Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 169: Mưu Kế


Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 169: Mưu Kế

Sáng sớm ngày đại lễ, quảng trường trong thành nước Di đã tụ tập đông người. Trên đường phố đâu đâu cũng thấy treo đèn lồng đỏ, người dân mặc y phục sáng sủa, mới mẻ nhất đi lại trên đường.

Hắc Kết và Lam Khanh Khanh đi cùng đám người Na Bố Lạp Hàn Minh ra khỏi cung, sau đó tách ra hai ngã. Đám người Na Bố Lạp Hàn Minh đến quảng trường trung tâm thành, Hắc Kết cùng Khanh Khanh dựa theo trí nhớ đến phủ Quốc Sư.

Ngay lúc Hắc Kết và Khanh Khanh tới phủ Quốc Sư, đồng thồi điểm quốc sư Tây Hạ Bạch Hạ_Xích Liệt xuất phủ đến nơi tế lễ.

Mắt thấy đoàn người đi thật xa Khanh Khanh cùng Hắc Kết mới vượt tường lẻn vào quốc sư phủ.

Phủ Quốc Sư tương đối lớn, cấu trúc lại có chút phức tạp, hộ vệ phủ tuần tra liên tục. Nếu không có Hắc Kết một bên chỉ dẫn e rằng kẻ mù đường như Khanh Khanh nàng sớm muộn cũng chui vào trong rọ của người ta mất.

Nàng cùng Hắc Kết đi khắp một vòng Phủ Quốc Sư nhưng lại chẳng tìm ra được nơi nào đáng nghi hoặc, một xíu cũng không có.

Đương lúc hai người dùng khinh công băng qua vài căn phòng không rõ dùng để làm gì trong phủ đột nhiên Hắc Kết khự lại. Kéo nàng đáp xuống một nóc nhà, y gỡ một miếng ngói, ghé sát mắt vào nhìn.

Trong phòng có hai nữ tử, Hắc Kết chính là nghe thấy giọng nói của hai người kia mới dừng lại. Một nữ tử trong đó chính là thuộc hạ hồng y của Xích Liệt kia.

Hắc Kết cùng Khanh Khanh nén khí tức, nghe lén họ nói chuyện. Hai nữ tử luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất, nghe hồi lâu cũng chỉ toàn chuyện ngoài chợ cùng đại lễ hôm nay. Hai người bắt đầu mất kiên nhẫn, đợi đến lúc hai người tưởng chừng họ sẽ không nói đến chuyện của Bối Lan thì nữ tử hồng y kia đột nhiên đứng dậy.


“A Liên, làm sao vậy?”

Nữ tử hồng y thoáng cảnh giác, quét mắt khắp căn phòng rồi dừng lại trên người nử tử bên cạnh “Không có gì, đột nhiên ta nhớ ra quốc sư còn có dặn dò, ta đi đây!”.

Hắc Kết nhíu mày, nhẹ giọng “Không phải là phát hiện ra chúng ta rồi chứ?”

Khanh Khanh nhúng vai “Không rõ, đi theo cô ta trước!”

Hồng y nữ tử A Liên vừa rời khỏi phòng Hắc Kết cùng Khanh Khanh liền bám theo. Hồng y nữ tử đi vào một căn phòng đơn sơ, có vẻ như là nơi ở của nô tỳ trong phủ. Hai người mắt thấy nàng ta vào trong liền trốn bên cạnh chờ.

Qua hồi lâu người trong phòng vẫn chưa ra ngoài, Hắc Kết nhíu mày thầm than không ổn, từ cửa sổ nhảy vào trong phòng. Căn phòng đơn sơ đến thảm, trong phòng chỉ có một giường gỗ, một bộ bàn ghế cùng một cái tủ nhỏ. Chẳng có nhiều lấy một món đồ hơn nói chi đến người.

A Liên kia từ khi vào căn phòng này chẳng hề bước ra ngoài, việc người sống sờ sờ như vậy biến mất chỉ có một khả năng. Trong phòng có mật thất!

Hắc Kết trao đổi ánh mắt với Khanh Khanh, nàng gật đầu như hiểu ý, hai người chia nhau ra tìm cơ quan trong phòng.

Khanh Khanh tra xét một phen từ tủ gỗ đến giường, nàng cầm tấm màn giường đã mục nát ném sang một bên. Nàng gõ gõ vài cái lên chiếc giường gỗ, lại đập đạp thêm vài cái, chiếc giường dưới sự tác động của nàng một chút cũng không lay động.

Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chẳng phải cổ đại rất thích đặt cửa mật thất tại giường sao? Cái sở thích biến thái đó không thịnh hành ở đây à?

Nàng nghĩ nghĩ lại càng thấy không đúng, nàng lùi lùi lại vài bước, giơ chân đạp thật mạnh vào giường gỗ. Cái đạp này nàng dồn tới bảy, tám phần lực, ngoại trừ khung giường có chút lay động ngoài ra đều hết thảy hoàn hảo. Nàng nhếch môi, quả thật cổ đại có sở thích biến thái làm cửa mật thấy ngay trên giường nha.

Hắc Kết cũng bị động tĩnh lớn của nàng làm cho giật mình. Y lại gần nàng hỏi “Có chuyện gì?”.

Lam Khanh Khanh “Cửa mật thất đích thị là tại đây!”

Hắc Kết sờ sờ giường gỗ một chút, kiểm tra hết thảy khung giường lẫn tường, sàn gần đó. Y ngồi xổm xuống bên cạnh chân giường vặn một cái, một tiếng “rắc” giòn tan vang lên. Mặt giường gõ vốn phẳng lì đột nhiên di chuyển, mở ra một cái hố rộng, bên trong có bậc thang dẫn xuống dưới.

Khanh Khanh cùng Hắc Kết nhìn nhau một cái, không ai nói câu nào tự đi xuống. Hai người men theo bậc thang đá đi xuống, đầu vừa qua khuất cửa động cửa mật thất liền đóng lại, xung quang biến thành một mảnh tối đen.

Khanh Khanh cảm giác ta nàng như có ai nắm lấy, nàng biết là Hắc Kết, có lẽ y vẫn còn ghi thù chuyện ngày đó ở Tử Động nha. Nàng tùy tiện để y nắm lấy tay mình “Lần này không bỏ rơi ngươi nữa”.


Hắc Kết có chút dỡ khóc dỡ cười, này không phải nên nói “không để lạc nhau nữa sao?”

Trong mật thất tối om không thể phân rõ phương hướng, hai người dựa theo trực cảm mà đi một vòng cũng chẳng rõ đến địa phương nào. Trong bóng tối đột nhiên nổi lên một điểm ánh sáng nho nhỏ. Điểm ánh sáng kia lượn quanh hai người một vòng rồi đậu trên vai Hắc Kết.

Là đom đóm!

Đom đóm nhỏ đậu trên vai Hắc Kết chốc lác rồi vỗ nhẹ cánh mỏng bay về phía trước.

Hắc Kết nhận ra đom đóm là do Bối Lan điều khiển, y cầm tay Khanh Khanh tiến về phía trước.

Đom đóm nhỏ bay một đoạn, trước mắt hai người xuất hiện ba cái thạch môn chẳng biết thông đến nơi nào. Đom đóm lượn qua lượn lại giữa ba cửa động, nó bay về phía cửa động chính giữa, mất hút trong bóng tối.

Hắc Kết nhìn Khanh Khanh, nắm chặt tay nàng đi vào trong cửa động thứ hai.

Hai người đi một đoạn, trong động tối om bỗng dưng phá lệ có ánh sáng phát ra từ một gian thạch thất.

Hắc Kết và Khanh Khanh mỗi người nấp một bên cửa thất. Bên trong thấp sáng bằng đuốc, giữa thất xây một gian lồng giam lớn bằng sắt. Bên trong giam một nữ tử tóc tai bù xù, bạch y lúc này vấy bẩn loan lỗ máu, tứ chi bị xích bằng xích sắt thật dài. Ngoài lồng giam là A Liên cùng năm, sáu thuộc hạ canh ngục.

Nữ tử bạch y kia nhất định là Bối Lan!

Hắc Kết nhìn Khanh Khanh gật đầu, hai người giảm nhẹ khí tức đi vào gian thất, một phát vặn gãy đầu hai tên thuộc hạ gần nhất.


A Liên và mấy tên thuộc hạ còn lại nghe thấy tiếng động liền cảnh giác quay người, vũ khí đều rút ra hết.

Nữ tử hồng y A Liên khẽ cười “Cứ tưởng là ai, hóa ra là Tứ công tử Xích Hà”.

Bối Lan nghe nàng ta nhắc đến Hắc Kết liền ngẩn đầu, đáng tiếc đôi mắt bị phế, nội lực đã bị Xích Liệt phế, chẳng cảm giác được sự tồn tại của y.

A Liên kia lại cười cười “Chủ nhân biết công tử sẽ đến nên nhờ nô tỳ ở đây đợi người. Quả nhiên thật sự đến, vị sư tỷ này vẫn còn phân lượng trong lòng người nhỉ?”. Nói đoạn nàng tay giơ tay lên, trên tay trái xuất hiện một con đom đóm nhỏ.

Hắc Kết nhíu mày, cư nhiên lại bị lừa?!

Phía sau y và Khanh Khanh vang lên tiếng động cơ. Cửa gian thất “rầm” một tiếng liền đóng lại.

Khanh Khanh cười nhạt “Không ngờ tới Xích Liệt kia lại chịu hy sinh như vậy, hay nói cách khác đám nô tài các người một phân cũng không quan trọng, tùy tiện đem làm vật hy sinh rồi!”

A Liên nhếch môi “Chúng ta là người của chủ nhân, mạng là của chủ nhân, sống hay chết tùy chủ nhân định đoạt.”

“Ngu xuẩn” – Khanh Khanh khinh bỉ phun ra hai từ, nàng nhìn nàng ta nhếch môi “Vậy thì chịu chết đi, chết trong “vinh hạnh”?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.