Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 166: Kết Nghĩa Kim Lang


Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 166: Kết Nghĩa Kim Lang

“Ta Thiệu Phi…”

“Lăng Vân”

“Vu Trác Nhạn”

“Na Bố Lạp Hàn Minh”

“Hắc Kết”

“Ngày hôm nay, dưới nguyệt thần kết nghĩa kim lang, từ nay về sau có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.”

Dứt lời, họ nâng chén rượu uống cạn, ném mạnh xuống đất vỡ tung

“Kể từ hôm nay trở đi chúng ta là huynh đệ tốt rồi!”

Khanh Khanh nhìn một màn “huynh đệ tình thâm” tình thâm đến phát chán. Nàng khẽ hừ một tiếng tiếp tục uống rượu.

Hắc Kết nhìn thoáng qua nàng, chỉ cười cười dặn dò “Uống ít một chút!”

Nàng bĩu môi “Ta tự biết chừng mực!”

Y cười khổ, chừng mực của nàng chính là say lên là tìm người đánh nhau?

Thiệu Phi cười cười vỗ vai Hắc Kết “Để muội ấy uống đi”

“À Hắc Kết, đệ tính khi nào lên đường trở về Phong Nguyệt?” – Na Bố Lạp Hàn Minh.

Hắc Kết lắc đầu “Không đi nữa!”

“Sao lại không đi?”

Hắc Kết: “Chuyện đệ muốn nói với các huynh chính là chuyện này. Đệ muốn đến Nước Di một chuyến.”

Vu Trác Nhạn nhíu mày “Tại sao lại muốn đến đó?”

“Chẳng giấu gì các huynh, sư tỷ của đệ đang gặp nguy hiểm, đệ muốn đến xem tình hình tỷ ấy.”


Lăng Vân mỉn cười “Vậy đệ đi cùng bọn ta luôn đi, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi sứ đến nước Di”

Hắc Kết: “Được, vậy cùng đi”

Khanh Khanh đặt ly rượu xuống bàn ngẩn đầu lên “Na Bố Lạp tướng quân đất phong có nhiều không?”

Nạp Lan Hinh Nhã vốn yên lặng ăn điểm tâm nghe nàng hỏi Na Bố Lạp Hàn Minh liền cau mày “Cô hỏi làm gì?”

Khanh Khanh không khách khí phớt lờ nàng ta, nghiêng đầu nhìn Na Bố Lạp Hàn Minh.

Hắn có chút bất ngờ “À, không hẳn là nhiều, có một chút.”

“Vậy không ngại cho nghĩa đệ ngươi là Hắc Kết một mảnh đất tốt chứ?”

Hắc Kết nhíu nhíu mày, kéo vạt áo nàng “Nàng say rồi, nói bậy bạ gì vậy?”

Khanh Khanh nhúng nhúng vai “Ta không nói bậy, nếu Na Bố Lạp tướng quân không cho vậy thì ba vị công tử Dạ Nguyệt sơn trang có không? Gần đây càng tốt!”

Máy người Thiệu Phi không ngờ đến nàng hỏi đến chuyện này, có chút ngây ngốc.

Nạp Lan Hinh Nhã cau mày bực bội “Hừ, chỉ mới kết nghĩa đã đòi hỏi…”

“Hinh Nhã!” Na Bố Lạp Hàn Minh khẽ quát Nạp Lan Hinh Nhã.

Hắn quay sẽ nàng “Ta có đất phong gần đây, cách họa thành tầm vài dặm. Nhưng không biết muội cần để làm gì?”

“Chôn người!”

Không khí bỗng nhiên yên ắng hẳn.

“Trên phòng ta có một cái xác chưa chôn”

Tiếng hít gió vang lên trong không khí.

Thiệu Phi ho khan một tiếng, cười gượng “Muội hài hước thật”

Khanh Khanh thản nhiên “Ta rất giống đùa sao? Trên phòng ta có một thi thể nam nhân”. Nàng chỉ về phía Hắc Kết “Là Tỷ phu của y, cũng không thể tùy tiện ném đi được.”


Thiệu Phi “À” một tiếng gãi gãi đầu “Thì ra là vậy”

“Vậy thì đem tỷ phu của Hắc Kết an táng ở đất phong của ta đi. Dù sao ta cũng không dùng nơi đó đến làm gì!”

Khanh Khanh gật đầu “Đa tạ!”

Hắc Kết nhìn chằm chằm nàng, có chút không nói nên lời.

Nàng cảm nhận ánh mắt của y, quay đầu lại “Không cần nhìn ta như vậy, ở Tử Động ta đã hứa với nàng”

“Ta vốn muốn nhờ thuộc hạ của Xích Hà cung lo liệu”

Khanh Khanh nhúng nhúng vai “Ngươi thật ngốc, kết bái mấy vị huynh trưởng giàu có như vậy còn không nhờ cậy?”

Bọn Thiệu Phi nghe nàng không chút ý tứ nói như vậy chỉ khẽ cười uống rượu.

Nạp Lan Hinh Nhã nhìn nhìn nàng, cắn môi như suy nghĩ cái gì đó, cuối cùng lại quay đầu đi.

Lại qua một tuần rượu, trời đã dần tối đen, ánh trăng sáng hơn rất nhiều.

Khanh Khanh ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng đột nhiên mở miệng “Thật là ngứa tay!”

Khóe môi Hắc Kết giật giật “Khanh Khanh, nàng say rồi, đừng làm loạn!”

Nàng nhíu nhíu mày, gò má đã biến thành một màu hồng nhuận, đôi mắt mơ mơ hồ hồ nhìn y “Ta náo khi nào?”

Nàng đưa mắt đảo một vòng, nhìn đến Vu Trác Nhạn “Ta muốn khiêu chiến!”

Hắc Kết đỡ trán, lại đến rồi, tại sao mỗi khi nàng say đều thích tìm người đánh ah?

Chưa để Vu Trác Nhạn lên tiếng Thiệu Phi đã cười trêu ghẹo “Tiểu muội muội muốn đánh nhau ah? Sao không hướng ta khiêu chiến?”

Khanh Khanh nhìn hắn, môi nhếch lên đầy khinh bỉ “Ngươi thực ồn!”

Thiệu Phi bị đả kích trực tiếp hóa đá.


Vu Trác Nhạn cười cười khoát tay “Hôm nay là ngày vui không nên động đến đao kiếm”

Vậy có nghĩa là từ chối sao? Khanh Khanh nhíu nhíu mày, đôi mắt tỏ rõ buồn bực.

Hắc Kết kéo kéo vạt áo nàng nói khẽ “Khanh Khanh, nàng muốn đánh liền đánh ta đừng náo nữa”

Nàng bĩu môi, tiếp tục uống rượu “Ngươi có thể ngừng nhường ta? Mỗi lần đều chịu đòn!”

Thiệu Phi nghe vậy liền ghẹo “Hắc Kết, đệ thật không có tiền đồ nha!”

Khanh Khanh mày chỉ về phía hắn “Ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi”

Thiệu Phi còn đang đần người ra nàng đã đứng dậy, ngoắt ngoắt ngón tay với hắn.

Thiệu Phi dở khóc dở cười đứng dậy “Hôm nay tâm tình muội tốt như vậy ta đành bồi muội vậy!”

Thiệu Phi nửa thật nửa giả rút kiếm vung về phía nàng.

Khanh Khanh híp mắt, nàng xoay người lại rút chủy thủ bên hông không kiêng kị gì chém về phía hắn.

Thiệu Phi lùi mấy bước né chiêu hiểm của nàng, còn đang kinh ngạc đã nghe giọng nữ tử lạnh lùng vang lên phía sau “Nhân từ với kẻ địch chính là tự hại bản thân”

Thiệu Phi xoay người đối diện với nàng.

Khanh Khanh nghiêng nghiên đầu ngoắc tay “Hiện tại ta chính là kẻ địch của ngươi!”

Thiệu Phi cười cười nắm chặt đoản kiếm hơn “Vậy ca ca cung kính không bằng tuân mệnh!”

Thiệu Phi cùng Khanh Khanh so chiêu, người dùng kiếm người dùng chủy thủ ngắn, tuy nàng dùng chủy thủ nhưng chưa bao giờ tỏ ra yếu thế. Chưa đến sáu chiêu Thiệu Phi đã bị nàng tước mất kiếm.

Khanh Khanh cầm đoản kiếm kề lên động mạch chủ trên cổ hắn từ phía sau.

Thiệu Phi giơ tay lên cao cười cười “Ca ca thua rồi, tiểu muội muội tha cho ta đi”

Khanh Khanh hừ một tiếng đem thanh kiếm đang kề trên cổ hắn dời đi.

Thiệu Phi xoa xoa cổ bĩu môi “tiểu muội tử ra tay thật độc ác nha, thật sự xem ra là kẻ địch!”

Khanh Khanh hờ hững “Quá Khen!”

Này, nàng cũng cho là lời khen ah?

“Muội có thể cùng ta đánh một trận?” – Vu Trác Nhạn đứng lên hướng nàng hỏi.


Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn y rồi cũng đồng ý “Tốt thôi, ta đang rất rảnh rỗi!”

Không nhiều lời thêm, Vu Trác Nhạn đã vung đao hướng này thi triển đao pháp.

Khanh Khanh ném thanh kiếm trên tay lại cho Thiệu Phi. Nàng nghiên người ném tránh đường đao đang liên tục hướng tới đây. Nàng nhẹn nhành phi thân lên, một chân đạp vào thanh đao, mượn lực đẩy đến bên cạnh Hắc Kết.

Khanh Khanh rút thanh kiếm Hắc Kết khi nảy vẫn luôn đeo bên hông ra, nghênh chiến chính diện.

Cơ hồ lúc nàng rút kiếm ra khỏi vỏ vang lên tiếng chim khổng tước rít gào thật nhỏ. Nàng thành thạo sử dụng kiếm như trước nay rất quen thuộc.

Mọi người đang quan sát bên này cũng kinh ngạc.

“Là Khổng Y Kiếm?” – Lăng Vân nhìn chằm chằm thanh kiếm của nàng không chớp mắt.

“Thật sự là Khổng Y kiếm!” – Thiệu Phi lẩm bẩm, đưa mắt nhìn Lăng Vân.

Hơn ai khác họ quen thuộc thanh kiếm này hơn bất kì ai, bởi người trước đây nắm giữ thanh tuyệt thế danh kiếm này chính là dì của Phi Yến Lãnh thiên. Thanh kiếm Khổng Y đã biến mất cùng Phi Yến Phu nhân rất lâu rồi, tại sao nay lại xuất hiện trong tay nàng?

Trong lúc hai người còn đang suy tư, bên kia trận chiến đã phân thắng bại.

Khanh Khanh thổi thổi loạn tóc của Vu Trác Nhạn trong tay “Thực sảng khoái!”

Thật lâu rồi mới có thể đánh đã tay như vậy!

Vu Trác Nhạn cười nhẹ “Ta thua rồi!”

Khi nảy Thiệu Phi đã dùng toàn lực vẫn không thể chiếm ưu thế, hắn đã nhìn ra. Chiêu thức của nàng nhìn thật lạ mắt, mỗi chiêu đều nhằm vào yếu điểm của người khác. Tốc độc của nàng thật nhanh, chỉ cái chớp mắt đã bị tống vào đường cụt. Thân thủ linh hoạt như vậy dù hắn võ công cao cường cũng chỉ miễn cưỡng trách, đỡ chiêu thức của nàng.

Trên giang hồ xuất hiên một cao thủ như vậy sao hắn không biết?

Thiệu Phi nhìn qua thanh kiếm, không tiện hỏi ra vì sao nàng có được chỉ trêu đùa vài câu “Tiểu muội tử Khanh Khanh nhà chúng ta võ công thật cao cường nha. Thập ca còn đáng không lại muội, muội nên kiêu ngạo một chút cho thập ca bẽ mặt đi. Y ỷ võ công cao cường toàn bắt nạt bọn ta!”

Trong bốn người Vu Trác Nhạn, Thiệu Phi, Lăng Vân, Na Bố Lạp Hàn Minh; Vu Trác Nhạn là người có võ công cao cường nhất, cũng là một trong số người võ công cao nhất Dạ Nguyệt. Nàng vậy mà có thể hạ được Vu Trác Nhạn có thể biể nàng trâu bò đến mức nào!

Khanh Khanh khoát khoát tay “Ta mệt rồi, trở về trước!”. Nàng cảm thấy đầu có chút choáng váng đành tựa vào người Hắc Kết để y đưa nàng trở về.

Đi được vài bức nàng đột nhiên quay đầu

“À phải rồi, ta không phải em gái của nhà ngươi, đừng nhận họ hàng bậy bạ!”

________________

P/s: ARMY!!! Các nàng đã ăn mừng chưa???!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.