Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương

Chương 57: Mời Khách


Đọc truyện Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương – Chương 57: Mời Khách


Thôi Giác trợn mắt há mồm nhìn Diêm Vương điện hạ rời đi với yêu quái áo đen.

Hắn ngồi trên ghế văn phòng, cấp tốc lấy điện thoại di động ra, mở ra một nhóm chat là “Toàn thể giai cấp vô sản địa phủ đoàn kết đánh bại tư bản” lạch cạch bắt đầu gõ chữ.

Ngoại trừ Minh Giới Hy Lạp tự kỷ đến mức ngay cả tài khoản mạng xã hội cũng không có, nhân viên trên toàn thế giới đều sẽ mở một nhóm trò chuyện chửi bới ông chủ.

Trong nhóm này có Tứ Đại Phán Quan, Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa, Mạnh Bà…!Đều ở đây cả, chỉ có Diêm Vương không trong đây.

Có một số việc không thích hợp nói trong nhóm làm việc địa phủ thì bọn họ đều thoải mái nói ở đây.

Thôi Giác: Tin lớn, tin lớn! Hôm nay có một yêu quái đến chỗ tôi ứng tuyển, vừa vặn đúng lúc Diêm Vương điện hạ đến khách sạn tuần tra, thế mà lại nhìn trúng yêu quái kia! Ngài ý đã nói chỉ cần yêu quái đó nói một câu, Diêm Vương điện hạ sẽ cho cậu ta một nghìn đồng.

Trời ạ, đây là Diêm Vương điện hạ yêu tiền vắt cổ chày ra nước sao? Đây không phải tình yêu thì là gì? Bây giờ tay gõ chữ của tôi còn run đây.”
Ngụy Chinh: Có thể làm cho Diêm Vương điện hạ vung nghìn vàng, vậy xem ra đúng là tình yêu đích thực.

Chung Quỳ: Sau Lão Hắc Lão Bạch, Diêm Vương lão đại chúng ta cũng muốn thoát chó độc thân?
Lục Chi Đạo: Trọng điểm của tôi là Diêm Vương điện hạ theo đuổi người khác lại lấy tiền đập sao? Giải quyết tất cả mọi thứ bằng tiền, không xứng đáng với tình yêu lắm đâu.

Mạnh Bà: Thấy ngọt phết nhỉ.

Yêu quái kia trông như thế nào? Vậy mà có thể làm cho Diêm Vương điện hạ để ý, có phải rất đẹp hay không? Đàn ông hay phụ nữ?
Thôi Giác: A, cái này tôi cũng không biết.

Cả người yêu quái kia quấn áo choàng đen, từ lúc vào cửa đến khi rời đi cũng không nói một câu, ngay cả giới tính tôi cũng không nhìn ra, không biết làm sao mà Diêm Vương điện hạ đã coi trọng.

Mạnh Bà:??? Diêm Vương điện hạ coi trọng cái áo choàng đen kia sao?
Thôi Giác: Đúng rồi! Tôi nhớ rồi! Không phải Diêm Vương điện hạ nói cho cậu ta một nghìn đồng, là miễn một nghìn đồng tiền thuê nhà, hẳn là bọn họ đã sớm quen biết.

Lão Hắc Lão Bạch có ở đây không? Chắc yêu quái kia là thành viên trong chung cư Yên Lạc các cậu, hai người cũng ở chung cư đó, có biết là ai hay không? Có dưa gì nói cho chúng tôi đi @Phạm Vô Cứu @Tạ Tất An.

Tạ Tất An: Yêu quái mặc áo choàng đen thì không.

Phạm Vô Cứu: Ngược lại có một Tử Thần phương Tây.

Tất cả các thành viên:???
Khá lắm, là một mối tình xuyên quốc gia.

Mạnh Bà: Đông tây kết hợp, magic nhờ, tôi sẽ bắt đầu viết đồng nghiệp văn.

Lục Chi Đạo: Mạnh cô nương là phụ nữ tài ba, sau khi viết xong nhất định phải gửi cho chúng tôi xem.

Diêm La không nghĩ tới một đám thuộc hạ của anh có thể não bổ như vậy, đã sắp xếp xong đồng nghiệp văn cho anh và Tử Thần.

Đến giờ ngay cả Tử Thần trông như thế nào anh cũng chưa thấy qua, trao đổi cũng không có mấy câu, không đến mức nói được vài câu mà tim đã đập thình thịch, cái này không khỏi quá không nói lý lẽ.

Chỉ là anh hiểu lầm Thanatos, coi Tử Thần sợ xã hội là ngạo mạn, còn liên tiếp thả âm nhạc tra tấn lỗ tai nhau mấy ngày, chỉ sợ để lại ở chỗ Tử Thần một ấn tượng có gu âm nhạc kỳ lạ mà không để ý đến bạn cùng phòng.

Quốc gia rộng lớn mênh mông các nghi lễ, lần này đúng là anh thất lễ, nên bồi tội.

Trực tiếp miễn tiền thuê nhà không phải ai cũng có thể, bấy giờ chỉ tìm cái cớ như vậy, không chỉ xoay chuyển ấn tượng, mà còn giúp Tử Thần cải thiện nỗi sợ hãi xã hội.

Cũng không thể ở dưới cùng một mái hiên vẫn không nói lời nào, lãng phí cơ hội giao tiếp tốt như vậy.

Diêm La vẫn chưa từ bỏ ý định.

Thanatos không hiểu trong lòng Diêm La đang suy nghĩ quanh co, nhưng Diêm La đưa ra một điều kiện làm việc rất tốt, bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm thấy đây là chuyện tốt bánh rơi từ trên trời xuống.

Mặc dù nội dung công việc này cũng không dễ dàng với Thanatos, nhưng cậu biết đây là vấn đề của mình, không phải vấn đề của Diêm La.

Thần phương Đông vẫn rất thân thiện, biết cậu quẫn bách thì ném ra một cành ô liu như vậy.


Cậu muốn nói một tiếng cảm ơn, lời đến bên miệng, nhưng không mở miệng được.

Quả nhiên việc này vẫn là rất khó với cậu.

Vào giữa tháng 9, mặt trời nóng dữ dội, nhiệt độ lên đến 35°C, người đi bộ trên đường che ô, phàn nàn về thời tiết nóng.

Cầm áo khoác che lên đỉnh đầu chắn mặt trời, dùng áo choàng đen bọc kín toàn thân chỉ có một mình Thanatos.

Diêm La mặc một chiếc áo thun và quần jeans bình thường, dáng người thon dài, dáng vẻ nổi bật, kết hợp với Thanatos rất hút mắt.

Người trước giống Thần, người sau giống thần kinh.

Tử Thần và Diêm Vương đều thuộc về sinh vật âm phủ, loại thời tiết này đối với bọn họ không có lực sát thương.

Tác dụng của áo choàng đen cũng không phải chắn mặt trời, chỉ ngăn cách ánh mắt dò xét bên ngoài.

Mặc dù loại trang phục kỳ dị này cũng sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt,l nhưng ít nhất vẫn có một sự an ủi tâm lý, bọn họ không nhìn thấy cậu dưới lớp áo choàng.

Thanatos đi dọc theo đường lớn, chuẩn bị băng qua vỉa hè để trở về căn hộ.

“Cậu muốn trở về à?” Diêm La nhìn ra ý định của cậu.

Thanatos gật đầu.

Diêm La hỏi: “Cậu biết đường hả?”
Thanatos vẫn gật đầu.

Thanatos rất xa lạ với tình hình đường xá ở Hoa Hạ, nhưng trí nhớ của cậu rất mạnh, hôm nay đi bộ đến khách sạn Yên Lạc cũng hoàn toàn dựa vào bản đồ chỉ dẫn.

Đi qua cung đường này một lần, cậu sẽ nhớ.

Hỏi đường là không có khả năng hỏi, đi taxi hoặc chen chúc trên tàu điện ngầm và xe buýt đông đúc còn không bằng giết cậu.

Thật ra Thanatos có một đôi cánh, có thể bay rất nhanh, nhưng có quá nhiều người ở đây, không thích hợp cho cậu mở rộng hai cánh.

“Chỗ này cách chung cư Yên Lạc vài cây, cậu đi như vậy sẽ mất rất lâu.” Diêm La nhìn đường phố xe cộ ùn ùn, “Tôi cũng muốn về, ngồi xe của tôi đi.”
Thanatos suy nghĩ một chút, không từ chối.

Dù sao muốn trở về mà nói, đi một đường sẽ nhận lại càng nhiều sự chú ý hơn, không bằng chỉ tiếp xúc với Diêm La.

“Cậu chờ ở đây, tôi lái xe tới.” Diêm La nói.

Thanatos gật đầu, đưa mắt nhìn Diêm La rời đi.

Trang phục của cậu quá kỳ lạ, mọi người đi qua đều nhìn cậu một cái sau đó mới thu hồi tầm mắt.

Thanatos im lặng chờ ở đường, một bước cũng không xê dịch đi xa.

Bên kia đường có mấy nhân vật anime ăn mặc coser, trong đó một người cũng mặc áo choàng đen giống cậu, trong tay còn cầm một cái lưỡi hái nhựa.

Hắn nhìn thấy Thanatos thì nhiệt tình hỏi, “Hí anh em, cậu cũng đi festival hả? Cậu cosplay Tử Thần phải không? Vậy đạo cụ của cậu không đủ rồi, còn thiếu một cái lưỡi hái.

Nhìn của tôi này, vung tới xua đi là uy phong, cậu cũng nên chuẩn bị một cái đi.”
Thanatos: “…”
Lưỡi hái của cậu vung lên thì thật sự có thể chết người.

Cậu không nói gì, mấy coser đi ngang qua kia tự thấy mất hứng thú, cũng đi xa, hồn nhiên không biết bọn họ vừa lướt qua Tử Thần chân chính.

“Bíp bíp——”
Một chiếc Hồng Kỳ bấm còi xe chạy tới, Diêm La hạ cửa sổ xe xuống, ý bảo Thanatos lên xe.


Thiết lập của Diêm Vương rất chắc chắn, ngay cả xe cũng là đồ sản xuất trong nước.

Thanatos không lên ghế lái phụ, cậu mở cửa sau ngồi ở ghế dài.

Rất có khoảng cách an toàn.

Diêm La đi một đoạn, nhìn Tử Thần mặc áo choàng đen qua gương chiếu hậu, bỗng nhiên hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
Tử Thần lắc đầu.

Mặc dù biết nói một câu là có thể miễn một nghìn đồng tiền thuê nhà, nhưng có thể dùng gật đầu lắc đầu trả lời, Thanatos vẫn theo bản năng không nói lời nào.

Thanatos đâu chỉ là không ăn bữa này, một tháng nay cậu cũng không ăn.

Tiền thuê nhà sắp không trả nổi, lấy đâu ra tiền thừa ăn cơm, dù sao cũng sẽ không chết đói.

Trước kia ở Hy Lạp, cậu cũng không quan trọng vấn đề ăn uống lắm.

Đã sớm nói, chúng thần Minh Giới không có loại dục vọng thế tục này.

Diêm La không tiếng động thở dài.

Đáng thương, quá đáng thương.

Điều gì có thể để cho một người sợ xã hội đi ứng tuyển làm bồi bàn? Là do nghèo.

Diêm La để ý thấy Tử Thần nghèo, lại nghĩ đến một tháng qua Tử Thần chưa từng ra cửa cũng chưa từng gọi đồ ăn, chưa từng ăn bất cứ thứ gì, đó là không muốn ăn á? Là nghèo đến nỗi không đủ tiền ăn.

Diêm La có chút không nhìn nổi.

Thế mà dưới mí mắt anh còn có thần không ăn nổi cơm, huống chi đây còn là bạn cùng phòng của anh.

Diêm Vương bị trái tim đồng tình quấy nhiễu, xoay vô lăng, lái vào một con phố ẩm thực: “Dẫn cậu đi ăn cơm, tôi mời khách.”
Thanatos lắc đầu và muốn từ chối.

Cậu rất ngại để Diêm La trả phí, thầm nghĩ nhanh chóng về nhà.

“Không muốn ăn chỗ này sao? Được, đổi chỗ khác.” Diêm La quay đầu chọn nhà hàng đắt hơn.

Thanatos: “…”
Thôi được rồi, cậu bỏ cuộc.

Diêm La không chọn nhà hàng Yên Lạc mà chọn một nhà hàng do con người mở, có một chút hương vị khác.

“Đồ ăn ở đây không tệ, tôi đã ăn mấy lần.” Diêm La lấy một cái ghế lô, đưa thực đơn cho Thanatos, “Cậu gọi đi, tôi trả tiền.


Nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh bàn ghi thực đơn, đôi mắt tò mò nhìn người thần bí bị áo choàng đen bao phủ hoàn toàn, nhưng phần lớn vẫn là vụng trộm nhìn Diêm La.

Dù sao lâu lâu có trai đẹp xuất hiện, tuy mặc trang phục hiện đại nhưng khí chất lại như gió thoảng trăng sáng thời xưa, như công tử độc nhất vô nhị.

Thanatos nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, yên lặng trả thực đơn lại cho Diêm La.

Diêm La hỏi: “Không có món ăn yêu thích hả? Hay là đổi chỗ khác?”
Thanatos không muốn gây sức ép nữa, nhặt bút bi viết hai chữ vào thực đơn: Anh gọi.

Cậu không chỉ sợ hãi xã hội, mà còn cảm thấy lựa chọn rất khó khăn.


Hơn nữa gọi món còn phải giao tiếp với bồi bàn, cậu từ chối.

Diêm La nhìn hai chữ tiếng Trung xinh đẹp kia: “Được rồi.”
Anh thuần thục báo ra một loạt thức ăn, nhân viên phục vụ nhanh chóng ghi nhớ rồi rời khỏi phòng.

“Chữ viết không tệ.” Diêm La tán thưởng nói, “Tôi đã xem qua chữ Hán của Venus và Poseidon, thấy cậu viết tốt nhất.”
Đối với các vị Thần phương Tây thích học văn hóa phương Đông, Diêm La rất có hảo cảm.

Thanatos không có phản ứng, hoặc là nói cho dù cậu có phản ứng, bị áo choàng đen che cũng không nhìn ra.

Bầu không khí dần trở nên lúng túng.

Có Thanatos bị sợ xã hội, bất kể chủ đề nào cũng dễ dàng trở nên nhạt nhẽo.

Diêm La bị bỏ qua một tháng đã quen.

Anh tùy tiện trò chuyện với cậu: “Làm sao học được chữ Hán?”
Sự im lặng kéo dài…!
Ngay khi Diêm La cho rằng Tử Thần sẽ không mở miệng thì Thanatos nói chuyện.

Giọng nói của chàng trai rất thấp, nhưng đúng là đang phát ra âm thanh: “Tự học.”
Rất tốt, có tiến bộ lớn.

Diêm La tiếp tục hỏi: “Học trong bao lâu?”
Có thể nói tiếng Trung Quốc là một trong những ngôn ngữ khó học nhất trên thế giới.

Venus mất hàng trăm năm mới miễn cưỡng học được, Cupid thì từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, Trong quá trình học tập Poseidon cũng từng bị thơ cổ và văn ngôn làm đau đầu.

Thanatos thì thầm: “Ba ngày.”
Diêm La: “…”
Diêm La im lặng lập tức, chuyển sang tiếng Hy Lạp hỏi: “Cậu không nói chuyện có phải vì cậu không nói được quá nhiều tiếng Trung? Không sao đâu, trong thời gian này chúng ta có thể giao tiếp bằng tiếng Hy Lạp.

Tiếng Latin và tiếng Anh cũng được.”
Anh nghĩ rằng ba ngày không thể thành thạo hết tiếng Trung Quốc, có lẽ đó là lý do tại sao Thanatos im lặng – Vốn từ vựng không đủ.

Thanatos không nói gì cả.

Diêm La tiếp tục nói bằng tiếng Hy Lạp: “Tôi cũng có thể dạy cậu tiếng Trung Quốc.”
Cuối cùng Thanatos cũng nói, “Tôi có thể.”
Cậu chỉ đơn thuần không muốn giao tiếp, không liên quan đến việc dùng ngôn ngữ nước nào.

Thật sự ba từ ngắn gọn này không thuyết phục.

Món ăn được bê lên bày đầy một bàn.

Diêm La mở bát đũa ra, múc một chén bánh trôi, cầm thìa múc ăn.

Thanatos nhìn anh ăn một lát, cũng chậm rãi lấy thìa múc bánh trôi.

Hương vị mềm mại tan ra từ trong miệng, hóa thành ngọt ngào.

Rất ngon, không biết được gọi là gì.

Thanatos vẫn không hỏi như cũ, yên lặng ăn, ngay cả ăn cũng không phát ra một chút âm thanh.

Ngay cả lúc ăn cơm cậu cũng không cởi áo choàng, cái này cũng không cản trở cậu ăn uống.

Áo choàng kia có một ma lực chính là nhìn từ bên ngoài mặt cậu như một cái động đen xì, trên thực tế khuôn mặt của cậu không có gì che khuất.

Diêm La chú ý tới bàn tay cầm thìa của Thanatos vươn ra từ trong áo choàng, rất trắng rất nhỏ, so với tay anh nhỏ hơn một vòng, là tay thuộc về chàng trai nhỏ.

Có được một đôi tay xinh đẹp như vậy, không biết nhìn mặt như thế nào.

“Cậu không cởi mũ ra sao?” Diêm La nói, “Như vậy thật bất tiện.”
Thanatos lắc đầu.

Sau đó lại nghĩ đến hiện tại một câu nói của cậu có thể kiếm được một nghìn đồng, lại cứng rắn bổ sung một câu: “Thuận tiện.”
Diêm La cũng không cố chấp nữa.

Anh cũng không để ý diện mạo, mỹ mạo như Venus cũng không thấy Diêm Vương rung động, chỉ là càng che giấu thì càng tò mò.


Thanatos không muốn, anh có thể rút lại sự tò mò này.

Thanatos múc từng muỗng bánh trôi, một bát bánh trôi rất nhanh đã thấy đáy.

Hình ảnh bánh trôi lần lượt biến mất trong động đen xì vẫn rất kinh khủng, Diêm La nhìn, trong đầu nghĩ đến cánh môi đỏ thẫm của chàng trai lúc mới gặp.

“Cái này gọi là bánh trôi, chúng tôi thường ăn cái này vào ngày 15 tết nguyên tiêu, ngụ ý đoàn viên.” Diêm La không bao giờ quên phổ cập văn hóa.

Thì ra cục tròn tròn này được gọi là bánh trôi.

Thanatos lặng lẽ nhớ.

Diêm La cười hỏi: “Ăn xong bánh trôi rồi, không muốn ăn chút gì khác sao?”
Thanatos nhìn về phía đôi đũa trên bàn và suy nghĩ về cách cầm nó bằng tư thế chính xác.

Cậu không động đũa là bởi vì Diêm La cũng không nhúc nhích.

Diêm La không dùng đũa, Thanatos cũng không biết đũa sử dụng như thế nào.

Cậu cũng không muốn chủ động hỏi, sợ lòi đuôi.

Diêm La là cố ý.

Đều là anh hỏi một câu Tử Thần đáp một câu, như nào cũng phải để cho đối phương chủ động hỏi một vấn đề mới được.

Có qua có lại mới tính là trao đổi, bằng không chỉ một hỏi một đáp sẽ không có ý nghĩa.

Thanatos nhìn Diêm La một lúc lâu, Diêm La cũng không động đũa, ánh mắt như là đang chờ đợi cái gì đó ngược lại nhìn chằm chằm làm cậu hoảng sợ.

Thanatos cúi đầu, lấy điện thoại ra, giả vờ chơi điện thoại di động, nhập từ khóa cách dùng đũa vào công cụ tìm kiếm.

Sau đó đặt điện thoại xuống, nhặt đũa lên và gắp thức ăn trong tư thế cầm đũa tiêu chuẩn.

Đuôi lông mày Diêm La khẽ nhướng lên.

Một đứa trẻ tự lực cánh sinh.

Mở miệng hỏi một câu sẽ chết.

Diêm La lắc đầu, cũng cầm đũa ăn.

Ăn được một nửa, Diêm La lại phát hiện ra một vấn đề.

Thanatos chỉ ăn hai món chay trước mặt cậu, những món ăn khác cho dù có thoạt nhìn có ngon đến đâu, mùi vị có thơm đến đâu, cậu cũng sẽ không đụng vào.

Bàn xoay ở ngay trước mắt cậu, nhưng Diêm La không động, cậu cũng sẽ không chạm vào.

Diêm La chú ý thấy Thanatos có hứng thú với món ăn trước mặt anh, thấy cậu lặng lẽ nhìn vài lần.

Nhưng bằng cách này, cậu phải đứng dậy và gắp nó, hoặc xoay bàn xoay.

Thanatos do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không có động tác gì, cúi đầu thong thả yên lặng ăn hai đĩa thức ăn chay gần nhất.

Diêm La “chậc” một tiếng, lại nhìn không nổi nữa.

Anh mời Tiểu Đáng Thương ăn cơm, chứ không phải là mang đối phương tới trại giữ.

Diêm La xoay bàn tròn một vòng, chuyển món ăn mà Thanatos muốn ăn nhất đến trước mặt cậu, chính mình lại cầm đũa gắp đĩa thức ăn chay kia, làm bộ như mình muốn ăn.

Thanatos vẫn không nhìn ra bất kỳ phản ứng nào như cũ, nhưng cậu hạ đũa không chút do dự, sau đó tần suất gắp thức ăn cao hơn rất nhiều, hiển nhiên đây mới là thứ chân chính thích ăn.

Vẻ mặt kia mặc dù bị áo choàng đen che giấu, nhưng lại không ngăn cản được vui vẻ.

Diêm La cong môi dưới.

Vừa đáng thương vừa đáng yêu.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.