Tử Thời

Chương 66


Đọc truyện Tử Thời – Chương 66

Editor: Linh Vũ

Gấu Nhỏ há hốc mồm.

Dù sao cũng chỉ là trẻ con, sao có thể địch nổi kế đi đường vòng của tổng giám đốc Thịnh. Trên mặt Gấu Nhỏ hiện lên vẻ ngượng ngùng, giống như đang xấu hổ, ngước mắt nhìn ba mình, chu cái miệng lên, không trả lời, cúi đầu vặn mấy ngón tay nhỏ xíu của mình.

Thịnh Thừa Quang đợi một lúc lâu, dùng tay chọc cô bé, cười dịu dàng: “Nếu con không trả lời được thì là con bị thua đấy….”

Nào ngờ sắc mặt cô nhóc thay đổi chóng vánh như trời tháng ba, tiểu thư Gấu vươn tay ra đánh anh, miệng càu nhàu gọi “mẹ”, muốn kêu Tử Thời.

“Mẹ đang ngủ!” Thịnh Thừa Quang vội vàng dỗ cô bé, ôm cô bé nằm xuống: “Được rồi, ba không hỏi con nữa, không tính là con bị thua… Con và ba nói chuyện một lát nhé! Giống như người lớn ấy!”

“Giống như người lớn” là một cụm từ cực kỳ có sức hấp dẫn đối với trẻ con, Gấu Nhỏ không còn náo loạn đòi mẹ nữa, chỉ là cô bé cũng không chịu nằm xuống, vẫn ngồi yên ở đó nhìn Thịnh Thừa Quang đầy cảnh giác.

Thịnh Thừa Quang kéo chăn lên đắp cho cô bé.

“Cuối năm nay con phải đi nhà trẻ rồi, các bạn ở nhà trẻ đều có họ tên đầy đủ của mình, con có biết họ tên đầy đủ của con là gì không?” Tổng giám đốc Thịnh bày ra vẻ mặt dịu dàng, dẫn dắt con gái từng bước một.

Câu này cũng bị hỏi thường xuyên, Gấu Nhỏ thản nhiên đáp lại: “Là Thịnh Gia Tinh.”

“Con có biết tên này là ai đặt cho con không?”

Con ngươi của Gấu Nhỏ đảo đảo, sau đó nói: “Cậu ạ!”

“Không phải….” Thịnh Thừa Quang sửa lỗi cho con gái: “Là ba đặt cho con. Chữ thứ nhất trong tên của mỗi đứa trẻ đều giống với ba mình, ba con tên là Thịnh Thừa Quang, cho nên con mới có tên là Thịnh Gia Tinh.”

“Không đúng, chữ thứ nhất trong tên của cháu cũng giống với của cậu.” Gấu Nhỏ nhanh miệng đáp lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ kiêu ngạo, giống như cái tên này khiến cô bé rất tự hào: “Thịnh, Tề, Quang! Cậu tên là Thịnh Tề Quang!” dien.dan.le.quy.don

Thịnh Thừa Quang cảm thấy rất đau lòng, khó tránh khỏi nổi lên lòng ghen tị với Thịnh Tề Quang.

Anh cố nén sự ghen tị này lại, nói: “Nhưng con là con gái của ba và mẹ, không phải là con gái của cậu.”

Gấu Nhỏ phản ứng rất nhanh: “Chữ thứ nhất trong tên cháu cũng giống với chữ thứ nhất trong tên mẹ! Mẹ của cháu tên là Thịnh Tử Thời! Thịnh! Tử! Thời!”


Cái này… Năm đó tổng giám đốc Thịnh nhất thời biến thái, bây giờ tự bê đá đập lên chân mình rồi.

Anh vô cùng hối hận, xoa xoa cái mũi nhỏ của con gái, ngang ngược nói: “Mẹ là vì ba nên mới có họ Thịnh.” Anh bình tĩnh tiếp tục ngụy biện: “Trẻ con đều theo họ của ba.”

“Không đúng!” Tiểu thư Thịnh Gia Tinh càng đánh càng hăng: “Chú nói sai rồi! Anh Cố Ý cùng họ với mẹ anh ấy!”

Cố Ý là con trai của Cố Minh Châu, cô ấy có hai đứa con trai, một đứa theo họ ba, một đứa theo họ mẹ.

Cố Minh Châu chính là người phụ nữ có uy lực ngang hàng với Tạ Gia Vân.

Tổng giám đốc Thịnh rất ghét Tạ Gia Vân!

Lúc này Gấu Nhỏ thế mà lại thở dài, y hệt như một người lớn, lại còn dùng cái giọng điệu yếu ớt mà nói: “Cháu rất nhớ anh Cố Ý…”

Suy nghĩ của Thịnh Thừa Quang bất tri bất giác đã chạy theo con gái, nghe vậy rất cảnh giác dặn dò: “Anh Cố Ý là con trai, con là con gái, con gái không thể treo con trai trên miệng như vậy, biết chưa?”

Gấu Nhỏ sờ sờ miệng mình, vừa mừng vừa sợ: “Đâu có? Anh Cố Ý treo ở đâu?”

Thịnh Thừa Quang: “…”

Gấu Nhỏ không sờ ra anh Cố Ý của cô bé, nổi giận, đứng lên, dang chân ra ngồi sụp xuống trên đầu ba mình.

Tư thế này quá mạnh mẽ, Thịnh Thừa Quang sợ sẽ làm cô bé ngã, không dám ngăn cản.

Gấu Nhỏ chui sang bên kia, dán vào người mẹ làm nũng một hồi, đánh thức Tử Thời dậy.

Vừa rồi trong lúc mơ mơ màng màng, Tử Thời có nghe được tiếng hai cha con nói chuyện, cho nên lại yên tâm ngủ tiếp, bây giờ vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhắm mắt lại dỗ dành con gái, giọng nói mơ hồ: “Nào… ngoan nào…”

Ngực chợt lạnh, Gấu Nhỏ vô cùng thuần thục mở khuy áo trước ngực của cô ra, bàn tay nhỏ bé kéo một cái, vùi đầu xuống. Tử Thời nghe được có người xấu hổ khụ một tiếng, cô mở to mắt ra, anh đã xuống giường, cô chỉ nhìn thấy một bóng lưng gần như là hốt hoảng bỏ chạy. d.đ.l.q.đ

Cô vốn cảm thấy thẹn thùng, nhưng nhìn thấy anh thẹn thùng như thế, cô lại cảm thấy buồn cười.


Nghe thấy bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Tử Thời sờ sờ cô con gái đang chiến đấu hăng say trong lòng mình: “Gấu Nhỏ, vừa rồi con nói chuyện gì với ba con thế?”

Gấu Nhỏ không nút được ra sữa, chỉ là quen ngậm như vậy, hàm hàm hồ hồ nói: “Ba gạt người… Mẹ phải đánh ba!”

“Mẹ không dám đánh ba.” Tử Thời ôm cô nhóc lên, nhẹ nhàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Ba là người bảo vệ mẹ và Gấu Nhỏ, mẹ rất yêu ba, Gấu Nhỏ cũng vậy, đúng không?”

Gấu Nhỏ duỗi tay lên níu lấy khuy áo cô vẫn chưa kịp cài lại, miệng lại trở về chỗ cũ, không trả lời.

Thật là ngang ngược, y như anh.

Tử Thời đang cười, Thịnh Thừa Quang đã rửa mặt xong, từ trong phòng tắm đi ra, vừa đi vừa nói: “Anh đi làm bữa sáng, khoảng tầm 20 phút, em chơi với con thêm năm phút nữa thì dậy nhé!”

Anh nói xong, đi đến bên giường, khom lưng tặng cho hai mẹ con nụ hôn chào buổi sáng, lúc tiến sát bên cạnh mới phát hiện ra bàn tay nhỏ của con gái bảo bối nhà anh đang làm cái gì… Khó trách có mùi sữa thơm…

Tổng giám đốc Thịnh lại mất tự nhiên khụ một tiếng, vội vàng hôn lên mặt Tử Thời và con gái rồi đứng dậy rời đi.

Lại nghe thấy cô nhỏ giọng nói với con gái: “… Ba con xấu hổ kìa!”

Gấu Nhỏ: “Hì hì… Ba xấu hổ xấu hổ! Xấu hổ xấu hổ!”

Tử Thời: “Con mới xấu hổ ấy, lớn như vậy rồi mà còn đi cởi áo của mẹ…”

Thịnh Thừa Quang vừa mới tắm nước lạnh xong, trong người lại hơi nóng lên, nhưng ngoại trừ vì đang suy nghĩ linh tinh thì còn là vì kích động và hưng phấn: hôm nay mới là ngày đầu tiên, anh đã cảm thấy hạnh phúc như vậy rồi!

***

Tử Thời và Gấu Nhỏ chơi trò “ba xấu hổ xấu hổ” một hồi, hai mẹ con dậy mặc quần áo, rửa mặt đánh răng.

Người đang làm bữa sáng hạnh phúc lại còn có cả thời gian chạy vào giúp Gấu Nhỏ rửa mặt.


Rửa mặt chính là công đoạn mà tiểu thư Gấu ghét nhất, bình thường khăn nóng vừa đưa tới gần, cô bé đã hét lên: “Ngạt chết con rồi!”, cho dù là cậu yêu quý của cô bé cũng không phải ngoại lệ, nhưng mà Thịnh Thừa Quang không biết, cầm khăn nóng lau mặt cho cô bé, Tử Thời đang rửa mặt cho mình, giơ khăn mặt lên làm bộ như đang lau mặt, từ trong gương lẳng lặng quan sát hai người kia: Thịnh Thừa Quang đang ngồi xổm, bồng con gái ngồi lên một chân anh, một bàn tay đỡ lưng cô bé, một bàn tay lau mặt cho cô bé, Gấu Nhỏ ngửa đầu về sau, mặc dù vẻ mặt không vui cho lắm, nhưng cô nhóc thế mà lại không náo loạn như bình thường.

Rửa sạch mặt mũi xong, Thịnh Thừa Quang hết sức hài lòng khen ngợi con gái: “Bảo bối giỏi quá!”

Tử Thời từ trong gương nhìn đến khuôn mặt đắc ý của tiểu thư Gấu, rất là khác với lúc được cô hoặc Tề Quang khen.

Trên bàn cơm đã chuẩn bị xong ba phần ăn: món của người lớn là thịt xông khói và trứng chiên, của cô bạn nhỏ là trứng chiên và một cây xúc xích nhỏ, ngoài ra còn có một vỉ bánh bao hấp, mỗi người đều có một bát nhỏ cháo trắng, mỗi hạt gạo đều nở bung ra, tỏa mùi thơm lừng. Ăn cùng với cháo thì có dưa chuột muối và dưa chua, đều là mấy thứ Thịnh Thừa Quang đã chuẩn bị trước trong tủ lạnh.

Lúc ở thành phố G, mỗi ngày đều có đầu bếp phụ trách ba bữa cơm, đều là người do Thịnh Thừa Quang phái tới, đã từng trải qua đào tạo và được dặn dò cẩn thận, đương nhiên không dám qua loa, bữa sáng hằng ngày đều có mấy món ăn Trung Quốc và phương Tây, so ra còn phong phú hơn cả bữa cơm trên bàn ăn hiện giờ, Gấu Nhỏ đã quen rồi. Nhưng mà hôm nay cái đĩa đựng thức ăn là hình bông hoa, cây xúc xích nhỏ thì được cắt thành hình con bạch tuộc, còn nữa, bên ngoài chiếc bánh bao nóng hôi hổi là khuôn mặt một con lợn!

Tiểu thư Gấu chạy đến bên cạnh chỗ ngồi của ba, đôi mắt mở to lên!

Đĩa đựng đồ ăn của người lớn là gốm sứ màu trắng thếp vàng, tinh xảo xinh đẹp. Của cô bạn nhỏ là chất liệu mô phỏng gốm sứ, không sợ bị rơi vỡ, bên trong bát đĩa đều là hình gấu nhỏ, ngay cả thìa và đũa cũng có trang trí hoa văn hình gấu nhỏ.

Tiểu thư Gấu loay hoay ngắm nghía một vòng, vui vẻ chạy về chỗ ngồi của mình, phấn khích reo lên: “Đây chắc chắn là chuẩn bị cho con!”

Thịnh Thừa Quang bưng nước ép táo từ phòng bếp đi ra, đặt xuống trước chỗ ngồi của cô bé, hỏi: “Con có thích không?”

“Thích!” Gấu Nhỏ là một người cực kỳ lễ phép, vô cùng trôi chảy nói cảm ơn: “Cảm ơn ba -” Cô bé bị nghẹn lại một chút, ánh mắt linh hoạt đảo tròn, lớn tiếng tự giải vây cho mình: “Cảm ơn ạ!”

Tử Thời bồng con gái lên ghế ngồi xong, sờ sờ tóc cô bé, nghiêm túc nói: “Gấu Nhỏ, mẹ không thích con cứ phát cáu như vậy, ba rất yêu con, con cố ý không gọi ba, ba sẽ vô cùng buồn lòng, mẹ cũng sẽ cực kỳ buồn.”

Tề Quang và Tử Thời đều là người dịu dàng, từ lúc Gấu Nhỏ sinh ra tới giờ đều chưa từng bị nói lời nặng nề, bây giờ mẹ nghiêm túc như vậy, còn nói là không thích cô bé, Gấu Nhỏ vô cùng tủi thân, vô cùng đau lòng, buồn bã cúi đầu xuống, trong mắt cũng đã bắt đầu đỏ lên.

Con gái tủi thân như vậy, Thịnh Thừa Quang còn đau hơn cả lúc bị gãy một cánh tay, Tử Thời kiên trì không dỗ dành con gái, cả hai bên anh đều không nói được, liền cười dịu dàng: “Ăn cơm trước đã!” Anh gọi con gái: “Gấu Nhỏ, ăn cơm đi, con xem! Cái bánh bao này là hình gì đây?”

Gấu Nhỏ khịt khịt mũi, nhìn chiếc bánh bao mà ba vừa gắp vào đĩa của mình, nhoẻn miệng cười: “Là con lợn ạ!”

Thịnh Thừa Quang dỗ dành con gái xong rồi lại đi dỗ Tử Thời, lấy cốc sữa ấm của mình đặt lên môi, dỗ cho cô uống một ngụm, nhẹ giọng nói với cô: “Đừng sốt ruột, từ từ sẽ được thôi, anh vẫn luôn không ở bên cạnh con bé, con bé cần thời gian để làm quen với anh.” d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

Tử Thời thật ra là thấy ấm ức thay cho anh, cũng là áy náy vì bản thân mình đã không dạy dỗ con gái cho tốt, nghe anh nói như vậy, trong lòng cô được an ủi rất nhiều.

“Anh đừng khó chịu…” Cô cũng nhẹ giọng an ủi anh.

Trong lòng Thịnh Thừa Quang chỉ có lo lắng, không hề cảm thấy khó chịu, ngón tay cầm cốc sữa cọ xát lên má cô, đầy cảm xúc lưu luyến triền miên.


“Bây giờ anh thật sự rất hối hận!” Anh khẽ thở dài: “Đáng lẽ nên kết thúc sớm một chút, còn so đó với đám người đó làm gì nữa chứ… Thật là không đáng!”

“Bây giờ vẫn còn chưa muộn mà!” Tử Thời vội vàng giải thích với anh: “Hôm đó anh Kỳ Viễn lại còn nói với em, nếu anh không lợi hại và kiên quyết như vậy, đám người đó cũng sẽ không sợ anh, vậy thì cục diện của Thịnh thị bây giờ cũng sẽ không tốt như vậy… Anh ấy nói anh rất lợi hại!”

Thịnh Thừa Quang cười cười với cô, trong lòng lại nghĩ tên Diệp Kỳ Viễn này lại chó đi bắt chuột rồi, nói với cô mấy thứ này để làm gì chứ?

“Đúng rồi!” Anh nói sang chuyện khác: “Ở đây hằng ngày sẽ có người tới dọn nhà và chuẩn bị hai bữa cơm, em ở nhà nếu mà thấy mệt thì bảo người ta ở lại thêm một lúc, giúp em trông coi Gấu Nhỏ.”

Tử Thời do dự một chút, nói: “Không cần đâu!”

Anh không thích trong nhà có người ngoài, trước kia lúc hai người ở cùng nhau, anh có về nhà muộn thì cũng tự mình dọn dẹp nhà cửa.

Thịnh Thừa Quang lại kiên trì: “Một mình em vừa phải trông coi con gái, rồi lại còn phải nấu cơm – em có làm nổi không?”

Thế mà lại dám coi thường cô? Tử Thời liếc xéo anh một cái, nói: “Vậy anh nhớ về sớm một chút!”

Thịnh Thừa Quang đang uống sữa, nghe vậy thì liếc mắt nhìn sang, nhướng mày lên như thể đang nói: Quản tới cả chuyện này rồi hả?

Tử Thời bị anh nhìn cho đỏ mặt, cúi đầu xuống ăn.

Chẳng thay đổi chút nào cả! Thịnh Thừa Quang nghĩ thầm, cô thật đúng là cô gái nhỏ của anh, ngốc đến mức đáng yêu.

Nhưng mà cũng đã thay đổi rất nhiều, không còn ngây ngô, nhát gan, tự ti, mơ hồ… Từ sau khi có con gái, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Trước đây anh nghĩ thế nào nhỉ? Trả thù một cô gái… Trong lòng Thịnh Thừa Quang thở dài ra một hơi, trả thù thật đúng là chuyện nhàm chán vô nghĩa nhất trên đời này, anh trả thù Tử Thời, kết quả là chính mình rơi vào tay giặc cả đời, anh trả thù đám bề trên nhà họ Thịnh, kết quả là làm chậm trễ nhiều thời gian ở bên cạnh con gái như vậy.

Trong lòng anh rối bời, nhưng lại thấy vô cùng ấm áp. Tám rưỡi sáng, ánh mặt trời ban mai chiếu rọi vào bàn ăn bên cạnh cửa sổ sát đất, rải một mảng sáng lấp lánh trên nền nhà, ấm áp hệt như không khí bên trong căn phòng này. Hai người lớn bên bàn ăn đều có vẻ mặt dịu dàng hiền hòa, lẳng lặng nhìn nhau trong âm thanh dùng bữa sáng của con gái.

Tiểu thư Gấu mỗi tay cầm một đầu cây xúc xích bạch tuộc, lần lượt cắn từng chân, thuận tiện ngắm nhìn một màn này, tám chân của con bạch tuộc đều đã bị cắn sạch mà ba mẹ vẫn còn đang nhìn nhau, cô bé nhịn không được lớn tiếng đặt câu hỏi: “Hôn à? Hôn một cái à? Muốn hôn à?”

Một phần popcorn được không? Còn nước có ga và hạt dưa nữa!*

* một đoạn quảng cáo trên mạng

Thịnh Thừa Quang cười lên tiếng.

Tử Thời đỏ mặt nhỏ giọng nói với con gái: “… Ăn cơm đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.