Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 19: Suất tuyển tú nữ (II)


Đọc truyện Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện – Chương 19: Suất tuyển tú nữ (II)

Edit: Ong MD

Beta: Thỏ SN

Nếu như trước y chỉ suy đoán thì giây phút này này đã được khẳng định rõ ràng, không còn gì phải rào trước đón sau nữa. 

Đúng vậy, ta muốn tham gia tuyển tú nữ, ta muốn tiến cung.

Ở Tang phủ, ta yên lặng ẩn mình suốt mười lăm năm, chỉ chờ cơ hội này để chứng minh một chuyện, đó là muốn đập tan lời tiên đoán về Phụng thể trong mắt cha ta!

Cố Khanh Hằng cuối cùng cũng lộ ra vẻ xúc động, chẳng qua là y không muốn thừa nhận chuyện này. Trên khuôn mặt vẫn là nụ cười như trước, giọng nói khẽ run run: “Muội muốn thêm suất đăng tuyển để làm gì?”

Ta cúi đầu, rút tay ra khỏi bàn tay y, nhẹ nhàng lui lại một bước, khóe miệng tươi cười. Giống hệt như lần đầu chúng ta gặp mặt ba năm trước đây, cười nói: “Huynh đã quên, ta là tam tiểu thư Tang phủ sao.”


Cố Khanh Hằng lắc đầu.

Ta biết, y chưa giờ quên. Chỉ vì y đã từng nói với ta rằng, sau này sẽ luôn luôn ghi nhớ ta là tam tiểu thư của Tang phủ.

Ta lại nói: “Khanh Hằng, huynh có thể giúp ta một chút, nói với cha huynh tăng thêm một suất tuyển tú nữ nữa được không?”

Gió Bắc thổi tới từng cơn, cuốn theo bụi bặm trên mặt đất. Không khí bỗng trở nên khô lạnh mà cũng rất mơ hồ, ta chỉ nhìn thấy những hơi thở trắng xóa như sương sớm của y, từng vòng từng vòng một bao phủ trong không khí. Ta không biết khi đó Cố Khanh Hằng đã cắn răng nói chữ “Được” như thế nào.

Khi chúng ta quay trở lại Tang phủ, thật trùng hợp lại đụng phải Thiên Lục đang đi ngang qua hành lang trong phủ. Nàng ta đã trổ mã thành thiếu nữ rất xinh đẹp, nàng ta cũng đã được làm lễ trưởng thành rồi, mái tóc được cài lên bằng một chiếc lược rất đẹp. Ta bất giác đưa tay xoa trán của mình, không khỏi kinh ngạc mà bật cười. Thiên Phi lại giở giọng cười nhạo ta: “A, Tang Tử, không phải hồi bé ngươi rất xinh đẹp, nhìn rất vừa mắt sao? Tại sao bây giờ càng lớn lại càng khó nhìn vậy?”

Ta đang suy nghĩ, lại nghe Thiên Lục mở miệng: “Tang Tử, ngươi đã trở về rồi sao? A, Cố thiếu gia…”

Cố Khanh Hằng dường như đang thả hồn tận đẩu đâu, chợt nghe nàng ta mở miệng, mới cuống quít chào: “A, thì ra là nhị tiểu thư.”

“Huynh bị bệnh sao? Sắc mặt huynh sao lại khó coi như vậy.”

Nghe Thiên Lục nói thế, ta mới ngẩng đầu lên nhìn y. Cố Khanh Hằng lại khẽ xoay người, cười nói: “Có lẽ vậy. Ta về phủ trước, xin cáo từ.”

Vừa nói xong y đã xoay người bước đi.

“Khanh Hằng!” Ta gọi y.


Cố Khanh Hằng dừng bước, chần chừ một lát nhưng cũng không hề quay đầu lại, chỉ nói: “Yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức.”

Có lời này của y khiến ta cảm thấy yên lòng, ta biết, nếu y đã nói sẽ cố gắng hết sức thì nhất định sẽ giữ lời hứa. Ta từ từ nở nụ cười, khi ngoái đầu nhìn lại thì bắt gặp ngay ánh mắt kinh ngạc của Thiên Lục. Ta giơ tay lên chạm khẽ vào trán, cười nói: “Thế nào, nhìn có đẹp không?”

Nàng ta lặng người một lát mới nói được một câu: “Đẹp… Đẹp lắm.”

“Thiên Lục! Thiên Lục!” Lúc này, giọng nói của Thiên Phi hối hả truyền đến từ phía sau. Nàng ta chắc hẳn đã nhìn thấy ta đứng ở đây nên càng lớn giọng hơn. “Muội còn đứng đó làm gì vậy! Cha bảo chúng ta mau đi thôi, nghe nói kỳ tuyển tú nữ sẽ nhanh chóng bắt đầu! Cố đại nhân đã tranh thủ đăng ký cho chúng ta hai suất rồi!”

Ta khẽ siết bàn tay lại, quả nhiên mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán của ta.

Thiên Lục lúc này mới hoàn hồn lại khẽ nói: “Dạ, muội mới…”

“Ái chà, đừng nhiều lời nữa, đi nhanh lên!” Thiên Phi kéo tay nàng ta, liếc xéo ta, lạnh giọng, “Muội hãy nghĩ đến thân phận sau này của mình là gì, đừng đứng gần loại người đê tiện như vậy!”

“Tỷ, nhưng mà…”


“Không có nhưng nhị gì nữa, đi mau.” Thiên Phi kéo mạnh tay Thiên Lục lôi đi, cùng lúc đó cũng không quên ném cho ta một cái liếc mắt đầy khinh thường, khóe miệng không hề che giấu nụ cười châm biếm.

Ta cắn răng, ngăn cho cổ họng không kêu lên tiếng.

Niềm tin và sự kiên định trong lòng ta lại càng được củng cố thêm một lần nữa, ta nhất định phải vào cung.

Ta làm sao có thể thua các nàng được? Làm sao có thể!

Lúc xoay người lại mới phát hiện ra, mới vừa rồi bầu trời còn trong lành, êm đẹp là thế mà giờ đây đã ầm ầm đổ mưa. Nhưng hạt mưa thật lớn rơi xuống mang theo sự lạnh lẽo thê lương.

Ta trở về phòng tìm cây dù rồi vội vàng chạy ra ngoài cửa, đi về phía cuối con hẻm nhỏ trong thành.

Con đường này, ta đã đi qua vô số lần bởi vậy nó đã trở nên rất quen thuộc. Mỗi lần đi qua, trong lòng ta lúc nào cũng không ngừng tràn đầy sự hưng phấn. Nhưng lần này ta lại ôm tâm trạng thấp thỏm lo âu. Có lẽ, đây là lúc ta nên nói chuyện thẳng thắn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.