Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 180: Nạp Lan Hinh Nhã bị thương


Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 180: Nạp Lan Hinh Nhã bị thương

Từ lúc rời khỏi La Mạn thành Khanh Khanh và Hắc Kết cưỡi ngựa liên tục đến Thạch thành, nơi gần nhất với dấu vết Xích Liệt để lại, vừa vặn đúng hai ngày một đêm. Hai người đến cổng Thạch thành thì mặt trời đã ngã về Tây.

Đêm đầu tiên rời khỏi vì lo sợ sảy ra bão cát thiên tai gì đó hai người quyết định vào thành Yên Thủy nghỉ một đêm. Nhờ có lệnh bà La Mạn Yên Tinh đưa lúc rời đi hai người vào thành cũng không bị làm khó dễ (Vì hai người là người trung nguyên!).

Thạch thành quả thật như lời La Mạn Yên Tinh nói, thận chí còn tồi tệ hơn. Tòa thành xây bằng đá chỉ xây được một nửa, căn bản không thể che chắn bão cát gió lốc gì đó bất ngờ ập đến. Trong thành hoang vắng, tiêu điều đến có chút quỷ dị.

Khanh Khanh cùng Hắc Kết vào thành, cảnh giác xung quanh. Hai người đi trên con đường lớn phủ đầy cát, hai bên đường đôi khi có vài căn nhà xây bằng đất, đá khá nguyên vẹn, cũng có những căn nhà đang xây dỡ, hoặc bị gió thổi bay nóc. Trong thành một chút nhân khí cũng không có!

Khanh Khanh nheo mắt nhìn xung quanh, nàng có cảm giác Thạch thành này không phải vốn dĩ đã hoang tàn như vậy. Dường như từng rất náo nhiệt, phồn hoa, nhưng vì điều gì khiến một tòa thành đang yên ổn trở nên như vậy?

Khanh Khanh và Hắc Kết cẩn thận đi dạo một vòng trong Thạch thành, xác nhận trong thành không có một bóng sinh vật sống hai người không những không thả lỏng người còn ngược lại càng đề cao cảnh giác.

Đột nhiên trong gốc nhà rách nát vang lên tiếng động nhỏ. Khanh Khanh đưa mắt nhìn Hắc Kết, y nhìn nàng gật đầu như hiểu ý đi vòng ra phía sau căn nhà rách. Khanh Khanh cảnh giác từng bước lại gần nơi phát ra tiếng động, nhẹ nhàng rút Khổng Y kiếm bên hông ra.

Vừa tới góc khuất phát ra tiếng động, Khanh Khanh nhanh nhẹn nghiêng người né thanh kiếm đối phương xuất ra. “Keng” một tiếng thanh kiếm của người kia bị Khanh Khanh đánh bay, lưỡi kiếm Khổng Y thuần thục đặt trên cổ hắn.

Đúng lúc đó Hắc Kết xuất hiện phía sau người kia, điểm huyệt đạo hắn.

Người kia nhìn thấy rõ hai người thì trợn mắt vội lên tiếng “Là ta, Lăng Vân!”

Khanh Khanh nhíu mày kéo mảnh vải thô che mặt người nọ xuống, dung nhan trắng trẻo vài phần non nớt của Lăng Vân xuất hiện. Lăng Vân tràn đầy lúng túng cùng kinh hỉ nhìn hai người.

Hắc Kết giải huyệt cho hắn.

“Sau trận bão cát kia hai người đã đi đâu vậy? Bọn ta tìm rất lâu vẫn không thể tìm được hai người!”


Hắc Kết lơ đãng trả lời “Hai người bọn ta bị gió lốc cuốn đi, nhờ một đoàn thương nhân cứu giúp.”

Lăng Vân nhặt lại thanh kiếm bị đánh bay, tươi cười “Không có chuyện gì là tốt rồi, hai người cùng ta đi, mọi người đều ở căn nhà phía Tây thành.”

Hai người không chối từ, đi theo phía sau Lăng Vân. Căn nhà mà hắn nói cách đây cũng không quá xa chỉ là có vẻ hẻo lánh, thảo nào hai người vào thành lại không gặp được họ.

Vừa đến gần căn nhà xây bằng đá đã nghe tiếng nữ tử kêu gào thảm thiết

“Tỷ phu, tỷ phu, mắt ta thật đau…”

Lăng Vân bất giác căng thẳng, hắn xiếc chặt nắm tay, vội vàng xông vào trong.

Khanh Khanh nhìn qua vẻ vội vàng của Lăng Vân liền biết có chuyện không tốt, giọng nói kia còn không phải cô công chúa kiêu ngạo Nạp Lan Hinh Nhã?!

Khanh Khanh vừa vào nhà liền nhìn thấy Nạp Lan Hinh Nhã đau đớn giãy dụa trên ghế, tay ôm đôi mắt đang không ngừng rỉ máu.

Thiệu Phi vốn đã trở về Tây Hạ cũng đã trở lại, hắn cùng Lăng Vân cố trấn tĩnh Nạp Lan Hinh Nhã “Hinh Nhã muội chịu đựng một chút, không nên động vào…”

Nạp Lan Hinh Nhã bị đau đớn căn bản không nghe, ồn ào gào khóc “Ta đau, mắt ta thật đau, tỷ phu cứu ta!”

Na Bố Lạo Hàn Minh đứng một bên cũng rối rắm theo nàng ta. Máu trong mắt Nạp Lan Hinh Nhã không ngừng trào ra, dưới đất vun vãi những mảnh vải đầy máu. Không biết đôi mắt kia đã đổ máu bao lâu.

Khanh Khanh nhíu mày hỏi “Đã sảy ra chuyện gì?”


Na Bố Lạp Hàn Minh thở dài “Bọn ta khi đến gần địa phận Thạch thành gặp phải Xích Liệt. Đôi mắt của Hinh Nhã là bị Xích Liệt hạ độc thủ.”

Hắc Kết nhìn qua tình trạng của Nạp Lan Hinh Nhã, đôi mắt thoáng qua tia phức tạp. Mắt của Nạp Lan Hinh Nhã thật giống với Bối Lan khi bị Xích Liệt hạ độc, chỉ có điều Bối Lan đã vào giai đoạn vô phương cứu chữa, cũng không đổ máu nhiều thế này. Y cũng không nhận thức ra được loại độc dược này là gì.

Nạp Lan Hinh Nhã khóc lại càng thê thảm hơn, nàng ta huơ huơ tay đầy máu kéo chặt vạt áo người gần nàng ta nhất “Không thể cứu chữa sao? Mắt ta…phế rồi sao”

Thiệu Phi cúi đầu không lên tiếng, hắn biết một chút y thuộc bất quá cũng chỉ chữa những thứ thông thường, đối với loại độc này hắn chưa từng gặp qua cũng không biể giải như thế nào!

“Độc một khi đã ăn sâu vào không thể cứu chữa!”-Hắc Kết đột nhiên lên tiếng, y không thể nhận thức được nhưng ít nhiều có thể nhận ra mắt Nạp Lan Hinh Nhã đã không thể vãn hồi.

Nạp Lan Hinh Nhã ngã ngồi, không thể tin vào điều vừa nghe được. Ba nam nhân trong phòng nhất thời cũng ngẩn ra.

Lăng Vân lắp bắp hỏi, mang theo một tia hy vọng “Không còn cách nào sao?”

“Bất quá vẫn còn một cơ hội!”

Nghe thấy vẫn còn hy vọng Nạp Lan Hinh Nhã liền la lớn “Cơ hội gì? Cần cái gì đều có thể được, ngươi cần gì ta đều đồng ý chỉ cần ngươi chữa khỏi cho ta!”

Hắc Kết có chút đắn đo “Mắt công chúa đã không thể cứu vãn, chỉ có thể trước khi độc dược thấm sâu vào lấy đồng tử ra, tìm người khác hiến mắt cho người! Quá trình này rất đau đớn!”

Nạp Lan Hinh Nhã che lại đôi mắt đẫm máu bất chấp gật đầu “Có thể, đau thế nào ta đều có thể chịu!” còn có thể đau hơn lúc này sao?


Hắc Kết im lặng, vấn đề không phải có thể chịu đau đớn hay không mà là cần có người hiến mắt cho nàng ta có được không!?

Thiệu Phi nhận ra vấn đề liền lên tiếng “Ai sẽ hiến mắt cho Hinh Nhã?”

Lăng Vân vội đứng dậy “Ta, lấy mắt của ta đi!”

Hắc Kết ngẩn ra một chút, lắc đầu “Công chúa là nữ tử, cần đôi mắt phù hợp hơn, là nữ tử càng tốt!”

“Lấy mắt của nàng ta đi!”-Nạp Lan Hinh Nhã vội hét lên.

Người trong phòng không cần nghe nàng ta nói rõ cũng biết Nạp Lan Hinh Nhã đang nói đến ai.

Chưa để Khanh Khanh lên tiếng Hắc Kết đã tức giạn vỗ bàn “Không được!”

“Có gì không được? Nàng ta chẳng phải là nữ tử sao? Tại sao lại không được?”-Nạp Lan Hinh Nhã bất chấp hỏi. “Chỉ cần ngươi cho ta mắt của ngươi cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi, chuyện gì ta cũng có thể thành toàn ngươi!”

Khanh Khanh cười lạnh, ánh mắt tràn đầy hàn ý khinh thường nhìn Nạp Lan Hinh Nhã chật vật một bên “Muốn mắt của ta? Còn phải xem ngươi xứng hay không!”

Nạp Lan Hinh Nhã bị lời của nàng đả kích, cơn đau không dứt trên mắt khiến tâm tình nàng ta vặn vẹo “Không xứng? Bổn công chúa muốn mắt của ngươi chính là coi trọng ngươi, chính là phúc phận của ngươi. Tại sao lại không xứng?!”

Ồ, có có cái lí lẽ đem mắt cho người còn phải biết ơn người đã lấy? Khanh Khanh cười lạnh.

Na Bố Lạp Hàn Minh khẽ quát “Hinh Nhã! Muội bình tĩnh lại đi!”

Nạp Lan Hinh Nhã một bên uất ức, máu trong mắt lại trào ra ngày một nhiều “Tỷ phu…”

“Nếu đã thống khổ như vậy chi bằng ta cho ngươi một đao thống khoái?”


Mọi người trong phòng im bặt.

Khanh Khanh nhúng vai lạnh nhạt chọn một gốc trong phòng ngồi xuống “Có thời gian tranh cãi chi bằng trước hết lấy đồng tử nhiễm độc ra?”

Mọi người hoàn hồn, nghĩ lại hàn khí cùng sát ý nồng đượm tỏa ra trên người nàng không hẹn mà rét run.

Thiệu Phi dùng chủy thủ lấy đi đôi mắt bị nhiễm độc của Nạp Lan Hinh Nhã, quá trình có bao nhiêu là đau đớn. Nạp Lan Hinh Nhã kêu la thảm thiết, cho đến khi lấy được đôi con ngươi ra nàng ta đã kiệt sức ngất đi. Thiệu Phi lau sạch máu cho nàng ta, dùng mảnh vải sạch băng lại hai hốc mắt trống rỗng.

Từ đầu tới cuối Khanh Khanh chỉ lạnh nhạt ngồi một bên, vốn dĩ Nạp Lan Hinh Nhã muốn mắt của nàng nàng đã mất hứng, hiện tại không giết nàng ta chính là giữ thể diện cho Dạ Nguyệt cùng Tây Hạ.

“Trúng độc chỉ có nàng ta?”

Hình như thiếu đi một người thì phải?!

“Xích Liệt còn thả một loại trùng độc, Thập ca bị cắn trúng nhưng độc đã ép ra. Nói cũng thật kì quái, thập ca tại sao vẫn chưa quay lại?”-Thiệu Phi đột nhiên nhớ ra quay sang nhìn Lăng Vân “Thập ca chẳng phải đi cùng huynh sao? Người đâu rồi?”

Lăng Vân vẻ mặt hoang mang “Khi nảy ta gặp Khanh Khanh và Hắc Kết liền đưa họ trở về đây, chưa gặp qua Trác Nhạn.”

Một loại dự cảm xấu nổi lên.

Na Bố Lạp Hàn Minh: “Thiệu Phi cùng ta ra ngoài tìm Trác Nhạn. A Vân cùng Hắc Kết ở lại bảo vệ Hinh Nhã cùng Khanh Khanh!”

Khanh Khanh đột nhiên lên tiếng “Không cần! Hắc Kết, Lăng Vân cùng đi đi. Rất có thể gặp phải Xích Liệt.”

Lăng Vân thoáng chút khó xử.

Khanh Khanh nhếch môi lạnh nhạt “Ta sẽ không thừa cơ hội giết chết nàng ta. Không cần tự rước phiền phức như vậy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.