Đọc truyện Tử Thần, Bọn Anh Yêu Em – Chương 4: Dương tuấn minh
Cô quay sang
nhìn hướng mới phát ra tiếng nói, qua phần tóc trước mặt cô thấy một
chàng trai thân hình cao lớn khoảng 1m8 đi , sau lớp áo sơ mi như ẩn như hiện cơ bụng. Khuôn mặt thì bà con khỏi chê, da hơi sạm và cả người
luôn toát ra hàn khí.
Hắn bước đến chỗ cô, khuôn mặt lạnh lùng
khác hẳn với vẻ ôn nhu của Bạch Dật, đúng như các bạn nghĩ hắn là một
trong năm tên nam thần của nữ chính – Dương Tuấn Minh. Nữ sinh xung
quanh vừa thấy hắn liền hận không thể cấp hắn về nhà ăn sạch sẽ tuy
nhiên quanh người hắn tỏa ra hàn khí khiến người ta lạnh sống lưng không dám lại gần, ngay cả nữ chính thấy hắn cũng lộ ra vẻ mặt trắng bệch vì
sợ. Nhưng trừ cô ra, thử nghĩ một kẻ sống xung quanh đã có toàn mĩ nam
mĩ nữ làm sao có thể nhìn hắn mà hóa thành sắc nữ, còn so sánh hàn khí
hay mặt than thì hắn còn kém Tula nhiều.
“Hai bạn kia, trong
trường nghiêm cấm đánh nhau” hắn nghiêm mặt nói. Tuy có hơi bất ngờ
trước tình cảnh trước mặt – một nữ sinh thân hình yếu ớt đang đứng trên
kệ hành lang mà lại đang cầm cổ của một nữ sinh khác nhưng trong chẳng
khác cầm một con kiến- hắn biết người trước mặt là ai, người hay bị bắt
nạt nhất trường Hàn Như Nhi. “ Hộ..i …. tr… ưở…ng” Tô Nhược yếu ớt lên tiếng cô ta dường như sắp hết dưỡng khí. Cô thấy trò chơi của
mình sắp chết liền nhẹ nhàng hất tay quăng cô ta vào trong, nhưng tuy cô nghĩ nhẹ nhưng thật ra đủ cho cô ta va vào tường mà xỉu. Rút khăn tay
từ trong túi ra lau đi bàn tay vừa mới bóp cổ Tô Nhược, cô lau rất mạnh
đến nổi đôi tay đỏ cả lên nhưng cô vẫn không ngừng vẫn lau thật mạnh như mình vừa chạm thứ gì kinh tởm lắm. Xong rồi vứt đi cái khăn tay đó đi,
cô thản nhiên đứng nhìn hắn. “ Hàn Như Nhi đồng học, không biết cô vừa
làm cái gì thế này?” Giọng hắn hơi trầm, bình tĩnh hỏi cô. Cô nâng mắt
lên nhìn con người trước mặt có mang theo trào phúng nói “ Không thấy
sao, hội trưởng? Tôi đang cố thưởng thức vẻ mặt của các người”, nếu xét
về một khía cạnh nào đó mỗ tử thần rất thích việc cảm xúc còn tồn động
trong thân thể này: câm hờn, tủi nhục, cô đơn, lạc lõng,….. thậm chí
là tuyệt vọng, nhưng lại xét về một khía cạnh khác cô lại rất ghét việc
này vì tình cảm con người quá phức tạp cô không muốn tiếp thu nó chút
nào.
Vừa nghe cô nói xong, lũ người bên cạnh nhất là nữ sinh
giọng nói rõ chán ghét và tức giận nói với cô “ Không được nói với đàn
anh như vậy” “ Đúng là đồ con hoang không có giáo dưỡng” “ Thật bất kính với hội trưởng quá“… bla bla…… Hắn không đổi sắc nhìn cô “ Mời
bạn lên phòng hội trưởng cùng tôi bàn chút chuyện” nói xong liền quay
mặt bỏ đi. Mọi người ánh mắt hả hê nhìn cô, tuy nhiên vẫn có duy nhất nữ chính là lo lắng nhìn cô. Có vẻ không sai biệt lắm với lời tác giả
kể. Có vẻ chơi đùa ở đây vài chục năm cũng không sai tử thần nhà ta suy nghĩ, mãi lo nghĩ về cuộc sống hắc ám phía trước cô đã đứng trước phòng hội trưởng lúc nào không hay. “ Vào đi” giọng nói hắn từ trong phòng
vọng ra, cô bước vào căn phòng vô cùng sang trọng nhưng vẫn giữ được nét thanh nhã, quả thật là trường có tiền có khác bất quá vẫn thua ở dưới
Âm ty.
“ Tôi cần một lời giải thích, Hàn đồng học” hắn lên tiếng. 1s..2s…3s..4s……..1 phút “ A, ngươi nói cái gì?” Cô ngơ ngác trả
lời, khéo miệng hắn co rút. Lấy một hơi bình tĩnh “ Giải thích” , “ A,
cái đó…… là giúp bạn tự tử” cô thản nhiên nói, hắn co rút lần hai. “ Hình như theo tôi nhớ, người như Hàn đồng học học không thích giúp người thì phải” hắn lạnh giọng lên tiếng thường là giọng nói hắn như
thế người xung quanh sẽ biết hắn sắp tức giận mà hậu quả người thường
không thể tưởng nhưng rất tiếc cô không phải người thường đó. “ A, tại vì hôm nay đàn em này rất tốt” cô trả lời. Gân xanh hắn sắp nổi lên, bình tĩnh bình tĩnh nội tâm hắn không ngừng gào thét “ Vậy đàn em
này hãy giúp đàn anh này làm vệ sinh chỗ học thể chất – một tháng”
hắn gặn giọng nói. Vì cô dùng tóc che đi khuôn mặt nên hắn không thấy
biểu tình của cô, cô đi lại chỗ hắn lại gần rồi sau đó lại đấm ngay bức
tường sau lưng hắn . Hắn chỉ nghe Răng…. rắc….. là đủ hiểu, bức
tường vỡ rồi, tức giận nhìn cô vừa định mở miệng nói thì lại nghe thấy
cô nhàn nhạt nói “ Đàn em này tuân lệnh” sau đó liền một mạch đi ra
ngoài để lại kẻ nào đó tức xù lông mà không thể làm gì.
Cô đi qua từng hành lang, chọn một góc khuất nào đó liền thuấn thân đi đến nhà
kho bỏ hoang của trường. Vừa đến nơi cô liền làm động tác như quăn cái
gì đó, rồi quay lưng lại “ Ngươi là ai?” Cô lười biếng nói “ Ngươi còn
không ra hay muốn ta dùng vũ lực“. Một giọng nói thỏ thẻ vang lên “ Xin
đừng” rồi một bóng dáng dần dần hiện lên ngay chỗ cô vừa làm động tác
vứt hồi nãy.