Đọc truyện Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện – Chương 33: Những điều cần thiết
Edit: BW_mylove_SG
Beta: rabbitlyn
Lúc thay y phục xong quay trở ra vẫn thấy Phương Hàm đứng yên tĩnh trong sân như trước. Một tên thái giám bên cạnh nàng cười hì hì, bộ dạng nịnh nọt, ghé vào bên tai nàng nói gì đó, nàng nghe xong nhàn nhạt cười nhưng không nói gì.
Đám a hoàn bị sắp xếp đứng thành một hàng thật ngay ngắn như trước, Phương Hàm hài lòng quét mắt nhìn một lượt, mới thấp giọng ho nhẹ một tiếng: “Từ nay đây chính là y phục mặc trong cung, những y phục từ ngoài cung vào nhất định không được mặc. Nếu như y phục không vừa người thì đem tới phủ nội vụ sẽ có người đổi lại cho các ngươi.”
Ta cảm thấy hơi tò mò, rốt cuộc nàng ta sẽ dạy chúng ta cái gì đây. Nếu nói dạy chúng ta lễ nghi hoàng thất, thì thực sự không thích hợp chút nào. Đó là những thứ mà các tiểu chủ nhân phải học, còn chúng ta chẳng qua chỉ là những a hoàn thân phận thấp hèn mà thôi.
Nhưng sau khi nói xong câu này, Phương Hàm cũng không nói gì nữa, chỉ căn dặn thêm nếu không có việc gì thì không được đi lung tung gây náo loạn rồi lập tức xoay người rời đi.
Chỉ còn lại tên thái giám kia, y thu lại nụ cười mở miệng nói: “Những gì Phương Hàm cô cô nói các ngươi đã nghe rõ cả chưa? Bây giờ mau trở về phòng đi.” Y hừ nhẹ một tiếng, xoay người õng ẹo đuổi theo Phương Hàm.
Đợi bọn họ đi hết, bên trong sân như bùng nổ. Đám a hoàn líu ríu bàn luận với nhau không ngớt: “Cô cô rất lợi hại sao?”
“Đó là nữ quan trên hàng ngũ phẩm, những vị tiểu chủ nhân mới vào cung cũng phải nhìn sắc mặt của cô cô đấy!”
“A, thật không?”
…
Đám a hoàn nói liên tiếp không ngớt, dường như càng nói lại càng hứng thú.
Cúc Vận không đi về phòng mà đi ngược về phía ta. Nàng thấp giọng gọi ta: “Tam tiểu thư.”
Ta liếc nhìn nàng ta một cái, cười nói: “Là Tang Tử.”
Nàng ngẩn cả người ra, ta lại nói: “Ở Tang phủ có tam tiểu thư sao? Ta chẳng qua chỉ là một người mang họ Tang ở trong Tang phủ mà thôi. Người đừng nghĩ là ta không biết, lúc trước khi còn ở quý phủ, các ngươi ai chẳng nghĩ như vậy?”
Nàng ta bị ta chặn ngang không nói lấy được một câu nào, ta hít một hơi, tiếp tục nói: “Mà thôi, ngươi hãy quên hết tất cả đi.”
Quên đi Tang Tử trước kia, quên đi người đã từng bị bọn họ lãng quên, quên luôn cả Tang Tử bị bọn họ bắt nạt, khinh thường.
Ta xoay người cất bước, đi thẳng về phòng của mình. Cúc Vận bỗng nhiên chạy tới, mở miệng hỏi: “Nhưng mà làm sao ngươi có thể… Làm sao có thể vào cung?”
Làm sao có thể vào cung? Ta cười khẽ một tiếng: “Chẳng qua là có người không muốn vào cung, còn ta thì lại muốn. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.”
Nàng ta lại cười: “Ngươi vốn không quên lời tiên đoán kia.”
Cúc Vận không nói rõ ra nhưng đương nhiên ta hiểu rất rõ ràng nàng ta ám chỉ điều gì. Nhưng mà những lời này cũng coi như đúng đi. Ta thực sự không cam lòng, vì sao các nàng là Phụng thể, còn ta chỉ có thể làm tỳ thiếp!
Mỗi khi nghĩ tới điều này, tất cả mọi sự ấm ức xen lẫn phẫn nộ ào ạt kéo tới.
Cúc Vận không nhìn thấy biểu hiện lạ thường của ta, nàng ta lại nói: “Nếu bị các vị tiểu thư biết, nhất là đại tiểu thư, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Vấn đề này làm sao mà ta chưa nghĩ qua chứ? Nhưng cùng lắm là lại hành hạ làm khó dễ ta mà thôi. Mười lăm năm trời chịu đựng và nhẫn nhịn, bây giờ ta còn sợ những chuyện nhỏ nhặt này sao? Huống chi, hiện tại đang ở trong cung, không hề giống với quý phủ, có rất nhiều chuyện dù Thiên Phi muốn làm cũng sẽ thân bất do kỷ.
Ta khẽ hừ một tiếng, không muốn tiếp tục nói chuyện với Cúc Vận nữa nên đi đến cửa phòng.
“Thực ra làm tiểu thiếp của Cố thiếu gia cũng không tệ, có những người… Muốn cũng không thể được, vậy mà ngươi lại…”
Câu nói kế tiếp của Cúc Vận ta không nghe thấy nhưng mà ta hiểu rất rõ ý của nàng ta.
Ta đã vào cung rồi có rất nhiều chuyện dù muốn cũng không có tác dụng gì, càng không thể làm ta phải hối hận vì quyết định của chính mình.