Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 228: Ngoại Truyện 2. Phong Nguyệt Vô Thần
Ta là Vô Ưu, họ Phi Yến.
Ta sinh ra ở Xích Hà cung, mẫu thân là Phi Yến Nguyệt Tâm.
Ta không biết phụ thân ta là ai. Mẫu thân ta không bao giời nói về ông ấy, bà nói ông ấy đã chết rồi.
Ta lớn lên ở Xích Hà cung, từ nhỏ đã bái cung chủ đương nhiệm Xích Ngạo Thiên làm sư phụ, nhận sự chỉ dạy của ông ấy.
Khi còn nhỏ, ta cảm thấy Xích Ngạo Thiên rất tốt, ít ra ông ta đối xử với mẹ con ta rất tốt. Đôi khi ta nhìn thấy ánh mắt ông ta nhìn mẫu thân rất kì quái, nhưng khi đó ta không hiểu rốt cuộc là có ý gì. Ông ta chưa hề để mẫu thân ta chịu khổ.
Khi lớn lên một chút, khi ta bắt đầu hiểu chuyện ta được đưa đến nơi tập luyện chung của môn hạ trong Xích Hà Cung. Ta biết được, trước ta còn có hai vị sư huynh và một vị sư tỷ. Và cũng từ khi đó ta biết được nhưng lời đồn về ta và mẫu thân trong Xích Hà cung.
Họ nói mẹ ta là hồ ly tinh, vì mẹ ta mà Xích Ngạo Thiên mới ruồng bỏ cung chủ phu nhân để rồi phu nhân gặp nạn, mạng không giữ được.
Ta đã đánh tên ấy, tên đã nói mẹ ta là hồ ly tinh.
Cuối cùng ta bị Xích Ngạo Thiên phạt, quỳ suốt một đêm ngoài trời lạnh.
Đêm ấy, mẹ ta đến ngồi bên cạnh ta. Bà ấy không nói gì, chỉ yên lặng ngồi đó cùng ta quỳ suốt đêm.
Khi đó ta rất tức giận, càng thêm khó hiểu. Ta nhớ đêm ấy ta đã khóc nháo chấp vấn mẹ ta về điều ấy.
Mẫu thân chỉ im lặng nghe sự chấp vấn của ta. Bà chỉ nói một câu, tất cả là lỗi của bà!
Từ ngày đó, người trong Xích Hà cung tẩy chay ta, ta lại càng không thích ở chung với bọn họ. Cuối cùng trong Xích Hà cung lớn như vậy chỉ mình ta độc lai độc vãn.
Năm ta chín tuổi, Xích Ngạo Thiên đem về một đứa bé và nhận nó làm đồ đệ. Đứa bé kia chính là Hắc Kết.
Năm mười hai tuổi, Xích Ngạo Thiên bắt đầu phái ta ra ngoài làm nhiệm vụ. Kể từ khi đó ta bắt đầu cảm thấy Xích Ngạo Thiên thay đổi.
Mỗi khi nhiệm vụ của ta thất bại ta sẽ bị phạt, hơn nữa còn liên lụy đến mẫu thân ta. Ta biết, ta càng cố gắng hơn nhưng chỉ cần sảy ra sai xót nhỉ dù không đáng kể ta cũng phải nhận phạt thật nặng.
Xích Ngạo Thiên nói, ông ấy muốn ta trở thành người mạnh nhất, không có chút sai xót nào.
Năm ta mười lăm tuổi, Xích Ngạo Thiên đem về một đứa con rơi, đứa bé kia chính là Xích Dụ Yên.
Xích Dụ Yên rất có thành kiến với ta. Có lẽ cô bé cũng nghĩ vì mẹ con ta nên cô ấy mới không được Xích Ngạo Thiên sủng ái.
Thái độ của Xích Ngạo Thiên đối với ta càng ngày càng nghiêm khắc, đôi khi ta trong vẻ nghiêm khắc khi còn lộ ra chút tâm tư vặn vẹo.
Ta không biết là vì sao, nhưng ta nhận ra ông ấy chỉ đối với ta như vậy.
Hai sư huynh trước của ta rất tự do, Xích Ngạo Thiên không bao giờ ép buộc họ nhưng ta lại không hề có tự do gì đó, mọi hành động của ta đều dưới sự giám sát của ông ta.
Càng ngày Xích Ngạo Thiên càng quá đáng. Ông ta xem ta như một con rối để ông ta điều khiển, hơn thế ông ta còn xem ta là dụng cụ để phát tiết.
Ông ta ra tay rất nặng nhưng sau mỗi trận đòn roi thì ông ta lại đưa sang thuốc trị thương tốt nhất.
Ta bị ông ta ngăn cấm gặp mẫu thân, hầu như mấy tháng liền ta không gặp mẫu thân một lần.
Có một lần ta ra ngoài làm nhiệm vụ nhặt được một nữ tử.
Có lẽ nữ tử kia bị người khác truy sát, lúc ta gặp được nàng ấy đang bị thương rất nặng.
Ta không biết vì sao lại sinh lòng thánh mẫu mà cứu nàng ta.
Khi nàng ta tỉnh lại kể cho ta tình trạng hiện tại của bản thân, nàng ta muốn đi theo ta làm thuộc hạ.
Lúc ấy quả thật ta cần một người đi chung để làm nhiệm vụ, võ công của nàng ta không tồi ta liền đồng ý.
Nàng ta nói bản thân tên là Liễu An Nhiên.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta đưa nàng ta trở về Xích Hà cung.
Khi Xích Ngạo Thiên nhìn thấy Liễu An Nhiên rõ ràng rất không hài lòng, nhưng ông ta không đuổi nàng ta đi mà giữ lại, để nàng ta bên cạnh ta.
Từ hôm đó ông ta đối với ta càng ngày không không hài lòng, trừng phạt đủ kiểu đối với ta.
Ta luôn thắc mắc, vì sao trước kia ông ta yêu thích ta như vậy nhưng hiện giờ lại hận không thể giết chết ta?!
Có lần, Xích Ngạo Thiên rời đi một thời gian. Khoảng thời gian đó chính là khoảng bình yên nhất mấy năm nay ta từng có. Ta có thể tự do đi thăm mẫu thân ta, có thể làm mọi thứ mà không bị ai khống chế.
Khoảng thời gian đó ta và mấy vị sư huynh sư tỷ thường cùng nhau tụ tập vui đùa… Cũng chỉ có họ vui đùa với nhau.
Bọn họ dường như không để ý đến lời đồn bên ngoài, không ai gây khó dễ cho ta cũng không bắt nạt ta.
Chỉ có đại sư huynh Vương Quân luôn khiến ta không thoải mái, hắn không biết vô tình hay cố ý mà luôn chú ý đến Liễu An Nhiên. Ta còn cho rằng hắn thích nàng ấy.
Nhưng không, ta nghe chính miệng hắn nói hắn thích một cô nương khác, là loại yêu thích tận đáy lòng.
Bọn ta đều rất tò mò cô nương kia, hỏi hắn về cô nương ấy rất nhiều.
Ta vẫn còn nhớ khi ấy hắn nói:
Nàng tên là Lam Khanh Khanh, là nữ tử xinh đẹp nhất trong lòng hắn. Nàng từng sánh vai cùng hắn vào sinh ra tử. Nàng và hắn từng có một đoạn thời gian tuyệt vời. Nhưng chỉ vì một quyết định sai lầm của hắn mà đẩy nàng đi xa mãi mãi. Hắn đang đợi nàng, đợi nàng trở lại.
Khi đó ta và nhị sư huynh Doãn Chính Uyên không tin điều đó, bởi vì hắn từng nói đã tìm kiếm nàng từ kiếp trước đến kiếp này. Ta không tin, làm gì có tình yêu truyền kiếp chứ.
Ta cũng rất thắc mắc, vì sao rất nhiều năm rồi mà Vương Quân vẫn luôn mang một bộ dạng hai mươi mấy tuổi như vậy. Có người nói hắn tu tiên.
Đời trước của Xích Hà cung cũng tu tiên nên việc đó không quá kì lạ.
Khi đó, hầu như mọi người đều biết cô nương tên Lam Khanh Khanh là tình nhân nhỏ bé của Vương Quân.
Lúc đó ta cũng cảm thấy Liễu An Nhiên là lạ, nàng ta dường như rất sợ Vương Quân. Khi nghe đến chuyện tình của Vương Quân biểu cảm của nàng ta rất kì quái.
Khoảng thời gian vui vẻ đó duy trì không bao lâu, Xích Ngạo Thiên trở về, mọi chuyện bắt đầu vận hành bằng sự khống chế của ông ta.
Khi ông ta trở về, thái độ của ông ta đối với ta càng rõ ràng hơn. Trước đây còn che dấu bởi khuôn mặt giả tạo, hiện tại đã trực tiếp lộ ra.
Nhưng thứ ta tương đối thích, những thứ ta quan tâm, những thứ ta nhìn lâu hơn một chút ngày hôm sau liền biết mất. Kể cả đồ vật hay con người, ta chỉ có thể nhìn thấy một lần duy nhất sau đó biến mất như chưa hề tồn tại.
Những thứ xung quanh ta dần dần bị loại bỏ, cuộc sống của ta bị bó gọn thành một không gian nhỏ hẹp, nhìn qua là có thể thấu.
Mẫu thân của ta bị Xích Ngạo Thiên âm thầm đưa đi, kể cả Liễu An Nhiên bên cạnh ta cũng phải chịu không ít khổ sở.
Những thứ ta quan tâm từng chút từng chút bị gạt bỏ.
Năm đó ta có một nhiệm vụ đến Thiên Khanh, người duy nhất đi cùng ta là Liễu An Nhiên.
Lần đó, Liễu An Nhiên vì cứu ta mà bị phế hết một thân võ công, mạng cũng dạo quanh một vòng quỷ môn quan trở lại.
Ta cứ nghĩ chuyện đó là ngoài ý muốn, nhưng không ngờ người đứng phía sau đó là Xích Ngạo Thiên.
Ông ta phái Vương Quân đến phá hoại nhiệm vụ, mục đích duy nhất là phế đi Liễu An Nhiên, người duy nhất thân cận bên cạnh ta.
Liễu An Nhiên tuy được cứu sống như rất yếu ớt, như bị ai lấy đi mất hồn phách, cứ thẩn thờ ra. Nàng ta nhớ rõ mọi chuyện, nhưng cơ thể yếu đến mức ra gió liền có thể bị bẻ gãy.
Có một hôm ta bắt gặp Liễu An Nhiên đi tìm Vương Quân, dường như hai người tranh cãi cái gì đó, Liễu An Nhiên trở về liền muốn rời đi.
Ta theo ý nàng ta, đưa nàng ta đến gặp một vị thần y trước kia ta từng có duyên gặp gỡ nhờ chăm sóc.
Sau khi Liễu An Nhiên đi, Xích Hà cung rối loạn cả lên.
Vương Quân cùng Xích Ngạo Thiên sảy ra xung đột, cuối cùng Vương Quân rời bỏ sư môn. Tiếp đó không bao lâu Doãn Chính Uyên cùng cắt đứt quan hệ với Xích Hà Cung, trở về lên ngôi Tây Hạ đế.
Tranh thủ lúc Xích Hà cung rối, ta tìm cho bản thân một lối thoát. Khi đó ta gặp và thu phục được bốn hộ vệ Thiên, Vân, Huyền, Hủy.
Ta thừa cơ hội cứu mẫu thân ra, đánh đến đại điện Xích Hà cung, ép Xích Ngạo Thiên giải trừ quan hệ sư đồ giữa hai người.
Ta thành công đưa mẫu thân rời khỏi Xích Hà cung.
Mẫu thân ta đưa ta về một nới gọi là Dạ Nguyệt Sơn Trang. Khi đó ta mới biết được thân phận của bản thân.
Mẫu thân ta là ám vệ hoàng cung dưới quyền quản lí của hoàng thượng đương thời. Ta là kết quả của tình một đêm giữa mẫu thân và hoàng thượng.
Mẫu thân ta sợ chuyện bại lộ, ta sẽ bị hoàng thượng ép phá bỏ mà cùng tỷ tỷ bỏ chạy. Không còn đường bà mới đến nhờ vả Xích Ngạo Thiên-một nam nhân trước đây từng yêu thích bà để rồi nhận mọi sự sỉ nhục.
Tận đến lúc đó ta mới biết được nguyên do vì sao mấy năm nay Xích Ngạo Thiên luôn đối xử mâu thẫn với ta như vậy.
Ông ta yêu mẫu thân ta nhưng mãi mãi không có được trái tim lẫn thể xác của bà. Biết mẫu thân ta yêu thích hoàng thượng nên nảy sinh ra căm hận.
Ta là kết tinh tình yêu giữa phụ thân là mẫu thân.
Ông ta hận không thể biến ta thành con trai của ông, vừa thương vừa ghét, mâu thuẫn lẫn nhau.
Cuối cùng người bị giày vò cũng chỉ là ta!
Hoàng thượng đương thời biết tin lập tức phái người đưa mẹ con ta vào cung, phong tước, phong vương.
Năm đó cũng vì hiểu lầm nên mới sảy ra cơ sự này.
Nếu năm đó mẫu thân biết hoàng thượng cũng thích bà thì có lẽ bà đã không sợ hãi chuyện bà mang thai bị bại lộ mà chạy trốn.
Sau khi đại loạn qua không lâu, tân hoàng lúc này chính là đại hoàng tử Phong Nguyệt Phủ Hàn lên ngôi thì hoàng thượng mang theo mẫu thân ta đi chu du thiên hạ. Từ đó bạt vô âm tín, sống chết chẳng rõ.
Từ khi trở lại kinh thành, ta luôn giấu diếm thực lực của bản thân. Ta cảm thấy chuyện trước mắt quá huyền ảo, cuộc sống bình thản trôi đi quá xa lạ khiến ta thường nghĩ rằng bản thân chỉ đang mơ mộng. Ta luôn ra vẻ là một vương gia vô dụng, một vương gia ăn chơi trác tán sợ phiền phức.
Cho đến một ngày ta gặp được một nữ tử, nữ tử kia gọi là Lam Khanh Khanh.
Ta không biết có phải là Lam Khanh Khanh trong miệng Vương Quân hay không.
Ta từng chọc ghẹo nàng, từ thử thực lực nàng.
Cuối cùng vô thức rơi vào bể tình với nàng.
Ta biết có lẽ bản thân không thể bảo vệ tốt nàng nhưng ta không nỡ buông tay, cuối cùng tạo ra thương tổn cho nàng.
Đến khi mất đi mới biết hối hận.
Ta gặp lại nàng, khi đó nàng đã quên ta.
Ta tự nhủ lần này nhất định sẽ không buông tay.
Bằng cách nào đó giữ lấy nàng ở bên, bảo vệ nàng, dành cho nàng những điều tốt nhất trên trần đời này.
–Phong Nguyệt Vô Thần.