Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 198: Xuất chinh
Hôm nay đã là ngày thứ mười hai Khanh Khanh bất đắc dĩ trở thành thành khách quý ở phủ tam vương gia Phong Nguyệt. Nàng cũng không quá cảm thấy khó chịu ít ra ở đây ngày ba bữa luôn đủ, nàng cảm thấy ở đâu cũng giống nhau thôi, trừ những lúc “gia chủ vô lại” kia đến làm phiền.
Hôm nay Khanh Khanh thẩn thờ ngồi ở đình hóng mát ngoài hoa viên, ngoài ý muốn nhìn thấy Phong Nguyệt Vô Thần mấy ngày nay bận rộn tối mặt tối mũi kia về. Ngày thường giờ này dù đi loạn trong phủ cũng chẳng gặp hắn.
Có lẽ Phong Nguyệt Vô Thần trở về thư phòng, từ đại môn đến thư phòng phải đi qua hoa viên, vô tình để nàng nhìn thấy. Phía sau hắn hình như còn có một nữ tử, hai người khí sắc không được tốt, cước bộ có vẻ rất vội.
Khanh Khanh có chút hiếu kì nhìn qua nhưng cũng không đi tới, trong người cứ khó chịu không rõ vì sao.
Nữ tử bên cạnh Phong Nguyệt Vô Thần đột nhiên dừng bước nhìn qua Khanh Khanh đang ngồi trong đình nghỉ, trong mắt thoáng qua kinh ngạc. Nàng ta hình như hướng Phong Nguyệt Vô Thần nói gì đó, hắn quay đầu nhìn sang bên này.
Khanh Khanh quay đầu sang nhìn nơi khác không để ý đến hắn và nữ tử kia nữa, cố áp chế cảm xúc không rõ trong lòng.
Phong Nguyệt Vô Thần bảo Liễu An Nhiên đến thư phòng chờ trước, bản thân lại đến chỗ của Khanh Khanh.
“Hôm nay lại có nhã hứng đi dạo như vậy?”
Khanh Khanh không nhìn hắn, xoay xoay ly trà trong tay “Tam vương gia “mời” ta đến còn quản ta phải nghiêm chỉnh ở trong phòng sao? Thật là để ta mở rộng tầm mắt!”
Phong Nguyệt Vô Thần khẽ cười “Là ai chọc giận nàng rồi?!”
Khanh Khanh nhíu mày, tâm tình cực kém “Không có!”
Hắn ngồi xuống đối diện nàng, âm điệu vui vẻ “Hay là nàng đang ghen?”
“Ghen? Ta ghen cái gì?”
Đùa à? Ta với ngươi có quan hệ gì mà ghen với chả tuông?
Phong Nguyệt Vô Thần rũ “Không có?! Nàng ấy là Liễu An Nhiên, là thuộc hạ… Ta chỉ xem muội ấy là muội muội không hơn không kém. Nàng đừng nghĩ nhiều!”
Em gái mưa à?!
Khanh Khanh bày ra vẻ “Nhìn ta có giống đang quan tâm không?” lạnh nhạt trả lời “Chuyện của ngươi nói với ta làm gì? Chúng ta thân nhau lắm sao?”
Phong Nguyệt Vô Thần trầm mặc, không nhìn ra hắn đang vui hay buồn, qua hồi lâu hắn bỗng vươn tay xoa đầu nàng “Ngày mai ta đưa nàng vào cung gặp Hàm Mộc Vân, nàng tạm thời ở trong cung một thời gian đi.”
Khanh Khanh nghiêng đầu tránh bàn tay hắn, có chút nghi hoặc, vậy là thả ta ra rồi? Có ý gì đây?
Phong Nguyệt Vô Thần luyến tiếc nhìn nàng, con ngươi chứa đầy tâm sự nặng nề “Khanh Khanh, nàng trở về nghỉ ngơi, ngày mai ta đến đón nàng!”
Nói rồi hắn rời đi, hướng về phía thư phòng.
Khanh Khanh nhìn hắn rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ bất an vô cớ. Nàng nghĩ đến nữ tử đi cùng hắn đột nhiên cảm thấy người này rất quen, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được đã từng gặp qua ở đâu.
Sáng hôm sau, Phong Nguyệt Vô Thần quả nhiên chuẩn bị xe ngựa đưa Khanh Khanh vào cung.
Nàng cũng không có gì phản đối, cùng hắn ngồi chung một xe ngựa. Từ lần gặp mặt hôm qua nàng chưa từng thấy Liễu An Nhiên xuất hiện ở trong vương phủ nữa.
Phomg Nguyệt Vô Thần và Khanh Khanh vừa đến cổng cung liền tách nhau ra, nhìn bộ dạng của hắn dường như rất vội, nàng cũng không để tâm nhiều theo cung nhân dẫn đường đến Túy Linh cung.
“Trong cung gần đây sảy ra chuyện gì sao?”
Hàm Mộc Vân nằm trên nhuyễn tháp mờ mịt nhìn Khanh Khanh “Trong cung sao? Hình như cũng không có chuyện gì lớn.”
Khanh Khanh nhíu mày cũng không hỏi thêm.
Bạch Nhi ngồi bên cạnh có chút cân nhắc nói “Trong cung thì không có nhưng mà ở biên cương hình như có chút chuyện.”
Mộc Vân ngồi dậy “Chuyện gì?”
“Hôm trước ta đi đến thư phòng của Hoành Ân vô tình nghe thấy thuộc hạ của chàng ấy bẩm báo cố sự ở biên cương. Nghe nói Phong Quốc tập trung lực lượng chuẩn bị tấn công nước ta.”
Khóe miệng Mộc Vân giật giật “Bạch Nhi ah, đây mà là chút chuyện nhỏ à? Đây là bùng nổ chiến tranh nha!”
Khanh Khanh lãnh đạm lên tiếng “Còn nghe nói gì nữa?”
Bạch Nhi nghĩ nghĩ “Hình như có nghe qua người dẫn binh đi lần này là tam vương gia. Chuyện dịch bệnh hai năm trước ở Nam Cương người của tam vương gia luôn điều tra, điều tra được nguồn gốc chính là từ Phong Quốc. Có lẽ là vì chuyện này nên mới sảy ra xung đột.”
Bạch Nhi dừng một chút lại nhỏ giọng “Ta lại nghe nói lần này Phong Quốc gây chuyện là vì một nam sủng, nam sủng kia chính là Thượng Quan Tề mất tích hai năm nay.”
Mộc Vân cười khẽ “Không thể nào, chiến tranh giữa hai nước đâu thể chỉ vì một nam sủng!”
Bạch Nhi nhúng vai.
Khanh Khanh trầm mặc, rốt cuộc nàng cũng biết vì sao Phong Nguyệt Vô Thần lại thả nàng ra.
“À, Khanh Khanh, tỷ chưa gặp lại Hắc Kết sao?”
Khanh Khanh định thần lại “Chưa gặp lại.”
Mộc Vân: “Mấy hôm trước ta xuất cung có gặp qua Hắc Kết, hình như hắn đang tìm tỷ đấy.”
Khanh Khanh gật đầu, không nói gì.
Cổng thành vừa sáng sớm đã đông kín người, bách tính vây xung quanh, ở giữa là đội quân mấy trăm binh lí tinh anh. Đứng đầu đội quân là tam vương gia Phong Nguyệt Vô Thần và hai vị tướng quân, phía sau là mấy vị phó tướng.
Hoàng thượng Phong Nguyệt Phủ Hàn đích thân đến cổng thành tiễn quân ra trận. Lần này phái đi là mấy mươi vạn quân lính, gần một nghìn binh sĩ tinh anh.
Mấy ngày trước tình báo biên cương gữi về, Phong Quốc đã bắt đầu tấn công Phong Nguyệt. Ban đầu chỉ là chút quấy rối biên giới, dần càn rỡ hơn đánh đến các bản doanh nhỏ canh giữ nơi giáp ranh, hiện tại đã gữi thư khiêu chiến, dẫn quân đánh đến các thành trì. Đây rõ ràng là cố tình gây sự, chỉ sợ Phong Nguyệt không đánh trả!
Khanh Khanh ngồi trên một gian phòng trong trà lâu gần cổng thành, nhìn đoàn quân rời đi, quân lính bên ngoài thành xếp hàng nghiêm chỉnh kéo dài thành một dải đen không thấy điểm dừng.
“Rắc” một tiếng, nàng hoàn hồn nhìn ly trà vở nát trong tay, tâm tình càng thêm tồi tệ. Chiến sự giữ các nước đều không tránh khỏi cho dù là thời đại nào! Vì cớ gì nàng lại buồn bực không vui chứ?! Nàng không cao thượng vì quốc gia gặp nàng mà buồn bực không vui, dù sao nơi này cũng không phải cố hương của nàng.
Rốt cuộc là vì sao?!
“Tiểu mỹ nhân, không biết ta có thể vào uống cùng mỹ nhân một ly trà?”
Khanh Khanh lườm Hắc Kết đột nhiên xuất hiện trước mặt, nàng đang ngồi bên bệ cửa sổ, y lại cứ vậy leo lên nốc nhà vào!
“Thích trèo lên nốc nhà như vậy?”
Hắc Kết cười cười “Ta không trèo, ta bay nha!”
Khanh Khanh nhảy xuống bệ cửa sổ, nhường cho y một lối đi vào.
Hắc Kết vào trong, tự rót cho mình ly trà giải nhiệt “Khanh Khanh, không gặp nửa tháng có nhớ ta không?”
Khanh Khanh lườm y, không trả lời.
“Ah, không nhớ cũng đúng, ở chỗ mỹ nam tử thì làm sao nhớ đến vị tri kỉ này!”
Khanh Khanh nhíu mày “Chuyện trước kia có liên quan đến hắn?”
Hắc Kết khự lại, nụ cười trên mặt cứng đờ “Phải ah, ta quên mất đã hứa với nàng trở về Phong Nguyệt liền cùng nàng nói rõ chuyện trước đây!”
“Quả thật liên quan tới hắn?”
Y khẽ cười, có điều nụ cười có chút chua xót “Nào chỉ có liên quan, Phong Nguyệt Vô Thần còn là nhân vật chính… Ah, để ta xem chọn ngày lành tháng tốt nào để nói cho nàng biết đây!”
Khanh Khanh có chút chần chừ “Vậy thì… Hôm nay đi!”
Câu chuyện bị quên lãng suốt hai năm như vậy bị lôi ra ngoài ánh sáng bỗng nhiên có chút lạ lẫm. Nàng có chút hồi hợp lại có chút lo lắng, sâu trong lòng có chút phức tạp không thể nói rõ. Nàng không biết mình có nên biết hay không, cũng không biết có nên nhớ lại hay không. Dù sao vẫn có chút mong chờ, dù đau thương hay hạnh phúc vẫn mong chờ…
Hắc Kết rũ mắt nhẹ cười, y không nhận ra nụ cười này có bao nhiêu buồn bã đau lòng.
“Vậy tốt, ta kể nàng nghe một câu chuyện, chỉ là… Nàng có nhớ được hay không ta không chắc được.”