Tạng cho yên ốn, thì hoàn toàn có thê đặt xương sọ vào trong tượng Phật, không cần thiết phải làm phần cơ thể.” – Hàn Giang phản bác lại.

“Đúng vậy, anh nói rất có lý, đều như hơi thừa một động tác, nhưng cũng chỉ có hai khả năng đó, biết làm thế nào được?” – Đường Phong hỏi lại.

“Tóm lại, hoàng hậu Một Tạng chết khá thám, thân một nơi đầu một nẻo, hàng ngàn năm sau vẫn chưa được yên nghỉ, bởi vậy linh hồn cúa bà mới không được yên ổn, toàn tới quấy nhiễu chúng ta!” – Hàn Giang nói một cách mê tín.

“Vậy sau đó thế nào?” – Lương Viện thúc giục.

“Sau đó, người đàn bà đeo mặt nạ không kể tiếp về thân thế của bà ta nữa, mà quay sang hỏi chuyện anh. Bà ấy hỏi anh đi đâu, anh liền nói thật là tới Hạn Hải Mật Thành, rồi giống như trong giấc mơ của em đêm qua, người đàn bà đó khuyên anh không nên tới Hạn Hải Mật Thành. Bà ta nói rằng. Hạn Hải Mật Thành là cấm địa của người Đảng Hạng, anh sẽ không thể tìm thấy nó, bà ta còn nói rằng những gian nan nguy hiểm trên đường đi cũng đủ để lấy mạng anh rồi.”

“Cậu ngốc thế, bà ta là hoàng hậu của người Đảng Hạng, tất nhiên sẽ nói vậy rồi, cậu đừng nói là sẽ không đi tiếp đấy!’” – Hàn Giang châm chọc Đường Phong.

“Tôi chang giấu giếm gì cả, tôi vẫn cố ý muốn đi! Sau đó, giống như trong giấc mơ của Lương Viện, bà ấy nói ràng Hạn Hải Mật Thành đã không còn huy hoàng nữa, mà đã bị hoang phế. Tôi nói ràng kể cả Hạn Hải Mật Thành giờ biến thành thế nào, tôi cũng vẫn đi tìm nó, dù chỉ để nhìn thấy nó một lần, tôi cũng cam tâm tình nguyện!”

“Cậu bình tĩnh thật đấy!” – Hàn Giang cười nhạt. “Anh đừng cười tôi, ngay sau đó việc tốt đã tới, người đàn bà đeo mặt nạ thấy tôi cố chấp muốn tới Hạn Hải Mật Thành, nên đã nói rằng sẽ tặng tôi một vật, và bảo có lẽ vật này sẽ giúp ích cho tôi!”

“Thứ gì vậy? Ở đâu?” – Lương Viện truy hỏi. Đường Phong mò khắp người một lượt nhưng chẳng thấy gì. Hàn Giang cười với Lương Viện: “Đại tiểu thư, cô ngốc thế, đó là cậu ta nằm mơ thì làm sao có ai cho cậu ta cái gì được!”

“Như vậy cũns đúng, trong mơ tôi đã ăn bao nhiêu thứ như vậy, nhưng giờ trong bụng cũng trống trơn!” – Lương Viện xoa xoa bụng nói.

Hàn Giang quay sang hỏi Đường Phong: “Thử nghĩ kĩ lại xem, bà ấy đưa cho cậu cái gì vậy?”

“Tôi… tôi nhớ là cuối cùng bà ta giơ tay phải về phía tôi, tôi cảm thấy sợ hãi, theo phản xạ tựa lên thân cây hồ dương hình thù quái dị, sau đó tôi thấy ngực mình nóng ran lên, sau đó… sau đó thì tôi tỉnh dậy!” – Đường Phong cố gắng nhớ lại, miệng lẩm bẩm: “Cây hồ dương… cái cây hồ dương đó…”

Hình như Đường Phone bỗng nhớ ra gì đó. anh liền mở cửa xe, nhảy xuống, tiến thẳng về phía tây rừng hồ dương, nơi có cây hồ dương hình thù kỳ quái.


5

Hàn Giang và Lương Viện đều không hiểu gì cả, bám theo đến phía tây rừng hồ dương. Đường Phong dừng lại nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc, anh đã trông thấy thân cây hồ dương hình thù kỳ dị.

Đường Phong bước thật nhanh tới dưới cây hồ dương, đúng, chính là cây hồ dương này, liên tiếp hai đêm rồi ác mộng rốt cuộc đều kết thúc ở đây! Và trong giây phút này, nơi đây đang tắm trong ánh nang sớm mai. không có những cánh tay xác khô, cũng không có người đàn bà đeo mặt nạ. Đường Phong thẫn thờ nhìn cây hồ dương này, ánh mắt anh di chuyển từ trên vòm cây xuống phía dưới, thân cây. gốc cây, cuối cùng nhìn rộng ra xung quanh cây. I

Đường Phong vòng theo thân cây mấy vòng, Hàn Giang và Lương Viện không dám làm phiền, chỉ đứng bên cạnh im lặng nhìn. Mãi lâu sau, Đường Phong bỗng có cảm giác trong lóp cát phía dưới cây hồ dương này có chút khác thường, hình như… hình như có thứ gì đó. Đường Phong cúi người xuống, hai tay cẩn thận bới đất cát. một miếng ngọc bội còn nguyên vẹn dần dần lộ ra trong cát.

“Ớ… ở đây hóa ra lại có một miếng ngọc bội!”” – Đường Phong ngạc nhiên kêu lên.

“Ngọc bội? Ở cái nơi quái quỷ này mà cũng có ngọc bội ư?” – Hàn Giang và Lương Viện đều ngạc nhiên.

Quả nhiên, một miếng ngọc bội tinh xảo nằm yên trong lớp cát dưới cây hồ dương. ‘‘Đây chính là thứ mà hoàng hậu Một Tạng cho anh?” – Lương Viện hỏi.

“Anh nghĩ vậy!”

“Thế… thế này là thế nào? Sáng hôm qua chúng ta đã kiếm tra hết một lượt ở đây. nếu có thứ gì thì phải phát hiện thấy từ lâu rồi, lại còn cả đội thám hiểm và Kozlov trước đây đều đã từng tới đây, lẽ nào họ không phát hiện thấy?” – Hàn Giang mụ mị hết cả đầu óc.

“Bởi vậy bây giờ tôi bắt đầu tin rằng mọi thứ trong giấc mơ đều là thật, miếng ngọc bội này được chế tác từ bạch ngọc thượng hạng nephrite ở vùng Hòa Điền, xem chừng là vật phẩm của thời kỳ Bắc Tống Tây Hạ, nó đã nằm im ở đây chờ đợi hàng nghìn năm, cuối cùng đã được tôi tìm thấy!” – Đường Phong càng nói càng hào hứng, “Tôi còn nhớ rõ, hoàng hậu Một Tạng nói rằng ngọc bội này là do Hạo Vương tặng bà, là thứ mà bà rất yêu quý.”

“Vật rất yêu quý mà lại tặng cậu như vậy ư? Mẹ ơi, đúng là chẳng hợp lý gì cả!” – Hàn Giang dè bỉu.

“Không, bà ấy không nói rằng nó là của tôi. Hoàng hậu Một Tạng nói với tôi thế này: Nếu ngươi đến được Hạn Hải Mật Thành thì nhờ ngươi hãy mang vật này đến

đó giùm ta. Nếu ngươi không thể đến được Hạn Hải Mật Thành nhưng bình an rời khỏi đây, thì vật này sẽ dành lại cho ngươi. Nếu ngươi không thể tìm thấy Hạn Hải Mật Thành, cũng không thế bình an rời khởi đây, vậy thì vật này sẽ trở thành thứ chôn cất cùng ngươi!” – Đường Phong vô cùng ấn tượng với ba câu nói này.

“Nếu nói vậv thì miếng ngọc bội này chưa chắc là của ai, cậu chỉ có một phần ba cơ hội thôi” – Hàn Giang nói.

“Tôi có một phần ba cơ hội là sẽ chết ở đây. Còn sau khi tìm thấy Hạn Hải Mật Thành sẽ xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không biết!” – Đường Phong nói.

“Tại sao hoàng hậu Một Tạng lại để anh mang ngọc bội này tới Hạn Hải Mật Thành?’’ – Lương Viện không hiểu.

“Anh cũng hỏi câu này, nhưng hoàng hậu Một Tạng trả lời rằng: ‘Thiên cơ không thể tiết lộ! Chỉ cần ngươi tới sẽ tự khắc hiểu ra!”

“Lại tung hỏa mù. Tôi thấy bà hoàng hậu này đã phải lòng gã trai hãm tài như cậu rồi, phải cẩn thận – Hàn Giang nói xong liền quay đầu đi về phía “con lừa dũng mãnh”.

“Anh đang ghen tỵ! Ghen tỵ một cách trắng trợn!”

– Đường Phong gào về phía Hàn Giang, sau đó dùng hai tay cẩn thận đưa ngọc bội lên trước ngực. Đột nhiên, anh cảm giác trước ngực mình nóng ran liền vội vàng buông tay ra, miếng ngọc rơi xuống cát. May mà nền cát mềm nên miếng ngọc không bị làm sao.

Đường Phong vội vàng vén áo lên xem, và thấy không biết từ bao giờ. trước ngực mình bỗng có một vết hằn giống như hình ngọc bội.

6

Đường Phong cầm ngọc bội. quay lại xe. Hàn Giang đột nhiên hắng giọng: “Sau đây chúng ta tổ chức họp!”

“Họp?” – Đường Phong và Lương Viện đều ngạc nhiên.

“Đúng! Bởi vì hiện giờ chúng ta đã tới thời khắc sinh tử quan trọng, mọi người bắt buộc phải có ý kiến, tiếp theo đây chúng ta nên đi đâu? Hiện giờ chúng ta có ba sự lựa chọn: thứ nhất, tới Ma Quỷ Thành rồi đi tiếp; thứ hai, quay trơ về; thứ ba, mở một đường đi mới.”

“Quay trở về? Vậy thì không phải chúng ta uổng công sao, chắc chắn không được!” – Đường Phong loại bỏ luôn điều thứ hai.

Hàn Giang nhìn Lương Viện, Lương Viện cũna lắc dầu. Vậy là, Hàn Giang nói: “Được, điều thứ hai thì loại bỏ rồi. Vậy điều thứ nhất thì sao?

“Điều thứ nhất… điều thứ nhất e rằng lành ít dữ nhiều. Ôi!” – Đường Phong do dự.

Lươna Viện cũng tỏ vẻ chân chừ không quyết: “Có làm theo điều thứ nhất hay không thì phải nghe xem điều thứ ba của anh đã!”

“Được! Vậy thì dề tôi nói luôn điều thứ ba. Tôi nghĩ thế này. Ma Quỷ Thành phía tây bắc rất kỳ dị, chúng ta mạo hiểm xông vào dó e ràng lành ít dữ nhiều. Nhưng chủng ta tin ràng Hạn Hải Mật Thành ở phía bắc Ma Quỷ Thành, vậy thì tôi nghĩ: không đi đường Ma Quỷ Thành mà đi theo sa mạc bên ngoài, có lẽ là một cách khả thi hơn!” – Hàn Giang nói ra kế hoạch của mình.

“Đi trên sa mạc?” – Đường Phong và Lương Viện cũng rất do dự.

“Đúng vậy, ở đây chồ nào cũng là sa mạc Gobi, thực ra rất nhiều đường, quan trọng là phải nắm chắc được phương hướng, đừng để lạc đườna mất phương hướng trong sa mạc là được.”

“Vấn đề nằm ở chỗ phương hướng đó, đấy là chưa nói tới việc ở đây rất nhiều từ trường, trên sa mạc Gobi này lại không có lấy bất cứ vật đánh dấu nào, nên một khi lao vào thì rất khó để nhận biết phương hướng!”’ – Đường Phong do dự nói.

“Không phải chúng ta đã có kim chỉ nam, la bàn điện tử, GPS sao? Dù sao thì hiện tượng từ trường khác thường cũng không nhiều, nhưng đây là nơi cấm địa của sự sống, ít thấy dấu tích con người, bởi vậy các kiểu hiện tượng ít thấy đều có khả năng xảy ra.” – Đường Phong nói.

“Vậy cậu nói xem phải làm thế nào?” – Hàn Giang hỏi lại Đường Phong.

Đirờng Phong cũng không biết thế nào mới tốt, Hàn Giang quay ra hỏi Lương Viện. Lương Viện chần chừ một lúc nhung vẫn gật gật đầu. “Được rồi, Lương Viện đã đồng ý với ý kiến của tôi, thế còn cậu?” – Hàn Giang hỏi.

Đường Phong đang định mở miệng nói gì đó thì Hàn Giang nói tiếp: “Cậu khỏi cần nói, nếu Lương Viện muốn đi thì chắc chắn cậu cũng phải theo, Lương Viện đồng ý tức là cậu cũng đồng ý rồi!”

“Này…” – Đường Phong vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Hàn Giane đã khởi động “con lừa dũng mãnh” lao thắng vào trong sa mạc phía bắc rừng hồ dương. Cả ba người đều hiểu rằng, đây có lẽ là một con đường mà loài người chưa từng đi qua, đội thám hiểm của hai nước và cả Kozlov cũng chưa từng đi qua khu vực này, nhưng giờ đây họ đã không còn sự lựa chọn nào khác.

7

“Con lừa dũng mãnh” khó nhọc vượt qua hết đồi cát này tới đồi cát khác, bên ngoài cửa sổ đều là cát vàng nhàm chán tới nỗi Đường Phong muốn phát ói. Khoảng hai tiếng sau, Đường Phong phát hiện ra: họ không những không thoát ra khỏi những đồi cát miên man, mà ngược lại, những đồi cát mỗi lúc một to hơn, cao hơn, nối tiếp nhau liên miên không dứt, giống như từng rặng núi vắt ngang mặt họ.

“Đây… đây hình như đều là những đôi cát di động”

– nhìn mãi nhìn mãi, Đường Phong đã nhận ra điều khác thường.

“Đồi cát di động? Đồi cát di động thì sao?” – Màn Giang không hiểu.

“Đồi cát di động là thứ đáng sợ nhất trong sa mạc, nó có sức sát thương lớn nhất. Nó không ngừng di chuyển theo gió, buổi sáng, có thể nó ở phía đông, nhưng buổi tối nó lại có thể di chuvển tới phía tây!” – Đường Phong chỉ tay về phía hai đồi cát khổng lồ phía đông và phía tây bên ngoài cửa kính xe.


“Có phải cậu nghi ngờ đội thám hiểm năm đó bị những đồi cát di động này chôn vùi?”

“ừm, tôi vừa trông thấy những đồi cát di động này liền nghĩ ngay tới đội thám hiểm năm đó. Anh chẳng từng kể ràng, sau khi đội thám hiểm mất tích, quốc gia đã cử rất nhiều bộ đội và máy bay trực thăng tới sa mạc tìm kiếm nhưng tìm mấy tháng cũng không thu hoạch được gì. Anh thử nghĩ xem, tại sao?” – Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.

“Ý cậu là họ bị những đồi cát khổng lồ di động này chôn vùi?”

Đường Phong gật gù: “Bởi vậy những người mất tích trên sa mạc, thông thường rất khó tìm thấy. Ngoài việc sa mạc mênh mông, hoang vu ra thì còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là người bị mất tích rất dễ bị những đồi cát di động vùi lấp. Từ đó họ sẽ vĩnh viễn bặt vô âm tín, vì cũng không thể tìm thấy thi the họ. Bởi vậy nên mới nói đồi cát di động là đại nạn trong nhưng tai nạn trên đường đi của những thương nhân. Nó có thế hủy diệt, nuốt chửng những đoàn người đi qua, hoàn toàn khiến cứu viện không thể phát hiện thây họ. Khi những đồi cát này lên cơn cuồng nộ, sức mạnh mà chúng gây ra sẽ khiến người ta kinh ngạc, vì chúng có thế nuốt trọn một đội quân mà không để lại bất cứ dấu vết gì.”

“Xem ra tôi phải cẩn thận rồi!”

“Phương hướng của anh đúng chưa?”

“Chắc là đúng. Sao?”

“Chúng ta phải nhanh chóng lái xe ra khỏi khu vực này thôi, nêu không thì khi những đồi cát này bắt đầu di chuyển, thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được!” – Đường Phong cảnh cáo.

Hàn Giang tăng tốc, nhưng xe vẫn chạy lắc lư rất chậm giữa những đồi cát. Lại hơn một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, sau khi vượt qua một núi cát di động cao lớn, rốt cuộc họ đã tới một vùng sa mạc Gobi bằng phẳng. Nền sa mạc trải đầy đá, Hàn Giang không thể không lái xe chậm lại. Đường Phong nhận ra những điều dị thường rất nhanh. Anh phát hiện thấy trên vùng sa mạc Gobi bằng phẳng này, ngoài những hòn đá lớn nhỏ trải đầy, điều kỳ lạ hơn là bãi sa mạc Gobi không rộng lớn lắm này bốn bề đều là nhữne đồi cát di động cao lớn.

Đường Phong ra hiệu cho Hàn Giang dừng xe. Hàn Giang đỗ xe chính giữa bãi sa mạc. Đường Phong xuống xe, đi quan sát môi trường xung quanh một lượt: “Sao ở đây toàn là những đồi cát di động cao lớn vậy?”

“Sao cơ? Có gì không đúng ư?” – Hàn Giang hỏi lại.

Đường Phong tiện tay nhặt hai hòn đá lên, lật đi lật lại một hồi, rồi nói: uĐây là đá Phong Lăng rất tốt!”

“Đá Phong Lăng?”

“Đá Phong Lăng là một loại đá độc đáo, nó được gió mài mòn trons một thời gian dài mà hình thành nên. Trên chỗ này của sa mạc Gobi trải đầy đá Phong Lăng, cho thấy ở đây thường xuyên bị gió thổi tới, là một cổng gió. Nhìn mấy tảng đá này xem, không phải là gió to từ cấp 10 trở lên thì không thể mài mòn thành hình dạng này!”

“Gió to từ cấp 10 trở lên?” – Hàn Giang và Lương Viện kinh ngạc.

Đường Phong vừa dứt lời, ba người liền cảm thấy sắc trời đã thay đổi. Đường Phong ngấng đầu lên nhìn, mây đen đã che kín mặt trời, anh có cảm giác không ổn:

“Có thể sắp nổi gió rồi, nếu mà bão cát ập đến thì vị trí chúng ta đang đứng hiện giờ đúng là chỗ chết!”

Hàn Giang và Lương Viện cũng trở nên căng thẳng, ba người vội vàng quay lại xe. Lúc này, bên ngoài xe đã Nổi gió lớn, từng trận cuồng phong không biết từ đâu thổi tới, cuốn theo cả tấn cát vàng, cuộn bay cả những hòn đá Phong Lăng lớn nhỏ trên sa mạc Gobi. Trận cuồng phong giống như mãnh thú cuồng nộ, há to chiếc miệng rộng đáng sợ, nhào tới hội Đường Phong. Hàn Giang hoang sợ nhìn “mãnh thú” đang áp sát rồi gào lên với Đường Phong: “Giờ làm thế nào đây?”

“Đều tại anh muốn đi đường này đấy!” – Đường Phong oán thán.

“Bây giờ cậu nói những câu này thì ích gì?” – Hàn Giang nói.

“Đi… đi đường này!” – Đường Phong chỉ tay về phía một đồi cát thấp phía đông.

Hàn Giang nhấn mạnh chân ga, lao xe về phía đồi cát đó. Đúng ở cống gió, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Đường Phong quay đầu nhìn lại: “mãnh thú” sau lưng đã biến thành màu đen, ùn ùn giăng lấp che kín mặt trời; những luồng sức mạnh từ các hướne khác nhau phút chốc bồng tụ lại, “mãnh thú” màu đen biến thành một đoạn tường cao, một rặng núi, một cơn sóng, không, phải là sóng thần, một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi từ tây sang đông, nuốt chửng mọi thứ.

8

Đường Phong mở to đôi mắt hoảng loạn, chứng kiến tất cả mọi việc. Tiếng kêu thất thanh của Lương Viện bỗng vang lên: “Đó là cái gì?”

“Đó… đó là bão cát đen!” – Đường Phong lẩm bẩm thốt ra câu này.

“Bão cát đen?” – Lương Viện không khỏi rùng mình.

“Đúng! Bão cát đen đáng sợ nhất, nó có thể nuốt chửng mọi thứ, sức mạnh của nó lớn đến nỗi có thế cuốn tất cả cát ở đây tới vùng duyên hải phía đông!”

“Á… uy lực khủng khiếp thế sao, vậy chúng ta phải làm thế nào?”

“Nhanh! Mau trốn sau đồi cát đó!” – Đường Phong liên tục thúc giục.

“Con lừa dũng mãnh”’ và bão cát đen đã bắt đầu một cuộc đua. Bỗng nhiên, “rầm” một tiếng, một hòn đá Phong Lăng bị bão cát cuốn theo đã đập thắng làm vỡ kính chắn gió phía sau của “con lừa dũng mãnh” và rơi vào trong. Trong chófp mắt, cuồng phong hung tợn cũng chui thẳng vào trong xe, khiến Lương Viện không ngừng la hét. “Nằm xuống, nằm xuống phía dưới ghế đi!” – Đường Phong hét lên với Lương Viện.

Lương Viện khóc lóc la hét nằm xuống sàn xe.

“mãnh thú” phía sau càng lúc càng gần, thế tích của “mãnh thú” cũng không ngừng tăng lên, càng lúc càng cao, càng lúc càng bành trướng, che trời lấp đất, quét sạch mọi thứ. Rồi bỗng chốc không còn ánh sáng của bầu trời, mây đen gió giật gào thét, âm thanh khủng khiếp đó khiến Đường Phong cũng không thể hình dung nổi; nhưng tiếng tim đập thình thịch lại khiến anh lập tức nghĩ tới đêm hôm đoàn thám hiểm xảy ra chuyện. Cảnh tượng hôm nay cũng giống hệt như trong hồi ức của Makarov.

Bão cát phía sau đã áp sát họ, Đường Phong có cảm giác như bị nghẹt thở, anh bắt đầu tuyệt vọng. Nhưng đúng lúc này, Hàn Giang lái “con lừa dũng mãnh” lao thẳng lên đồi cát phía tây, rồi vượt qua đồi cát. phía sau đồi cát là một vùng lõm. Đường Phong vừa trông thấy vậy đã nhóm lên tia hy vọng, anh lập tức sào lên với Hàn Giang: “Dừng xe ở dưới chỗ lõm đó, chúng ta xuống xe, nấp cạnh xe!”

“Như vậy ổn không?”

‘Không biết, đành phải thử xem sao!”

“Đồi cát di động sẽ chôn chúng ta mất!”

“Xem ý trời thôi!” – Đường Phong gần như rách cả cô họng khi hét lên câu cuối cùng này.

Tốc độ của “con lừa dũng mãnh” rất nhanh, đồi cát lưu động rất mềm. nên Hàn Giang biết rằng “con lừa dũng mãnh” chắng mấy chốc sẽ bị lún trong cát. Lúc này. tay nghề lái xe điệu nghệ của anh đã phát huy tác dụng, đúng lúc “con lừa dũng mãnh” sắp lún xuống thì Hàn Giang đã lái “con lừa dũng mãnh” lao thẳng xuống vùng lõm phía sau đồi cát, và gần như cùng lúc, đánh mạnh vô lăng, đưa thân xe nằm chắn ngang.

“”Mau! Lương Viện! Xuống xe!” – Đường Phong vừa lôi vừa kéo Lương Viện xuống xe. Đường Phong lợi dụng đồi cát và thân xe yểm hộ, rồi lấy cả cơ thể áp lên người Lương Viện. Hàn Giang cũng bò xuống phía dưới thân “con lừa dũng mãnh”.

Đúng lúc ba người ai ở yên chỗ đó, Đường Phong có cảm giác mặt đất phía dưới bỗng rung mạnh một cái, rồi cuồng phong cuốn theo cát bụi không ngừng chui vào mũi, cổ áo anh. “Con lừa dũng mãnh” bên cạnh cũng bắt dầu rung lắc mạnh, tim Màn Giang cũng rơi xuống vực thẳm, nhưng anh vẫn muổn phản kháng, lẽ nào chờ đợi số phận an bài như vậy sao?

Không! Ilàn Giang đứng phắt dậy, gào lên với Đường Phong và Lương Viện: “Không được, ‘con lừa dũng mãnh’ không trụ được nữa rồi, chúng ta không thể nấp ở đây!”

Nói xong, Hàn Giang lôi kéo Đường Phong và Lương Viện đứng dậy, cuồng phong thổi mạnh đến nỗi làm ba người nghiêng nghiêng ngả ngả. Hàn Giang kéo Đường Phong, Đường Phong kéo Lương Viện, ba người vừa mới đứng dậy cạnh “con lừa dũng mãnh” liền trông thấy “con lừa dũng mãnh” bị một luồng khí màu đen khủng khiếp cuốn lấy, lộn ba vòng trên không trung, sau đó rơi bịch xuống chỗ hội Đường Phong vừa mới áp người xuống ban nãy.

Chứng kiến tất cả cảnh tượng này, người Đường Phong lạnh toát, nếu không phải là Hàn Giang kịp thời kéo anh lại thì lúc này họ đã bị “con lừa dũng mãnh” đập cho nát bét rồi.

Ba người nghiêng nghiêng ngả ngả leo lên đồi cát, đúng lúc họ leo lên đó thì tất cả cát trên đồi đã bị cuốn lên, quây lấy ba người họ. Đường Phong quay lại nhìn, mắt mũi tối sầm, “mãnh thú” ở ngay sau lưng họ. Ba người đã không còn sức đế chống chọi với bão cát, cả ba gần như cùng lúc lăn xuống đồi cát. Bão cát đen quét qua, đồi cát yếu ớt ban nãy trước, khi bão cát ập đến, hãy còn nhô lên, mà chỉ một cuộc tấn công thôi, trong nháy mắt dã phẳng lì…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.