Đọc truyện Tử Thời – Chương 34
Triệu Hoài Chương trở về, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường ngày, người khác không nhìn ra
chút khác thường nào, Thịnh Minh Hoa lại có thể nhìn ra giữa hai lông
mày ông hơi nhíu lại.
Nhưng giọng nói của bà vẫn giống như vừa
nãy khi nói chuyện với Thịnh Thừa Quang: “Em đã hẹn với thầy dạy xoa
bóp, chợt có chút buồn ngủ không muốn xoa bóp, nếu anh không có việc gì
thì đi cùng nói chuyện với ông ấy một lát.”
Triệu Hoài Chương gật đầu một cái, ông luôn không nói nhiều.
Thịnh Minh Hoa nhìn dáng vẻ ông như muốn đi lên lầu, hay cũng giống như Thịnh Thừa Quang không muốn nói nhiều với bà, trong lòng có chút khó chịu khổ sở. Có thể nguyên nhân là do mang thai đi, cảm xúc của bà không quá ổn
định.
Sau đó bà lại nghĩ đến vừa rồi trợ lý báo cáo nói Triệu Hoài Chương ở nơi đó lâu hơn một chút.
“Người được đổi như thế nào?” Bà hắng giọng hỏi: “Nếu anh thấy không được, em sẽ đổi người khác qua?”
“Không cần, vô cùng tốt.” Triệu Hoài Chương biết hai người giúp việc kia đều
là người làm lâu năm bên cạnh Thịnh Minh Hoa, là người có thể tin tưởng
và cũng hiểu phép tắc.
Thịnh Minh Hoa nói: “Em thấy Thừa Quang thật sự là đã từ bỏ, anh cũng nên khuyên nhủ con bé.”
Triệu Hoài Chương đi vòng qua bà ngồi xuống ghế sa lon, vẻ mặt ôn hòa cười cười, không nói gì.
Lúc ông ấy cười luôn khiến cho lòng của Thịnh Minh Hoa trở nên mềm mại, từ
ngày đầu tiên thấy ông cho đến bây giờ vẫn luôn là như vậy! Chính nụ
cười ấy làm bà nhịn không được nói thêm vài lời: “Ngày mai em cho người
đi làm hộ khẩu cho Tử Thời, con bé được gọi là Tử Thời, vậy thì đặt luôn là Thịnh Tử Thời đi, thế nào? Còn có, anh hỏi xem con bé có muốn ra
nước ngoài hay không? Đi du học cũng tốt, đi chơi cho khuây khỏa cũng
được. Nước Anh quá buồn, hay cho con bé đi Pháp?”
“Minh Hoa,”
Triệu Hoài Chương nhẹ nhàng ngắt lời bà, “Những chuyện như vậy cứ để cho cấp dưới đi làm là được rồi, đừng quên bác sĩ Thẩm đã dặn dò em phải
nghỉ ngơi thật tốt, đang mang thai không nên suy nghĩ quá nhiều.”
Thịnh Minh Hoa trong lòng ngọt ngào, nhưng ngay sau đó liền che giấu tình cảm chân thật, bà lạnh nhạt ngậm miệng lại, nhướng nhướng mày.
Bản
tính trong máu người nhà họ Thịnh cùng với nhiều năm buôn bán đánh liều
trên thương trường khiến bà không có cách nào giống như một người vợ
bình thường luôn cười nói dịu dàng, quan tâm săn sóc với chồng được.
Thật ra thì có lúc bà biết những lời này là không đúng, nếu thay đổi giọng
nói hay từ ngữ đi một chút thì sẽ tốt hơn rất nhiều. Bà cũng biết chuyện này nên thông báo cho ông ấy trước và hỏi ý kiến của ông, nhưng là…
Bà làm không được… Cho dù là với Thịnh Thừa Quang hay Tề Quang, dù bà
có thương yêu nhiều đến mức nào cũng chưa từng kéo lại ôm hôn hay dịu
dàng quan tâm.
Bà dĩ nhiên cũng biết người phụ nữ kia mang
dáng vẻ dịu dàng như vậy: Mái tóc thật dài, ngũ quan xinh đẹp, khí
chất luôn trầm mặc mà dịu dàng…Chuyện thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi: Biết chồng thích kiểu người như thế nào, cũng rất
muốn trở thành một người như vậy nhưng mà… Bà lại không làm được.
Có lúc cảm thấy cả đời đều là sai lầm, bà đã sai, lại còn kéo theo ông ấy. Nếu ban đầu bà không thích ông, cũng sẽ không có Tề Quang, càng không biến
thành như bây giờ.
“Em đi lên nghỉ một lát.” Ngực Thịnh Minh Hoa khó chịu, hít sâu một hơi nói.
Bà đỡ thắt lưng đứng dậy, Triệu Hoài Chương thấy vậy liền tiến lên đỡ,
bàn tay ấm áp đặt lên trên cánh tay bà, Thịnh Minh Hoa nghiêng đầu nhìn
ông một cái, cuối cùng cười cười với Triệu Hoài Chương.
***
Người bên cạnh Thịnh Minh Hoa quả nhiên không tâm thường. Sau khi quản gia
Vương tới, trong ngoài nhà đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa
mỗi tuần lễ bà ấy đêu cho Tử Thời xem: khoản chi tiêu trong gia đình,
tiền điện nước, đi siêu thị mua đồ chi tiết từng chút một, một phân tiền cũng không sai lệch. Đầu tiên Tử Thời chỉ xem cho vui, bà lại dạy cô
cách tính toán, nói cho cô biết dù sau này bất kể sổ sách chi tiêu gì
cũng phải xem mà tính toán, nếu không có bao nhiêu tiền cũng sẽ bị người ta lừa gạt lấy đi hết.
Dì Lục ngoài nhận làm hết việc vặt trong
nhà, tài nấu ăn của bà lại vô cùng tốt, mỗi bữa ăn đều biến đổi đa dạng
làm bốn món mặn, một món canh, cũng thật dụng tâm nấu nướng. Tử Thời gần đây sắc mặt đỏ thắm, hình như cao hơn!
Chú lái xe trầm tĩnh thật thà phúc hậu. Bởi vì Tử Thời căn bản không ra khỏi cửa nên ông nhàn rỗi không có việc gì làm, đành nhận công việc chăm sóc sân vườn, một tháng
trôi qua, Tử Thời phát hiện ở nhà có thêm hai vườn hoa trước và sau!
Điều làm cô cảm thấy cuộc sống này hoàn toàn thay đổi là: Có người mang đến cho cô hộ khẩu cùng thẻ căn cước!
Cô họ Thịnh, Thịnh Tử Thời. (Haizz, chẳng hay gì cả@@ Có ai không thích cô của Thịnh Thừa Quang giống editor không?)
Thịnh,Tử, Thời,… Cô lặp đi lặp lại nói thầm cái tên này, một lần lại một lần
viết lên giấy, như muốn vẽ hết tất cả quá khứ ra, ký tên trên giấy tờ
tất cả đều là ba chữ Thịnh Tử Thời.
Thịnh Tử Thời, giờ đây trong
tên cô có một chữ giống anh như đúc, cô không kìm hãm được vuốt ve chữ
Thịnh này, lực đạo trên đầu ngón tay dịu dàng như đang vuốt ve gương
mặt của anh.
Nguyện vọng trong năm mới của anh đã thành sự thật
rồi nha, Thừa Quang, em cũng muốn nguyện vọng trong năm mới của em trở
thành sự thật. Chỉ tiếc là dù cho các dì kia có đối xử tốt với cô hơn
nữa thì chắc chắn cũng sẽ không cho cô biết tin tức của Thịnh Thừa
Quang, Tử Thời chỉ còn cách hỏi thăm từ Diệp Kỳ Viễn.
Sau này
khi Diệp Kỳ Viễn bị hỏi, sắc mặt trở nên rất khó coi, liếc cô một cái,
cười lạnh nói: “Cậu ta rất tốt, không phải là tốt bình thường!”
Trên mặt Tử Thời lập tức vui sướng như nghe được tin tức tốt, Diệp Kỳ Viễn
nhất thời tức giận không ít: “Cô có thể hay không có chút tiền đồ?”
Bọn họ đứng ở ngoài sân, cách một hàng rào để nói chuyện, Diệp Kỳ Viễn rống to như vậy, trong cửa sổ phòng bếp nhà họ Diệp liền truyền ra tiếng của bà nội Diệp: “Kỳ Viễn, cháu nói chuyện cho cẩn thận, gào cái gì mà
gào?”
Diệp Kỳ Viễn quay đầu lại nói to: “Cháu biết!”
Tử Thời cúi đầu cười, bị anh hung hăng cốc mạnh một cái trên trán, cô che đầu tiếp tục cười.
Diệp Kỳ Viễn hít một hơi thật sâu, tỉnh táo lại một chút, lại nói cho cô
biết: “Thịnh Thừa Quang trở về Thịnh thị, Thịnh thị mở một dạ tiệc hoan
nghênh cậu ta, trong dạ tiệc bạn gái Thịnh Thừa Quang là Tạ Gia Vân,
Tạ Gia Thụ nhậm chức trợ lý đặc biệt của Thịnh Thừa Quang.”
Trở
về chính thức thừa kế sản nghiệp gia tộc, có vị hôn thê xinh đẹp đằm
thắm giúp sức, em vợ làm tay sai đắc lực, thật là đường làm quan rộng mở mà!
Tử Thời cũng nghĩ như vậy, hơn nữa nội tâm cô luôn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
Mặc dù cho tới bây giờ không thể tin được Tạ Gia Thụ cùng Tề Quang, Nhất
Nhất cũng từng nói những lời đó, nhưng cô vẫn như cũ lo lắng mình làm
ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
Không có gì là tốt rồi!
“Người nói một đằng làm một nẻo!” Diệp Kỳ Viễn cắn răng nghiến lợi thấp giọng mắng.
“Ai nói một đằng làm một nẻo?” Tử Thời tò mò hỏi Diệp Kỳ Viễn.
“Khốn kiếp, lật lọng!” Diệp Kỳ Viễn lại rống lên, lần này không đợi bà nội
Diệp gọi anh đã quay đầu lại kêu to: “Biết rồi! Con vào đây!” Sau đó
liền nổi giận đùng đùng chạy vào.
***
Biết được tin Thịnh
Thừa Quang rất tốt, tâm tình của Tử Thời càng thêm vui vẻ, Tề Quang lại
sai người gọi cô tới gặp cậu ấy, cô phải đi rồi.
Ít ngày trước cô vô tình nghe được dì Vương và dì Lục tán gẫu, dì Vương nói Thịnh Minh
Hoa sinh được một bé trai, khỏe mạnh bình an. Tử Thời nghĩ thầm: Chắc
là Tề Quang cũng sẽ nhanh chóng phẫu thuật đi?
Lúc Tử Thời vào
bệnh viện có mang theo trà bưởi mật ong dì Lục tự mình làm, Tề Quang
thấy thế liền huýt gió: “Thật tốt quá! Vừa đúng chỗ anh có bánh
Tiramisu.”
Anh để một miếng trước mặt Tử Thời, hỏi cô: “Em đã nghe câu chuyện về Tiramisu chưa?”
Tử Thời lắc đầu một cái, Tề Quang lại hắng giọng kể chuyện: “Ngày trước,
trong Thế Chiến Thứ II, có một binh lính Italy nhận được mệnh lệnh, sắp
đi ra chiến trường, vợ anh ta ở trong nhà vì anh ta làm tiệc chia tay.
Người vợ muốn trước khi chồng đi làm cho chồng một ít thức ăn, nhưng đồ
vật trong nhà lại lộn xộn, người vợ lòng nóng như lửa đốt không có thời gian cùng tài liệu để nướng ra một chiếc bánh tinh xảo, cô chỉ có thể
đem tất cả những gì có thể ăn được trong nhà ra trộn lẫn. Như bánh bích quy, bánh bao tùy tiện nhào trộn với nhau cùng trứng gà, bột cacao,
bánh bông lan nhỏ, tất cả trộn chung với nhau, làm thành một loại bánh
ngọt, chính là Tiramisu. Mỗi khi binh lính ở chiến trường ăn được
Tiramisu, sẽ nhớ tới người yêu trong nhà, cho nên bánh ngọt này còn được gọi là Nhớ tôi.”
Tề Quang nói xong, ăn một miếng Tiramisu,
híp mắt hưởng thụ, liền nghe âm thanh Tử Thời nói nhỏ: “Thế Chiến Thứ
II… Là lúc nào nhỉ?” @@
Tề Quang thiếu chút nữa phun ra miếng
bánh Tiramisu: “Rảnh rỗi nên đọc sách nhiều hơn! Chỉ biết nói yêu
đương, nhỏ tuổi không lo học cho giỏi.”
“… Hả?” Tử Thời cúi đầu nhìn miếng bánh ngọt màu sô-cô-la tinh sảo kia, bỗng nhỏ giọng nói một
câu: “Loại bánh nhỏ này không thể nào làm thành lương khô chứ? Không
mang được lại cũng chẳng thuận tiện để đựng mà.”
“…” Tề Quang
cố gắng duy trì vẻ mặt “Ta đây hiểu biết nhiều”, “Bởi vì sau rất nhiều
năm có cải thiện cách điều chế nữa… Em mau nếm thử đi, đây là món anh
thích nhất! Ăn thật ngon, do anh Thừa Quang mua từ cửa hàng bánh ngọt mà anh thích nhất về.”
Nhìn cô nghe được tên của anh Thừa Quang thì bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt trợn tròn, Tề Quang nhất thời cảm thấy tìm lại được tự tôn của người anh trai, cười híp mắt nói: “Thật ra thì, đó chẳng qua là câu chuyện truyền thuyết xưa mà thôi, dịch từ tiếng
Italy sang tiếng Trung, Tiramisu có ý là Dẫn tôi đi!”
Tử Thời trừng lớn hai mắt, cúi đầu ăn một miếng nói: “Đúng!”
“Cái gì đúng?” Tề Quang tò mò, “Chẳng lẽ em hiểu tiếng Ý?”
Tử Thời lắc đầu.
Cô không hiểu tiếng Ý, nhưng cô hiểu: Nếu như anh muốn ra chiến trường, em hi vọng anh sẽ “Dẫn em đi” thay vì “Nhớ em”!
Dẫn em đi, hoặc hoàn toàn nhớ em.
Tề Quang không nhìn thấy cô ngẩn người, một mình cậu không có việc gì ăn
ngon lành, thỏa mãn buông cái muỗng xuống, lấy ly trà bưởi mật ong uống
hai hớp, chợt thở dài.
Tử Thời lấy lại tinh thần, vỗ vỗ tay Tề
Quang, dịu dàng an ủi: “Em nghe nói tỉ lệ phẫu thuật cấy ghép tế bào
thành công rất cao.”
“Cái đó cũng có hữu dụng đâu? Kỳ thực cấy
ghép tế bào đối với bệnh của anh có trị tận gốc hiệu quả hay không cũng
còn chưa biết?” Tề Quang bất đắc dĩ khẽ mỉm cười.
Tử Thời cũng
không biết nói thêm cái gì cho tốt, cô cũng không biết cách an ủi. Cô
yên lặng đưa tay phủ lên mu bàn tay của Tề Quang, cậu cười một tiếng,
trở tay cùng cô mười ngón đan cài.
Thịnh Thừa Quang từ chỗ Trầm
Hiên ( thực ra trong bộ “Hoài Niệm” tên Thẩm Hiên) vội vã chạy tới, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy mười ngón tay đan cài này, một màn nhìn nhau ngọt
ngào tình cảm.
Mặc dù đối phương là Tề Quang, anh cũng không kiềm chế được tối sầm mặt lại.
Anh đi thẳng tới, vừa nói vừa đỡ Tề Quang nằm xuống giường, giọng điệu cứng rắn không cho phản kháng nói: “Sẽ phải chuẩn bị phẫu thuật, mấy ngày
gần đây em phải nghỉ ngơi thật tốt, không cho phép xuống giường!”
Tử Thời nhìn thấy anh đi vào không dám ngẩng đầu lên, lúc này vội vàng nói: “Vậy em đi về trước!”
Tề Quang cười phất tay với cô ý bảo chờ, rồi ánh mắt dò xét nhìn Thịnh
Thừa Quang, nói: “Anh, có thể hay không làm phiền anh một chuyến? Đưa em ấy về.”
Vẻ mặt Thịnh Thừa Quang cực kỳ không kiên nhẫn gật đầu
một cái, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua người bên cạnh, Tử Thời lại ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: “Không cần, xe của em đang chờ ở dưới lầu.”
Nói xong cô thật sự xoay người rời đi, bước chân vội vã, như thể sau lưng có cái gì đó đuổi theo sẽ cắn cô vậy!
Trong phòng bệnh, Thịnh Thừa Quang đang sững sờ, sắc mặt không thể dùng được hai chữ “Đặc sắc” để hình dung.
Đến bây giờ Tề Quang nhịn không được, cười to nện vào giường, những uất ức mấy ngày gần đây cũng bị quét sạch!