Đọc truyện Tử Thời – Chương 46
Thịnh Thừa Quang tự mình tới đón Tử Thời, anh đi thẳng từ Thịnh thị tới, đoàn xe cũng đi theo phía sau ngay ngắn nghiêm chỉnh, vòng quanh trước cửa tiệm, một đám hộ vệ mặc áo đen từ trên xe bước xuống, vòng quanh cửa tiệm như thể sắp có một cuộc đánh hội đồng.
Tề Quang không có một chút phản ứng nào với cảnh tượng đang diễn ra, hai mắt Phùng Nhất Nhất lại sáng lên đầy hứng thú, mà Tạ Gia Thụ nhìn thấy người đàn ông xuất sắc như vậy, trong mắt lại chỉ có Gấu Nhỏ này, trong lòng khó tránh khỏi một hồi khó chịu, nhưng anh lại không biết phải đối mặt với thần tượng nhiều năm của mình như thế nào cho đúng, liền phát ra một tiếng hừ lạnh thật to bằng mũi, sau đó cau mày đứng ở một bên, chờ Thịnh Thừa Quang nhìn thấy rồi sau đó mới đặt câu hỏi.
Nhưng Thịnh Thừa Quang đầu tiên là gọi Tề Quang nói chuyện một lát, sau đó lại dịu dàng nói cảm ơn và tạm biệt với Phùng Nhất Nhất, rồi sau đó… Liền mang Tử Thời cùng nhau rời khỏi.
Nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái a!
Tạ Ma Vương tức giận đến mức một đầu tóc quăn cũng dựng đứng cả lên rồi!
Dĩ nhiên Tử Thời đã nhận ra được sắc mặt rối loạn của Tạ Gia Thụ, trở về xe, cô kỳ quái hỏi Thịnh Thừa Quang: “Bây giờ anh không nói chuyện với Tạ Gia Thụ nữa?”
Giọng của cô giống như đang nói anh cùng Tạ Gia Thụ đều là mấy đứa trẻ tiểu học ngây thơ, gây gổ với nhau cũng không ai chịu nhường ai đi cầu hòa.
Thịnh Thừa Quang dở khóc dở cười, xoa xoa đầu cô, giải thích: “Anh không có gì để nói với cậu ta.” Một lúc lâu không nhìn thấy cô như vậy, anh còn đang có rất nhiều điều muốn hỏi cô, trong đó còn phải tốn thời gian nói chuyện với Tề Quang cùng Phùng Nhất Nhất, còn có thời gian để ý đến khiêu khích của tên quỷ con ngây thơ nhàm chán đó sao?
Tử Thời nghĩ đến chuyện khác, trầm mặc một lúc, sau đó cô nhỏ giọng nói với anh: “Chị của Tạ Gia Thụ đã biết.”
Cô không muốn nói ra hai chữ “mang thai” này, cho tới bây giờ, anh và cô cũng chưa có nói ra hai chữ ấy.
“Chị của Tạ Gia Thụ còn cầm một khoản tiền, coi như tiền đó làm phí bịt miệng đi!”
Giọng nói của cô khẩn thiết như vậy, rất rõ ràng. Thịnh Thừa Quang âm thầm thở dài… Anh cũng không biết làm thế nào với đứa ngốc này đây: “Tử Thời, em muốn anh nói cảm ơn với Tạ Gia vân sao?”
“… Không phải sao?” Cô rũ mi mắt, giọng nói rất nhẹ.
Thịnh Thừa Quang không muốn giải thích với cô rằng nguyên nhân Tạ Gia Vân làm như thế không chỉ đơn giản là giúp anh, cô đơn thuần như vậy, nói với cô những điều này liệu có ích lợi gì hay lại bất hòa?
Bảo bảo ( cục cưng: tiếng gọi yêu đối với con) mới không muốn nghe bố mẹ nó cãi nhau!
“Chuyện bên ngoài anh sẽ xử lý thật tốt, em không cần suốt ngày phải để ý mấy thứ rắc rối này, có chuyện gì hay ý kiến gì, em có thể nói với anh, chuyện của em, anh nhất định có cách giải quyết.” Tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, cảm giác quá tốt, không nhịn được lại véo một cái. @@
Tử Thời ngẩng đầu cười cười với anh, Thịnh Thừa Quang cũng cười, thử thăm dò hỏi: “Thế nào? Có chuyện gì muốn nói với anh?”
Cô lắc đầu, nhưng một lát sau lại gật đầu, “Thịnh Thừa Quang, khổ cực cho anh rồi!”
Còn có… Thật xin lỗi!
Ổn định ngồi bên trong xe, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều im lặng không nói. Tử Thời tựa vào ngực Thịnh Thừa Quang, cọ cọ ngực anh, không nói tiếng nào ôm thật chặt eo anh.
**
Thịnh Thừa Quang phát hiện hôm nay cô đặc biệt dính lấy mình, trên xe cũng dính sát vào ngực anh ngủ, lúc lên lầu cũng phải để anh bế lên. Anh ngồi trên ghế sô pha cùng cô một lúc, sau đó đứng dậy đi vào bếp nấu cơm, Tử Thời cũng đi vào theo Thừa Quang, dựa sát vào lưng anh, vòng hai tay ra trước ôm hông anh thật chặt, bám dính lấy.
Một tay Thịnh Thừa Quang rang đồ ăn, một tay khác bảo vệ ôm lấy cái tay cô đang ôm hông mình ở phía trước, ngăn không cho dầu nóng bắn vào. Trong lúc đó nhiều lần anh suýt nhầm đường thành muối để bỏ vào đồ ăn. Thịnh tổng đáng thương cũng coi như là nắm chắc kiến thức cơ bản, kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng tối nay nấu bốn món mặn một món canh lại gặp trắc trở, đánh mất đi phong độ ngày thường, thật may Tử Thời vẫn ăn ngon như cũ!
Đến buổi tối, hai người cùng ngủ trong chăn, cô càng thuận thế tỏ ra mệt nhọc, rầm rì cọ xát bên người anh. Thịnh Thừa Quang bị cô trêu chọc bắt đầu nổi lên lửa nóng, quay đầu lại bắt lấy môi Tử Thời, đầu lưỡi vừa đưa ra chưa kịp chuẩn bị gì đã bị cô há miệng mút thật chặt, anh buồn bực cười quay lại khống chế môi cô, tay nâng mặt Tử Thời lên, rồi bất giác lại dần dần đi xuống.
Sau khi cô mang thai vóc người càng trở nên đẫy đà, cộng thêm việc anh chăm sóc tỉ mỉ, cô ăn ngon ngủ ngon, nơi đó càng thêm mềm mại đẫy đà hơn… Tay giống như bị dính vào trên người cô, bao nhiêu ý chí gần như tiêu tan đi mất, Thịnh Thừa Quang hôm nay cũng coi như biết đến cái gì gọi là “Anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân” rồi.
Bác sĩ khám định kỳ cho cô có nói với anh là tình hình cục cưng vẫn đang phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh, hơn nữa bây giờ đã bắt đầu qua ba tháng, chuyện phòng the nếu vừa phải vẫn có thể, huống chi tối nay không cho cô sợ rằng không được. Thịnh Thừa Quang ôm Tử Thời lên trên, cho cô nằm trên người mình, ai biết được cô gái nhỏ vừa mới lên đã vội vàng tách hai chân ra ngồi vào giữa hông anh, cái mông nhỏ chỉ thiếu nước đi xuống ôm trọn lấy anh, nhẹ nhàng ở trên cọ xát… Thịnh Thừa Quang cảm giác có một luồng nhiệt nóng xông thẳng lên não, một chút lý trí còn sót lại cuối cùng cũng tan biến!