Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại

Chương 29: Nữ chính chết là cái quái quỷ gì


Đọc truyện Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại – Chương 29: Nữ chính chết là cái quái quỷ gì

Nhìn bộ phận không thể nói kia, Lãnh Dạ Thương cầm cái kéo nhỏ trong tay, khuôn mặt khốn khổ nhìn về phía Mạnh Bạch, rất ngây thơ mở miệng hỏi: “Lăng Khả Nhi có cứng không?”

[Hệ thống 233: hì hì.]

Lăng Khả Nhi: “………….”

Mẹ kiếp!

Bà đây cũng không phải là nam, làm sao bà biết bà có cứng hay không, thằng ngốc Lãnh Dạ Thương này.

Không biết uống nhầm thuốc gì, trí thông mình đại khái giảm xuống 2500000 rồi?

Nhưng dưới tình huống này, vẫn im lặng thì hơn, ngộ nhỡ anh ta phát điên lên, thật sự cắt bỏ [bộ phận không nhìn thấy] kia thì phải làm thế nào?—Mặc dù cô không có bộ phận kia.

Nhưng mà hình như đây không phải chuyện gì đáng để khoe.

Vẫn là quên đi.

Quá không thích hợp.

Sao cô lại có thể so sánh với những người này chứ.

Dưới tình huống này, Lăng Khả Nhi chỉ muốn đập đầu.

[Hệ thống ha ha ha: Bởi vì bản thân cô là một bì đậu.]

“……..” Ha ha. Hệ thống ngươi cút đi!

“Phụt!” Mạnh Tử đứng bên cạnh muốn cười, nhưng thời khắc quan trọng vẫn nhịn được “Xin lỗi, loại vấn đề này tôi chưa nghiên cứu tới.”

“…….” Khóe miệng Lăng Khả Nhi co giật nhìn cậu một cái, trên trán xuất hiện ba vạch đen.

Tôi đi! Tại sao lại phải nghiêm túc trả lời anh ta như vậy, mệt quá, bên cạnh đều không có ai là người bình thường!


“Anh trai……Anh trai! Em thật sự là tiểu Thần!” Lãnh Diệc Thành có chút nóng nảy kéo chăn qua, nước mắt không ngừng rơi, cậu vô cùng xấu hổ ôm chặt lấy cơ thể, vừa thẹn vừa cáu “Cho nên đừng có bắt nạt em như vậy! Anh trai căn bản không phải như thế này! Anh trai cơ trí thông minh của em sao lại biến thành bộ dạng này chứ!”

Trong lòng cậu gấp gáp. Anh trai cậu ta huy vũ hùng tráng, làm sao lại…….Ăn nói hàm hồ cơ chứ?

Mạnh Bạch kia quả nhiên không phải người tốt, cậu ta giật dây anh trai, thật sự không biết làm thế nào mà khiến cho anh trai tin tưởng cậu ta như vậy.

Chẳng lẽ ngay cả Lăng Khả Nhi……

Lãnh Diệc Thần cắn môi dưới, không thể tin được nhìn Lăng Khả Nhi, lại cô nhìn chằm chằm Mạnh Bạch, nhất thời cõi lòng tan nát.

Nhưng Lăng Khả Nhi cùng Mạnh Bạch không biết suy nghĩ lúc này của Lãnh Diệc Thần, hai người này chờ xem kịch hay, khẩn trương nhìn chăm chú cây kéo trong tay Lãnh Dạ Thương, chờ đợi tình hình tiến triển của sự việc.

Nghe thấy lời nói của Lãnh Diệc Thần, cơ thể Lãnh Dạ Thương khẽ run rẩy, đầu óc đột nhiên rõ ràng, anh ta sững sờ nhìn Lãnh Diệc Thần, lại nhìn Lăng Khả Nhi cùng Mạnh Bạch, quăng cái kéo trong tay xuống đất, sự tà mị trên khuôn mặt giảm bớt một chút: đúng rồi, sao bộ dáng anh ta lại trở nên thế này? Thân là một tổng giám đốc làm sao sẽ……làm ra loại chuyện……này đây?

[Hệ thống thông báo, thế giới hiện thực khôi phục 1%, trái tim nhỏ cô phải tiếp tục cố gắng….]

A? Tự nhiên sữa chữa phục hồi. Không ngờ đánh bậy đánh bạ, còn có thể thu hoạch ngoài ý muốn?

Lăng Khả Nhi nghe thấy âm thanh nhắc nhở này tâm tình vô cùng tốt, cô ngoắc ngoắc môi, không khỏi bật cười. Kết quả động tác này bị Lãnh Dạ Thương nhìn thấy. Lãnh Dạ Thương nhất thời tức giận, anh ta làm trò cười cho thiên hạ đều là do gian kế của Lăng Khả Nhi.

Lãnh Dạ Thương càng nghĩ càng tức, trí thông minh vừa mới lên cao trong nháy mắt dừng lại, sau đó nhanh chóng giảm xuống.

[Choang! Trí thông minh của tổng giám đốc giảm xuống còn 250.]

[Choang! Trí thông minh của tổng giám đốc giảm xuống còn 250.]

[Choang! Trí thông minh của tổng giám đốc giảm xuống còn 250.]

……

[ Hệ thống báo động! Báo động! Trí thông minh của tổng giám đốc đã đến giới hạn, xin người sử dụng chú ý!]

Nhưng Lăng Khả Nhi còn chưa kịp phản ứng, Lãnh Dạ Thương tức giận từ trên giường nhảy xuống, đi tới trước mặt cô, ánh mắt nhìn Lăng Khả Nhi vô cùng lạnh lùng: “Nói! Cô hãy thành thật khai báo, rốt cuộc là yêu nghiệt từ nơi nào tới?”


Hả?

Lăng Khả Nhi mờ mịt nhìn Lãnh Dạ Thương, lại nhìn Mạnh Bạch đầy khó hiểu, vẻ mặt ngu ngốc chỉ chính mình, cô cảm thấy khó hiểu: “Yêu……Yêu nghiệt? Anh đang nói…..tôi sao?”

“Ngoài cô ra còn có ai!” Lãnh Dạ Thương nhìn cô tức giận nói, lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng. Nếu không phải do người phụ nữ này anh ta sẽ không năm lần bảy lượt làm tổn thương em trai mình. Nghĩ tới đây, anh ta liền hận không thể bóp chết người phụ nữ này!

Nhưng mà xem ra anh ta cũng không phải là đối thủ của yêu nghiệt này, lần trước thiếu chút nữa bị người phụ nữ này đá trúng bi, rồi lại bị tấn công bằng băng vệ sinh, sau đó biến thành…..gâu gâu.

Lần này……

Hay là…..tìm đạo sĩ thu phục cô ta?

Lãnh Dạ Thương âm thầm suy nghĩ, không quên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Lăng Khả Nhi.

Lăng Khả Nhi không biết suy nghĩ lúc này của Lãnh Dạ Thương, nghe thấy lời của anh ta, nhất thời dở khóc dở cười: “Tổng giám đốc anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là một người bình thường, sao có thể là yêu nghiệt chứ!”

“A.” Lãnh Dạ Thương “ha ha” cười lạnh một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng “Tôi tin cô là quỷ.”

Này! Anh không cần COS nữ thần La Tử Thanh!

Lăng Khả Nhi: “……”, cô chỉ là một cô gái bình thường, tự biết nóng lạnh, yêu nghiệt cái gì chứ.

[Hệ thống 233: nhưng cô không có bi.]

[Hệ thống ngươi câm miệng!]

[Hệ thống: không im, cô tới đánh tôi đi tới đánh đi ~]

[……….]

Đem từng ý nghĩ trong đầu phủ quyết sạch, ánh mắt Lãnh Dạ Thương thoáng qua một chút tàn nhẫn, giống như sói nhìn chằm chằm Lăng Khả Nhi: “Mặc dù cơ thể tôi giá hàng tỉ, nhưng mà tôi lại khiêm tốn, nhưng nếu cô khinh thường sự khiêm tốn của tôi thì tôi nhất định phải diệt cả nhà cô!”


Lăng Khả Nhi bị anh ta làm cho cơ thể run rẩy: người này giận đến nỗi thiếu não sao!

Cơ thể của Mạnh Bạch cũng khẽ run rẩy, ánh mắt khốn hoặc nhìn Lãnh Dạ Thương: đây là lời thoại của cậu mới đúng?

Mẹ kiếp, sao lại có cảm giác lời thoại bị cướp? Mất hứng!

“Người đâu, vứt con tiện nữ này xuống phía sau núi cho chó ăn cho tôi!” Lãnh Dạ Thương điên cuồng giơ tay lên, lập tức có một đám hộ vệ măc đồ đen đồng loạt xông lên.

Đợi đã nào……!

Cơ thể Lăng Khả Nhi run rẩy: không phải cô là nữ chính sao? Tại sao có thể để cô cho chó ăn! A này! Tổng giám đốc anh tỉnh táo một chút.

[“Ngươi nói cái gì? Khả Nhi cô ấy……” Lãnh Dạ Thương bỗng nhiên đứng dậy, nện một đấm vào trên mặt bàn, trừng mắt nhìn người trước mặt. Tài liệu trên bàn làm việc nhất thời rơi đầy trên mặt đất.

“Vâng, tổng giám đốc, xin nén bi thương, cô Khả Nhi gặp tai nạn máy bay đã……”

Lãnh Dạ Thương lảo đảo lui về phía sau một bước, ôm chặt trái tim đau nhói.

“Khả Nhi, tại sao……Em là đang trách anh sao?”

Lãnh Dạ Thương nhìn lên trần nhà, cảm thấy lòng mình thật đau, đau muốn chết, nếu như…..Nếu như từ nhỏ không có cách nào ở chung, như vậy chỉ có thể…..gặp nhau dưới hoàng tuyền.]

Đợi chút tình hình này là thế nào?

Nếu như cô chết vậy người đứng ở đây là ai? Còn có chuyện ném cô ra sau núi là thế nào? Tại sao tổng giám đốc trở nên tàn khốc như vậy?

Lăng Khả Nhi cảm giác mình có thể cứu được, khuôn mặt lộ vẻ khổ sở nhìn Lãnh Dạ Thương: “Anh ngàn vạn lần đừng khóc trước mộ tôi, tôi sợ anh phải chịu dơ bẩn.” Lăng Khả Nhi nói xong những lời này liền cảm thấy bản thân thật bất lực, xong đời xong đời, thiểu não quả nhiên dễ lây lan!

Không đúng! Hiện tại không nên nói cái này!

“Tổng giám đốc! Cầu xin anh đừng ném tôi ra sau núi!” Lăng Khả Nhi lập tức thay đổi nét mặt, chỉ còn thiếu nước ôm đùi anh ta.

“Không cần, xin anh, anh trai” Lãnh Diệc Thần vừa nghe liền luống cuống, nước mắt lăn xuống, khổ sở cầu xin “Anh trai, đừng ném Khả Nhi ra sau núi! Đừng ném Khả Nhi ra sau núi!”

“Em quan tâm tới cô ta làm gì?” Lãnh Dạ Thương hừ lạnh một tiếng, rũ mắt nhìn Lãnh Diệc Thần đang khóc “Cô ta là một yêu nữ, sớm muộn cũng sẽ hại em và em dâu, cho nên anh cũng là vì dân trừ hại.”

Mặc dù trong lòng anh ta rất đau, nhưng vì tất cả……Anh ta cũng chỉ có thể nén đau.


Tất cả vì hạnh phúc của em trai!

Lãnh Diệc Thần cắn môi dưới, ôm chặt lấy ngực, chảy nước mắt: “Anh trai……”

Không có Khả Nhi, cậu cũng sẽ chết!

“Không cần nói nữa!” Lãnh Dạ Thương vung tay, cắn răng quả quyết: “Người đâu! Ném người phụ nữ này ra sau núi cho tôi!”

Lãnh Dạ Thương nói được làm được, vì vậy Lăng Khả Nhi thật sự bị ném ra phía sau núi.

Lăng Khả Nhi: còn có thể yêu nữa sao? Thật là loại ngôn tình chó má? Thì ra cô là vật hy sinh?

Mà Mạnh Bạch mắt lạnh nhìn nhau, không có ý muốn trợ giúp, cô cũng không trông cậy vào cậu ta, thật mệt mỏi.

Quả nhiên vẫn là Mạnh Bạch trong sáng đáng yêu hơn.

Dãy núi phía sau nhà họ Lãnh là một rừng rậm nguyên thủy, cô cũng không hoảng loạn, bình tĩnh tìm một chỗ trống, mua than đá và hoopk quẹt trong cửa hàng của hệ thống, còn có một chút đồ nướng tăng thêm thể lực, cuối cùng Lăng Khả Nhi còn rút trúng một Simmons, ngày trôi qua càng thêm thoải mái.

Sau khi ăn uống no đủ, Lăng Khả Nhi ngáp một cái, kéo chăn lên ngủ, vì tránh để cho muỗi quấy rầy, cô còn cố ý chuẩn bị màn, không cố Mạnh Bạch cũng không có tổng giám đốc, Lăng Khả Nhi cảm giác mình rất hạnh phúc.

Nếu không……Cô ở chỗ này cho xong?

Nhưng lúc cô đang ngủ mơ màng, có đồ vật gì đó đang không ngừng kéo áo Lăng Khả Nhi, cô lầm bầm trở mình một cái, vật kia nhất quyết không tha kéo áo cô, trong đầu truyền đến tiếng còi báo động, cô phiền não nhíu mày.

Đột nhiên bụng dưới truyền đến một hồi đau nhói, Lăng Khả Nhi chậm rãi mở mắt, khó khăn bò dậy. Đột nhiên, nhìn thấy gì đó.

A? Đây là……

Lăng Khả Nhi dùng sức dụi mắt, trước mắt hiện rõ một khuôn mặt, thì ra là một đứa bé, vẫn còn may không phải là thú dữ.

Lăng Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm, lậy người đổi tư thế khác chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng mà…….

!!!!!!!!!!!!!!!!!

“Mẹ kiếp con nít ở đâu ra!!!”

Đầu tiên Lăng Khả Nhi hóa đóa, sau đó……sụp đổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.