Đọc truyện Tử Thời – Chương 73
Editor: Linh Vũ
Thịnh Thừa Quang tự mình lái xe, Tử Thời ôm Gấu Nhỏ ngồi vào ghế phụ, Thịnh Thừa Quang khởi động xe, dặn dò Tử Thời: “Ôm con bé ngồi thẳng, cố gắng đừng để con nhích tới nhích lui.”
Tử Thời ôm chặt lấy con gái, nhìn anh hành động đâu ra đấy, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Thẩm Hiên, nói ngắn gọn chuyện Gấu Nhỏ đã nuốt nhẫn: “… Chắc là con bé đã nuốt mất rồi, cậu chuẩn bị chụp X-quang cho con bé trước, chừng mười phút nữa chúng tôi sẽ đến nơi. Đã thông báo cho mấy ngời cùng nhóm máu với con bé tới bệnh viện rồi, lát nữa kiểm tra lại xem nhóm máu của họ có phù hợp với con bé không, đề phòng chuyện lỡ như.”
Gấu Nhỏ ngồi vào xe cũng chẳng sợ chút nào, nhưng mà mẹ ôm chặt quá, cô bé thấy khó chịu, ra sức đẩy mẹ ra, đột nhiên phát hiện ra mẹ đang khóc.
Cô nhóc lập tức hoảng loạn.
“Ba ơi…” Giọng nói của cô bé sợ hãi, lại mang theo âm thanh nức nở, quay đầu gọi Thịnh Thừa Quang.
Thịnh Thừa Quang nhìn hai mẹ con cô qua kính chiếu hậu: người lớn thì đôi mắt đỏ hoe, đang yên lặng chảy nước mắt, người bé thì là vẻ mặt muốn khóc mà không dám khóc, đang đưa tay ra muốn anh ôm lấy.
Thịnh Thừa Quang duỗi một tay sang nắm lấy tay con gái: “Gấu Nhỏ, ba đang lái xe, con ngoan ngoãn để cho mẹ ôm đi.”
Mặc dù Tử Thời đang rất sợ hãi, nhưng cũng cố tỏ ra mạnh mẽ dỗ dành con gái: “Ba phải tập trung lái xe thì chúng ta mới nhanh chóng đén bệnh viện được, Gấu Nhỏ ngoan nào, có được không?”
“Không!” Gấu Nhỏ càng thấy sợ hơn: “Không đến bệnh viện đâu! Không đến đâu!”
“Chúng ta phải nhanh chóng đến bệnh viện tìm chú Thẩm.” Tử Thời dỗ cô bé: “Con còn nhớ chú Thẩm không? Lần trước chú ấy cho con chocolate rất ngon đấy, lại còn mua đồ chơi cho con nữa — Con còn nhớ không?” diễn.đàn.lê.quý”đôn
Gấu Nhỏ nửa tin nửa ngờ, chú Thẩm thì cô bé còn nhớ, nhưng mà bây giờ cô bé không cần chú nào hết!
“Ba ơi! Ba ôm con!” Cô bé ra sức bổ nhào lên người Thịnh Thừa Quang, Tử Thời cố gắng ôm cô bé, không ngừng an ủi.
Đúng lúc này thì gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Thịnh Thừa Quang xoay người, ôm cả hai mẹ con cô trong vòng tay mình.
Trán anh nhẹ nhàng cụng vào đầu Gấu Nhỏ, cười với cô bé như thường ngày, nói với cô bé: “Gấu Nhỏ của ba sao thế? Sao lại đột nhiên không nghe lời rồi?”
Gấu Nhỏ lầu bầu, tay ôm lấy cổ anh, an phận hơn hẳn.
Thịnh Thừa Quang nhìn khuôn mặt nhòe nhoẹt nước của cô bé, nói khẽ: “Đều tại ba không tốt, không nên bắt con làm nhiệm vụ này.”
Đương nhiên Tử Thời không trách Thịnh Thừa Quang, cô chỉ là quá sợ hãi, từ nhỏ đến giờ ngay cả ho Gấu Nhỏ cũng chưa từng mắc phải, đây là lần đầu tiên Tử Thời lĩnh hội được cái loại tâm tình này của ngời làm cha làm mẹ: chỉ hận người gặp chuyện không may là mình, chỉ cầu cho con gái được bình an mạnh khỏe.
Cô giơ tay lên lau nước mắt, nói với anh, cũng là tự nói với mình: “Không sao đâu, không sao đâu!”
Trong lòng Thịnh Thừa Quang rất khó chịu, cười trấn an cô, bóp cái mũi của con gái, cười với cô bé: “Ngoan ngoãn ngồi xuống nhé, xuống xe rồi ba sẽ ôm con có được không?”
“Được ~” Gấu Nhỏ được ba ôm, ngọt ngào đồng ý.
Thịnh Thừa Quang thấy cô bé lập tức ngoan ngoãn ngồi vào lòng Tử Thời thì giọng nói lại càng thêm dịu dàng: “Bảo bối à, đừng sợ!”
Cái đầu sư tử nắm bàn tay nhỏ khua khua: “Ừm! Không sợ đâu!”
Có ba ở bên cạnh, không cần sợ gì cả!
Hai cha con nhìn nhau cười. Thừa dịp mấy giây cuối cùng trước khi đèn chuyển sang màu xanh, Thịnh Thừa Quang nhìn về phía Tử Thời, nhẹ giọng nói với cô: “Vừa rồi em đã đồng ý sẽ mãi mãi tin tưởng anh rồi. Gấu Nhỏ không sợ, em cũng không cần sợ.”
***
Trong lòng Thịnh Thừa Quang thật ra cũng thấy có chút may mắn: nhẫn anh đặt trong tiramisu là một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản, không có họa tiết trang trí nào, chỉ có chữ cái viết tắt tên tiếng anh của anh ở mặt trong. Hơn nữa ngón tay của Tử Thời nhỏ, nhẫn cũng không lớn, chỉ có một cái nhẫn trơn mịn như vậy chắc là sẽ không bị mắc kẹt hoặc làm rách thực quản.
Vừa đến bệnh viện, Thẩm Hiên đã dẫn người đứng chờ sẵn, sau khi chụp X-quang cho Gấu Nhỏ xong, Thẩm Hiên và mấy bác sĩ trong khoa nhi cùng nhau nhìn cuộn phim, đi tới nói với Thịnh Thừa Quang và Tử Thời: “Yên tâm, vấn đề không lớn.”
Thịnh Thừa Quang thở phào một hơi, nhưng chân Tử Thời đã mềm nhũn ra, phải dựa vào người anh thì mới đứng nổi.
Thịnh Thừa Quang vươn tay ra ôm cô, cúi đầu hôn nhẹ lên thái dương cô, thấp giọng trấn an.
Thẩm Hiên dời mắt đi, vừa đúng lúc tiểu thư Gấu được đưa tới, Thẩm Hiên đón lấy cô bé từ trong tay y tá, cười nói với cô bé: “Sao lại tham ăn như thế? Ngay cả nhẫn cầu hôn của ba cũng bị cháu ăn rồi!”
“Không có!” Gấu Nhỏ nháy mắt, dáng vẻ vô tội trông cực kỳ đáng yêu: “Cháu chỉ ăn bánh ngọt.”
Thẩm Hiên cọ cọ cái mũi đáng yêu: “Sau này không được lén lút ăn vụng sau lưng người lớn, rất là nguy hiểm. May mà lần này không phải nhẫn kim cương, nếu không cái bụng nhỏ của cháu xong đời rồi!” Bác sĩ Thẩm cười rất vui vẻ: “May mà ba cháu keo kiệt, không mua nhẫn kim cương mười carat, nếu không thì đã làm rách cái bụng của cháu, chui ra bên ngoài rồi.” diễn!đàn$lê@quý%đôn
Gấu Nhỏ cảm thấy vẻ mặt chú Thẩm này rất buồn cười, liền cười khanh khách.
Lúc này Tử Thời mới thả lỏng người, câu chuyện cười của Thẩm Hiên cũng làm cô bật cười.
Hai mẹ con đều cười, chỉ có Thịnh tổng là mất hứng.
“Đừng có nói nhảm nữa!” Giọng Thịnh Thừa Quang lạnh lẽo: “Rốt cuộc là phải làm sao để lấy nhẫn ra?”
Bác sĩ Thẩm cười tít mắt đưa tay ra hiệu… Thịnh Thừa Quang giật giật khóe miệng, nhắm chặt mắt.
Anh lại càng thêm mất hứng.
***
Mấy người Tề Quang, Tạ Gia Thụ, Phùng Nhất Nhất tới sau, nghe nói một nhà ba người họ đã tới phòng bệnh thì lại chuyển hướng về phía phòng bệnh.
Hiện giờ Tạ Gia Thụ trông rất giống một con gà trống chọi bại trận, cúi gằm đầu đứng phía sau Tề Quang và Phùng Nhất Nhất. Lúc bọn họ tới nơi, Thẩm Hiên cũng vừa đi vào.
Bác sĩ Thẩm lấy ra một cái cốc đựng thứ gì đó, ngoài ra còn có một cái bô.
Thứ gì đó là để cho Gấu Nhỏ uống, anh ta đưa cốc cho Tử Thời, sau đó nhét cái bô vào… trong tay Thịnh Thừa Quang.
Gấu Nhỏ nắm tay ba, dựa vào bên người ba, mẹ đút cho cô bé uống thứ gì đó trong cốc, cô bé ngậm trong miệng, phồng má lên, bỗng nhiên duỗi thẳng cái đầu sư tử ra, “phụt” một cái, phun toàn bộ mọi thứ ra cái bô trong tay ba.
Thịnh Thừa Quang trở tay không kịp, vội vàng rút khăn tay ra lau miệng cho con gái, lại nhẹ nhàng dỗ cô bé: “Không được nhổ ra, phải uống hết.”
“Đúng vậy!” Bác sĩ Thẩm cười tít mắt nói: “Cái bô này không phải là để nhổ ra đâu ~”
Thịnh Thừa Quang trừng mắt liếc bác sĩ Thẩm đang tự tìm đường chết một cái, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy Tạ Gia Thụ, nhất thời Thẩm Hiên cũng không quá đáng ghét nữa.
Tạ Gia Thụ bị anh nhìn đến mức cả người run lên, đứng chôn chân bên cạnh cửa không dám bước vào.
Tề Quang đi tới, ngồi xổm trước mặt Gấu Nhỏ, giọng nói ấm áp: “Gấu Nhỏ.”
Gấu Nhỏ đang ra sức nghiêng đầu tránh cái thứ chất lỏng trong cốc trên tay mẹ, nghe thấy cậu gọi thì vô cùng đáng yêu “dạ?” một tiếng. d.đ.lqđ
Tề Quang ra hiệu bảo Tử Thời tạm dừng.
“Vừa rồi ăn vụng tiramisu, đã quên mất lời hẹn với cậu rồi sao? Bánh đó là để cho mẹ, không ăn được, đến tối cậu sẽ cho cháu ăn bánh ô mai mà. Cháu đã nuốt lời hứa với cậu rồi nhé…!”
Gấu Nhỏ gãi gãi cái đầu sư tử của mình, có vẻ cực kỳ xấu hổ: “… Ôi… Xin lỗi cậu!”
“Vậy uống hết cái cốc này đi, cậu sẽ không giận nữa.”
“Không được đâu!” Cô bé con lại thật sự nghiêm túc đi nói chuyện đạo lý với anh: “Ba đã nói rồi, không thể chỉ vì một lỗi nhỏ mà tự đi trừng phạt bản thân!”
Tề Quang: “… Anh Thừa Quang, đến đây nào.”
Thịnh Thừa Quang: “… Gấu Nhỏ thật thông minh, trí nhớ tốt quá đi!”
***
Rốt cuộc vẫn phải nhờ đến bác sĩ Thẩm.
Đứng ở bên cạnh xem kịch một lúc, bác sĩ Thẩm cười tít mắt đi tới, ghé vào tai Gấu Nhỏ nói chuyện.
Gấu Nhỏ sửng sốt, sau đó dứt khoát gật đầu: “Muốn ạ!”
“Vậy thì trả nhẫn lại cho ba cháu đi!” Thẩm Hiên cười càng rạng rỡ hơn.
“Nhưng mà… phải làm thế nào ạ? Không phải chú nói là nó nằm trong bụng cháu sao?” Gấu Nhỏ xoa xoa bụng, ngây thơ hỏi lại.
“Nào, uống cái này đi!” Thẩm Hiên đón lấy cốc nước thuốc từ trong tay Tử Thời: “Sau đó ba cháu có thể biến ra một cái nhẫn rồi.”
Gấu Nhỏ hiên ngang lẫm liệt:… ùng ục ùng ục… ùng ục ùng ục!
Cả mấy người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Gấu Nhỏ hùng dũng oai vệ uống hết cốc nước thuốc kia, mặt nhăn lại như cái bánh bao, Tử Thời vội vàng bóc một viên kẹo ra, cô bé ăn viên kẹo mẹ đút, lại ra vẻ tủi thân quay đầu đòi Thịnh Thừa Quang: “Ba, ôm!”
Thịnh Thừa Quang thả cái bô xuống, ôm cô bé.
Thẩm Hiên bắt đầu vui vẻ phấn chấn xua đuổi đám người xung quanh: “Được rồi, mấy người ra ngoài cả đi. Tác dụng của thuốc rất nhanh, chún ta đừng làm chậm trễ Thịnh tổng làm ảo thuật nữa.”
Tề Quang và Phùng Nhất Nhất đều cố nhịn cười, chỉ có Tạ Gia Thụ là không sợ chết, lúc này mà còn dám cười lớn tiếng, bị ánh mắt của Thịnh tổng lườm cho lăn ra khỏi phòng bệnh.
***
Chỉ còn lại một nhà ba người, trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Gấu Nhỏ ngồi trong lòng ba xoay tới xoay lui, Tử Thời dựa vào bên cạnh anh nghỉ ngơi.
Thịnh Thừa Quang đặt cô nhóc lên đầu gối, bắt đầu xoa xoa bụng cho con gái.
Trong bụng Gấu Nhỏ bắt đầu có tiếng rột roạt, tay ba lại đang xoa trên bụng, vừa ấm áp lại vừa ngưa ngứa, cô bé cười không ngớt.
“Con có muốn đi vệ sinh không?” Cứ cách một lát Thịnh Thừa Quang lại hỏi cô bé.
Lần nào Gấu Nhỏ cũng lắc đầu.
Tử Thời có lòng muốn giúp đỡ, nhưng chạy qua chạy lại một lúc như vậy, vừa rồi đã bị dọa sợ, bây giờ đã mệt đến mức không muốn động đậy, tựa vào bên cạnh anh, không muốn nghĩ gì cả, nhìn anh xoa xoa bụng cho con gái, con gái thì lắc đầu liên tục, cô cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.
Gấu Nhỏ đột nhiên đứng lên, ghé vào bên tai ba nói nhỏ.
Tử Thời nghe được cô bé nói: “Ba ơi! Con xin lỗi… Con không cố ý ăn nhẫn cầu hôn của ba!”
“Ừ, ba biết con không cố ý.” Thịnh Thừa Quang bình tĩnh nói: “Nhưng mà ba đã từng dặn con rồi: ăn gì cũng phải nhai kĩ rồi mới được nuốt. Ăn cả chiếc nhẫn trong bánh ngọt mà con cũng không phát hiện ra, chứng tỏ là lại không chịu nghe lời ba, lúc ăn lại như hổ đói rồi.”
Tử Thời không cần ngẩng đầu cũng có thể tưởng tượng ra: con gái bị ba dạy dỗ, chắc chắn là lại bày ra cái bộ mặt xin tha thứ vô cùng đáng yêu, nhát gan nhìn ba mình.
Nhưng Thịnh Thừa Quang không dễ bị con gái đánh lừa như vậy.
Quả nhiên, Tử Thời nghe thấy tiếng Thịnh Thừa Quang vỗ vào mông con gái, nói: “Không chịu nhận sai sao?”
Sau đó Tử Thời liền nghe thấy tiếng con gái kêu to: “Mẹ! Ba đánh cho con ị ra luôn rồi! Ôi ôi!”