Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 172: Đối Chiến
“Trời cao phù hộ…”
“Trời cao phù hộ…”
“…”
Xích Liệt trên đài cao kia đọc bài khấn văn vừa dứt, bên dứt dân chúng trăm miệng như một hô vang.
Xích Liệt giơ tay phải lên ý chỉ mọi người yên lặng, ông ta dùng hai ngón tay kẹp lấy một lá bùa chú, vẽ múa trên không trung.
“Bùm” một tiếng nhỏ, bùa chú tự bốc lữa cháy rụi. Dân chúng dưới đài cành hô vang.
Trên gian trà lâu Lăng Vân chống cằm nhìn, nhíu nhíu mày “Đại lễ có gì vui?”
Thiệu Phi trực tiếp ngáp dài một tiếng bĩu môi “Sớm biết chán như này ta thà khách khí làm ổ ở Khách Uyển!”
Bên kia, Xích Liệt đã làm xong mọi nghi lễ, hắn trực tiếp từ trên đài cao nhảy xuống quảng trường bên dưới trong bao ánh mắt kinh ngạc, sùng kín của mọi người.
Nghi thức tiếp theo của đại lễ chính là quốc sư đương nhiệm nước Di tỉ thí hay nói đúng hơn đánh bại tà ma (do binh lính hóa trang). Tượng trưng cho việc bảo vệ quốc gia khỏi tà ma ngoại đạo, bảo vệ người dân bình yên.
Xích Liệt một thân đạo bào trắng tuyết như tiên nhân, cho dù thực sự ông ta mới chính là “tà ma”. Bốn gốc quảng trường lúc này bốn binh lính vận y phục đen tuyền, đeo mặt nạ quỷ hóa trang thành tà ma, người cầm đao, người cầm kiếm tiến lên đài.
Bốn người đồng loạt xông lên, Xích Liệt đảo tay cầm phất trần miệng hô “Trừ ma vệ đạo”. Chưa đầy hai chiêu đã hạ gục bốn tên tà ma, yêu quái vốn là vật hy sinh.
Dân chúng dưới đài càng cao hứng, la hét không ngừng.
Màn tiếp theo chính là người hóa trang quân vương của quỷ ma lộ diện khiêu chiến quốc sư. Kết quả cũng chỉ có bị đánh đến sấp mặt.
Xích Liệt mang một bộ mặt tự tin ngạo nghễ hướng dân chúng ban cho nụ cười “lương thiện”.
Ngay lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên khiến người ta kinh hãi, ở nơi nào đó trong hoàng thành Di quốc khói bụi mịt mù.
Toàn thể người ở quảng trường lớn đều giật mình kinh hãi, tòa phủ đệ kia vừa phát nổ liền bốc cháy hừng hực, khói bay ngút trời. Đâu đó trong đám người có tiếng hét lớn “Phương hướng đó là phủ Quốc Sư!”
Xích Liệt trên đài cũng đen mặt, bàn tay giấu dưới ống tay áo rộng thùng thình xiếc chặt. Khuôn mặt không giấu nổi vẻ tức giận.
Dân chúng bên dưới đã nháo thành một đoàn. Di hoàng thấy tình thế không ổn vội vã cử quân lính một mặt trấn án bách tính, một mặt đến phủ quốc sư xem tình hình.
Di hoàng đứng trên đài pháp cao, lên tiếng vổ về bách tính “Kia có phải phủ quốc sư hay không trẫm đã phái người điều tra, dập lữa. Mọi người mau ổn định lại nào, đại thể không thể trì hoãn!”
Dân chúng bên dưới phần bị quân lính trấn áp phần an tâm hơn bởi Di hoàng trấn áp, dần an phận.
Di hoàng thở nhẹ ra một hơi, giữ vẻ mặt bình tĩnh “Tiếp tục đi!”
Xích Liệt dưới đài cố điều chỉnh tâm trạng bản thân, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào. Buổi lễ bắt đầu vào lại quỷ đạo mặc kệ phủ quốc sư đang hừng hực cháy. Xích Liệt theo nghi lễ múa vài đường nhưng qua một đoạn thời gian “quỷ ma vương” vẫn chưa lên sàn.
Dân chúng bên dưới lại nháo nhào lên, quan lại cũng lời qua tiếng lại. Di hoàng cau mày hỏi nô tài bên cạnh “Đã sảy ra chuyện gì?”
“Nô tài đi xem” Nô tài kia vội vã đi xuống đài kiểm tra nhưng hắn ta di chuyển chưa đầy năm bước toàn quảng trường đã vang vọng giọng nói của nữ tử.
“Quốc sư đại nhân đang chờ đợi cái gì?”
Thanh âm nữ tử ba phần trào phúng bảy phần lạnh lùng đột nhiên vang lên khiến mọi giật mình. Mọi người tìm kiếm bóng dáng nữ tử, phát hiện trên nốc nhà một gian trà lâu không cao lắm gần quảng trường có một nữ tử đang đứng.
Nữ tử vận y phục màu xanh nhạt của nô tỳ, váy ngắn tới đầu gối, mang đôi bốt cưỡi ngựa cao, áo ngắn để lộ bờ vai được áo choàng che lại. Trên đầu nàng có gắn trang sức Tây Hạ, tay phải cầm một thanh kiếm.
Y phục nàng dính đầy vết máu, có đôi chỗ bị rách tỏ rõ vừa trải qua chiến đấu, khóe môi cũng bị nhiễm một màu đỏ thẩm, đôi mắt tràn đầy hàn ý khóa chặt Xích Liệt.
Lam Khanh Khanh nhếch môi “Không đúng, là Xích Liệt đại nhân!”
Thoáng chốc toàn trường chìm vào trong im lặng.
Hiện tại trời đang giữa trưa nhưng mọi người dường như bị nhiễm hàn ý từ nàng, sống lưng lạnh lẽo.
Xích Liệt cau mày “Người tới là ai?”
Khanh Khanh nghiêng đầu, khóe môi kéo lên độ cong hình bán nguyệt nhưng tuyệt đối không một chút tiếu ý “Chỉ bằng ngươi muốn biết? Xứng sao?”
Mỗi câu đều muốn chọc người khác nổi điên!
Xích Liệt hít sâu một hơi, thanh âm trầm xuống “Người đến là muốn gì?”
Khanh Khanh miễn phí cho ông ta nụ cười khinh bỉ “Ngươi bị thiểu năng? Đến chính là lấy mạng chó của ngươi!”
Nói đoạn, nàng dùng lực ở mũi chân đẩy thân thể rơi xuống, nàng hướng đến khoảng trống bên cạnh Xích Liệt trên đài mà đáp xuống.
“Quỷ ma vương không có, vậy để ta bồi ngươi đi?”
Nàng không chút lưu tình dùng kiếm hướng ông ta chém tới, mỗi chiêu mỗi chiêu đều không hạ thủ lưu tình, dồn ép khiến ông ta lùi lại vài bước.
Xích Liệt một bên dùng phất trần đỡ lấy kiếm nàng, một bên cắn răng hỏi “Nguyên do?”
Khanh Khanh nhếch môi “Nguyên do? Nguyên do giết ngươi? Lính đánh thuê chỉ cần có tiền liền giết người cần gì có nguyên do?”
Xích Liệt né trách chiêu hiểm của nàng lại hỏi “Là ai phái ngươi đến?”
“Nhận tiền phụng mệnh Xích Hà cung diệt trừ phản đồ Xích Liệt ngươi!” – Khanh Khanh dường như nghĩ đến gì đó lại bồi thêm “Hiện tại chính là quốc sư Di quốc, Bạch Hạ!”
Xung quanh vang lên tiếng xì xào, có người còn chỉ chỉ trỏ trỏ Xích Liệt cùng Khanh Khanh trên đài.
Tại gian trà lâu, Thiệu Phi kinh ngạc chống tay lên lan can nhìn Khanh Khanh trên đài há hốc mồn “Kia, Lam muội sao lại là lính đánh thuê* được chứ?”
(*Lính đánh thuê = Sát thủ hay còn gọi là dong binh *không sai đi?*)
Vu Trác Nhạn cùng những người còn lại cũng nhíu mày.
Xích Liệt nhìn Khanh Khanh, đột nhiên nhớ ra “Ngươi chính là thị tỳ của công chúa Tây Hạ, Nạp Lan.”
Khanh Khanh từ chối tiếp lời, tay phải linh hoạt sử dụng kiếm không ngừng nhắm vào yếu huyệt của đối phương mà đánh.
Xích Liệt khẽ cười như tìm được thứ đồ chơi mới “Không nhầm thì ngươi chính là nữ nhân bên cạnh Hắc Kết, quả thật họa thủy!”
Khanh Khanh không mấy để tâm lời hắn nói, tay phải lật kiếm đánh bay phất trần trên tay hắn.
Nàng biết người Xích Hà cung rất ít khi dùng binh khí bởi vì ưu điểm của họ là nội lực cùng tinh thông trận pháp. Như Hắc Kết, nàng chưa bao giờ nhìn thấy y dùng kiếm hay bất cứ binh khí nào.
Quả như nàng đoán, Xích Liệt cũng thiên về nội lực. Phất trần vừa đánh bay ông ta liền thuần thục vận chưởng lực hướng nàng đánh tới. Tuy nàng sớm đã phòng bị, lui về bên phải vài bước nhưng vẫn không thoát khỏi số phận bị ảnh hưởng.
Khanh Khanh bị ảnh hưởng bởi nội lực của Xích Liệt đáng bật ra, như tưởng sẽ rơi khỏi đài nàng chợt cảm thấy bên hông căng thẳng. Nàng ngẩn đầu liền nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của y.
Hắc Kết một tay vòng qua eo Khanh Khanh ôm nàng, vững vàng đáp trên đài.
Thiệu Phi trên trà lâu kéo kéo tay áo Na Bố Lạp Hàn Minh “Kia là Hắc Kết sao?”
“Là đệ ấy!”
Hắc Kết lúc này một thân hắc y nhiễm máu đến chuyển màu đen tím, y buông Khanh Khanh ra tự mình đi lên phía trước giáp mặt Xích Liệt.
Y nhếch môi cười nhưng chẳng có một chút tiếu ý, đôi mắt nhiễm một tầng hàn ý cùng đau thương “Sư thúc, lâu rồi không gặp?!”
Xích Liệt hừ một tiếng “Ngươi chính là Hắc Kết?”
Xung quanh lại thêm một hồi náo nhiệt, mọi người dần chắc chắn thân phận Xích Hà cung chủ Xích Liệt lại khiên kị cuộc đấu của họ. Không ai bảo ai, tự động lùi về sau.
Khanh Khanh nắm chặt chuôi kiếm nhìn bóng lưng có chút tịch mịch, cô đơn của Hắc Kết.
Phải như nàng có nội lực, ngay lúc này liền giúp y báo thù rửa hận.
Nàng cắn chặt răng, một người rồi sẽ đến lúc trưởng thành. Hắc Kết đã không còn là y của trước kia, vô ưu vô lo, mặc kệ vạn biến xung quanh rồi…