Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 220: Đột nhập doanh trại quân địch


Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 220: Đột nhập doanh trại quân địch

Doanh trại quân Phong Quốc.

Bốn cái bóng đang nhanh chóng lướt qua với tốc độ không kịp trở tay thành công hạ gục mấy binh sĩ tuần tra phát hiện họ.

Bốn người nấp sau một đống rơm, Phong Nguyệt Vô Thần thấp giọng phân phó “Huyền, Vân, hai người đến tiếp cận lương thảo. Ta và Khanh Khanh đến nơi tập huấn binh lính và tù giam.”

Vân và Huyền gật đầu, hai người nhanh chóng lách mình rời đi. Ngay sau đó Phong Nguyệt Vô Thần và Khanh Khanh cũng âm thầm đi đến nơi tập dượt binh sĩ của địch.

Lúc Khanh Khanh ra đề nghị đột nhập doanh trại quân Phong Quốc thăm dò địch bình thản như đang hỏi hôm nay ăn món gì. Phong Nguyệt Vô Thần còn lầm tưởng bản thân nghe nhầm, nhưng mà hắn ở đây chứng thực rằng hắn không nghe nhầm một chút nào.

Nói đột nhập thăm dò thực lực địch chính là thăm dò.

Hai người đi qua nơi tập dượt binh sĩ một hồi. Hiện tại đang là nửa đêm, ngoài binh lính tuần tra vòng trong vòng ngoài doanh trại ra thì không có nhiều binh sĩ thức đến đây tập luyện. Ở trên võ đài cũng chỉ loáng thoáng mấy mươi người.

Phong Nguyệt Vô Thần và nàng kiểm tra xung quanh một lượt, không nhìn thấy bất cứ một binh sĩ bất tử nào mới lặng lẽ rút lui đi đến một nhà giam nhỏ phía sau.

Trong trận chiến lần trước khi Vương Quân phá tan kết giới của Phong Quốc bên họ thiệt hại cũng không hề nhỏ, dường như quân bài phía sau lại bị thương nên tiếp đó họ không làm thêm hành động quá khích gì nữa mà ngược lại lui binh đến ranh giới của Phong Quốc, đóng binh tại một thành nhỏ giáp biên.

Khanh Khanh rất hoài nghi quân cờ bí mật kia của Phong Quốc là một nữ tử chân yếu tay mềm…

Thành trì họ đóng quân không hẳn là một vị trí tốt, có thể công có thể thủ, cũng chỉ là một thành nhỏ giáp biên không phải là thành trì chủ chốt của biên giới.

Nhưng nàng rất hiếu kì vì sao một tòa thành nhỏ như vậy lại có riêng hẳn một cái nhà giam quy mô lớn từ trên mặt đến dưới lòng đất không dưới trăm phòng giam.


Nghi vấn tòa thành này là nơi giam giữ toàn tội phạm của Phong Quốc.

Binh lính canh giữ ở đây nhiều hơn ở nhưng nơi khác một chút, tầng tầng lớp lớp từ trong ra ngoài, xung quan còn thỉnh thoảng có binh sĩ đi tuần.

Cứ cách một canh giờ binh lính canh giữ lại đổi một vòng, cách năm phút đoàn binh lính tuần tra đều sẽ đổi đợt một lần.

Hai người canh lúc đổi ca cạn giữ trong nhà lao, thay y phục của hai tên binh sĩ bị đánh ngất lúc trước vào ngang nhiên đi về phía nhà lao.

“Đứng lại.”

“Hai người làm gì? Trông rất lại mặt.”

Phong Nguyệt Vô Thần bình thản “Thay ca.”

Binh sĩ kia nheo nheo mắt nhìn hai người rất có ý tứ sẽ không bỏ qua.

Một đồng bạn của hắn kéo hắn lại lắc đầu “Chẳng phải ở kinh thành vừa phái đến một đoàn binh sao, có người lạ mặt cũng không phải không đúng.”

Binh sĩ lúc trước bán tính bán nghi bị đồng bạn lôi kéo cuối cùng cũng bỏ qua.

Phong Nguyệt Vô Thần và Khanh Khanh qua được một ải, hai người trực tiếp đi vào trong nhà giam canh giữ.

Tầng đầu tiên cũng là tầng trên mặt đất của nhà giam có mười mấy phòng giam lớn. Bên trong chỉ có lẻ tẻ vài người bị giam, nhìn có chút u ám vắnh vẻ.


Tầng đầu tiên có hết thảy mười người canh gác. Binh sĩ canh gác cũng chỉ có bên ngoài, tầng đầu tiên và tầng thứ hai thay phiên canh gác.

Nhà giam gồm hết thảy năm tầng.

Phong Nguyệt Vô Thần và Khanh Khanh một đường đánh ngất binh sĩ canh gác, đi xuống bên dưới.

Tầng thứ hai và thứ ba đều là những binh sĩ Phong Nguyệt bị bắt nhốt trong những trận chiến trước. Hai người lấy được chìa khóa trên người cai ngục ném cho bọn họ, xuống tầm dưới.

Tầng thứ tư ít người hơn hẳn, đa phần đều là những phòng giam độc lập. Hai người tìm thấy vị lão tướng quân bị bắt đi trước kia.

Lão nhìn thấy vương gia nhà mình không ngừng kích động, xét thấy thời điểm không thích hợp lão mới thu liễm lại.

Tầng thứ tư có tất cả năm người bị giam. Phong Nguyệt Vô Thần và Khanh Khanh không nhận ra bọn họ nhưng người bị giam ở tầng thứ tư rõ ràng không phải mấy loại tôm tép tầm thường.

Hai người không quan tâm mấy đến họ, tùy ý ném chìa khóa đến, tùy bọn họ mở cửa ra ngoài.

Phong Nguyệt Vô Thần hỏi thăm vị lão tướng quân bị giam ở đây khá lâu kia “Tầng dưới còn có người?”

Vị lão tướng quân kia không rõ lắc đầu “Thần không biết, bên dưới hình như không có người, lâu như vậy thần cũng chưa thấy người bên dưới đi lên hay đưa người xuống dưới.”

Giữa tầng bốn và tầng năm còn có một cánh cửa đá mà các tầng còn lại không có.


Khanh Khanh đứng trước cửa đá kiểm tra, vô thức nhíu mày “Còn có người.”

Phong Nguyệt Vô Thần nghe vậy liền tới gần, nghe thấy âm thanh trẻ con như có như không vang lên từ bên dưới. Giữa hai tầng này còn có cách âm khá tốt.

Khanh Khanh bóp bóp cổ tay, tay kéo nhẹ thắt lưng, trên tay nhanh chóng xuất hiện một thanh kiếm dài màu lam. Nàng giơ kiếm chém thạch môn thành hai mảnh ầm ầm ngã xuống, khói bụi mù mịt.

Đợi khói bụi qua đi, ba người mới bước vào, bên trong im ắng đến quỷ dị, dường như âm thanh trẻ con khóc khi nảy chỉ là ảo giác của họ.

Tầng năm không lớn nhưng lại mang vẻ âm u điển hình của một hốc động xây dựng trong lòng đất, cả động chỉ có một ngọn lửa léo lắt chíu sáng.

Ba người cẩn trọng đi vào, rất nhanh liền thấy mấy cái song sắt từng cái từng cái nối liền nhau ở sâu trong chỗ tối.

Ở trong một cái song sắt bên ngoài có một bóng trắng ngồi thù lù ở đó, không khỏi dọa đến người khác.

Bọn họ dám chắc khi nảy không nghe lầm, bởi vì trên tay bóng trắng đang ôm một đứa trẻ nhìn qua như mới mười mấy tháng.

“Bóng trắng” nghe thấy âm thanh nên ngẩn đầu nhìn. Trong trạng thái dơ bẩn, đầu tóc bù xù có thể miễn cưỡng nhìn ra được bóng trắng là một nữ nhân. Đứa bé được nữ nhân ôm trong lòng ngoa ngoe một lát rồi nằm bất động.

Khanh Khanh nhìn không ra dung mạo nữ nhân thầm nghĩ sẽ không xui xẻo đến mức gặp người quen liền xách kiếm rời đi. Nhưng nữ tử kia lại mở miệng gọi tên nàng bằng chất giọng khàn sạn, khô khốc.

Con mẹ nó! Nàng lại xui xẻo như vậy gặp người quen?!

Nữ nhân xác định thật sự là nàng, thoáng chốc do dự nhưng khi nhìn thấy nàng muốn đi lại đột nhiên bò đến gần song sắt gọi nàng.

“Lam Khanh Khanh, xin ngươi… Xin ngươi cứu lấy con trai ta…”


Lúc này mới nhìn thấy được chân phải của nữ nhân bị buộc một sợi dây xích thật dài, điểm cuối cùng là ở trong vách tường.

“Vì sao ta lại phải giúp ngươi? Ta còn chưa biết ngươi là ai đâu.”-Khanh Khanh lạnh nhạt.

Ngươi tưởng biết tên ta thì ta sẽ giúp ngươi sao? Nằm mơ tương đối dễ!

Nữ nhân thoáng sững sờ, có chút do dự “Ta… Ta…”

Phong Nguyệt Vô Thần trầm mặc môt chút cuối cùng cũng lên tiếng “Nàng ta là Tử Dạ” sợ nàng không nhớ đến còn bồi thêm một câu “Là thuộc hạ bên cạnh Thượng Quan Tề trước đây.”

Tử Dạ hiện là thiếp thất của một vị vương gia, hiện tại hẳn nên ở trong hoàng thành Phong Quốc vì sao lại một bộ dạng thảm hại ở đây?

Khanh Khanh nheo mắt nhìn nữ nhân, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân giờ đã suy tàn đến mức này rồi à? Quái lạ, vậy mà Phong Nguyệt Vô Thần cũng có thể nhìn ra.

Tử Dạ càng lúng túng hơn “Ta… Xin các người cứu con ta.. Cứu…”

Khanh Khanh lạnh mặt, kẻ thù không cứu!

Tử Dạ thấy bộ dạng lạnh nhạt của họ gấp đến mức không phải làm sao, con trai của nàng ta đã gần như không thể chống đỡ nổi. Tử Dạ chã lã chực khóc, không ngừng cầu xin Khanh Khanh cứu lấy con trai nàng ấy.

Khanh Khanh mặt viết rõ từ “phiền” nàng nhăn mày quay người rời đi, Phong Nguyệt Vô Thần không nói một lời đi theo nàng. Vị lão tướng quân kia nhìn đứa bé có chút thương xót nhưng vương gia nhà lão không có ý định gì cũng không không thể ra tay, đành theo sau hai người rời đi.

Tử Dạ thất vọng, thẩn thờ nhìn bọn họ rời đi. Ngay lúc nàng ta nghĩ con nàng ta sẽ phải chết tại đây thì mấy đoạn song sắt đột nhiên vang lên tiếng rắc rắc rồi nháy mắt vỡ vụn, xích dài trói cổ chân nàng ta cũng đứt đoạn.

Tử Dạ kinh ngạc ngẩn đầu nhìn về phía ba người rời đi, chỉ kịp nhìn thấy nữ tử thu lại kiếm. Bóng dáng ba người dần khuất khỏi tầm mắt nàng ta.

“Lam Khanh Khanh… Đa tạ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.