Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 41: Gặp lại
“Tiểu Khanh Khanh rốt cuộc cô đi đâu vậy a, ta nhớ người lắm á” Thương Liên nũng nịu kéo tay Lam Khanh Khanh.
Lam Khanh Khanh ghét bỏ hất tay cô ra chau mày “ta thấy Dạ Nguyệt nên cho cô là chưởng quản nhà kịch hát, rất hợp”. Thương Liên tròn mắt cười hì hì “thật sao?”, “ừ, cô diễn xuất rất khá” nàng gật gù. Thương Liên dẩu môi ai oán nhìn người nào đó tựa tiếu phi tiếu thưởng trà “Lam Khanh Khanh chết tiệt nhà cô, ngươi đi mà không nói lời nào làm ta lo chết đi được giờ quay lại thì ghẹo, hừ không chơi với ngươi”
Cô đưa mắt nhìn Bạch Nhi nở nụ cười rạng rỡ “nhô tiểu tỷ tỷ này là ai? Thật tuấn tú nha”, Lam Khanh Khanh phì cười “tuấn tú á? Chậc ta phải bảo người dạy lại cho ngươi học nhá”
Cô bĩu môi trừng nàng một cái chạy lại kéo tay Bạch Nhi “tiểu tỷ tỷ là sao lại quen Khanh Khanh vậy?”, chưa kịp để Bạch Nhi trả lời nàng đã lên tiếng “cô ấy không có võ công”. Thương Liên kinh ngạc nhìn trái rồi lại nhìn phải nhìn trên rồi lại nhìn dưới đáng giá Bạch Nhi, cô ngu ngơ nhìn Lam Khanh Khanh “ta có nghe nhầm không vậy?”.
Lam Khanh Khanh cười nhạt “bên cạnh ta không có người vô dụng, người ta chọn ắt có chỗ để dùng”, Thương Liên nheo mắt nhìn Bạch Nhi một lần nữa nói nhỏ “cô gặp Khanh Khanh như thế nào?”
“Ta là cung nữ quét tước cùng cô ấy nha” Bạch Nhi ngây ngô trả lời, cô đưa tai xoa xoa lỗi tai “cô vừa nói gì ấy nhỉ?”. Bạch Nhi tuy khó hiểu như cũng vẫn nói lại “ta và cô ấy là cung nữa quét tước ở ngự thư phòng”
Thương Liên cảm thấy chân mình lảo đảo, cô trừng mắt về phía Lam Khanh Khanh “má ơi thì ra cô mất tích bấy lâu là đi quét tước cho người ta sao? Hay là đương gia Dạ Nguyệt nhàm chán quá cô muốn vào cung thử đây? Huhu vào cung thì thôi sao còn làm cung nữ nữa a? Lam Khanh Khanh là đây á? Thảo nào mấy vị kia nhìn thấy người thì không tin người là thập nhị tiểu thư…”
“Đủ chưa?” “chưa nha, người…” nói nữa chừng bỗng Thương Liên im bặt, cô ngửi thấy có mùi nguy hiểm nha, kẻ ngu mới nói tiếp. Lam Khanh Khanh đằng đằng sát khí “ta làm sao?”, “không, không có nha” kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Muội làm cung nữ tốt nhỉ?” Mộ Dung Xuất mở cửa đi vào tặc lưỡi nhìn Lam Khanh Khanh từ trên xuống đưa tay vuốt vuốt cằm “uầy hình như béo lên chút ít”. Lâm Bích Tần vỗ vai hắn một cái “huynh lại ngứa ngáy à, muội muội trong cung chắc không có bao cát nhỉ?”.
“Xì tiểu muội yêu dấu, muội nỡ đánh ca sao” hắn làm vẻ mặt ai oán, nàng như nghĩ nghĩ cái gì nghiên đầy nháy mắt với hắn “tam ca, muội đang luyện bạo vũ châm, hay…muội mượn bờ môi quyến rũ của huynh tập nhá”. Mô Dung Xuất đưa tay bịt miệng trừng nàng “muội sao luôn bắt nạt ca nhỉ?”, “vậy huynh quản mồn miệng của huynh đi”
“Thập nhị muội, xem ra đã lâu không gặp tâm trạng muội rất tốt” Lam Khanh Khanh ngoảnh đầu quay ra cửa nhìn, một nam tử đứng đó khí chất bất phàm, rất tuấn tú nha, có chút quen mắt. Thập nhị muội? Người của Dạ Nguyệt a, ai nhỉ? Nàng chau mày.
“Xem ra muội quên ta rồi, nha muội nhẫn tâm thật” nam tử đó mở miệng nói cũng đi về phía này kéo ghế ngồi xuống. “Ta nếu không nhầm, huynh là con hồ ly Bạch Mặc Thương đó a” Mộ Dung Xuất phì cười nói nhỏ nhưng lại khiếm mọi người có mặt đều nghe rõ “Khanh Khanh, nhị ca ghét nhất người ta gọi là hồ ly nha”
“Ồ thì ra muội đoán đúng, nhị ca? Bạch ca? Thương ca? Mặc Thương ca? Nha ta vẫn thấy hồ ly thuận miệng hơn”, Bạch Mặc Thương cười đúng hiệu hồ ly “thập nhị muội thật khác với lần đầu ta gặp nha”. Lam Khanh Khanh chống cằm nhìn Bạch Mặc Thương, nàng cứ nghĩ phía sau hắn mọc lên chín cái đuôi không khỏi cong môi “hồ ly hay mà”.
Mộ Dung Xuất chớp chớp mắt nhìn Lam Khanh Khanh lại nhìn Bạch Mặc Thương há hốc mồn “Khanh Khanh, muội vừa cười đấy sao?”. Lam Khanh Khanh giật mình quay đầu lại nhìn Mộ Dung Xuất, Lâm Bích Tần cười tươi nắm vai nàng “xem ra chuyến này của muội có ích rồi”
“Chẳng lẽ là muội gặp nam nhân khiến muội buông bỏ sự lạnh lùng trước đây rồi” nàng lườm hắn một cái nằm nhoài ra bàn ngao ngán lắc đầu “nam nhân trong lòng thì không có chỉ gặp một nam nhân vô sỉ thôi”
“Quả thật là nam nhân?” Mộ Dung Xuất tò mò “rốt cuộc là tên nào lợi hại khiến muội thay đổi a”. “Một nam nhân vô sỉ mưu mô, một cẩu hoàng đế thích đánh người, một đám vương gia thích hóng chuyện kèm theo một bầy chuột chán sống và một đám nghĩa ca phúc hắc, huynh nói xem?”
Ba huynh đệ nhà Dạ Nguyệt há hốc mồn, Mộ Dung Xuất đưa tay lên đếm “một, hai…bảy…mười lăm… Chậc Khanh Khanh muội mất tích tròn một tháng mười hai ngày nha, tam ca đây thật hiếu kì rốt cuộc muội đã làm gì trong thời gian đó”
Lam Khanh Khanh chau mày “không thích, rốt cuộc các huynh gọi ta đến làm gì?”, Lâm Bích Tần nhúng nhúng vai “ta có vài món đồ rất hay muốn tặng muội”.
Hắn lấy từ bên hông ra một thanh chủy thủ được nạm ngọc màu lam để trước mặt nàng “muội thấy sao? Đại ca đã gọi người rèn vũ khí tốt nhất trong trang rèn cho muội đó”
Lam Khanh Khanh nhếch môi “được đấy”. “Đây là ti tầm ti được dệt ra sợi mỏng nhất trong sơn cốc Băng Lạc” Bạch Mặc Thương đặt một hộp gấm trước mặt nàng, bên trong là ti tầm ti thuộc hệ băng.
Mộ Dung Xuất kịt mũi “các người tầm thường thật” hắn lấy ra một vòng ngọc màu lục đặt lên tay nàng ngay lập tức một thanh kiếm màu lục hiện ra, đui kiếm còn gắn ngọc bích hình giọt sương.
“Thế nào?” Lam Khanh Khanh nhìn thanh kiếm trên tay, đây là thanh kiếm tốt nha bất quá không bằng Khổng Y kiếm. “Đây là Thủy Nhu kiếm, lưỡi kiếm sắc bén, đường kiếm mềm mại, gọi là ôn nhu như nước, mấy cái này sao sánh…”
“Đấu lại Khổng Y kiếm không?” Lam Khanh Khanh bỗng dưng nói khiến hắn ngẩn ra, “thập nhị muội a Khổng Y kiếm là danh kiếm trong tứ đại danh kiếm nha, Thủy Nhu sao sánh bằng”
Nàng cười nhẹ ném Thủy Nhu kiếm cho Bạch Nhi “Bạch Nhi cô sử dụng thanh này đi, ta sẽ dạy ngươi cách dùng kiếm sau”
Nàng nhìn Mộ Dung Xuất cười cười “nếu đã vậy ta vẫn nên dùng Khổng Y kiếm”