Đọc truyện Tư Thái Cung Phi – Chương 82: Biết được chân tướng
Edit: Huyền Hiền nghi.
Beta: Mai Thái phi.
Vấn đề lục soát hậu cung cũng không phải là chuyện có thể hoàn thành trong chốc lát, huống chi Thượng Dương cung lại là một trong sáu cung điện của Tây Lục cung [1], chiếm diện tích vô cùng rộng lớn. Tuy rằng hiện tại chỉ có chính điện và hậu điện là có người ở, nhưng những gian phòng khác cũng cần phải lục soát.
[1]: Mỗi bên Đông và Tây của cung Càn Thanh là sáu cung khác, gọi là Đông lục cung và Tây lục cung. Từ đời Ung Chính, Hoàng hậu sẽ chọn một trong mười hai cung này để ở. Đây còn là nơi ở của các phi tần và con cái của Hoàng đế.
Hoa Thường ngồi ở chính sảnh, chậm rãi nhấp từng ngụm trà.
Những cung nữ thái giám đến lục soát đều rất cẩn thận và nghiêm túc, đến cả một cái bình sứ Thanh Hoa dùng để cắm mai cũng phải trút ra lục soát một lần. Đương nhiên, động tác của bọn họ đều vô cùng cẩn thận, nếu không may lỡ làm hỏng cái gì thì có lấy cái mạng nhỏ của bọn họ ra cũng không đủ để bồi thường.
Cho nên, trong lòng những cung nhân được điều đi lục soát cũng không thật sự vui vẻ gì, bởi vì không ai thích công việc này, việc đắc tội với người khác thì sao có thể vui được cơ chứ? Chỉ là mệnh lệnh của Hoàng hậu trong lúc nổi giận, bọn họ buộc phải tuân theo.
Nhưng vẫn còn rất may mắn, Kỳ Hiền phi của Thượng Dương cung là người có tính tình ôn hoà, nên không nguy hiểm nhiều. Còn như Thấm Thục phi của Tiêu Phòng cung ngày hôm qua nổi giận đùng đùng, tùy tiện tìm một cái cớ đánh chết hai tiểu cung nữ được điều đến lục soát. Mặc dù Hoàng hậu nổi giận nhưng cũng không ra mặt để lấy lại công bằng.
Tuổi của Mạnh Cơ còn nhỏ, tâm trạng đều lộ ra ngoài mặt, thần sắc có chút không vui. Nàng liếc mắt nhìn trộm Hoa Thường, cũng không dám nhiều lời.
Hoa Thường nhẹ nhàng nhấc chung trà có hoa văn uốn lượn quanh thân, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng thổi thổi hơi trà, mở miệng nói: “Điều tra tỉ mỉ như thế, nếu không tra ra trâm phượng thì cũng có thể tìm thấy những vật cấm khác. Nếu như có cung nhân nào đó có tâm tư riêng, thì cũng không tránh khỏi việc mất hết thể diện. Bổn cung có chút mệt mỏi, ta về phòng nghỉ ngơi trước, ngươi ở lại chỗ này chờ xem, có chuyện gì xảy ra thì báo lại với ta.”
Mạnh Cơ vội vàng đứng dậy, hành lễ đáp: “Tần thiếp tuân mệnh, nương nương bảo trọng thân thể.”
Hoa Thường nhàn nhạt gật đầu, vịn vào tay Thược Dược xoay người chậm rãi trở về.
Vài ngày sau, sự kiện lục soát oanh oanh liệt liệt chấn động cả hậu cung rốt cuộc cũng rơi vào bế tắc. Quả nhiên đúng như lời của Hoa Thường tiên đoán, sau khi sự kiện lục soát hậu cung kết thúc, bóng dáng của trâm phượng thì chẳng thấy đâu, nhưng những chuyện xấu, vật cấm trong từng cung thì lại phát hiện ra được rất nhiều. Mỗi nhân vật trong mỗi cung đều có điểm xấu, không có ai là ngoại lệ.
Cho nên, mặc dù sự bất mãn trong lòng của các cung phi nảy sinh như cỏ dại, nhưng vì trong cung của họ cũng có điều không thể nói rõ ra ngoài, nên khi đối mặt với dò hỏi khoan dung rộng lượng của Hoàng hậu thì bọn họ đều không có tự tin.
Từ góc độ này thì thật ra Hoàng hậu rất thông minh, chuyện này náo loạn càng lớn thì nàng ta càng có lợi.
Hoa Thường vẫn luôn ở trong cung dưỡng bệnh, đối với những chuyện nhỏ vặt vãnh trong Thượng Dương cung đều không quan tâm. Hoàng hậu cũng rất có mắt nhìn, những chuyện nhỏ nhặt trong Thượng Dương cung cũng không làm phiền đến Hoa Thường.
Trong lòng Hoàng hậu hiểu rất rõ, một Kỳ Hiền phi bị bệnh càng khó đối phó hơn một Kỳ Hiền phi khỏe mạnh, bởi vì Hoàng thượng sẽ đứng về phía Kỳ Hiền phi đang có bệnh kia một cách vô điều kiện.
Không bao lâu sau thì đã đến giao thừa. Yến hội đêm giao thừa năm nay, các vương tôn có huyết thống gần với Hoàng đế đều được mời đến, trong cung vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù Hoa Thường bị bệnh, nhưng vào ngày trọng đại mà mọi người đều tụ họp lại, nàng không có ý định vắng mặt. Cho nên tuy rằng sắc mặt của Hoa Thường vàng như nến, đôi môi tái nhợt, nhưng vẫn mặc trang phục lộng lẫy tham dự yến hội.
Chỗ ngồi của Đế Hậu tất nhiên sẽ ở chính vị, phía trên đầu, phía dưới là những bàn tiệc còn lại.
Chỗ ngồi của phi tần được sắp xếp ở phía đông của Hoàng hậu, vị trí tương đối lùi hơn về phía sau, khoảng cách so với những người đến tham gia yến hội khá là xa. Suy cho cùng, mặc dù phong hào mang trên mình có cao sang đến đâu, hay dù là phi tử được sủng ái đến thế nào, thì vẫn là thiếp, mà đã là thiếp thì không được lên mặt bàn.
Hoa Thường tới hơi muộn, khi nàng đến thì bên trong đã rất ồn ào náo nhiệt. Thược Dược cẩn thận đỡ Hoa Thường ngồi lên ghế bằng gỗ Hoàng hoa lê [2] có lưng tựa điêu khắc hình phượng hoàng, nhẹ nhàng nói: “Nương nương, nếu nương nương thấy trong người không khỏe thì có thể rời khỏi yến hội trước”.
[2] Gỗ Hoàng hoa lê: Còn được gọi là cây sưa, 1 trong bốn loại gỗ quý của TQ gồm: Tử đàn, Hoàng hoa lê, Kê sí và Thiết lực.
Hoa Thường khẽ cười, không nói gì.
Thấm Thục phi ngồi bên trái của Hoa Thường, thấy Hoa Thường đến liền mở miệng bắt chuyện: “Muội muội đến trễ một chút rồi đấy, thân thể vẫn tốt chứ?”
Hoa thường ôn nhu cúi đầu, cười nhạt nói: “Thân thể quả thật đã già yếu, Thái y nói phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật nhiều. Nhưng tĩnh dưỡng bao nhiêu vẫn là bộ dáng này, xương cốt đều đã rụng rời, cũng không tốt hơn chút nào. Mấy ngày trước trời lại có tuyết rơi, đường đi còn rất trơn, muội có chút chóng mặt, cho nên kiệu phu đi chậm, cũng may là không đến quá muộn.”
Thấm Thục phi vỗ nhẹ tay Hoa Thường, an ủi: “Theo ta thấy, muội muội là do tức giận quá mức nên dẫn đến không khỏe. Hoàng hậu gióng trống khua chiêng lục soát hậu cung, nhưng thật ra là muốn lôi chúng ta vào. Bóng dáng trâm phượng đâu không thấy, ngược lại việc xấu của mỗi cung thì lại điều tra ra không ít. Xong việc Hoàng hậu lại giả làm người tốt, rộng lượng nói là không truy cứu, để cho chúng ta tự mình xử trí, hừ.”
Hoa Thường miễn cưỡng cười nói: “Bên tỷ tỷ cũng xem như không quá tệ, còn Thượng Dương cung của muội tra ra được chuyện xấu của thái giám cung nữ, thể diện cả cung đều ném mất không chừa lại chút nào. Mặc dù Hoàng thượng và Thái Hậu chưa từng trách móc nặng lời với muội, nhưng trong lòng muội vẫn cảm thấy vướng mắc.”
Thấm Thục phi thấy Hoa Thường không vui khi nhắc đến vấn đề này, sắc mặt lại như người có bệnh, nên tự trách mình: “Là tỷ tỷ sai, vô cớ nhắc đến truyện này, khiến muội muội khó chịu.”
Hoa Thường nhẹ nhàng lắc đầu: “Dù tỷ tỷ không nhắc đến, muội cũng không thể không nghĩ đến. Hơn nữa, người đáng thương nhất lại là Lan Tiệp dư, trong cung của nàng lục soát có thuốc trợ hứng, sau khi Thái hậu biết được không chừa cho nàng một chút thể diện nào, răn dạy nàng ta một trận lớn, đến bây giờ vẫn khó quên.
Thấm Thục phi tà ý liếc nhìn Lan Tiệp dư, chép miệng: “Nàng ta tự làm tự chịu, không giống như chúng ta.”
Hoa Thường nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc tai bay vạ gió, làm hại Tố Chi Công chúa cũng bị cấm túc.”
Nhắc đến Tố Chi Công chúa, Thấm Phục phi thấp giọng: “Đừng nói nữa, trước đây cứ nghĩ là Tố Chi Công chúa ngoan ngoãn, đoan trang, biết giữ lễ nghĩa. Nhưng mà, gần đây không phải Lan Tiệp dư bị khiển trách hay sao? Vị Đại Công chúa này của chúng ta liền vội vàng tranh sủng, thu hút sự chú ý của Hoàng thượng, nào là giả bệnh, rồi lại làm nũng, hừ.”
Trong lòng Hoa Thường rất rõ ràng, Thục phi có hai nữ nhi, Nhị Công chúa là Hoa Chi Công chúa sức khỏe không tốt. Tuy rằng được Hoàng thượng yêu thích, nhưng số lần nhìn thấy mặt của Hoàng đế cũng không nhiều. Còn Tam Công chúa tuy rằng khỏe mạnh, nhưng đáng tiếc có vẻ không được Hoàng đế coi trọng lắm. Nói về sủng ái thì chỉ sợ còn không bằng Tố Chi Công chúa nên Thấm Thục phi bất bình cũng là chuyện bình thường.
Thấm Thục phi nói chuyện phiếm với Hoa Thường thêm một chút nữa thì được Tuyên Thành Vương phi mời đi.
Hoa Thường khuôn phép cầm lấy đôi đũa được làm bằng ngà tê giác có tác dụng phát hiện chất độc trên bàn, gắp qua loa vài món ăn có mùi vị thanh đạm nếm thử một chút.
Thược Dược ở bên cạnh dâng canh sâm lên, mở miệng nói: “Trời gió lạnh, nương nương uống một chút cho ấm người.”
Hoa Thường nhận bát sứ Thanh Hoa từ tay Thược Dược, vừa mở ra mùi thuốc đậm đặc trong chén bốc lên, vừa ngửi mùi này nàng liền không còn cảm giác thèm ăn, nàng để lên trên bàn nói: “Bổn cung thật sự rất mệt, cũng không muốn ăn cái gì, lấy xuống đi.”
Thược Dược còn muốn khuyên nàng một chút, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt và ánh mắt không kiên nhẫn của nàng thì đành nuốt xuống những lời khuyên nhủ đã ra đến cửa miệng, thấp giọng nhận lệnh.
“Kỳ Hiền phi nương nương mạnh khoẻ.” Đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nữ tử ôn nhu.
Hoa Thường quay đầu lại, thì ra là Kính Vương phi.
Hoa Thường nở nụ cười, thanh âm nhu hòa: “Sao Vương phi lại đến đây?”
Trên mặt Kính Vương phi đều là ý cười, vươn tay nắm tay Hoa Thường: “Cát nhi ít nhiều cũng là nhờ nương nương chăm sóc, mệnh phụ là mẫu thân của nó sao có thể không đến thăm nương nương.”
Hoa Thường hơi cúi đầu, khiêm tốn nói: “Vương phi đa lễ, Cát nhi là đứa trẻ hiểu chuyện, có lễ nghĩa, mấy ngày nay bổn cung bệnh đến nguy kịch, cũng may nhờ có Cát nhi ở bên cạnh chăm sóc. Nói ra thì bổn cung mới là người nên cảm tạ Vương phi mới phải.”
Kính Vương phi vẫn nắm tay của Hoa Thường kéo đi, Hoa Thường cũng thuận theo Kính Vương phi, bước chân chậm rãi đi về phía trước, dần dần rời xa đám đông ồn ào.
Kính Vương phi dùng đuôi mắt liếc nhìn xung quanh, thấy không có người ngoài, lúc này mới đè thấp thanh âm: “Nương nương đối đãi với Cát nhi rất tốt, mệnh phụ là mẫu thân của nó sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Còn nữa, nương nương ban thưởng cho Cát nhi cũng thật là nặng tay, trâm phượng được giấu phía dưới tay nải cũng không phải là đồ mà Cát nhi có thể nhận.”
Hoa Thường nhất thời quá mức kinh ngạc nên không phản ứng gì, kinh ngạc qua đi, sắc mặt nàng đại biến. Nàng đột ngột quay đầu lại, vì quay đầu quá nhanh và mạnh nên những trang sức trên đầu đều đánh vào mặt, trên gương mặt trắng nõn lưu lại vài vệt đỏ nhàn nhạt.
“…Vương phi đang nói cái gì? Chắc là Vương phi nhớ nhầm, bổn cung chưa từng ban thưởng trâm phượng gì đó.” Hoa Thường mím chặt môi, nhỏ giọng nói.
Khóe miệng Kinh Vương phi vẫn mỉm cười như cũ: “Có thể thật sự do mệnh phụ nhớ nhầm, không phải do nương nương ban thưởng, vật đó chắc là do nương nương khác ban thưởng. Cát nhi tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, tuỳ tiện mang theo vật quý giá về nhà, mệnh phụ và phụ thân của nó đều rất bất an. Nương nương người ở trong cung thời gian dài, không bằng hỏi thăm giúp mệnh phụ một chút, rốt cuộc là vị quý nhân nào tặng trâm phượng, chúng ta phải chuẩn bị hậu lễ đáp lại có phải không?”
Hoa Thường nghĩ nghĩ về chuyện này trong chốc lát, nàng tức giận đến hai mắt nheo lại, sắc mặt trắng bệch, tay nắm thành quyền, bộ hộ giáp màu vàng sắc bén cắt vào lòng bàn tay.
“Vương phi cứ yên tâm, nhất định bổn cung sẽ điều tra rõ ràng. Cát nhi cũng coi như là đứa nhỏ của bổn cung, người khác đối tốt với nó như vậy, sao bổn cung có thể không đáp lại hậu lễ chứ?” Khóe miệng Hoa Thường hơi nhếch lên như đang cười, ngữ khí vẫn bình thản như trước.
Kính Vương phi cười sang sảng: “Như vậy thì mệnh phụ đã yên tâm, Cát nhi là đứa nhỏ duy nhất của mệnh phụ và Vương gia, nói là bảo vật trong tay hay máu trong tim cũng không hề quá. Nương nương đối với Cát nhi cũng coi như có ơn dưỡng dục, mệnh phụ và Vương gia rất cảm kích. Hiện giờ lại nhận được lễ vật hậu hĩnh như vậy, chúng ta là ngoại thần và mệnh phụ không có năng lực, chỉ còn biết nhờ cậy vào nương nương.”
Hoa Thường nhẹ nhàng nói: “Cát nhi rất ngoan ngoãn, bổn cung cũng thật sự yêu mến nó, sau này nhất định sẽ không có chuyện này xảy ra.”
Kính Vương phi nở nụ cười tươi tắn, biểu hiện hài lòng: “Trâm kia…”
Hoa Thường rũ hàng mi dài xuống, cắn răng khẽ nói: “Thỉnh cầu Vương phi nấu chảy nó đi, vàng kia hẳn là chất lượng không tồi, đúc thành một cái vòng đeo tay cũng rất thích hợp.”
Kính Vương phi gật đầu khen ngợi: “Nương nương sáng suốt.”
Hoa Thường nói thêm vài câu nữa với Kính Vương phi thì hai người tách ra, Hoa Thường cố gắng trấn định trở về yến hội, ngồi một hồi lâu thì mượn cớ thân thể không thoải mái, rời khỏi yến hội trở về trước.
Hoàng thượng thấy sắc mặt của Hoa Thường quả thật không tốt, vội vàng đồng ý, còn đặc biệt cho truyền Thái y.
Ngồi trên kiệu trở về đến Thượng Dương cung, bước chân Hoa Thường khập khiễng đi vào trong điện, Thược Dược nhìn thấy kinh hãi, vội vàng tiến đến đỡ nàng.
Lan Chi thấy sắc mặt của Hoa Thường ửng hồng, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, cảm thấy không ổn, vội vàng tiến lên hỏi: “Nương nương bị làm sao vậy? Bị trúng gió sao?”
Vẻ mặt Hoa Thường không biểu cảm gì ngồi ở mép giường, tuy cả người lạnh lẽo như ngâm trong hầm băng mùa đông nhưng sau lưng Hoa Thường lại ướt đẫm mồ hôi lạnh, y phục dính hết vào người rất không thoải mái.
Hoa Thường cởi áo ngoài ra, lại tháo hộ giáp xuống, bàn tay chống lên vầng trán trơn bóng, nhìn vào trông thật yếu ớt.
Thược Dược là người duy nhất nghe được cuộc đối thoại giữa Hoa Thường và Kính Vương phi, trong lòng cực kỳ sốt ruột, nhưng cũng biết sự tình vô cùng nghiêm trọng, quay đầu lại nói: “Các ngươi lui xuống hết đi, nương nương mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi sớm.”
Các tiểu cung nữ hành lễ, im lặng nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Lan Chi thấy Thược Dược cẩn trọng như vậy liền biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra, kéo tay Thược Dược dò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thược Dược nhìn về phía Hoa Thường, Hoa Thường khẽ gật đầu đồng ý, Thược Dược thấy thế mới nhỏ giọng kể lại nội dung cuộc nói chuyện của Hoa Thường và Kính Vương phi.
Lan Chi nghe xong, tay che miệng kinh hô một tiếng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch không còn chút máu.