Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 210: Giá họa


Đọc truyện Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện – Chương 210: Giá họa

Edit: Lê Dương + Ong MD

Beta:  Kim NC + TomoyoDouji

***

Tất cả mọi người trong phòng đều hít  một hơi lạnh khi nghe thấy Ngọc tiệp dư nói thế, vô cùng kinh ngạc nhìn Ngọc tiệp dư.

Diêu thục phi biến sắc, lạnh lùng hỏi: “Ngọc tiệp dư, ngươi cần phải hiểu lúc này không phải là lúc đùa đâu, rõ chứ? Chẳng lẽ quan hệ của ngươi và Đàn phi tốt tới nỗi ngươi muốn gánh tội thay nàng ta   sao?”

Ngọc Tiệp dư vẫn cúi đầu như trước, không kiêu ngạo cũng không tự ti nói: “Chính bởi vì thần thiếp và Đàn phi nương nương trước giờ cũng có chút giao tình, vì thế nên mới không muốn để cho nương nương bị oan vì thần thiếp.”

Diêu thục phi cười khẩy: “Thật sao? Bản cung cũng rất hiếu kỳ? Đàn phi sao lại đưa trâm ngọc này cho ngươi?” Lời của nàng ta, càng làm cho ta thêm thông suốt, cây trâm này, chính là tận tay nàng ta lấy từ trên người của Thẩm tiệp dư, bằng không, làm sao nàng ta có thể biết rõ đường đi nước bước của cây trâm này như vậy?

Ngọc tiệp dư bình thản nói: “Vừa rồi không phải nương nương cũng nói rồi sao? Là bởi vì thần thiếp cùng Đàn phi có giao tình rất tốt, nếu đã như thế, thì Đàn phi tặng cho thần thiếp một cậy trâm, cũng không phải là chuyện to tát gì, nương nương nghĩ có đúng không?”

“Ngươi …” Vẻ mặt Diêu thục phi rất giận, nhưng không thể thốt lên lời nào để phản bác lại.

Thái hậu đứng dậy đi về phía trước một bước. Cúi đầu nhìn nàng ta, nghiêm túc hỏi: “Việc này, thật là do ngươi làm sao?”

Thân thể Ngọc tiệp dư run nhẹ, nhỏ giọng nói: “Dạ.”

Thái hậu hừ một tiếng, nói: “Ai gia làm thế nào có thể tin rằng chuyện này là do một mình ngươi làm, mà không phải là do ngươi bị đe dọa hay bắt ép nhận tội thay cho người khác?” Trong lúc nói lời này, ánh mắt của bà chiếu thẳng vào ta, hàm ý dò xét.

Trong lòng ta chợt cảm thấy kinh hãi, xem ra Thái hậu muốn tin ta, nhưng lại vẫn muốn hoài nghi ta. Dù sao, biểu hiện ra ngoài, cũng không hẳn là đơn giản như trong lòng. Ta theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, thấy vẻ mặt của hắn vẫn nhàn nhạt, nhưng không nhìn ta. Ta không biết, sự tình liên quan đến Ngọc tiệp dư lần này, có liên quan tới hắn hay không.

Chợt thấy Ngọc tiệp dư quỳ thẳng người, kiên định nói: “Thái hậu có thể hỏi lại Vũ Lâm quân. Hai cọc gỗ trên miệng ao đều bị cưa sâu mười tấc. Chắc thần thiếp  nói như thế, cũng sẽ không có ai hoài nghi việc thần thiếp biết bơi hay không. Còn có chỗ này—-” Nàng nói, giơ cánh tay của mình, vén tay áo lên, thấy một vết thương rất sâu trên tay nàng. Rất rõ ràng, không phải là xẹt qua, mà là bị cứa sâu vào. Vết thương đã bắt đầu kết vẩy, nên không thể nào là mới bị. Nếu như là ở đêm qua, đối chiếu thời gian xảy ra chuyện mà nói, thì vừa vặn.

Nàng thản nhiên nói: “Đêm qua lúc hành sự, bị hoảng hốt, nên không cẩn thận bị thương.”

Sắc mặt Thái hậu sa sầm lại, nghĩ đến những lời nàng vừa nói, cũng là lời của Vũ Lâm quân báo lại. Càng khiến ta khiếp sợ không ngớt, nhìn thẳng vào nữ tử trước mặt mình, nàng đưa lưng về phía ta, nên không thể thấy được biểu cảm lúc này của nàng.

Chẳng lẽ, là nàng làm thật sao?

Hai bàn tay ta siết thật chặt, nếu là như thế, vì sao nàng lại phải giúp ta làm gì? Nàng  chỉ cần không nói, thì cũng sẽ không có ai đoán ra được. Cũng không ai dám bước tới vén cánh tay nàng lên để tìm vết thương, không phải sao?

“Thái hậu, nàng …” Diêu thục phi kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn Thái hậu, nàng ta cũng không tin. Kể từ lúc này, e là kế hoạch của nàng ta đã bị làm hỏng rồi, hoặc là, Dao phi nhân cơ hội này cũng có thể thoát tội?

Nhưng mà, Ngọc tiệp dư đã nói như vậy rồi, lại còn đưa ra chứng cứ rõ ràng, chỉ sợ lúc này Diêu thục phi cũng không thể nghĩ ra kế sách tốt hơn để phản kích lại.

Dao phi cuối cùng cũng được đắc ý, nghiến răng nói: “Thái hậu, người nghe thấy rồi đó? Tất cả mọi chuyện đều do Ngọc tiệp dư làm, không hề liên quan gì đến thần thiếp! Hoàng thượng …” Nàng ta nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, trong đôi mắt hiện lên một mảnh đau thương: “Hoàng thượng, người nên tin thần thiếp?”

“Nương nương.” Dao phi đang đắc ý thì Ngọc tiêp dư đã nói tiếp: “Thần thiếp biết nương nương nhất định sẽ qua sông đoạn cầu, bây giờ xảy ra chuyện, nương nương muốn đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu của thần thiếp sao?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Diêu thục phi đang thất vọng, nghe được câu này, vẻ mặt lại hưng phấn trở lại.

Thái hậu trừng mắt nhìn về phía nữ tử đang quỳ trên mặt đất, bàn tay trên bàn siết chặt lại thành nắm đấm. Nhưng bà chưa nói gì cả, vẫn đang chờ Ngọc tiệp dư nói tiếp.

Ngọc tiệp dư, từ khi ta biết nàng tới giờ, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng về con người của nàng.

Nàng  liên thủ cấu kết với Dao phi sao? Nhưng mà bây giờ thoạt nhìn qua, chân tướng mọi chuyện đã rõ ràng như thế, nhưng sao ta lại vẫn cứ cảm thấy không thể tin được? Trong lòng ta không thuyết phục được chính ta. Chính bởi vì từ đêm giao thừa năm ngoái, khi nàng lần đầu tiên nhắc tới Phất Hi trước mặt ta, vẻ mặt đấy, ta không thể quên được …

Nàng không có khả năng liên thủ cấu kết cùng với Dao phi, không có khả năng.

Vẻ mặt Dao phi không thể tin được nhìn nàng ta, cũng không biết nàng ta lấy sức lực ở đâu, mà vùng dậy, xông tới, vung cánh tay lên. Mà khoảng khắc ấy, ta cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu mà bước lên, như lần trước ở Thượng Lâm Uyển, nắm lấy cổ tay nàng.

Khác nhau là, lần trước, người nàng muốn đánh là ta. Mà lần này, người nàng muốn đánh, là Ngọc tiệp dư.

Ta ngẩng mặt nhìn nàng ta, nhỏ nhẹ nói: “Dao phi thấy lời nói dối của mình không thành, muốn ở trước mặt nhiều người như vậy mà uy hiếp Ngọc tiệp dư à?”

Nàng ta bỗng nhiên run rẩy, bàn tay đang bị ta nắm chặt cũng run bắn lên. Ta cảm giác được, cả người nàng ta bây giờ không còn chút sức lực, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là nàng ta sẽ ngã xuống. Nghe thấy nàng ta sợ hãi thét lớn: “Không, các ngươi … Các ngươi, từng người các ngươi đều muốn hãm hại bản cung!”

Ta không nói lời nào, Ngọc tiệp dư đang quỳ phía dưới cũng khẽ cười phẩy: “Nương nương, không có ai muốn làm hại người cả. Chuyện đã xảy ra rồi, Vinh phi cũng chưa biết sống chết thế nào? Trong lòng nương nương hẳn là nên vui vẻ mới đúng chứ. Nương nương đã quên sao? Nương nương có nói, sinh nhật của Thái hậu sắp tới rồi, nương nương có nghe Hoàng thượng nói muốn ở hồ Quỳnh Thai dựng sân khấu, bởi vì Thái hậu rất thích coi hí kịch. Nương nương còn nói, đến lúc đó nương nương dụ Tích quý tần đi tới đó, muồn thần thiếp cưa cọc gỗ. Đến lúc Tích quý tần ngã xuống, Vinh phi nương nương và Tích quý tần tình cảm chị em sâu nặng, chắc chắn theo bản năng bước lên phía trước, nhưng lan can đã sớm bị nhổ, cọc gỗ lung lay, như vậy có thể thuận thế mà té xuống nước.”

Con ngươi của Dao phi càng lúc càng trừng lớn, nếu không phải ta đang giữ lấy nàng ta, có lẽ nàng ta sẽ xông lên đánh người thật.

Nàng ta hoảng sợ kêu lên: “Đàn phi, ngươi cùng ả ta thông đồng hại ta! Ngọc tiệp dư, ngươi hãm hại bản cung, rốt cuộc ngươi muốn gì? Ngươi cũng có tham dự đến việc này, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát sao? Ngươi thay nàng ta nhận nỗi oan này, còn muốn đổ tội lên đầu bản cung!”

Thái hậu dột nhiên giận dữ cất lời: “Dao phi, ngươi nói năng lỗ mãng như thế còn ra thể thống gì nữa? Người đâu, đem Dao phi đi, ai gia còn có chuyện muốn hỏi Ngọc tiệp dư!”

“Dạ.” Cung nữ bên cạnh tiến lên, mỗi người một bên kéo lấy tay của Dao phi, kéo nàng ta đi.

Nang ta liều mạng giãy dụa, nhưng không có sức, chỉ có thể nức nở nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, người cứ như vậy mà nhìn bọn họ bắt nạt thần thiếp sao?” Nàng ta cúi đầu xuống, đôt ngột gọi một tiếng: “Biểu ca, vì sao đến cả huynh cũng không tin ta?”

Một tiếng biểu ca này, lại làm cho ta nhớ tới lần trước tại Đài Sen các của Thượng Lâm Uyển, lần đầu thấy nàng, cũng là lúc nàng dùng giọng nói ngọt ngào dịu dàng kia gọi ‘biểu ca’.

Nàng ta bây giờ là muốn nhắc nhở Hạ Hầu Tử Khâm, nàng ta vẫn là Phất Hi, vẫn là thanh mai trúc mã năm nào của hắn, là Phất Hi cùng hắn lớn lên. Hắn vẫn là biểu ca của nàng ta, là người đàn ông mà nàng ta yêu.

Ta nhìn thấy trong đôi mắt đen của Hạ Hầu Tử Khâm hiện lên vẻ đau xót, hắn giơ tay ý bảo cung nữ buông tay ra, trầm giọng nói: “Chỉ cần nàng không làm, trẫm tất nhiên sẽ tin tưởng nàng.”

Hoàng thượng đã nói như thế, các cung nữ cũng không dám kéo nàng ta nữa, bèn thả tay ra, Dao phi thoáng cái đã ngã nhào trên mặt đất, nức nở khóc lớn.

Thái hậu liếc mắt về phía Dao phi, ánh mắt khinh thường, lại đưa mắt nhìn về phía Ngọc tiệp dư, khẽ ho một tiếng, bà hỏi tiếp: “Ngọc tiệp dư, ai gia hỏi ngươi, vì sao Dao phi lại muốn ngươi làm như thế?”

Tại sao lại muốn làm như thế, không phải là đã rõ rồi sao? Nhưng mà Thái hậu vẫn muốn hỏi kĩ lại một lần nữa, muốn đem việc này công khai hoàn toàn.

Hít một hơi thật sâu, ta ngoái đầu nhìn về phía nữ tử đang quỳ trên mặt dất, nhỏ giọng gọi: “Tỷ tỷ…”

Thấy khóe miệng của nàng khẽ động, nhưng không quay lại nhìn ta, lên tiếng: “Dao phi nương nương nói, một khi Vinh phi nương nương sinh ra hoàng từ, nhất định sẽ dựa thế mẹ sang nhờ con. Đến lúc đó, trong hậu cung, địa vị của Vinh phi sẽ là độc tôn, thậm chí là ngôi vị Hoàng hậu cũng sẽ rơi vào tay Vinh phi. Đến lúc đó, Dao phi sẽ không còn địa vị gì trong cung nữa, huống chi thần thiếp chỉ là một Ngọc tiệp dư nho nhỏ. Nương nương còn nói, chỉ cần loại bỏ được Vinh phi và đứa bé trong bụng Vinh phi, thì trái tim của Hoàng thượng sẽ chỉ ở trên người nương nương thôi, về sau nương nương được tôn quý, thì cũng sẽ không quên thần thiếp.”

“Thật không?” Đôi mày Thái hậu chau lại, bà đưa mắt nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, nhàn nhạt hỏi: “Hoàng thượng nghe thấy rõ rồi chứ?”

Sắc mặt của hắn lúc này hết sức khó coi, những điều Ngọc tiệp dư nói rõ ràng như vậy, chỉ cần là ở đây, thì làm sao có thể không nghe? Hắn vẫn chỉ ngồi yên như trước, không hề nói gì.


Dao phi nhịn không được nữa, tức giận hét lên: “Ngươi nói bậy! Nếu như bản cung muốn  liên thủ cấu kết cùng với ngươi, làm sao có thể lấy tính mạng của mình ra đùa được? Theo như ngươi nói, bản cung mà chết đi, không phải là ngươi sẽ ‘ngư ông đắc lợi’ sao?”

Ngọc tiệp dư cũng nói tiếp: “Nương nương đương nhiên sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa, nương nương đã quên rồi sao? Nương nương nói rằng, thần thiếp cứ cưa đứt cọc gỗ ở gần chỗ của nhạc công đi, đến lúc đó Tích quý tần cũng sẽ rơi xuống nước. Mà sân khấu có bốn cọc gỗ, cưa đứt một cái, thì còn lại ba cái, sẽ không đổ được đâu. Có điều vị trí của người nhạc công kia bị di chuyển đột ngột, khiến cho người đứng gần ngã xuống nước mà thôi.” Nàng dừng lại, dùng hết sức lực nói tiếp: “Có điều, thần thiếp cũng có lòng riêng, đã không làm thì thôi, mà đã ra tay rồi, thì phải làm cho tới cùng, nên thần thiếp cưa luôn cả hai thanh cọc gỗ, ngay cả nương nương, cũng không tính toán được. Hôm nay, xem ra thần thiếp đã làm được rồi, không phải sao? Không phải là nương nương muốn qua sông đoạn cầu chứ?”

Lúc nàng nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Dao phi. Khóe miệng của nàng hơi lộ ra ý cười, cái loại nụ cười trào phúng và thần sắc mỉa mai này của nàng, khiến ta phải ngẩn ngơ.

Cảm giác trước giờ của ta đối với Ngọc tiệp dư, là nàng luôn là một người con gái yếu đuối, ta vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên khi ta gặp nàng tại Ngự hoa viên. Ấn tượng sâu sắc của ta về nàng, chỉ là một thân hình gầy gò và yếu ớt.

Mà lời nói sắc bén của nàng lúc này, lại khiến cho Dao phi không còn con đường sống nào.

Rất chặt chẽ, ngay cả một khe hở cũng không có. Theo như ta biết, thì nàng và Dao phi không có khả năng liên thủ cấu kết với nhau, mà là nàng muốn giá họa cho Dao phi.

Có điều, Dao phi hoàn toàn không hề liên quan gì sao? Hừ, chỉ sợ cũng không phải như vậy.

Nhưng mà bây giờ nói ra như vậy, Ngọc tiệp dư, nàng có thể sống sót sao?

Ta nghĩ vẫn mãi không ra, vì sao nàng lại phải làm như thế?

Diêu thục phi giật mình nhìn nàng, nàng ta tưởng rằng kế hoạch của nàng ta đã tan thành mây khói. Nhưng không hề nghĩ rằng, kết quả là Ngọc tiệp dư vẫn kéo Dao phi xuống nước! Điều này, nàng ta ắt hẳn là không thể ngờ được, lúc này, vẫn còn chưa nghĩ ra cách để phản ứng lại.

Thái hậu tức giận: “Người đâu! Đem Dao phi và Ngọc tiệp dư kéo xuống hết cho ai gia, chờ xử lý sau!”

Lần này, là thị vệ từ bên ngoài tiến vào.

Ngọc tiệp dư tự mình đứng dậy, lúc nàng xoay người bước đi, lặng yên liếc nhìn về phía ta, vẻ mặt của nàng vẫn không có gì thay đổi, vẫn thản nhiên như trước, khiến cho ta không thể biết được nàng đang nghĩ gì.

Thị vệ tiến lên, kéo nàng ra ngoài.

Mà Dao phi, hoảng sợ lùi lại mấy bước, thị vệ tiến lại gần nàng ta, thì bị nàng ta liều mạng giãy dụa, hét to: “Thái hậu! Năm năm trước bà không trừ khử được ta, năm năm sau bà vẫn không muốn buông tha cho ta sao? Sao bà vẫn không chịu cho ta và Hoàng thượng ở bên nhau cơ chứ?”

“Nương nương, xin mời.” Thị vệ trầm giọng nói.

Hạ Hầu Tử Khâm bỗng nhiên đứng lên, ta chỉ cảm thấy trái tim ta như treo ngược, trong con ngươi của Dao phi sáng lên, mừng rỡ, nàng ta đang định mở miệng, thì đã nghe Thái hậu nói: “Các ngươi còn do dự cái gì? Còn không mau đưa xuống!”

“Dạ.” Thị vệ trả lời, tăng thêm lực, kéo Dao phi đi.

Nhìn thấy bóng dáng màu vàng kia đang định bước lên ngăn cản, Thái hậu bèn bước nhanh đến, kéo lấy tay hắn, đau lòng mở miệng: “Hoàng thượng, chuyện tới nước này rồi, người còn muốn bao che cho Dao phi nữa sao? Người nhìn đi, ả ta đã làm được chuyện gì tốt chứ? Oan uổng sao? Ai gia làm sao có thể để cho ả ta phải chịu oan uổng! Nếu tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến ả, ai gia làm sao có thể đem tất cả mọi chuyện mà đổ lên đầu ả được! Ả ta muốn hại chết đứa bé, hại chết cháu nội của ai gia! Hoàng thượng, người hung ác thâm hiểm như thế, tuyệt đối không thể nào để lại đây được!” Thái hậu chuyển mắt về phía các thị vệ, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng nhân từ, nhưng ai gia không muốn tha ả! Ai đối xử nương tay với ả, thì đợi ai gia chém đầu đi!”

Hai thị vệ kia nghe vậy, mặt liền biến sắc, vội kéo mạnh Dao phi đi ra ngoài.

Dao phi nghe vậy, kinh hãi hét ầm lên: “Muốn hại Vinh phi, thì sao ta lại có thể để lại nhiều sơ hở như vậy cho các người chứ! Ta vốn định lúc ở trên đài, vô ý đẩy Tích quý tần xuống …” Lời nói ra, nàng ta mới ý thức được mình vừa nói cái gì, lập tức im bặt.

Nàng ta theo bản năng, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, trong đôi mắt hiện lên vẻ vô cùng hối hận.

Hạ Hầu Tử Khâm gỡ tay Thái hậu ra, đi nhanh đến, hung dữ nắm lấy cổ tay Dao phi, nghiến răng, hỏi gằn từng chữ: “Nàng nói cái gì?”

Dao phi bị hắn hỏi như thế liền giật mình, vừa rồi nàng ta còn la to khí thế, thoáng cái đã xìu xuống, không còn chút dũng khí nào.

Nàng ta vừa rồi, là do quá kích động mà lỡ lời.

Ta cuối cùng cũng biết được, mưu kế của nàng ta.

Giống như nàng ta vừa nói, chuyện nàng ta làm, không thể nào để lại nhiều sơ hở như vậy được. Nàng ta không thể để lại bất cứ sơ hở cũng như không thể có đồng minh được, thân phận của nàng ta, không cho phép. Nàng ta lấy thân phận quận chúa của Bắc Tề mà tới đây, tới Thiên triều, bao nhiêu người đỏ mắt rình rập nàng. Những chuyện thế này, ta cũng có thể lý giải được.

Nàng ta ban đầu vốn muốn thừa dịp ‘Mộc Quế Anh nắm giữ ấn soái’  vô tình đẩy Thiên Lục xuống nước. Hoặc là, nàng ta cũng không cần phải làm như vậy, nàng chỉ cần để cho mọi người dưới đài nhìn thấy Thiên Lục sắp bị ngã xuống nước, mà nàng ta, nhanh tay lẹ mắt kéo Thiên Lục lại. Như vậy, có thể nói, nàng ta không hề có ý gì khác. Mà nàng ta chỉ cần làm như vậy thì đã đủ rồi.

Có điều, một khi Thiên Phi trông thấy Thiên Lục sắp ngã xuống, cũng sẽ tiến lên, chỉ cần Thiên Phi dựa người vào lan can, không phải là cũng sẽ ngã xuống sao?

Như thế, tất cả mọi chuyện đều đã được giải thích rõ ràng. Nàng ta không hề liên quan đến chuyện cọc gỗ, bởi vì ngay từ đầu, nàng ta không có ý định lấy tính mạng mình ra để đùa.

Có điều, thái độ của Thái hậu cương quyết như vậy, khiến  cho nàng ta bị rối loạn, dưới tình thế cấp bách, những lời không nên nói đã thốt ra.

Lúc này, nếu nàng ta nói ra tất cả, thì Hạ Hầu Tử Khâm là hạng người gì, ta biết rõ, hắn sẽ tin sao?

Ta chăm chú nhìn hắn, bàn tay của hắn siết chặt lấy tay của Dao phi, Dao phi bị đau nhíu mày, cắn chặt môi, nhưng không dám kêu lên. Từ khi chúng ta bước vào phòng này tới giờ, hắn vẫn chưa tức giận mà không kềm chế được, mà giờ phút này, hắn lại thật sự nổi giận.

Ta nghĩ, thất vọng thì đúng hơn?

Kỳ thật, Dao phi muốn Thiên Lục lên sân khấu, còn có thêm việc Thiên Phi rơi xuống nước, ta chỉ nhìn cũng có thể nghĩ ra, chẳng lẽ hắn lại không nghĩ ra sao. Hắn chỉ là không muốn tin rằng nàng ta đã làm chuyện này, hắn vẫn hy vọng nàng ta vẫn là Phất Hi đơn thuần ngây thơ xinh đẹp ngày nào, vẫn là Phất Hi trong lòng hắn. Là Phất Hi mà hắn cảm thấy áy náy với tình yêu của nàng, vì thế hắn mới nói,  hắn có thể thương yêu, chiều chuộng nàng ta cả đời…..

Thời gian trôi qua thật chậm, ta muốn nói, Dao phi, ngươi thật không phải là một người thông minh, nếu ngươi yêu hắn nhiều như ngươi nói, thì tại sao lại phải làm những chuyện như thế này? Trong lòng ngươi vốn nên hiểu rõ, hắn bây giờ không phải vị biểu ca chỉ thuộc về một mình ngươi ngày trước, hắn bây giờ đã là Hoàng đế Thiên triều rồi.

Tiện đó ta chợt nhớ tới một chuyện, ta cũng muốn bật cười, khi đó, hắn cũng không phải chỉ thuộc về một mình nàng, bởi vì không phải còn có Ngọc tiệp dư sao?

Nghĩ đến Ngọc tiệp dư, ánh mắt của ta không tự giác nhìn về phía cửa, đã không thấy thân người gầy yếu của nàng đâu. Chắc là nàng đã bị thị vệ áp giải đến Đinh Hiên các.

Hạ Hầu Tử Khâm chỉ đứng đó một chút, sau đó đẩy mạnh người con gái trước mặt ra, Dao phi không đứng vững được, ngã nhào trên mặt đất. Dường như đến lúc này nàng ta mới ý thức được điều gì, thét lên: “Biểu ca, không …. Huynh hãy nghe muội nói … Biểu ca …” Nàng  ta gào lên, lồm cồm bò dậy.

Thái hậu nháy mắt với hai thị vệ, hai thị vệ lập tức tiến lên ngăn nàng lại, kéo ra ngoài.

Nàng ta gào khóc..

Cung nữ của nàng ta cũng sợ hãi tới nỗi mặt mày trắng bệch, ngơ ngẩn nhìn Dao phi bị kéo ra ngoài, lúc này mới hoàn hồn, kêu lên: “Nương nương!” rồi lảo đảo xông ra ngoài.

“Hoàng thượng …” Ta nghe thấy Thái hậu hoang mang gọi hắn một tiếng, ta quay đầu lại, thấy hắn cúi đầu, bàn tay vịn chặt lấy mép bàn, ta không nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này.

Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, liền thấy tay hắn giơ lên, ‘Rầm———-”Một tiếng vang thật lớn, cái bàn bị hắn lật ngược. Bộ đồ trà trên bàn rơi xuống đất loảng xoảng, toàn bộ đều vỡ thành mảnh vụn.

Ta chỉ cảm thấy dưới chân nhói đau, cúi đầu xuống nhìn, thấy chân mình bị mảnh sứ cứa vào, dòng máu đỏ thẫm đang từ từ chảy ra. Nhưng mà, bây giờ, ta cũng không có lòng dạ nào mà để ý mấy chuyện này.

Mọi người sợ tới nỗi không dám thở mạnh, Diêu thục phi sợ tới ngây người, môi nàng ta mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói gì nữa.

Thái hậu cũng hoảng sợ, do dự. Không biết có nên tiến lên khuyên bảo hắn hay không.


Nghe giọng nói nặng nề của hắn: “Tất cả cút hết ra ngoài cho trẫm!”

Mọi người hoang mang nhìn nhau, lại nghe hắn nổi giận gầm lên một tiếng: “Cút!”

Đầu ngón tay ta run lên từng cơn, những người phía sau đã lục tục đứng dậy hết, vội vã cáo lui, rồi nhanh chóng rời đi. Hoàng thượng đang nổi giận, ai cũng không muốn ở lại để hứng lấy cơn thịnh nộ này.

Diêu thục phi cắn môi, lưỡng lự không muốn đi, nhưng cuối cùng cũng không dám ở lại.

“Nương nương.” An uyển nghi khẽ gọi ta một tiếng, ta quay đầu lại nhìn, đã thấy nàng ta đứng dậy đi ra ngoài.

Ta hơi do dự, lại ngoái đầu nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, thấy bàn tay đang buông xuống của hắn khẽ run rẩy, nhưng lại không ngẩng mặt lên.

Ta hiểu rõ, cái cảm giác phẫn nộ và thất vọng đan xen, là như thế nào.

Đang định đi, thì thấy Thiển nhi bước vội vào, nói với Thái hậu: “Thái hậu … Thái hậu, Vinh phi nương nương đã sinh rồi.” Ta kinh ngạc, bất giác quay đầu nhìn, thấy trên mặt Thái hậu vui vẻ, đi nhanh về phía Thiển nhi hỏi: “Là hoàng tử chứ?”

Lúc này, ta đã đi tới bên ngoài, nhưng mà vẫn không nhịn được muốn dừng bước chân.

Thiển nhi thở phì phò, hít thở lấy hơi, mỉm cười: “ Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Hoàng thượng, Vinh phi nương nương đã sinh được một tiểu hoàng tử rồi! Mẹ con đều bình an!”

Chẳng biết tại sao, khi nghe được Thiển nhi nói: “Mẹ con đều bình an!” trong lòng ta cảm giác như bị mất mát. Trống rỗng, thật khó chịu.

Thái hậu thở phào một cái, đi về phía trước mấy bước: “Mau dẫn ai gia đi thăm!” Thiển nhi đi lên đỡ lấy tay bà, bà chợt nhớ ra gì đó, dừng bước, quay đầu lại dặn dò: “Hoàng thượng đã mệt rồi, người đâu, đưa Hoàng thượng về cung nghỉ ngơi đi!”

Ta nghe thấy tiếng Lý công công nhỏ giọng vâng dạ.

Đi tới hành lang, ta dừng bước lại, nhìn về phía Thái hậu cvà Thiển nhi đang vội vã rời đi. Ta không biết chuyện hôm nay có phải là do bà tính kế hay không, nhưng bất luận thế nào, kết quả hôm này, chắc bà cũng hài lòng rồi.

Dao phi thất thế, đứa con của Thiên Phi cũng đã giữ lại được, lại còn là một hoàng tử.

Đây không phải đều là chuyện vui sao?

Ta bỗng nhiên lại nghĩ tới Diêu phi, nếu như nàng ta nghe thấy tin tức này, sẽ như thế nào đây? Số mệnh của Thiên Phi thật tốt, có thể đại nạn không chết, lại còn sinh được hoàng tử …

Trong đầu lại nhớ tới vị thầy tướng tới Tang phủ năm nào.

Ông ta đã từng nói, Tang phủ, có ẩn giấu phụng thể.

Ta nghiến răng, chẳng lẽ người ông ta nói tới là Thiên phi sao?

Bàn tay đang vịn lấy hành lang, ta lặng lẽ nắm chặt. Lúc này gió đã thổi, nhưng ta cũng không cảm thấy lạnh chút nào, tay áo mỏng manh bị gió thổi bay lên, lất phất dưới ánh sáng, chập chờn mông lung.

Ra bên ngoài Hi Ninh cung, lúc này đã không còn náo nhiệt nữa, chắc hẳn mọi người đều đã vội vã qua Khánh Vinh cung để chúc mừng rồi.

Ta nghe thấy có tiếng bước chân, ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên là Lý công công.

Chỉ chốc lát sau, ngự kiệu đã tới.

Mà ta cũng chẳng biết làm sao, đứng ngơ ngác ở nơi này một lúc thật lâu.

Ta cười, lắc đầu, đang định đi lại cảm thấy có bàn tay đưa đến mạnh mẽ kéo ta vào trong kiệu. Ta giật mình hoảng hốt, nhưng cũng cắn môi, không thét lên.

Chỉ vì ta biết, là hắn.

Mùi hương trên người của hắn đối với ta rất quen thuộc, vì thế từng sợi dây thần kinh của ta rất mẫn cảm, hắn vừa chạm vào, ta đã nhận ra.

Hắn không nói lời nào, chỉ kéo ta lại gần hắn, hắn vùi mặt vào gáy của ta, hai tay ôm chặt lấy ta, rất lâu sau cũng không nói lời nào.

“ Hoàng thượng khởi giá hồi cung —-” Bên ngoài truyền tới giọng nói của Lý công công. Sau đó ngự kiệu chậm rãi nâng lên, rồi từ từ đi về phía trước.

Ta nghiêng mặt nhìn hắn.

Đôi mắt của hắn vẫn nhắm chặt lại, lông mi dài khẽ lay động, môi mỏng mím lại. Chỉ có hàng lông mày vẫn còn nhíu lại. Ta hơi do dự,  rồi cũng ôm lấy thân thể hắn. Hắn vẫn không nói lời nào, chỉ nặng nề hít thở.

Lúc này, hắn đã kiềm nén được sự tức giận, hắn cố gắng không nổi giận.

Cũng không biết ngự kiệu đã dừng bao lâu, hắn đột nhiên đẩy ta ra, lưng tựa vào vách kiệu, hít thật sâu. Ta thấy hắn như thế, cảm thấy đau lòng vô cùng, đưa tay giữ lấy mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Nếu Hoàng thượng thấy khó chịu thì cứ khóc đi. ”

Ai nói đàn ông không thể khóc? Làm người, đâu phải chỉ có những chuyện vui, còn có những chuyện buồn, không phải sao?

Hắn lại lắc đầu, cầm tay ta áp vào ngực hắn, trầm giọng nói: “Trẫm khó chịu ở đây.” Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng trong lời nói của hắn ẩn chứa sự đau đớn vô hạn.

Ta muốn nói gì đó, nhưng bỗng chốc chữ nghĩa trong đầu bay hết sạch, không nói được câu nào.

Bàn tay ta vẫn bị hắn nắm chặt, áp sát vào ngực hắn.

Ta cảm giác tim hắn đập rất nhanh. Nhịp đập ấy truyền đến lòng bàn tay rồi lan vào tận trái tim ta, khiến ta cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.

Ta ngẩn ngơ nhìn, thấy chân mày hắn nhíu chặt lại. Ta giơ tay lên, hơi chần chờ, cuối cùng vẫn không chạm vào đôi mày ấy. Ta khẽ siết bàn tay, Dao phi à Dao phi, nàng ta thực sự không hiểu hắn chút nào. Chỉ sợ lúc này nàng ta đang còn oán hận hắn không ra mặt nói giúp cho mình.

Một lúc lâu sau, ta mới nghe hắn nhỏ giọng nói: “Trẫm muốn bồi thường cho nàng ấy, bồi thường cho nàng ấy năm năm cô độc…”

Ta hiểu rất rõ.

Đâu phải chỉ là năm năm cô độc, hắn còn muốn bồi thường cả quãng đời sau này của nàng ta. Bởi vì trái tim của hắn đã còn không thuộc về nàng ta nữa.

“Thực ra, bất luận nàng ấy làm gì, trẫm cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Mẫu hậu không thích nàng ấy, trẫm cũng biết. Nàng ấy chỉ cần … Chỉ cần không để lộ chân tướng, trẫm cũng có thể …” Hắn bỗng nhiên im bặt, ngẩng đầu, bàn tay đấm mạnh vào thành kiệu.

Ta hoảng sợ, vội vàng ôm lấy hắn: “Hoàng thượng không nên như vậy.”


Hắn lại cúi đầu cười lên thành tiếng.

Ta cảm giác ngự kiệu đã từ từ dừng lại. Giọng nói của Lý công công vang lên từ bên ngoài, ông ấy thận trọng nói: “Hoàng thượng, khởi bẩm Hoàng thượng, đã tới nơi rồi ạ.”

Ta nhìn hắn, thấy hắn đang ngơ ngẩn xuất thần, mà cũng không có ý muốn xuống kiệu.

Một lát sau, lại nghe Lý công công nói: “Hoàng thượng, đã tới Thiên Dận cung rồi ạ.”

Hắn vẫn im lặng.

Lại qua thêm một lúc, ta nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, sau đó nghe Lưu Phúc hỏi: “Tiểu Lý Tử, Hoàng thượng không trở về sao?” Giọng nói của ông ta ngập tràn lo lắng, xem ra chuyện hôm nay ở Quỳnh đài đã truyền ra khắp hậu cung.

Lưu Phúc không thấy Hạ Hầu Tử Khâm bước xuống, vì vậy mới nghĩ là hắn chưa về.

Lý công công hơi chần chờ rồi hạ giọng nói: “Hoàng thượng… Hoàng thượng ở bên trong.”

Ta nghe thấy Lưu Phúc “Ôi” một tiếng, nhưng ông ta cũng hiểu chuyện nên không nói gì thêm.

Ta và hắn vẫn ngồi trong ngự kiệu. Âm thanh bên ngoài dần dần lắng xuống, ngay cả tiếng hít thở cũng không còn nghe thấy. Ta nghĩ, nhất định là Lưu Phúc đã cho tất cả cung nữ và thị vệ tránh đi. Lúc này, bên ngoài Thiên Dận cung chắc chắn là rất kỳ lạ. Ngự kiệu đột ngột dừng trước cửa cung, nhưng xung quanh không một bóng người.

Ta ngoảnh đầu nhìn sang người bên cạnh, thấy hắn lại nhắm mắt. Hơi thở của hắn vừa rồi còn phập phồng bất định, giờ đã dần dần bình ổn trở lại.

Hắn tựa đầu vào vai ta, tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đều. Ta có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ.

Hắn ngủ rồi sao?

Ta hy vọng lúc này hắn thực sự đang ngủ.

Nhưng ta biết, hắn chỉ là không muốn nói chuyện mà thôi.

Ta giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn. Ta cảm giác được thân thể hắn khẽ động đậy, nhưng hắn vẫn không nói tiếng nào. Bên ngoài, một cơn gió bất chợt thổi qua, bức rèm cửa sổ theo gió bay lên, phát ra tiếng động nho nhỏ. Trong khoảnh khắc thoáng qua ấy, ta nhìn ra ngoài, thấy Lưu Phúc và Lý công công đứng ở xa xa, thì thầm gì đó với nhau, chốc chốc lại nhìn về phía ngự kiệu.

Ta chậm rãi thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài một tiếng, hắn chỉ có thể biểu hiện bộ dạng mất mát đó trước mặt ta. Một khi bước ra ngoài, hắn lại trở về làm một vị Hoàng đế cao cao tại thượng, không được có bất cứ biểu hiện yếu đuối nào trước mặt người khác.

Vì thế, ta mong hắn có thể ngồi ở đây lâu hơn một chút.

“A Tử.” Hắn đột nhiên khàn giọng gọi ta.

Ta giật mình, nghiêng mặt nhìn hắn. Hắn vẫn không mở mắt, cười chán nản hỏi ta: “Con cái của trẫm chẳng lẽ thực sự bị người khác đố kỵ đến thế sao?”

“Hoàng thượng…”

Ta muốn nói, thứ người khác đố kỵ không phải con của hắn, mà là địa vị của mẹ đứa bé, thứ gọi là quyền lực tối cao.

Hắn gượng cười: “Thực ra trẫm biết, không chỉ các phi tần mà người bên ngoài cũng dõi theo nhất cử nhất động của nội cung.”

Ta chợt cảm thấy hoảng sợ, người bên ngoài sao?

Ta không khỏi nghĩ tới chuyện của tiền triều. Khi đó Gia Thịnh đế băng hà, Đông cung bị cháy, Thái tử cũng đã chết.

Nhưng những lời Hạ Hầu Tử Khâm vừa nói khiến ta lạnh xương sống. Đông cung đột nhiên bị cháy, không phải quá trùng hợp sao?

Chẳng lẽ Hạ Hầu Tử Khâm nói, người bên ngoài cũng theo dõi nhất cử nhất động, là có ý này sao?

Gia Thịnh đế hiếm muộn con cái, vì thế sau khi Thái tử chết, người bên họ ngoại mới nắm hết cục diện, giành được giang sơn.

Ta chợt nhớ, không phải bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm cũng chưa có người kế thừa hoàng vị sao?

Chẳng biết vì sao khi nghĩ như vậy, trong lòng ta càng bất an hơn.

Ta thốt lên: “Hoàng thượng không đi thăm tiểu hoàng tử sao?”

Hắn im lặng một lát mới nói: “Trẫm không muốn đi.”

Ta lại hỏi: “Hoàng thượng không muốn nhìn tiểu hoàng tử một chút sao?”

Hắn nhỏ giọng: “Mẫu hậu đã qua đó rồi, trẫm không cần phải đi.”

Bỗng nhiên ta cảm thấy muốn cười, nói vậy là sao chứ?

Ta cầm tay hắn, khuyên nhủ: “Vậy Hoàng thượng hãy vào bên trong nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải thượng triều.”

Ta vừa dứt lời đã nghe hắn cười nhạt một tiếng, nói: “Thượng triều? Hừ, ngày mai thượng triều chắc chắn sẽ rất náo nhiệt!” Ta không biết hắn nói như thế là có ý gì, lại thấy hắn đột nhiên mở mắt, đứng dậy kéo ta ra ngoài. Ta giật mình, vội nói: “Hoàng thượng, thần thiếp phải trở về Cảnh Thái cung.” Vừa rồi ở Hi Ninh cung, hắn cầm tay ta kéo vào ngự kiệu, cũng may bên ngoài Hi Ninh cung không có cung nữ nên chẳng ai nhìn thấy. Lúc này, hắn còn muốn mang ta vào Thiên Dận cung sao?

Hắn lại cười lạnh một tiếng, nói: “Trẫm không cho nàng về.”

“Hoàng thượng…”

“Có người thất sủng thì sẽ có người khác được sủng ái. Ở hậu cung, từ trước đến nay chuyện này không phải rất bình thường sao?” Giọng nói của hắn ngày càng lạnh buốt, “Ngày đó giam nàng vào lãnh cung không phải là vì nàng mạo phạm mẫu hậu sao? Bây giờ mẫu hậu đã không còn so đo hiềm khích lúc trước, tại sao trẫm lại phải nhớ? Về phần Dao phi…”

Hắn cúi xuống, nắm chặt tay ta, hừ khẽ một tiếng: “Ngày mai trẫm sẽ nói rõ ràng cho nàng ấy biết, chuyện lần đó là nàng ấy vu oan cho nàng. Hôm nay trẫm đã hiểu ra mọi việc!”

Ta kinh ngạc vô cùng.

Hắn muốn mượn chuyện đêm nay, đưa ta từ một phi tử thất sủng trở thành người nhận được thánh sủng nhiều nhất!

Ta chỉ cảm thấy toàn thân run lên. Hạ Hầu Tử Khâm, chàng nghiêm túc sao?

Hắn không để ý đến sắc mặt ta, tay hơi dùng sức kéo ta từ trong ngự kiệu ra ngoài. Ta bị bất ngờ không kịp đề phòng, mất thăng bằng ngã vào ngực hắn. Hắn lại không có phản ứng gì, chỉ bước nhanh về phía trước.

Xa xa, Lưu Phúc và Lý công công vội vàng nghênh đón. Lưu Phúc nói: “Hoàng thượng muốn về cung nghỉ ngơi sao?”

Hắn chỉ “Ừ” một tiếng rồi lại tiếp tục im lặng.

Đi được vài bước, các cung nữ trên hành lang dài nhìn thấy ta đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Hôm nay ta xuất hiện ở Thiên Dận cung, sợ là sẽ dễ dàng khiến cho người khác giật mình hơn so với bất cứ thời điểm nào khác.

Dao phi và Ngọc tiệp dư phạm tội. Vinh phi sinh non, nhưng đã sinh được hoàng tử. Mà Hạ Hầu Tử Khâm không buồn tới thăm nàng ta, trái lại còn mang ta trở về Thiên Dận cung.

Ngày mai, khi Diêu thục phi biết chuyện này, không biết nàng ta sẽ tức giận đến mức nào.

Vào tẩm cung, nghe Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng nói: “Tất cả ra ngoài.”

Thái giám và cung nữ bên trong vô cùng sợ hãi, vội vàng vâng dạ rồi cung kính lui xuống. Cửa cung được đóng lại cẩn thận, chỉ để lại một cơn gió thoáng qua rồi cũng nhanh chóng biến mất, tẩm cung chìm vào tĩnh lặng.

Nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên không biết ta lấy dũng khí ở đâu ra, hỏi hắn:  “Hôm nay Hoàng thượng quang minh chính đại mang thần thiếp về đây, là bởi vì chuyện của Dao phi sao? Người cố ý để cho nàng ấy nhìn thấy, muốn… Muốn chọc giận nàng ấy sao?”

Hắn bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt nhìn ta lộ vẻ đau đớn, cắn răng hỏi: “Nàng cho rằng trẫm là người như vậy?”


Ta cười yên tâm. Ta cũng không muốn hắn làm vậy, hắn thật sự không phải người như thế.

Ta bước lên ôm lấy hắn, mỉm cười nói: “Thần thiếp và Hoàng thượng, không cần phải diễn kịch cho ai xem cả, thần thiếp chỉ là thần thiếp.” Nếu như nói, hắn đau lòng vì chuyện của Dao phi nên mới muốn ta đến đây, như vậy ta cũng sẽ đau lòng.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho tới bây giờ, trẫm vẫn luôn phân định rất rõ ràng!”

Hắn vừa nói xong, đã nghe thấy  giọng của Lý công công vang lên từ bên ngoài: “Hoàng thượng, nô tài thấy buổi tối người vẫn chưa ăn gì, nô tài đã bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị vài món cho người. Hoàng thượng muốn dùng gì?”

Hắn im lặng, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Chuẩn bị rượu cho trẫm.”

Ta giật mình, ngạc nhiên nhìn hắn, đột nhiên khẽ cười: “Hỉ nộ ái ố là chuyện thường tình của con người, Hoàng thượng không cần phải đè nén bản thân.” Muốn uống rượu thì cứ uống đi, đã không kìm nén được thì cứ phát tiết ra, như vậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Bên ngoài, Lý công công không nghe dặn dò gì thêm mới vâng dạ lui xuống.

Hắn nhẹ nhàng buông tay ta, đi thẳng đến ngồi bên cạnh bàn.

Ta đi theo hắn nhưng không ngồi xuống mà chỉ đứng bên cạnh, rồi không nén được, ta hỏi: “Ngày đó ở lãnh cung, bất luận thiếp nói thế nào, chàng cũng không chịu cho thiếp ra ngoài. Ngay cả khi thiếp đã danh chính ngôn thuận thoát ra, chàng cũng biến Cảnh Thái cung thành một lãnh cung khác. Còn hiện giờ, trong lòng Hoàng thượng rốt cuộc đang nghĩ gì?”

Hắn ngước mắt nhìn ta rồi đưa tay kéo ta vào lòng. Hắn tựa người vào người ta, thì thầm: “Trẫm vốn tưởng rằng, chỉ cần không đến gần nàng, chỉ cần đối xử lạnh nhạt với nàng thì nàng sẽ được an toàn. Nhưng trẫm sai rồi, cho dù trẫm làm vậy cũng vẫn có người không chịu buông tha nàng. Nếu đã như thế, không bằng trẫm sủng ái nàng, có điều…” Hắn cúi xuống, qua một lúc mới nói tiếp, “Có điều từ nay về sau, nàng càng phải thận trọng hơn nữa. Trẫm không có khả năng bảo vệ chu toàn cho nàng mọi lúc mọi nơi.”

Lời  hắn vừa nói khiến ta giật mình thốt lên: “Hôm nay, sắp xếp cho Ngọc tiệp dư đứng ra gánh tội thay là ý của Hoàng thượng sao? “

Hắn giật mình, trong đôi mắt hiện rõ sự ngạc nhiên, lắc đầu: “Sao có thể là ý của trẫm? Việc hôm nay nàng không phải không biết, đây là chuyện hệ trọng, ai đứng ra gánh tội thay chắc chắn chỉ có con đường chết. Cho dù trẫm biết nàng vô tội, cũng không thể vô duyên vô cớ tìm người khác gánh tội thay cho nàng.”

Ta im lặng không nói gì. Lời của hắn hiển nhiên có đạo lý. Dù địa vị cao hay thấp thì cũng đều là mạng người. Có điều vừa rồi ở Hi Ninh cung, hắn cố tình nói chưa từng thấy ta cài cây trâm ngọc kia là có ý gì chứ?

Hắn dường như biết suy nghĩ trong lòng ta, nhưng không giải thích nhiều mà chỉ nói: “Khi đó trẫm nói như vậy là muốn nàng thừa nhận, cây trâm đó đã bị rơi mất từ lâu. Mẫu hậu cũng biết nàng trong sạch. Dù Thục phi khăng khăng cho là nàng làm, trẫm cũng có thể phản bác đó chỉ là lời nói phiến diện.”

Nếu ta nói như vậy thì không ai có thể định tội ta được, ngay cả tội trạng của Dao phi cũng khó mà lộ ra. Mặc dù Thái hậu đã nắm được cơ hội thì chắc chắn sẽ không buông tha Dao phi, nhưng ta tin, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ giúp nàng ta, nhất định như thế.

Nếu không phải tự Dao phi lỡ miệng nói hớ, thì đến bây giờ, Hạ Hầu Tử Khâm cũng sẽ không bỏ mặc nàng ta.

Hắn từng nói, hắn có thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua mọi chuyện nàng ta làm.

Như vậy, Ngọc tiệp dư…

Việc này không liên quan đến Hạ Hầu Tử Khâm, là nàng tự đứng ra giúp ta. Ta rất cảm kích, nhưng vẫn không hiểu vì sao nàng làm thế.

Vừa rồi Hạ Hầu Tử Khâm còn nói, ai nhận tội thì chỉ có con đường chết.

Nghĩ ngợi một lúc, cả người ta bắt đầu lạnh run.

Ngày mai, nhất định ta phải nghe chính miệng nàng nói ra nguyên nhân.

“Hoàng thượng…” Giọng của Lý công công từ bên ngoài vọng vào.

Hắn chỉ nói: “Mang vào.”

Cánh cửa bị khẽ đẩy ra, Lý công công dẫn theo cung nữ bước vào. Bọn họ cẩn thận đặt từng thứ lên bàn. Ta nhìn thấy, ngoại trừ bầu rượu còn có mấy đĩa điểm tâm. Lý công công len lén nhìn hắn, sợ hắn nổi giận nên vội nói: “Hoàng thượng, nô tài lo người chưa ăn gì mà uống rượu sẽ tổn hại tới long thể, cho nên mới chuẩn bị thêm mấy món điểm tâm. Mong Hoàng thượng ăn một chút lót dạ rồi mới uống. Nô tài xin cáo lui trước.” Vừa dứt lời, y liền mang theo cung nữ lui ra ngoài.

Hắn nhìn bầu rượu trên bàn, không rót ra chén mà cầm nguyên cả bầu, ngửa đầu uống mấy ngụm liền.

Ta hoảng sợ, vội ngăn hắn lại: “Hoàng thượng không nghe Lý công công nói sao?” Không phải ta muốn cản hắn buông thả bản thân, mà chỉ sợ hắn để bụng rỗng uống rượu, lát nữa sẽ cảm thấy khó chịu.

Hắn lại khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Trẫm không có tâm trạng để ăn.”

Ta rất lo, đang định nói thêm thì lại thấy hắn ngửa đầu uống cạn bầu rượu rồi hướng ra ngoài nói: “Tiểu Lý Tử, mang thêm rượu.”

Lý công công vội vàng đẩy cửa bước vào, khom người nói: “Hoàng thượng uống ít thôi ạ.”

Hắn không nói lời nào, chỉ giận dữ trừng mắt nhìn Lý công công, khiến ông ta sợ đến mức vội ngậm miệng lại, không dám nói thêm câu gì.

Chỉ một lúc sau, mấy bầu rượu nữa được đưa lên, hắn ngồi lặng im uống cạn tất cả.

Ta không khuyên nữa, khi hắn say không phải đã có ta chăm sóc sao?

Lúc uống hết bầu rượu thứ sáu, hắn đã chếnh choáng say. Ta đỡ hắn đứng dậy, quay sang Lý công công nói: “Thu dọn hết những thứ trên bàn, không được nói cho ai biết Hoàng thượng ở tẩm cung uống rượu!”

Lý công công vội gật đầu, lại nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, cố gắng hạ thấp giọng, nói: “Nô tài gọi thêm mấy cung nữ vào đây hầu hạ Hoàng thượng được không ạ?”

Ta lắc đầu: “Đóng cửa lại đi.”

Dường như Lý công công còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng lui ra ngoài.

Hắn đúng là người cẩn trọng, uống say nhưng không khóc lóc cũng không ầm ĩ. Hắn dựa vào người ta, nhỏ giọng nói: “Thực ra không phải trẫm muốn say, chỉ là hôm nay nếu trẫm không uống rượu thì sẽ không ngủ được.”

Lời hắn nói làm lòng ta nhói đau. Làm sao ta không biết chứ. Không chỉ hôm nay, sợ là mấy đêm trước hắn đều ngủ không ngon. Trước đây là thân thể mệt mỏi, hôm nay cả tinh thần và thể xác đều rã rời.

Ta hít một hơi, khẽ nói với hắn: “Hoàng thượng có thể đứng lên được không? Thiếp đỡ chàng đến giường nghỉ ngơi.”

Hắn gật đầu. Ta dìu hắn nằm lên giường, đắp chăn cho hắn. Thấy hắn hơi nhíu mày, ta vội hỏi: “Hoàng thượng thấy khó chịu sao?”

Hắn lại lắc đầu. Nhưng ta biết, sao không khó chịu được chứ? Lần trước ta chỉ uống vài hớp đã cảm thấy hơi choáng váng rồi.

Hắn nắm tay ta, một lúc lâu sau cũng không nói gì thêm.

Đến nửa đêm, trán hắn đột nhiên đổ mồ hôi ròng ròng. Bỗng nghe hắn rên lên một tiếng, ta giật mình choàng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy bàn tay hắn đang nắm tay ta bỗng nhiên siết chặt hơn, miệng lẩm bẩm: “Chuyện trẫm đã hứa với nàng làm sao có thể quên được? Chỉ lấy một mình nàng, a…” Hắn cười rộ lên như tự giễu chính mình.

Ta bỗng ngẩn ngơ, đây chính là lời hứa hẹn của hắn với Phất Hi khi trước phải không?

Một lát sau hắn lại nói: “Chỉ có điều, luôn ghi nhớ trong lòng cũng không phải là sẽ thực hiện được. Trẫm đã không thể làm sống lại tình cảm ngày đó, trẫm từng cho rằng đó chính là yêu…”

Giọng nói của hắn nhỏ dần, những câu sau đó ta không còn nghe rõ nữa.

Đúng vậy, luôn ghi nhớ nhưng không phải là có thể thực hiện được. Hắn của ngày hôm nay đã là thân bất do kỷ(*)

* Không thể hành động theo ý muốn của bản  thân mà phải chịu rất nhiều tác động  từ hoàn cảnh.

Ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Mà ta lại ngủ tự lúc nào, chính ta cũng không rõ. Thậm chí ta còn không biết hắn đi khi nào.

Ta gọi Lưu Phúc vào, hỏi ông: “Hôm nay sắc mặt Hoàng thượng vẫn ổn chứ?”

Lưu Phúc vội gật đầu rồi đột nhiên nói: “Nương nương, Đức phi nương nương mời người sang gặp.”

Ta nhất thời ngẩn ngơ, ai là Đức phi?

Lưu Phúc dường như nhận ra điều gì, vội nói: “A, xem trí nhớ của nô tài này. Sáng nay, Hoàng thượng đã sắc phong Vinh phi nương nương là Đức phi.”

Hết chương 3 (209)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.