Đọc truyện Tử Thời – Chương 14
Trầm Hiên căn dặn Tử Thời ở trong bệnh viện nghỉ ngơi một lúc rồi rời đi.
Thịnh Thừa Quang không nói một lời ngồi bên cạnh chờ, nét mặt không chút thay đổi nhìn qua rất tuấn tú, nhưng cũng làm Tử Thời hết sức sợ hãi.
Cô cố gắng nhớ lại mấy ngày nay những lúc anh đối xử tốt với cô, nụ
cười dịu dàng và những cái ôm thân mật, khi cô xác định tồn tại chân
thật, mới lấy can đảm đưa tay chạm vào anh.
Ngón tay nhẹ nhàng
chạm lên cánh tay anh, cách lớp áo khoác, không thể cảm nhận nhiệt độ
cùng tình cảm của anh, Tử Thời thoáng dùng sức, anh quay đầu nhìn lại.
“Có thể đi được rồi?” giọng nói anh bình tĩnh hỏi.
Tử Thời lặng lẽ rút tay về, gật đầu một cái.
Hai người đi ra ngoài, cô y tá đuổi theo từ phía sau, chu đáo đưa cho Thịnh Thừa Quang một túi thuốc, phía trên ghi lời dặn của bác sỹ là thuốc
tránh thai dài hạn, nói rằng đây là bác sỹ Trầm kê đơn, bác sỹ Trầm còn
nói thuốc này không tổn thương thân thể như thuốc tránh thai cấp tốc.
Trầm Hiên này thật đúng là…….Thịnh Thừa Quang có chút tức giận, sau khi
ra ngoài tiện tay ném luôn túi thuốc kia vào thùng rác trước cửa bệnh
viện.
Tử Thời thất thanh khe khẽ “A” một tiếng, Thịnh Thừa Quang đang bực bội, hỏi: “Thế nào?”
Giọng nói anh lạnh lùng, Tử Thời nửa chữ cũng không dám nói, vội vàng lắc đầu tỏ ra không có gì.
“Em không cần phải uống thuốc. Không muốn mang thai thì nói, sau này có thể không làm.” Nói xong anh xoay người đi. Tử Thời đứng tại chỗ nhìn anh
sải bước đi xa, nghĩ rằng không thể đi theo, nhưng mà anh đi tới bên
cạnh xe lại quay đầu lại tìm cô, nhướng mày hỏi: “Còn lo lắng gì nữa?”
**
Trên đường anh phóng rất nhanh, trong dạ dày Tử Thời cảm giác buồn nôn còn
chưa dịu xuống, xe đi tốc độ như vậy cô liền khó chịu, chỉ còn cách che
kín miệng để ngăn mình không nôn ra.
Thịnh Thừa Quang nhìn thoáng qua gương chiếu hậu thấy mặt cô trắng bệch, sau đó cho xe chạy chậm lại, rồi dừng ở ven đường.
Tử Thời vội vàng mở cửa xuống xe, mới vừa ngồi xuống bên đường cô liền nôn.
Buổi sáng cô còn chưa ăn cái gì cả, chỉ nôn ra nước trắng, trước mắt như có
sao bay loạn, thật không dễ chịu. Bên tai nghe được âm thanh mở cửa xe
thật mạnh, sau đó có người ôm lấy cô từ phía sau, giống hệt như lúc sáng sớm để cô dựa vào trong lồng ngực của anh, anh vén tóc cô, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cô.
Tử Thời run rẩy dựa vào lòng anh.
Thịnh
Thừa Quang cầm trên xe xuống một chai nước, giúp cô súc miệng, rồi để
cho cô uống hai ngụm. Đợi cô cảm thấy dễ chịu, anh mới ôm cô trở lại
trên xe.
Lúc anh nghiêng người tới cài dây an toàn , Tử Thời không kiềm chế được, cố lấy can đảm đưa tay ôm anh.
” Thật xin lỗi…..” Trên tóc cô ẩm ướt, dán lên mặt anh, ngay cả trong
âm thanh cũng mang hơi nước, làm trong lòng Thịnh Thừa Quang mềm nhũn.
“Nếu anh không phát hiện ra, có phải em định mỗi lần đều uống thuốc? Em có
biết rằng thuốc đó một năm cũng chỉ được uống hai lần?” Không hiểu vì
sao trong lòng anh không nén được cơn giận , “Em nghĩ cái gì thế? !”
“……Em không biết…..” Tử Thời khóc, “Xin lỗi anh…..”
Nghĩ chắc là cô cũng không biết, thật ra cũng không phải Thịnh Thừa Quang
nổi giận đối với cô. Anh từng nói qua về sau cô liền đi theo anh, những
việc này, căn bản là cô không biết.
Vậy mà cảm thấy áy náy trong lòng.
Thịnh Thừa Quang vuốt đầu tóc trong ngực, giọng nói mềm nhẹ hơn một chút, “Tử Thời, em nói cho anh biết, tại sao phải uống loại thuốc kia? Còn có lúc trước em mua những thứ đó—có phải em không muốn sinh con cho anh, phải
không?
Cô không trả lời, chỉ khóc.
Thịnh Thừa Quang kiên
nhẫn đợi rất lâu, nhưng bị tiếng khóc của cô làm tâm trí rối loạn, rất
muốn gào lên với cô một câu nhưng lại sợ doạ cô, nhịn lâu muốn hộc máu,
mạnh mẽ gỡ tay cô ra, cài xong dây an toàn cho cô, anh vòng ra trước đầu xe rồi lên xe, mặt vẫn âm trầm như trước.
Nhưng khi xe chạy trở lại trên đường, so với bình thường còn chậm chạp hơn rất nhiều.
**
Thịnh Thừa Quang đưa Tử Thời về đến nhà anh, nhưng anh không bước xuống xe.
Tử Thời yên lặng chảy nước mắt, khi anh dừng xe không đợi anh lên tiếng, một mình xuống xe đi lên lầu.
Cô đi lên thu dọn hành lí của mình, lấy tấm thẻ màu đen với chìa khoá anh
đưa cho cô ra, để ở vị trí dễ thấy trên bàn trong phòng khách.
Lúc này chuông cửa bỗng vang lên, cô vừa mừng vừa sợ nhảy dựng lên, nhào ra mở cửa, nhưng ngoài cửa không phải là người vừa đi quay lại, mà là một
người con trai còn trẻ mang theo hộp đồ ăn.
“Tiểu thư, cô khoẻ
chứ,” cậu trai trẻ đó mặc đồng phục khách sạn rất lễ phép khi nói
chuyện: “Đây là Thịnh tiên sinh căn dặn cho khách sạn chúng tôi đưa cháo tới, mong cô hãy dùng khi còn nóng.”
Tử Thời cảm ơn anh ta, lấy
hộp đồ ăn đi vào, cô mở ra nhìn bên trong, tầng thứ nhất là một đĩa
bánh, bánh bao với bánh mì hấp, tầng thứ hai có hai hộp cơm làm bằng
gốm, mở ra nhìn thì thấy có hai loại cháo là cháo thịt nạc và cháo bí
đỏ, vẫn còn nóng hổi, tầng thứ ba là cái khay trong đó có tám ngăn nhỏ,
bên trong mỗi ngăn có một ít thức ăn mỗi loại, nhìn qua rất nhẹ nhàng
thoải mái lại ngon miệng.
Mỗi một hộp Tử Thời đều mở ra, sau đều đóng lại toàn bộ.
Lấy hộp đồ ăn để ở trên bàn bên cạnh tấm thẻ đen và chìa khoá, cô nhìn mấy
thứ này ngẩn người một lúc, bỗng đứng dậy chạy vào phòng ngủ lấy ra một
cái áo sơ mi trắng của anh ở trong tủ ra, lén lút bỏ vào vali hành lý
của mình mang đi.
**
Cô trở về chính nơi ở của mình, thím
đang lau sàn trong phòng khách, lúc Tử Thời đi vào ngẩng đầu nhìn một
cái sau đó…..Tiếp tục lau sàn.Tử Thời nhẹ giọng nói: “Thím, con về rồi
đây.” Sau đó một mình kéo va li hành lý lên lầu.
Trở lại phòng ngủ mười tám năm của mình, đóng cửa phòng, cô mệt mỏi dựa vào sau cửa trượt chân xuống, ngồi trên sàn.
Lấy từ trong va li cái áo sơ mi trắng ra, Tử Thời cầm cái áo nâng trong
lòng bàn tay, run rẩy úp mặt xuống, lúc lâu sau cô khóc lên.
Thịnh Thừa Quang, cô nhẹ giọng gọi tên anh trong lòng, xin lỗi anh.
Xin lỗi anh, em còn chưa làm tốt, làm anh không vui. Nhưng mà, em không có
gì cả, em thật sự không dám……Không dám dùng tất cả đánh cược. Nếu
chỉ một mình em, bất kể như thế nào cũng được, nhưng em không thể kéo
thêm một đứa bé vô tội theo em nữa, em không thể trở thành người mẹ tốt.
Cô im lặng khóc rất lâu, khóc mệt liền ngủ thiếp đi, co người lại trên
thảm phía sau cửa, ôm áo sơ mi trắng của Thịnh Thừa Quang, ngủ rất say.
Lúc Phùng Nhất Nhất gọi điện thoại đến Tử Thời nửa mê nửa tỉnh còn tưởng là một giấc mơ, trong điện thoại âm thanh của Phùng Nhất Nhất vô cùng kích động: “Tử Thời! Tớ đã nói với cậu mà! Ông chủ của chúng ta rất khủng bố ~! Quá khủng bố luôn!
Nghe tiếng bên kia điện thoại một tràng
hoan hô, âm thanh Phùng Nhất Nhất phấn khởi truyền đến: ” Trang wep này
của chúng ta chẳng phải Đại Đại cậu tạo ra sao! Công ty truyện tranh
Thiên thần sẽ phải quỳ gối trước chúng ta !”
“……Sao thế?”
“Chẳng lẽ ông chủ không nói cho cậu biết sao? ! Cậu không biết à? ! Lần này
ông chủ ra nước ngoài đi gặp Mộng Công Hán hợp tác! Mộng Công Hán đó!
Tử Thời! > đã bán bản quyền cho Mộng Công Hán
rồi! Cậu sẽ nổi tiếng đó!”
Tử Thời suy nghĩ một chút, trả lời: “Ừ, tớ biết rồi.”
“Bây giờ cậu ở đâu?” Phùng Nhất Nhất nghe thấy giọng của cô có gì đó không
bình thường, “Ông chủ nói tối nay sẽ mở tiệc ăn mừng đó, lúc nào thì cậu tới đây?”
“……A, tớ biết rồi.” Tử Thời hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói qua loa với Phùng Nhất Nhất mấy câu, rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại cô ngồi dậy, phát hiện ngoài cửa sổ trời đã tối rồi.
Cô ngồi đó ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, so với lúc trở về cảm thấy chóng mặt, cô ngẩng đầu sờ sờ trán mình thấy hơi nóng, vội leo lên trên
giường đi ngủ.
Đắp chăn ngủ đến khi trời tối mịt, đến lúc nửa đêm Tử Thời bị đói làm tỉnh lại, cô suy nghĩ một chút đúng là đã lâu mình
chưa ăn gì.
Cô ngọ ngoạy muốn đứng lên, nhưng vừa cử động liền choáng váng cả người đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nằm xuống.
Muốn đưa tay ấn chuông gọi thím lên, nhưng lần mò rất lâu lại mò thấy điện
thoại di động, cô lấy lại mở khoá, nhưng không biết lúc này có thể gọi
cho ai.
Thịnh Thừa Quang…..Một lần lại một lần cô đọc tên anh.
Đủ để chống đỡ cơn đói.
Có lẽ chỉ cần thành tâm là sẽ được đền đáp, điện thoại di động chợt sáng
lên, sau đó rung lên làm tay cô tê dại, Tử Thời không dám tin mở to hai
mắt, ngón tay run rẩy bấm vào trả lời, thật cẩn thận “Alo?” một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại, âm thanh Thịnh Thừa Quang rất đè nén: “Em đi đâu vậy hả?”
Tử Thời nhìn xung quanh mình, “Em…..Em ở nhà em.”
Anh không lên tiếng, trong điện thoại yên lặng rất lâu, Tử Thời nhẹ giọng gọi anh: “Thịnh Thừa Quang…..”
“Không có việc gì,” lần này anh trả lời, “Đã muộn thế này, ngày mai rồi nói,
thân thể em không thoải mái, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm nữa.”
Anh nói xong hình như có ý muốn gác điện thoại, Tử Thời rất muốn gọi anh lại, nhưng chỉ ngập ngừng nói “Được”.
Lúc này đầu bên kia điện thoại của Thịnh Thừa Quang có người gõ cửa sổ “Cốc cốc cốc”, sau đó Tử Thời nghe được âm thanh của một người đàn ông nói:
“Ngài ổn chứ, tiên sinh, ngài không thể dừng xe chỗ này.”
Âm thanh này có chút quen thuộc, trong lòng cô khẽ động, từ trên giường ngồi dậy, hỏi anh: “Anh ở đâu thế?”
Bên kia anh đang nói ngắn gọn với người đàn ông kia mấy câu, sau đó yên lặng nói: “…..Ngay trước cửa khu chung cư em ở.”
Tử Thời lớn tiếng nói “Chờ em!”, cầm di động nhảy xuống giường chạy ra ngoài.
**
Mùa này lúc đêm khuya rất lạnh, Tử Thời mới từ trên giường xuống mặc phong phanh, từ trong phòng ấm áp chạy một mạch đến cửa chung cư, cả người bị gió thổi lạng lẽo. Thịnh Thừa Quang dừng xe ở bên đường của khu chung
cư, thấy cô chạy như bay từ bên trong ra ngoài anh vội vàng xuống xe,
bước tới, mở cánh tay chặn cô lại.
“Em chạy gì thế!”, Hôm nay anh thật sự là thế nào cũng cảm thấy không đủ muốn nổi nóng với cô, giận dữ bảo cô: “Còn mặc ít như thế! “
Vừa nói anh vừa cởi áo khoác ra bao lên người cô.
Trên áo khoác anh có mùi rượu, chắc là mới từ tiệc ăn mừng trở về nhà phát
hiện không thấy cô, quần áo cũng không kịp thay vội đi tìm cô.
Tử Thời không thấy lạnh một chút nào, cố gắng vươn tay từ trong áo anh ra, giùng giằng muốn ôm anh.
Thịnh Thừa Quang tức giận, động tác thô lỗ đẩy tay cô lại, ôm ngang cô lên hướng xe đi tới.
Lúc này một chiếc xe việt dã cao lớn từ bên ngoài đường lái vào, vừa lúc
chạy qua bên cạnh hai người, đột nhiên phanh gấp dừng lại.
Diệp
Kỳ Viễn hào hứng hạ cửa kính xe xuống khuôn mặt tuấn tú từ từ lộ ra,
cũng không nhìn về phía Tử Thời— “Thịnh Thừa Quang?” Anh kinh ngạc nhìn
người đàn ông bên cạnh xe.
Lại nhìn người lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong ngực hắn, Diệp Kỳ Viễn lập tức nheo mắt lại!