Đọc truyện Tử Thư Tây Hạ – Chương 78: Trận xác khô
Trước mắt là cảnh tượng khủng khiếp khiến cả đời anh không thể quên được: một người đàn bà treo lủng lắng trên trần nhà, trên lò sưởi ở góc tường là năm đứa trẻ nằm xếp hàng ngang – chính xác mà nói phải là năm cái xác khô còng queo.
1
Sững sờ mất một lúc lâu, Đường Phong và Hàn Giang mới lấy hết can đảm bước tới trước cái xác. Dù sao Hàn Giang cũng to gan hơn Đường Phong, nên gần như dán mắt vào khuôn mặt hung dữ cúa cái xác khô đó và bắt đầu kiểm tra. “Phần đầu bị vật sắc nhọn sát thương, đâm một phát chết luôn!” – Hàn Giang nói.
“Có thể nhìn ra là bị vật sắc nhọn gì sát thương không?”
Hàn Giang lắc đầu: “Bây giờ không đoán ra được, trừ khi cậu có thể phát hiện thấy binh khí.”
“Được thôi, để tôi nói về cái xác khô này. Từ kiểu tóc và trang phục vẫn chưa mục nát trên cái xác, có thể đoán người này khi còn sống là một binh lính Mông cổ.”
“Binh lính Mông cổ?”
“Ừm, lại là dấu vết của người Mông cổ, những gì
chúng ta phát hiện trên cả đường đi toàn là dâu vết của Mông Cổ mà không trông thấy dấu vết Tây Hạ đâu cả!”
“Bởi vậy tôi mới nói: hay là chúng ta đi sai đường rồi!”
“Không! Sự xuất hiện của cái xác khô này vừa hay chứng minh chúng ta không đi sai đường.”
“Ồ?”
“Anh vừa nói binh lính Mông cổ này bị vật sắc nhọn sát thương, vậy thì anh ta bị ai giết chết?”
“Ý cậu nói là người Đảng Hạng?”
“Chính xác mà nói thì là người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành!”
“Mong rằng suy đoán của cậu là đúng, nhưng chúng ta vẫn cần nhiều chứng cứ hơn nữa.”
“Chứng cứ? Sẽ có thôi!” – Đường Phong nói xong quay đầu lại nhìn, lúc này sắc trời cũng đã sáng hơn ban nãy. Đường Phong thấy hai bên đường phía nam đều là những căn nhà thấp lè tè hoang phế, còn phía bắc thị trấn thấp thoáng vài kiến trúc cao lớn. “Xem ra giống phần lớn thị trấn tại Trung Quốc, phía nam Thiên Hộ Trân chắc đều là nhà ở của người dân.” – Đường Phong nói.
“Chiến hào quân sự cũng có người dân ư?” – Hàn Giang lắc đầu.
‘Đừng quên ràng đại quân đóng quân trong sa mạc, cô lập không có viện trợ, phụ trợ, sinh hoạt đều phải phụ thuộc vào thương nhân; còn cả những người thợ thủ
công, cộng thêm cả người thân của những binh sỹ, những người này chắc đều ở trong phía nam thị trấn.”
Hàn Giang gật gù: “‘Được rồi, cứ cho là cậu nói đúng đi, nhưng cổng thành đâu?”
“Đừng vội, anh nhìn đây!” – Đường Phong đi tới một cái.ngách phía đông bức tường thành, anh phát hiện hai vùng dân cư phía đông nam và tây nam giao thoa hỗn độn. Một bên là nhà ớ không người, một bên vẫn là những bức tường thành kiên cố. Đường Phong đi khoảng bốn mươi bước về phía đông thì thấy cái ngách cụt đột ngột, và ở đây – phía bắc bức tường thành, xuất hiện một con đường. Đường không rộng lắm, nhưng vẫn rộng hơn cái ngách han nãy. Trên tường thành chính diện của con đường này, xuất hiện một cái cổng thành.
“Quả nhiên có cổng thành, nhưng tại sao không xây cổng thành ở cuối con đường phía nam, mà lại xây ở đây nhỉ?” – Hàn Giang không hiểu.
“Đây gọi là âm môn, là do lúc xây thành họ đã cố ý xây ở đây. Như vậy, một khi kẻ thù từ cổng thành tấn công vào, trông thấy không phải là con đường phía nam rộng rãi mà là khu dân cư đan xen rối rắm, sẽ khiến cho kẻ thù vốn không thông thạo tình hình trong thành, chóng mặt mất phương hướng, còn phía đang canh giữ thành thì vẫn có thể dựa vào ngõ ngách phức tạp bên cạnh cổne thành để chốns cự với quân địch, thậm chí còn có thể đuổi kẻ thù ra khỏi thành!” – Đường Phong giải thích một tràng.
“Vậy cậu nói xem, binh sỹ Mông cổ ban nãy là ở phía canh giữ thành hay là phía tấn công?” – Hàn Giang hỏi.
Đường Phong ấp úng một hồi, rồi lắc đầu: “Không biết được, đại quân Mông cổ vốn dĩ là phía tấn công, người Đảng Hạng là phía phòng thủ, nhưng những gì chúng ta thấy trên suốt đường đi lại không như vậy!”
Hai người vừa nói, vừa đi tới phía dưới cổng thànhẵ Có thể là do năm tháng tích lũy, có thể là do người canh giữ thành năm dó cố ý tạo ra, dưới cổng thành có chất đống một ụ đất cao. Đường Phong và Hàn Giang đành phải vượt qua bức tường đất này, nhưng phía ngoài cống thành, hiện lên trước mắt họ không phải là sa mạc mênh mông, mà lại là một thị trấn, và điều khiến hai người kinh ngạc hơn là: trong thị trấn chất đầy những xác chết khô.
2
Bức tường thành vốn không cao lắm, hình như lại mọc thêm một đoạn tường nữa, một nửa hình vòng cung méo mó, hợp lại với bức tường thành ban nãy, thành một thị trấn nhỏ khép kín.
“Thế này là thế nào?” – Hàn Giang vô cùng kinh ngạc và có chút choáng váng.
‘Thật không ngờ một thị trấn nhở như thế này mà lại xây dựng phức tạp như vậy, đây là một thành hũ.”
“Thành hũ?”
“Tiền môn ở Bắc Kinh chẳc anh biết rồi chứ?” “Tôi hiểu rồi, thời chiến tranh – phía canh giữ thành có thề để kẻ địch vào trong thành hũ, sau đó đóng cổns thành bèn ngoài lại, hình thành thế cá chậu chim lồng. Xem ra đây đúng là một chiến hào quân sự phòng thu chặt chẽ!”
Hàn Giang hình như đã liiêu ra, anh ngẩng đầu nhìn lên cổng thành. Đường Phong vỗ vào vai Hàn Giang: “Đừng nhìn nữa, phía trên có một tấm rào chắn nghìn cân, chúng ta hãy tới xem những xác khô này đã!”
Tuy Đường Phong đã chuấn bị tâm lý, nhưng khi ở trong khu xác khô này, anh vẫn không sao kìm chế được cơn nôn ọe. Hàn Giang đi găng tay, lật một xác khô mặc quân phục Mông cổ lên, vẫn là một khuôn mặt chưa bị phân hủy, trông rất dữ tợn. Rồi ngay phía dưới lại là một thi thể nữa, Hàn Giang liền một lúc lật được tới gần chục thi thể, và điều khiến anh ngạc nhiên là tất cả những thi thể này đều là binh sỹ Mông cổ. “Lẽ nào chỉ có những binh sỹ Mông cổ mới biến thành xác khô, còn ké thù của họ đều đã phân hủy hết rồi?” – Hàn Giang đứng cạnh đống xác khô ngất ngưởng, thở hổn hển kêu lên.
“‘Nếu cố phân hủy thì cũng phải còn lại xương cốt, hơn nữa ở đây lại khô hạn không mưa. Thi thể của binh sỹ Mông cổ có thể được bảo tồn như vậy, thì kẻ thù của họ đáng nhẽ ra cũng phải như thế chứ?” – Đường Phong thắc mắc.
“Vậy xác khô của họ, lẽ nào..- Hàn Giang bỗng dừng lại.
“Anh nghĩ ra gì vậy? Nói mau!”
“Lẽ nào những hài cốt chất đống thành kinh quan bên ngoài thị trấn là của người Đảng Hạng!” – Hàn Giang suy đoán.
Đường Phong lắc đầu, khó hiếu: “Nếu như kinh quan bên ngoài thị trấn là do xác người Mông Cô chất thành, vậy thì tại sao họ không thu gom thi thể của chiến hữu trong thị trấn, điều này không phù hợp với lẽ thường.”
“Vậy cậu nói xem tại sao?” – Hàn Giang càng cảm thấy khó hiểu.
“Tình huống này chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là sau khi những dũng sỹ Mông cổ trước mặt chúng ta đây chết trận, đại quân Mông cổ chưa từng quay trở lại đây!”
“Nhưng trong thời kỳ Mông cổ và Tây Hạ chiến tranh, đại quân Mông cổ mới chính là người chiến thắng sau cùng! Lẽ nào những binh sỹ Mông cổ ở đây không phải do người Đảng Hạng giết, mà là sau khi triều Nguyên diệt vong bị quân Minh giết chết?” – Hàn Giang càng nghĩ càng xa rời thực tế.
“‘Quân Minh? Không thể như vậy, thứ nhất, tại hố bẫy ngựa gần Lang Oa, còn cả trên bia cấm ước ngoài Thiên Hộ Trấn, chúng ta đều trông thấy niên hiệu của Nguyên thế tổ Hốt Tất Liệt, không giống di tích của cuối triều Nguyên; hai là quân Minh cũng không thể từ
phía tây bắc tàn sát tới đây, bởi vậy không thể là quân Minh. Kẻ thù của những binh sỹ Mông cổ này, khả năng lớn nhất có thể vần là người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành. Chỉ có điều ở đây có quá nhiều điều bí ẩn, hiện giờ chúng ta vẫn không thế giải đáp được!”
“Xem ra vào thời khắc cuối cùng, ở đây đã xảy ra một cuộc thảm sát. tất cả mọi người đều chết hết, từ đó Thiên Hộ Trấn đã trở thành một thị trấn hoang phế. Không! Phải là một tòa thành chết chóc mới đúng!”
“Thành chết chóc?” – Khi Hàn Giang nhắc tới từ này, Đường Phong bỗng giật thót tim; anh lấy lại bình tĩnh rồi một lúc mới mớ miệng: “Tôi nghĩ xương cốt trong kinh quan ngoài thị trấn chắc vần là của người Đảng Hạng, họ đều bị giết chết trước khi Thiên Hộ Trấn bị thảm sát vài năm. thậm chí bị giết trước đó cả hàng chục năm!”
“Ồ! Tại sao?”
“Thứ nhất ở đây khí hậu khô hạn ít mưa, thi thể không dễ phân hủy, nên muốn xếp thành kinh quan thì phải đợi sau khi xác phân hủy thành xương thì mới chất lên được; thứ hai Mông cố diệt vong Tây Hạ là vào đầu thế kỷ XIII, còn Hốt Tất Liệt kiến lập triều Nguyên là sau khoảng giữa thế kỷ XIII. Bởi vậy tôi suy đoán, hài cốt cúa người Đảng Hạng trong kinh quan bên ngoài thành được hình thành khi Thiên IIỘ Trấn bị thảm sát trước đó vài năm, thậm chí còn được xây dựng trước đó hàng chục năm.”
“Cũng có nghĩa là sau khi Tây Hạ bị diệt vong, người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành hoặc người Mông Cổ đã đánh trận những mấy chục năm?” – Hàn Giang tuy đồng ý với suy luận của Đường Phong, nhưng
Vẫn có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, từ thời Thành Cát Tư Hãn đánh mãi cho lới tận đời cháu của ông ta là Hốt Tất Liệt.” – Đường Phong nhìn những xác khô trước mặt, chán nản cười.
“Thù hận khó có thể hóa giải, theo như suy đoán của anh thì người Mông cổ đã chất xương cốt của ngưòi Đảng Hạng thành kinh quan, để khoe khoang thế lực; rồi từ đó người Đảng Hạng đã báo thù, vào một đêm trăng rằm máu đã đổ ở Thiên Hộ Trấn. Kể từ đó, không ai dám bén mảng tới Thiên Hộ Trấn.’”
“Ai bảo anh đó là vào đêm trăng rằm?”
“Tôi xem phim toàn thấy nói vậy mà!” – Hàn Giang cười đau khổ.
Đường Phong lại khó nhọc bước lên phía trước vài bước; rồi hoàn toàn vô tri vô giác, anh đã tới chính giữa thành hũ, đứng giữa mấy trăm cái xác khô và phóng tầm mắt nhìn. Bất giác Đường Phong giật thót tim, hoa mắt chóng mặt. Anh bỗng thấy mình đang đứng giữa một trận xác khô, những cái xác khô xung quanh đã sống lại, đứng lên, mặt mũi hung tợn vây xung quanh mình.
3
Đường Phong hoa mắt chóng mặt. đứng không vững, người cứng đơ đổ thẳng xuống đống xác khô dưới chân. May mà Hàn Giang phản ứng nhanh nhạy đã lập tức đỡ ngay lấy Đường Phong.
Đường Phong ra sức lắc đầu, nhìn lại đống xác khô xung quanh, chúng không hề sống dậy, vẫn giống như đã chết hàng trăm hàng nghìn năm, lặng lẽ nàm đây. “‘Ở đây cũng xem rồi, chúng ta quay về thôi!” – Hàn Giang đề nghị.
Nhưng Đường Phong lại vùng khỏi tay Hàn Giang, xua tay, nói: “Tôi nghĩ chúng ta có thế phát hiện ra điều gì đó trên những xác khô này!”
“Phát hiện gì cơ? Không phải chỉ là từng cái xác thôi sao, mặt mũi hung tợn!” – Hàn Giang không hiểu.
Đường Phong một mình đi thẳng tới cổng thành hũ phía đông nam, Hàn Giang đành phải đi theo. Đường Phong lật một cái xác khô lên, trước ngực cái xác khô nàv bị vật nhọn đâm thủng một lồ, một cái lỗ vừa to vừa sâu!
‘Từ vết thương cho thấy, đây là bị binh khí dài đâm thấu từ chính diện.” – Hàn Giang bình tĩnh phán đoán. “Binh khí dài? Là cái gì nhỉ?”
Hàn Giang hất cằm: “Ở ngay dưới chân cậu đấy!” Đường Phong vội vàng lùi lại, lúc này anh mới phát hiện ra trong cát vàng lấp ló lộ ra một đoạn cán gỗ đã còng queo, đoạn cán gỗ này to bằng miệng bát. Đường Phong định lấy tay rút cán gỗ từ trong cát lên, nhưng anh đã dốc hết sức, thử mấy lần cũng không rút được nó ỉên.
Hàn Giang cười, nói: “Tôi thấy sức cậu bây giờ rõ ràng không bằng trước đây!”
‘‘Vậy anh rút đi!” – Đường Phong phẩy tay không làm nữa.
“Rút thì rút!” – Hàn Giang cầm lấy đoạn cán gỗ, dốc hêt sức lực, cán gỗ vùi trong cát không chút nhúc nhích. Hàn Giang cảm thấy kỳ lạ, lại dốc hết sức, hét lên một tiếng, lúc này mới rút được thanh cán gỗ từ trong cát ra.
Cả hai đều ngạc nhiên, Đường Phong sững sờ nhìn đoạn cán gỗ to tướng trên tay Hàn Giang một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Lần… lần đầu tiên tôi trông thấy một cái giáo to và dài thế này!”
Đúng vậy, trên tay Hàn Giang là một thanh giáo có chu vi to bàng miệng bát, dài ba bốn mét. “Thảo nào vết thương trên cái xác khô này vừa rộng vừa sâu, hóa ra… cái giáo dài như vậy, cổ nhân lúc đánh nhau làm sao mà cẩm nổi nhỉ? Trước đây chỉ nhìn thấy trong sách…” – Hàn Giang lắp bắp nói.
Đường Phong nhìn kỳ chiếc giáo, rồi lại ngẩng lên nhìn tường thành xung quanh: “Xem ra cái giáo này là vũ khí từ thời Tây Hạ, nó không phải dùng để độc đấu với kẻ thù, mà là được phóng đi. Những binh sỹ Mông Cổ này bị giáo bắn từ tường ra đâm chết!”
“Vậy thì những dũng sỹ phóng những chiếc giáo này phải khỏe khủng khiếp!”
“Đúng vậy, tôi rất muốn được biết là sức mạnh nào đã phóng được ra những chiếc giáo vừa nặng vừa dài như thế này?”
“Cậu đừng có nói linh tinh như thế nữa, nếu những cái xác khô này mà sống lại thật thì cậu toi rồi đấy!” – Hàn Giang hạ giọng, cảnh cáo Đường Phong. Điệu bộ của Hàn Giang như thê sợ làm cho những xác khô ngủ say hàng trăm năm nay tinh dậy.
Hai người lại tiến lên phía trước vài bước; Đường Phong lại phát hiện ra vài mũi tên trên những xác khô, rồi chì nhìn qua, Đường Phong liền đoán định: “Nhũng thứ này đều là mũi tên của Tây Hạ, xem ra quả thực nhũng xác khô Mông Cổ này đều chết dưới tay người Đảng Hạng.” “Tôi vẫn không thể tin ràng sau khi Tây Hạ mất nước mà người Đảng Hạng vẫn có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy!” – Hàn Giang lắc đầu, như không thể tin vào những suy đoán của Đường Phong.
4
Hai người như vô thức bước tới phía dưới cống thành hũ, lúc này, mặt trời đã lấp ló phía đông. Tại đây, Đường Phong lại trông thấy cánh tượng không thể tin nổi, cổng thành hũ đã bị đá và đất nén chất thành một bức tường đất đá kín mít.
Hàn Giang rút dao găm ra, dốc sức đâm chọc vào cổng thành đã bị bức tường đất đá bịt kín. Đất đá kiên cố tới nỗi con dao găm sắc nhọn của Hàn Gians cũng không thể cắm vào, khiến cho anh không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Đường Phong đón lấy con dao của Hàn Giang, đâm vài nhát xuống chân bức tường bới bới một lúc, rồi chậm rãi nói: “Cả bức tường đất đá này đều đã tưới sắt chảy. Hồi đó sắt chảy sôi sùng sục đã khiến đá và đất dính chặt vào nhau chi trong tích tắc, biến thành một tường sắt kiên cố. Bởi vậy mấy trăm năm sau vẫn kiên cố như xưa.”
“Thảo nào! Hóa ra dây chính là tường đồng vách sắt!” – Hàn Giang lại ngước lên nhìn bức tường trước mặt: “Nhưng cái nàv là do ai xây? Tại sao phải bịt kín cổng thành? Để thủ thành hay là để công thành? Hình như đều không thuyết phục!”
“Đúng vậy! Tôi cũng đang nghĩ tới chuyện này, nếu là phía thủ thành thì để tăng cường phòne ngự họ đã bịt kín cổng thành lại, điều này có thể giải thích; nhưng nếu như vậy thì phía thủ thành không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài, vật tư cứu viện cũng không vào trong thành được, trừ khi…
“Trừ khi những người trong thành biết được bên ngoài không thể có thêm viện binh và vật tư cứu viện nữa coi như sẽ chết, nên dứt khoát bịt cổng thành lại.” – Hàn Giang suy đoán.
“Không loại trừ khả năng này, nhưng nếu như vậy thì thê thảm quá, hơn nữa, nếu như phía thủ thành là đại quân Mông cổ thì họ càng không thể tự cô lập mình với quân cứu viện được, nên họ hoàn toàn không nhất thiết phải dùng tới biện pháp này.”
‘Vậy thì là do phía công thành, nhưng tại sao phía công thành lại phải bịt cổng thành lại chứ?” – Hàn Giang không hiểu.
Hàn Giang nhất thời cũng không nghĩ ra, anh ngồi xốm xuống, tỉ mẩn quan sát xung quanh bức tường. Trên mặt đất phía trước bức tường, anh còn phát hiện thấy một lượng lớn cặn sắt trên áo giáp của những xác khô. Nhìn tiếp xung quanh cổng thành hũ, xác khô đày đặc, chi chít chi chít, chồng lên nhau trước cổng thành, hơn nữa, tất cả xác khô đều hướng về phía cổng thành. Đột nhiên, Đường Phong phát hiện thấy cạnh chân mình có một cái xác khô vẫn còn khá nguyên vẹn, nhưng bàn tay và khuỷu tay của cái xác chỉ còn lại những đốt xương trang hếu.
Đường Phone rùng mình, nhìn chằm chầm vào cái xác khô kỳ dị trước mặt. Anh lại phát hiện thấy cặn sắt xung quanh đôi bàn tay và xương cánh tay trắng hếu của xác khô. Lúc này, một bức tranh đẫm máu đáng sợ đang hiện lên trước mắt Đường Phong: những người Đảng Hạng tấn công từ tường thành vào trong thành, đã quây kín hàng trăm binh sỹ của đại quân Mông cổ trong thành hũ. Tướng sỹ Mông cổ ban đầu rút lui về cổng phía nam, nhưng người Đảng Hạng đã hạ rào chắn nặng ngàn cân của cổng nam xuống. Những binh sỳ Mông cổ không thể rút lui vào trong thành, đành phải lao tới công thành hũ, định mở cánh cổng này ra, mở một đường máu để thoát khỏi vòng vây. Nhưng đúng lúc này, người Đảng Hạng vừa mới công chiếm cống thành hũ. đã từ trên thành ném rất nhiều đất đá xuống phía dưới, bịt kín cổng thành lại.
Binh sỹ Mông cổ chạy thục mạng để né tránh đất đá; rồi trong lúc ngàn cân treo sợi róc này, sắt nấu chảy sôi sùng sục đã từ trên thành đố xuống, trong nháy mắt cướp đi dôi tay của những binh sỳ phía trước đang đào bới đất đá.
Những tiếng gào thét xé rách tâm can vang vọng khắp thành, và ngay sau đó, những lưỡi giáo phục hận, những lưỡi mác phục thù đã như mưa trút xuống những binh sỹ Mông Cổ này, cảnh tàn sát đẫm máu bắt đầu như vậy.
5
Hàn Giang ra sức vỗ vào vai Đường Phong đang chìm trong suy tư: “Chúng ta phải đi thôi, Lương Viện còn ở trên xe đấy!”
Lúc này Đường Phong mới định thần lại, đúng vậy, Lương Viện vẫn ở trong xe. Tuy họ đi không xa, nhưng đã bị những cái xác khô này làm tốn mất bao nhiêu thời gian. Chắc là Lương Viện sốt ruột lắm, nghĩ tới đây, Đường Phong cầm lấy một mũi tên Tây Hạ, bước nhanh vài bước, lùi về phía nam. Khi cả hai quay lại phía dưới cống nam, Đường Phong theo phản xạ, đã ngang lên nhìn cái rào chắn cổng thành ngàn cân phía trên. Mũi
nhọn rào chấn trải qua mấy trăm năm nhưng vẫn ánh lên vẻ sắc nhọn; dưới ánh hừng đông le lói lóe sáng. Thấy vậy. Đường Phong không khói kinh ngạc.
Hai người ra khỏi cổng nam, phía trước có hai con đường, một đường lúc ban đầu tới, còn một đường chéo rộng rãi hơn con đường ban nãy. Hàn Giang đang định theo con đường lúc tới quay về thì bị Đường Phong tóm lại: “Hay là chúng ta đi con đường hẹp này còn hơn, theo như suv đoán của tôi thì con đường chéo này cũng có thể thông tới đường phía nam.”
Hàn Giang do dự một lúc, rồi không phản đối, theo Đường Phong đi vào con đường chéo. Hai người đi được hơn sáu mươi bước thì phía trước xuất hiện một bức tường, con đường chéo bồng rẽ ngoặt, hai người rẽ vào một con ngõ nhỏ, đi tiếp hơn ba mươi bước lại tới ^một ngã rẽ, và vẫn là một rmõ nhỏ. Đường Phong không khỏi có chút hối hận, không nên mạo hiểm đi vào những con đường phức tạp này. Anh lặng lẽ bước nhanh hơn, rồi sau hon bốn mươi bước, phía trước lại xuất hiện một bức tường. Tới khi cả hai đến trước bức tường thì Đường Phong cũng lác cả mắt, đây là một ngõ cụt.
“Đều tại ý kiến hay của cậu cả đấy, giờ thì tốt rồi, đi vào ngõ cụt!” – Hàn Giang oán thán Đường Phong.
“Quay lại!” – Đường Phong nói như đinh đóng cột.
Hàn Giang bó tay lắc đầu, đành phải theo Đường Phong quay lại đường cũ, nhưng điều khiến anh tan nát cõi lòng đã xảy ra, họ đã đi hơn trăm mét trong ngõ cũng không trông thấy con đường chéo lúc đến.
Rồi lại là một cái ngõ cụt, ở cuối ngõ cụt, Hàn Giang vịn vào tường, thở hổn hển, bắt đầu quở trách Đường Phong: “Cậu đúng là tự chui đầu vào rọ, cậu quên mất là I au nói gì trước cửa phía nam rồi à!”
“Tôi không quên, tôi từng nói nơi đây rất có khả năng được dùng để mê dụ kẻ địch tấn công thành, nên cố xây thành như vậy.”
“Cậu nhớ là tốt rồi, bây giờ chúng ta bị lạc trong này rồi đấy!” – Hàn Giang gào lên.
“Tôi cũng không ngờ trong này phức tạp vậy…” – Đường Phong nói xong, cơ thể rã rời tựa vào bức tường sau lưng. Ai ngờ khi người anh vừa tựa vào, bức tường phía sau bỗng thay đổi, cót két một tiếng, rồi cùng với bụi bay mù mịt, một cửa phòng đen sì sì hiện lên phía sau bức tường.
Đường Phong giật mình vội vã lùi lại phía sau vài bước, đợi tới khi bức tường ngừng chuyến động, anh mới hiếu: hóa ra ở đây có cánh cửa ngầm. Đường Phong thu hết can đảm cùng Hàn Giang bước vào căn phòng tối đen. “Xem ra toàn bộ kiến trúc của Thiên Hộ Trấn trước đây đều đã đuợc quy hoạch và thiết kế tỉ mi, bên trong bổ trí họp lý, tầng tầng lớp lớp!” – Hàn Giang khâm phục.
“Đúng vậy! Không biết ai thiết kế nên thị trấn cổ này nhỉ?”
“Không phải cậu từng đoán là thời Tây Hạ không có Thiên Hộ Trấn, mà Thiên Hộ Trấn là do người Mông Cổ xây dựng sao?” – Hàn Giang hỏi lại Đường Phong.
“Không sai, trước đây tôi đã từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ lại có chút nghi ngờ!”
Hai người đang nói thì đột nhiên, Đường Phong cảm thấy dưới chân bị vướng vào thứ gì đó. Trong căn buồng tối đen, Đường Phong nhìn không rõ dưới chân, đành phải bật đèn pin lên, soi xuống phía dưới. Lại là một xác khô, cái xác này cũng mặc áo giáp cửa binh sỹ Mông cổ, mặt mũi nhăn nhúm vì đau đớn tột độ, nhưng điều khác lạ là người lính Mông cố này không phải bị mũi tên đâm chết, cũng không phải bị giáo mác xuyên thủng, mà chết dưới loạn đao – khắp cơ thể chàng chịt vết thương!
Đường Phong vòng qua cái xác khô nàv, rồi dò dầm tiến lên phía trước. Anh đấy cánh cửa, một chùm ánh sáng mặt trời chiếu thắng vào trong, soi chiếu căn phòng đen tối đã đóne kín mấy trăm năm nay. Đường Phong và Hàn Giang bước ra khỏi cửa phòng, tới một cái giếng trời. Giếng trời không lớn lắm, bên trong là ba cái xác khô của binh sỹ Mông cổ, tất cả đều giống nhau: chết dưới loạn đao.
Hàn Giang nhìn những cái xác trong giếng trời, không khỏi lẩm bấm: “Cậu nói nhũng ngõ nhỏ phức tạp này là đế mê dụ kẻ thù tấn công thành, nhưng những gì chúng ta trông thấy đều là thi thể của binh sỹ Mông cổ canh thành, mà chẳng có lấy một cái xác của người Đảng Hạng, cậu thấy như vậy có bình thường không?”
“Người Đảng Hạng đã gột rửa Thiên Hộ Trấn mà người Mông cổ canh giữ bằng bể máu, giải thích như vậy đủ chưa?” – mặt Đường Phong chán nản nhìn Hàn Giang.
“Dĩ nhiên chưa đủ, lẽ nào ngõ ngách phức tạp như vậy cũng không thể gây khó cho những người Đảng Hạng của Hạn Hải Mật Thành?” – Hàn Giang hỏi lại Đường Phong.
“Có thể họ rất thôrm thạo nơi đây!”
“Nghĩa là sao…”
Hàn Giang vẫn chưa nói xong, bên ngoài giếng trời bỗng có tiếng kêu hét thất thanh. Đường Phong lập tức nhận ra đó là giọng của Lương Viện, anh giật thót tim, rồi ngay sau đó, phía xa xa vọng lại tiếng súng rền vang.
6
Đường Phong và Hàn Giang đẩy mạnh cánh cửa ờ phía bên kia giếng trời, một căn phòng giống hệt ban nãy. bên trong cũng có hai cái xác nằm sõng soài. Đường Phong bất chấp tất cả lao về cửa buồng phía bên kia căn phòng. Hàn Giang tóm ngay Đường Phong lại, ra hiệu cho anh cấn thận. Đường Phong cố gắng giữ bình tĩnh, di rón rén tới sau cửa buồng, anh đã có thể nghe rõ tiếng úm mình đang đập. Phía bên kia cánh cửa vọng lại những tiếng bước chân khe khẽ, Đường Phong nghi ngờ hay là mình nehe lầm. Anh quệt lớp mồ hôi trên trán, dỏng tai nahe nghóng, không sai, những tiếng bước chân phía sau cửa buồng đang từ từ lại gần, đang từ phía đó tiến lại…
Đường Phong mở to mắt, vẫn không thể tin rằng trong Thiên Hộ Trấn không một bóng người này…, anh quay lại nhìn Hàn Giang, rõ ràng Hàn Giang cũng nghe thấy tiếng bước chân đó. Đường Phong trông thấy ánh sáng lóe lên từ con dao găm trong tay Hàn Giang, anh biết ràng Hàn Giang đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Đường Phong đẩy mạnh cánh cửa buồng trước mặt, một khuôn mặt khủng khiếp nhất cuộc đời anh từng thây hiện lên ngay trước mắt, khuôn mặt hung tợn đó khiên anh không thế kìm chế được nên đã hét toáng lên. Gân như cùng lúc, một giọng phụ nữ cũng kêu lên thảm thiết. Nửa phút sau Đường Phong cảm thấy não mình hơi thiếu oxy nên thôi la hét, và lúc này anh mới nhận ra tiếng thét ban nãy chính là giọng Lương Viện!
Cái xác khô chắn giữa Đường Phong và Lương Viện đổ xuống, tới khi bụi bay tản đi, một khuôn mặt xinh đẹp của Lương Viện hiện lên trước mắt Đường Phong, hai người ôm chặt lẩy nhau.
“Sao em lại chạy lung tung tới đây?” – Đường Phong trách móc Lương Viện.
“Anh lại còn hỏi em, sao các anh để em lại một mình trên xe. bao lâu như vậy mà vẫn không quay về?” – Lương Viện trách móc lại Đường Phong.
“Tại anh, bọn anh lạc đường trong này, nên..,’’ – Đường Phong quay lại nhìn Hàn Giang, Hàn Giang đã cất con dao găm đi.
“Tiếng kêu ban nãy cũng là của cô hả?” – Hàn Giang hỏi Lương Viện.
Lương Viện mặt đầy tủi thân gật đầu: “Ở đây đáng sợ thật đấy, đến một người sống cũng không có, nhưng lại có bao nhiêu là xác khô!”
“Em cũng trông thấy xác khô rồi ư?” – Đường Phong hỏi.
“Không chỉ một cái thôi đâu!”
Lúc này Đường Phong mới nhìn kĩ lại căn buồng trước mặt, không, không phải là căn buồng, mà là một lối đi. Đầu lối đi bên kia vần còn một căn buồng nữa, hóa ra cái xác khô đáng sợ ban nãy treo trên xà ngang phía trên lối đi.
“Cái xác này không giống một binh sỹ mà giống một tiểu thương nhân hơn. ông ta cũng không phải chết trận mà là treo cổ tự sát!” – Hàn Giang lập tức phán đoán.
“Còn… còn cả đàn bà, trẻ… trẻ emỗ..” – Lương Viện run rẩy nói.
“Đàn bà? Trẻ em?” – Đường Phong ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, ban… ban nãy em đụng phải một xác đàn bà nên mới hét toáng lên!” – Lương Viện vẫn hồn xiêu phách lạc, “Họ… họ ở trong buồng bên kia..
Lương Viện chỉ về căn buồng phía đầu bên kia lối đi, rồi vùi đầu vào ngực Đường Phong. Theo hướng Lương Viện chỉ, Hàn Giang bước nhanh về phía căn buồng đó.
Ba người tới căn phòng phía đối diện, một cảnh tượng khó quên trong cuộc đời đã hiện lên trước mắt họ: một người đàn bà treo lơ lửng trên xà nhà, trên lò sưởi phía góc buồng, năm đứa trẻ xếp hàng ngang nằm ngay ngắn, chính xác mà nói, là năm cái xác khô nằm còng queo.
7
Hàn Giang kiểm tra sơ qua một lượt: “Có con trai, có con gái. Khoảng từ ba tới bảy tuổi, chẳc đều do tắc thở mà chết.”
“Tắc thở?” – Lrơng Việt khẽ kêu lên.
“Đều bị bóp cổ chết!”
“Ai bóp cổ họ chết chứ?” – Lương Viện mở to đôi mắt hoảng hốt nhìn Hàn Giang.
Hàn Giang liếc nhìn người đàn bà treo trên xà nhà, nói: “Chính là người đàn bà này, mẹ của chúng!”
“Á? Mẹ giết chết con mình?” – Lương Viện không thể tin được.
“Đúng thế, tôi cũng nghĩ vậy!” – Đường Phong vỗ vỗ vai Lương Viện, “Khi vỡ thành, cha và mẹ những đứa trẻ này bóp cố chúng chết trước, sau đó mới treo cố tự tử!”
“Quá… quá tàn khốc!” – Lương Viện không dám nhìn nữa.
Hàn Giang mở cửa căn buồng này ra, ánh sáng chói lóa rọi vào, soi chiếu căn phòng đã phủ bụi vài trăm năin nay. Hàn Giang hít thở từng ngụm lớn không khí trong lành bên ngoài, rồi nhìn lướt qua bên ngoài căn phòng một lượt, đây là một khoảnh sân, còn phía trước hình như là một căn phòng chính. Hàn Giana không vội vã đi tới căn phòng đó, anh quay trở lại vào trong phòng, rồi đột nhiên hỏi Lương Viện: “Ban nãy cô có nghe thấy tiếng súng không?”
“Tiếng súng?” – Lương Viện lắc đầu.
“Sau khi cô hét lên ấy!” – Hàn Giang nhìn Lương Viện.
“Lúc đó tôi… tôi sợ quá, căng thẳng quá nên chẳng nghe thấy tiếng súng nào cả…” – Lương Viện cố sức hồi tưởng lại.
“Vậy thì kỳ lạ thật đấy, tiêna súng ở đâu ra nhỉ?” – Hàn Giang vẫn nhìn Lương Viện chằm chằm.
Lương Viện bị Hàn Giang nhìn cho sởn gai ốc, “đội trưởng Hàn, sao anh lại nhìn tôi như thế? Lẽ nào anh nghi ngờ là do tôi nổ súng? Tôi lấy đâu ra súng?”
Hàn Giang vẫn nhìn Lương Viện, Đường Phong vội vàng giải thích thay Lương Viện: “Chúng ta cùng xuất phát, Lương Viện làm sao có súng được? Anh đừng có nghĩ linh tinh nữa.”
Nehe Đường Phons nói vậy, Hàn Giang mói rời ánh mắt khỏi Lương Viện. Anh tiếp tục nhìn xung quanh phòng, cuối cùng nhìn vào Đường Phong, nói: “Chúng ta đều không có súng, vậy thì tiếng súng ở đâu ra? Lẽ nào hai chúng ta nảy sinh ảo giác?”
“Cái này..- Đường Phong cũng cứng họng.
“Lẽ nào trong thị trấn chết chóc này vẫn còn ai khác?” – Lương Viện bồng ngạc nhiên kêu lên.
Lương Viện nói vậy khiến Đường Phong lạnh cả sống lưng, trong thị trấn kì quái, không một bóng người này, lẽ nào còn có ai khác? Ngược lại, Hàn Giang có vẻ trấn tĩnh hơn: “Hoàn toàn có khả năng này, đừng quên vệt bánh xe của hai chiếc xe trên sa mạc Gobi.”
“Đúng vậy, những neười bạn cũ của chúng ta không thể từ bỏ đâu. Nhưng… nhưng hai vết bánh xe trên sa mạc Gobi sau đó đã biến mất rồi, chúng đâu có vào trong thị trấn!” – Đường Phong nghi ngờ.
“Ai mà biết được, tôi chỉ biết trong tay họ có súng. Tôi đâu có muốn trong cái thị trấn chết chóc này, ngoài những xác khô khiến người ta nôn mửa. lại bỗng.mọc đâu ra một cái xác máu tươi rói!” – Hàn Giang nói xong, bước nhanh ra khỏi phòng, tiến về phía căn phòng chính ở đối diện.
“Xác máu tươi rói?” – Đường Phong vẫn đang nghiền ngẫm câu nói của Hàn Giang, câu nói đó của Hàn Giang khiến anh buồn nôn.
Đường Phong và Lương Viện theo Hàn Giang tới căn phòng chính diện. Lương Viện chỉ vào cửa buồng, nói: “Bên ngoài chính là con đường phía nam, ban nãy em từ đây đi vào mà!”
Đường Phong và Hàn Giang liếc nhìn cánh cửa, bên ngoài quả nhiên chính là con đường phía nam mà họ đi qua. Hàn Giang quay lại nhìn căn phòng chính, nói đùa: “Xem ra gia đình này ở đây cũng khá đấy, sân nhà to thế này!” Nói xong, Hàn Giang lao thẳng vào căn phòng chính, nơi cửa phòng đã lung lay sắp rơi xuống. Dù sao ở đây không có những cái xác khô khiến người ta buồn nôn, trong căn phòng xập xệ trống hơ trống hoác, chỉ còn vài chiếc ghế xiêu vẹo. Hàn Giang đang định bỏ đi thì Đường Phong lại phát hiện ra một cái hộp trong góc trái căn phòng: “Mọi người lại xem, đây là cái gì?”
Hàn Giang tiến đến, nâng chiếc hộp trong góc tường lên. Ai ngờ, chiêc hộp vốn tồn tại hơn bảy trăm năm nên đã vụn nát. Hàn Giang vừa cầm lên, chiếc hộp gỗ liền bung ra, rồi cùng với những mảnh vụn của chiếc hộp, không biết chất bụi hay là bột gì bay ra tứ tung.
Từng được tập huấn phòng tránh chất hóa học, nên Hàn Giang biết ngay không ổn, anh vội vàng quang chiếc hộp trên tay đi, lùi lại phía sau. “Mẹ kiếp, vũ khí hóa học!” Bụi vẫn chưa bay tản đi, Hàn Giang chửi rủa.
Đường Phong bị bụi và chất không biết tên đó bám đầy người, anh vừa phủi bụi, vừa bước đi, nhặt một miếng gỗ lên, khẽ phủi bụi trên đó, một dòng chữ Hán xuất hiện trên mặt gỗ: Hưng Khánh Phủ Trương Công Hùy Nguyên Phủ Chi Linh.
“Đây là cái gì?” – Lương Viện run rẩy hỏi.
“‘Một hộp tro cốt!” – Đường Phong bình tĩnh trả lời.
“Hộp tro cốt! Bào sao bao nhiêu là bột, hóa ra là tro cốt! Ở đây không phải là xác khô thì lại là tro cốt, mẹ kiếp, đúng là đen đủi!” – Hàn Giang oán thán.
“Đen đủi thật, nhưng hộp tro cốt này lại cung cấp cho chúng ta một chút tin tức giá trị đấy!”
“Ồ! Cậu thấy được gì trên cái hộp này vậy?”
Đườne Phong không vội trả lời Hàn Giang, anh lật tiếp một mảnh gồ vụn lên, mảnh gỗ này xem ra giống hệt mảnh gỗ trước đấy. Trên đó Đường Phong cũng phát hiện thấy chữ, chỉ có điều những chữ này rất nhỏ? cũng là chữ Hán thể chữ Khải: Đại Hãn chinh phạt, liên lụy tới tiền bối của ta, giờ đây tiền phụ về Tây phương, không thê trở về quê chôn cất, tạm thời mượn chiếc hộp này để linh hồn cha được yên nghỉ, an ủi lòng con.
“Chỉ có vài câu như vậy thì cậu có thể biết được gì chứ?” – Hàn Giang thúc giục.
“Nếu như tôi suy đoán không nhầm thì gia đình này họ Trương, quê gốc ở Hưng Khánh Phủ, chắc là người Hán. Họ không phải là thương nhân mà là một gia đình công thợ. ‘Đại Hãn” họ nhắc tới ở đây chắc là chỉ Đại Hãn Mông cố. Đại Hãn muốn dùng nhũng người Đảng Hạng kháng cự cuối cùng trong Hạn Hải Mật Thành để xây dựng Thiên Hộ Trấn này, vậy nên đã điều nhà họ Trương tới đây. Cha của ông ta, tức là Trương Nguyên Phủ đã chết ớ đây, nhưng không thể an táng tại quê nhà, nên đành phải tạm thời để tro cốt của ông vào chiếc hộp này.” – Đường Phong nói ra suy đoán của mình.
“Nhưng điều này nói lên điều gì?” – Lương Viện không hiểu.
“Điều này chứng minh cho suy đoán của anh trước đây: thứ nhất, thị trấn này là một thị trấn chiến hào quân sự nên được kiến tạo rất tỉ mỉ. Để xây dựng nơi đây, Đại Hãn Mông cổ đã tập hợp một lượng lớn công thợ, chính những người thợ này đã khéo léo thiết kế xây dựng những neõ neách eiao thoa phức tạp và thành lũy kiên cố; thứ hai, thời gian xây dim g chốn này chắc chắn rất dài, đến nỗi hai đời nhà họ Trương đều đã sinh sống tại đây, mãi cho tới khi Thiên Hộ Trấn bị thảm sát.” – Đường Phong giải thích.
Lương Viện nhìn những căn nhà giống như mê cung phía sau: “Chính những người thợ này đã xây dựng nơi đây…”
“Ừm, nhưng cuối cùng họ cũng chết ở đây!”
“Được rồi, đừng mất công khảo cổ nữa, dù sao chúng ta cũng đã tìm thấy đường ra, mau rời khởi đây thôi!” – Hàn Giang không hứng thú với những bàng chứng khảo cổ của Đường Phong, lòng anh vẫn đang quẩn quanh nghĩ tới tiếng súng bí ẩn.