Đọc truyện Tử Thời – Chương 43
Lúc Trầm Hiên đi vào cực kỳ nhẹ nhàng, tuy đóng cửa cực kỳ khẽ nhưng Tử Thời vẫn tỉnh dậy.
Khi cô mở mắt, thần sắc trong mắt cực kỳ mê mang, một lát sau ánh mắt liền
thay đổi. Trầm Hiên sợ kích thích cô, không có tiến đến, đứng ở cửa nhẹ
giọng gọi tên cô: “Tử Thời?”
Tử Thời ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Trầm Hiên hỏi: “Anh đã nói với anh ấy sao? Thịnh Thừa Quang.”
Trầm Hiên ngẩn người, “Ừ” một tiếng.
“Anh ấy… có nói gì không?” Ánh mắt của cô rất sáng, vẻ mặt cực kỳ mong đợi, lại như không đành lòng.
“Là như vậy,” Trầm Hiên dừng một chút mới nói tiếp: “Bây giờ bên ngoài bệnh viện đầy ký giả, nếu nói vào lúc này mà cậu ấy có thể đến…”
“Em hiểu.” Tử Thời không muốn nghe tiếp, và cũng không có cách nào nghe
tiếp, cô vội vàng cắt đứt lời anh ta: “Em không quan trọng, đợi đến khi
nào ký giả đi hết em sẽ đi. Anh ấy không cần tới đây.”
Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để che giấu khủng hoảng, giả bộ bình tĩnh, nhưng Trầm Hiên sao có thể không nhìn ra?
“Tử Thời,” Anh thay bạn tốt giải thích: “Thừa Quang hỏi anh tình hình của
em, cậu ấy rất lo lắng cho em, là anh nói cho Thừa Quang biết em không
sao, bảo cậu ấy không cần tới đây… Tình hình bây giờ đang gây khó dễ
cho cậu ấy.”
“Là em làm khó anh ấy sao?” Tử Thời hỏi, “Đứa bé này sẽ càng làm khó cho anh ấy đúng không?”
Nhà họ Thịnh cùng nhà họ Tạ ngoài mặt tốt đẹp để giúp cho hạng mục hợp tác
giữa hai nhà cũng tốt đẹp, nhưng bên trong khẳng định là đang cố gắng
hết sức để tìm nhược điểm của đối phương, đẩy sai lầm lên đầu đối
phương. Một trận này Tạ Gia Vân không lộ mặt mũi, hoàn toàn trốn tránh,
trong bữa tiệc Thịnh Thừa Quang trước mặt nhiều người như vậy mang Tử
Thời đi, mất hết mặt mũi, hiện Tử Thời lại bị đưa đến bệnh viện… Tình
huống này xảy ra, đứa bé này có mặt khẳng định là chứng cớ rành rành gây bất lợi cho Thịnh Thừa Quang.
Trầm Hiên lo lắng đến mức ruột gan cũng thắt lại.
“Bác sĩ Trầm, nói cho em biết, là như thế có đúng không?” Tử Thời rất nghiêm túc hỏi, kiêm trì muốn nghe câu trả lời. Cô không hiểu nhưng cô thực sự rất muốn biết.
Trầm Hiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Tử Thời,
nghiêng thân thể về phía trước, hai tay khoanh lại như đang nhớ lại
chuyện gì. Một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng nói: “Từ nhỏ anh đã biết
Thịnh Thừa Quang, cậu ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng có một lời nhờ
cậy anh làm gì… Em cũng biết, tính cách của Thừa Quang, khó gần như
vậy, chưa bao giờ dễ dàng nói chuyện được cả. Anh nghĩ… Hình như chỉ
có hai lần là ngoại lệ. Lần đầu tiên là lúc Tề Quang ngã bệnh, khi đó
anh đang ở nước ngoài, mấy năm đó anh gặp chuyện không muốn trở về, là
cậu ấy tự mình bay đi tìm anh, nhờ cậy anh làm người chủ trì tổ chữa
bệnh cho Tề Quang. Lúc đó anh có hỏi cậu ấy: Thịnh Thừa Quang, cậu cũng có một ngày phải đi nhờ cậy người khác? Cậu ấy đã trả lời: Có vài
người còn quan trọng hơn cả chính bản thân mình. ” Trầm Hiên quay đầu
nhìn về phía bên cạnh Tử Thời: “Tử Thời, lần thứ hai chính là mới vừa
rồi, cậu ấy lo em bị dọa sợ, nhờ anh chăm sóc em cẩn thận.”
“Anh
nói cho em nghe những điều này không phải có ý gì khác,” Giọng anh êm
ái, “Chỉ là muốn nói cho em biết: Thịnh Thừa Quang rõ ràng là một người
bận rộn, em đừng lo cho cậu ta, chỉ cần để ý chính bản thân mình và đứa
bé thật tốt là được.”
Chỉ chốc lát sau Thịnh Thừa Quang đã kêu đội hộ vệ đi đón Tử Thời, Trầm Hiên tự mình đưa xuống lầu, lên xe.
Về đến nhà, Thịnh Thừa Quang vẫn chưa trở lại, Tử Thời đi đến ngồi trên
ghế sa lon nghỉ một lát, cảm thấy hơi lạnh, lại chạy về phòng ngủ nằm
trên giường. Chợt Tử thời nhớ đến mình hôm nay còn chưa có ăn cơm, lại
vội vội vàng vàng chạy đi tìm đồ ăn.
Trong nhà không có sẵn thức
ăn, cô không dám tùy tiện ăn linh tinh để lấp đầy bụng như trước, liền
gọi điện thoại cho nhà hàng trước Thịnh Thừa Quang hay đặt mang đồ ăn
đến.
Vì vậy mới có cảnh lúc Thịnh Thừa Quang trở lại, không như
anh tưởng tượng có một người con gái yên lặng nằm trên giường khóc, mà
lại là ngồi trước bàn ăn cơm. Trên bàn ba món mặn một món canh được bày
biện đẹp mắt, một bên để mấy hộp cơm của nhà hàng. Cô còn biết đổ thức
ăn ra bát đĩa nữa, trước kia Tử Thời sợ rửa bát đĩa phiền phức, luôn
chấp nhận dùng luôn thức ăn trong hộp đưa thức ăn nhanh của nhà hàng.
Thấy Thịnh Thừa Quang đi vào, Tử Thời hơi bất ngờ, để bát đũa xuống, nuốt
cơm trong miệng, cô hỏi anh: “Em đang dùng cơm…Anh ăn chưa? Có muốn
cùng em ăn một chút hay không?”
Thịnh Thừa Quang đổi giày xong
liền tới xem một chút, đồ ăn vẫn đang bốc khói nghi ngút: Đậu phụ Hà
Nhi, cá nấu dưa chua, gà xé phay cùng với một bát canh rau. Rau thịt đều tươi mới, màu sắc tươi đẹp hấp dẫn , nhìn lướt qua một bàn sắc hương vị đủ cả. Anh xoa xoa đầu cô, cười nói: “Anh cũng ăn một chút!”
Thật ra thì anh vừa mới dùng bữa với một trưởng bối của nhà họ Thịnh xong, bụng cũng đã hơi no rồi.
Tử Thời vừa nghe anh nói vậy liền đứng lên muốn cầm bát đi xới cơm, một
tay Thịnh Thừa Quang đặt lên vai Tử Thời, dịu dàng nói: “Đừng nhanh như
vậy, cẩn thận một chút… Em ngồi xuống đi, để anh tự làm là được rồi.”
Tử Thời lúc này mới nhớ: Anh đã biết chuyện cô mang thai.
Sau đó, một bữa cơm trở nên im ắng lạ thường.
Thật ra thì Thịnh Thừa Quang ăn rất vui vẻ, còn không ngừng gắp thức ăn vào
bát Tử Thời, kêu cô ăn nhiều đậu phụ cùng cá hơn một chút. Ngược lại Tử
Thời vẫn cúi đầu, yên lặng ăn, mỗi một miếng đều như nuốt vào tận tâm
can, tâm tình càng ngày càng xuống thấp.
Chờ đến lúc anh buông bát đũa xuống thì cô cũng ăn xong rồi.
Thịnh Thừa Quang đứng dậy dọn bát đũa, mang trái cây từ trong bếp ra ngoài
hỏi cô có muốn ăn không? Tử Thời chỉ lung tung vào một quả táo, nhìn anh không có ý kiến gì cầm dao lên gọt vỏ, trong lòng cô dần dần dâng lên
nỗi tuyệt vọng.
Ngón tay của anh rất đẹp, thon dài sạch sẽ, vững
vàng cầm lấy chuôi dao gọt vỏ táo thật mỏng, một quả táo gọt xong mà lớp vỏ kia cũng không bị đứt đoạn. Trước đây Tử Thời rất thích ngồi yên
lặng nhìn anh gọt vỏ trái cây, hôm nay lại thấy toàn thân lạnh run,
không khỏi cảm thấy việc này cực kỳ tàn nhẫn.
Tàn nhẫn đến mức cảm thấy tuyệt vọng… Không thể chấp nhận.
Thịnh Thừa Quang vừa gọt xong vỏ của một quả táo, lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh vội vàng để đồ trong tay xuống, hiếm khi
thấy anh có bộ dáng không biết phải làm sao: “Em làm sao vậy? Cảm thấy
buồn nôn không?”
Tử Thời lắc đầu, anh lập tức ném quả táo đi, đổi thành một quả lê, vừa gọt vỏ vừa nói: “Hôm nay Trầm Hiên nói với anh em thật lợi hại, thời điểm nôn ọe kịch liệt như thế mà vẫn có thể cứng rắn tự ép bản thân mình phải ăn… Là anh không tốt, mấy ngày đó em khó
chịu không ăn được, sao anh lại có thể không nghĩ đến vấn đề này?”
“Đừng bảo là!” Tử Thời chợt lên tiếng cắt đứt lời anh đang nói.
Tay Thịnh Thừa Quang hơi dừng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Cái gì?”
“Anh không cần nói nữa… Nó cũng có thể nghe thấy…”
Không nên để cho nó nghe thấy bất cứ lời tàn nhẫn nào.
Giọng Tử Thời rất nhẹ, giọng Thịnh Thừa Quang âm trầm: “Không muốn nói gì?”
Em cho rằng anh muốn nói gì?
Chính bản thân anh còn chẳng biết mình muốn nói gì.
Vào lúc này thật ra thì Tử Thời đã sợ đến kiệt sức, chỉ sợ anh nói ra những điều mình không muốn. Cô vốn là muốn một mình chống đỡ cũng không muốn
làm khó anh nửa phần, nhưng mà bây giờ… Cô cũng có người nhất định
phải bảo vệ, cô không thể hi sinh hết mình vì anh nữa.
Suy nghĩ
này làm cô cực kỳ thương tâm, lại cảm thấy hổ thẹn với anh. Trong đầu
rối như tơ vò, nhiều suy nghĩ vụt chạy qua mà cô không thể nắm bắt được.
Tử Thời cố gắng lấy lại tinh thần, cười với anh: “… Không có gì.”
Thịnh Thừa Quang nhìn cô, ánh mắt như tia X. Tử Thời cảm thấy không chỗ nào
có thể ẩn trốn trước mặt anh, nhưng tay lặng lẽ che lên bụng, cảm thấy
tràn đầy sức mạnh, ngồi thẳng lưng hơn, cố gắng ngẩng đâu liếc anh một
cái, còn cười cười với anh, làm bộ như rất tự nhiên rời đi tầm mắt.
Trong lòng Thịnh Thừa Quang không biết có cảm giác gì, cô cuối cùng cũng học
được cách che giấu trước mặt anh, tránh nặng tìm nhẹ, cũng không còn
giống như cô gái ngây thơ như tờ giấy trắng không biết gì lúc đầu nữa.
Là chính anh vẽ lên tờ giấy trắng ấy đến tận hôm nay.
Từ trước tới nay anh luôn hi vọng cô có thể vươn xa hơn, nhưng giờ anh lại cảm thấy sợ… Cô có thể không trở về nữa hay không?”
“Đúng rồi,” Cảm xúc trong lòng Thịnh Thừa Quang dâng lên mãnh liệt, trên mặt lại không lộ chút cảm xúc nào, nhẹ nhàng nói với cô: “Ngày mai Tề Quang sẽ trở về từ Châu Âu.”
Nói đến Tề Quang, quả nhiên cô thực sự để lộ ra sự quan tâm chân thành, ánh mắt cũng bừng sáng, hỏi: “Anh ấy khỏi chưa?”
“Ca phẫu thuật rất thành công, tình hình sức khỏe hiện tại cũng rất tốt. Nhưng mà, anh không thể dẫn em đi gặp cậu ấy.”
Một là sợ đến lúc đó sẽ có ký giả, sẽ hù dọa cô, một chuyện khác là sợ
Thịnh Minh Hoa sẽ về cùng Tề Quang, sợ lúc đó khi cô gặp Triệu Hoài
Chương thì cảm xúc sẽ kích động.
Nhưng Thịnh Thừa Quang chỉ nói: “Xin lỗi, anh đã đồng ý đưa em đi gặp Tề Quang.”
Tử Thời hơi sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng lại cười cười nói: “Không cần quá gấp gáp, anh ấy trở lại là tốt rồi.”
Thịnh Thừa Qaung cắt lê thành từng miếng, đặt trong đĩa bỏ vào tay Tử Thời: “Đây, ăn đi.”
Tử Thời cúi đầu nhận lấy, cũng không để ý nước mắt “lách tách” rơi xuống,
đến chính cô cũng giật mình, sau đó liền không dừng lại được, cũng không dùng tay che mặt, để giọt nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống.
Tay cô ấn ấn mắt, yên lặng khóc cả người phát run, Thịnh Thừa Quang lau tay,
đi tới ôm lấy Tử Thời, dịu dàng dụ dỗ: “Mới vừa rồi còn nói con có thể
nghe được, em muốn nó nghe thấy… Em ở đây khóc sao?”
Anh vốn dĩ muốn nói “Em muốn cho nó nghe được mẹ đang khóc sao?”, nhưng là lời nói vừa đến khóe miệng đã bị anh cứng rắn nuốt vào. Giống như khi còn bé là loại cảm giác bị cù lét, trong lòng ngứa ngáy nhưng lại rất hưng phấn,
mặt lại ngượng ngùng.
Anh cũng là lần đầu tiên… Được làm bố!
Lúc trước Tử Thời khóc rất khó dỗ, dừng lại thì cũng phải sụt sùi một trận, nhưng hôm nay anh vừa nói thì cô liền ngừng ngay. Mắt đỏ, dáng vẻ không mang một chút ủy khuất nào ngược lại có chút kiên cường.
Thịnh Thừa Quang có chút kiêu ngạo, lại hơi ghen tỵ.
Anh đưa tay ra lau nước mắt cho Tử Thời, ngón tay quệt qua lỗ mũi hồng hồng của cô, nói ra khỏi miệng mới cảm thấy giọng mình hơi khàn: “Là anh
không tốt,” Thịnh Thừa Quang hắng giọng một cái, “Chuyện mà anh đã đồng ý với em rồi lại không thể làm được.”
Tử Thời quay đầu lại, chôn
mặt trong ngực anh, đưa tay ôm lấy cổ Thịnh Thừa Quang. Anh ôm cô như ôm một đứa trẻ to xác, nhẹ nhàng di động, “Em có thể tức giận… Tử Thời,
lúc em không làm sai chuyện gì, mà người khác làm sai, em có thể tùy ý
phát giận, không cần cho rằng tất cả mọi chuyện mình đều phải làm…
Không được để người khác bắt nạt, dù người đó là anh cũng không được.”
“Anh đừng nói.” Cô không muốn lại khóc, liền nhắm mắt lại, thật chậm ghé vào lỗ tai anh khẩn cầu: “Thịnh Thừa Quang, không nên nói nữa!”
“Em
rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?” Thịnh Thừa Quang không nhịn được hỏi,
anh cảm thấy dường như… Hai người không có chung suy nghĩ.
Nhưng Tử Thời lại không chịu nói cho anh biết, nằm trong ngực yên tĩnh không lên tiếng.
Thật ra thì Thịnh Thừa Quang có nhiều điều muốn nói, nhưng là… Được rồi,
thật ra lần này cô cũng không có nói: “Không liên quan đến em.”