Tư Thái Cung Phi

Chương 74: Phục Tuyển


Đọc truyện Tư Thái Cung Phi – Chương 74: Phục Tuyển

Edit: Nguyệt Đức phi

Beta: Tiên Thái Phi.

Vòng sơ tuyển tú nữ kéo dài ba ngày, trong ba ngày này sẽ chọn lọc số người còn lại một nửa, quả thật là một chuyện rất tàn khốc. Dĩ nhiên, đối với tú nữ mà nói, có thể về nhà tự mình xuất giá cũng là một chuyện tốt.

Ba ngày này, phần lớn thời gian Hoàng đế đều ở lại Thượng Dương cung, ngay cả Thục phi luôn quan hệ thân thiết với Hoa Thường cũng hết sức ghen tỵ, dường như Hoa Thường cũng đoán được điều đó.

“Vòng sơ tuyển tú nữ cũng đã kết thúc rồi, mấy ngày nay Hoàng thượng cứ ở trong cung thần thiếp làm gì vậy?” Thanh âm của Hoa Thường mang theo u oán nhàn nhạt, sóng mắt lưu chuyển như dòng nước suối tĩnh lặng mang theo u sầu.

Nụ cười trên khóe miệng Hoàng đế vẫn ôn hòa, trong giọng nói vĩnh viễn luôn mang theo ý cưng chiều: “Trẫm thích ở đây thì cứ ở thôi, có gì không được sao?”

Hoa Thường nhìn nét mặt nhu hòa của Hoàng đế, cảm động trong lòng. Nàng ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế, vươn tay nắm lấy bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: “Lúc đầu thần thiếp còn cảm thấy lạ, Hoàng thượng là một người nội liễm như vậy, sao lại đột nhiên chân thành bày tỏ nỗi lòng, hôm nay người đến là để an ủi thần thiếp có phải không?”

Hoàng đế sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười nói: “Đừng suy nghĩ lung tung.”

Hoa Thường hơi nghiêng đầu, rũ mi mắt xuống, lông mi thật dài lưu lại một độ cong tuyệt đẹp trên gương mặt, giọng nói êm dịu ôn nhu: “Thần thiếp không ngốc, sao lại không hiểu được đây? Tuyển tú vì chính trị, nhất định sẽ có sẽ có tú nữ xuất chúng nhập cung hầu hạ Hoàng thượng. Hoàng thượng không đi xem tú nữ mà cả ngày lại ở bên cạnh thần thiếp, là lo lắng cho tâm tình thần thiếp không được vui sao?”

Hoàng đế nhìn một bên mặt xinh đẹp của Hoa Thường thì hơi hoảng hốt, sao đó nhẹ giọng nói: “Thường nhi nàng luôn luôn hiểu đại thể, luôn luôn ôn nhu khoan dung, độ lượng thiện lương. Dường như nàng chưa bao giờ ghen tị, nhưng trẫm vẫn rất lo lắng cho nàng. Đây là lần đầu tiên nàng trải qua chuyện tuyển tú, đối mặt với đông đảo nữ nhân, trẫm sợ trong lòng nàng không dễ chịu, cho nên trẫm thường xuyên ở bên cạnh nàng, hy vọng nàng có thể hiểu được rằng, cho dù có thêm nhiều người nữa vào cung, thì bọn họ cũng không thể sánh bằng địa vị của nàng trong lòng trẫm.”

Hoa Thường mím môi, từ từ ngẩng đầu nhìn vào mắt Hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Tỷ muội hậu cung đông đảo, sao Hoàng thượng chỉ nghĩ đến thần thiếp vậy?”

Gương mặt Hoàng đế nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Trẫm cũng không biết nữa, có lẽ bởi vì trẫm không muốn nhìn thấy dáng vẻ mất mác của Thường nhi – người trước giờ vẫn luôn ôn nhu hòa nhã.”

Hoa Thường từ từ tiến vào trong lòng Hoàng đế, mặt dán lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Ngực của nam nhân trước mặt này vững chãi như một bức tường, có thể che mưa che gió, có thể che khuất cả bầu trời.


Nàng nghĩ, đây là kết cục tốt nhất rồi. Nếu như ở hiện đại có một nam nhân như vậy, tam thê tứ thiếp, chia đều ân huệ, còn không ngừng thu nhận nữ nhân mới, lại ở trước mặt nàng nói những lời như thế thì Hoa Thường có thể cho một bạt tai, đạp một phát cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, để hắn nhớ kỹ cả đời. Nhưng đây là đang ở thời cổ đại, một Hoàng đế có thể làm được đến nhường này, Hoa Thường cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Ở hiện đại, một vợ một chồng là có đạo đức, nếu ngoại tình chính là không có đạo đức. Nhưng ở cổ đại, một chồng nhiều vợ nhiều thiếp mới là có đạo đức, chỉ sủng ái một người là không có đạo đức.

Ngay cả Nạp Lan Dung Nhược, người bày tỏ “Một đời một kiếp một đôi người” [1] còn tam thê tứ thiếp, thì làm sao có thể khiến nam nhân cổ đại hiểu được tình yêu duy nhất đây?

[1] Câu thơ nổi tiếng của Nạp Lan Dung Nhược, còn được biết đến với tên là Nạp Lan Tính Đức, là nhà thơ, cấm vệ quân nổi tiếng thời kì đầu nhà Thanh.

Hoa Thường không thay đổi được hiện trạng, cũng không có khả năng cải cách loại đạo đức xã hội này. Điều nàng có thể làm cũng chỉ là khiến cho Hoàng đế yêu nàng nhiều hơn một chút, nhiều hơn một chút nữa, như vậy là đủ rồi.

Vị Ương cung.

Hoàng hậu mặc một thân cung trang màu vàng sáng, trên đầu cài trâm bằng vàng ròng xoắn vòng thành hình phượng hoàng ngậm châu lấp lánh rực rỡ, cả người toát lên vẻ sang trọng và tôn quý.

Thấm Thục phi rũ mi mắt xuống, giấu đi ánh mắt ghen tị và khổ sở, Hoàng hậu mà là mỹ nhân sao? Thật ra cũng không phải là đẹp xuất sắc, chỉ có thể nói là đoan chính mà thôi. Nhưng bất luận là hạng người gì, chỉ cần mặc y phục màu vàng sáng thì đều trở nên khác biệt. Đó là màu sắc tôn quý nhất trên thế gian, chỉ có nhân tài tôn quý nhất mới xứng đáng được mặc.

Thành Phi nhàn nhã đùa giỡn bộ hộ giáp của mình, âm thanh va chạm khẽ phát ra trong bầu không khí yên tĩnh của Vị Ương cung có chút đột ngột, đây quả thật là một hành động bất kính, nhưng Thành Phi sẽ quan tâm sao?

Hoa Thường đoan trang ngồi một bên, mấy ngày nay Hoàng thượng bồi nàng khiến Hoa Thường có lòng tin rất lớn, không phải một mình nàng bỏ ra tâm ý trong mối quan hệ này là đủ rồi.

Sắc mặt Hoàng hậu không thay đổi, thong thả cười nói: “Hiện tại vòng sơ tuyển tú nữ đã kết thúc, bổn cung triệu ba vị tỷ muội đến chính là muốn thương thảo việc phục tuyển một chút. Phục tuyển sẽ kéo dài một tháng, bây giờ còn dư lại năm trăm ba mươi ba vị giai lệ, họ sẽ tạm thời ở Trữ Tú cung và Nghi Nguyên các đợi khảo hạch.”

Thành Phi không thèm để ý nói: “Trữ Tú cung là một trong sáu cung, vốn là nơi ở của phi tần. Bây giờ mặc dù không có phi tần chủ quản, nhưng cho một đám tú nữ ở đó thì không tránh khỏi có chút vượt quy củ.”


Thục phi cũng nói giúp vào: “Đích xác là ý này.”

Hoàng hậu ôn hòa cười nói: “Đợt này số lượng tú nữ đông đúc, ngoại trừ khu vực lục cung trong cung điện, những chỗ khác cũng không ở được. Huống chi trong lòng bổn cung đã tính trước, nhất định không để cho ai vào ở chính điện của Trữ Tú cung.”

Thành Phi nhíu mày hỏi: “Chính điện có quy mô lớn nhất, nếu chính điện không cho người ở, như vậy Trữ Tú cung cũng không an bài được nhiều người như vậy.”

Nụ cười của Hoàng hậu vẫn ôn nhu, chỉ là lời nói lại không được dịu dàng như vậy: “Dù sao tú nữ cũng không phải là nương nương, một gian cứ để bốn năm người chen chúc đi, xem như đây là khảo nghiệm với tú nữ.”

Thục phi sửng sốt một chút, Hoa Thường và Thành Phi lại hé miệng cười. Đúng là, chiêu này thật sự rất cao minh, áp chế những tú nữ kiêu căng cũng không tệ, để bọn họ hiểu rằng nơi này là hoàng cung, là trung tâm của đế quốc, chỉ những người tôn quý nhất mới có thể được cư ngụ!

Xuất thân thanh cao tôn quý thì thế nào, vào hoàng cung rồi thì cũng phải ngoan ngoãn phục tùng, lấy tư thái thành kính và hèn mọn nhất để cung nghênh thiên tử.

Trữ Tú cung.

Chúng tú nữ kết thành đoàn đi theo mama giáo dưỡng học quy củ. Nữ hài tử luôn có nhiều va chạm, nhưng dù sao cũng ở hoàng cung, cho dù có kết oán với nhau, thì mọi người đều ẩn nhẫn không bộc phát, thỉnh thoảng có chút mồm mép cũng coi như là chuyện lớn rồi.

Chương mama là mama hồi môn thiếp thân của Hoa Thường, cảm giác về sự tồn tại vẫn không cao. Cuối cùng lần tuyển tú này, Chương mama cũng có đất dụng võ, được Hoa Thường phái đến Trữ Tú cung để quan sát tú nữ.

Đương nhiên Hoàng hậu, Thấm Thục phi và Thành Phi cũng đều có mama chủ quản đến trước để giám sát tú nữ. Thậm chí khẳng định những phi tần khác cũng đều phái mama đến để thăm dò, có điều người của những phi tần phân vị thấp thì không được danh chính ngôn thuận như vậy.

Chương mama là người của Hoa Thường, trong số những mama được phái đến Trữ Tú cung thì Chương mama cũng được xem như là người vô cùng có địa vị. Chúng tú nữ đứng luyện tập lễ nghi, Chương mama ngồi một bên uống trà là được.


“Chương tỷ tỷ, người xem mấy tú nữ này, ai là người có được vận may đây?” Lưu mama ngồi một bên cười lên tiếng hỏi.

Chương mama có một gương mặt nghiêm túc và hà khắc, nhưng thật ra lại là một lão nhân hiền lành ôn hòa, mỉm cười trả lời: “Chuyện này thì sao nói trước được, mỗi người đều có vận may của riêng mình.”

Lý mama được Hoàng hậu phái tới là người đứng đầu trong tất cả các mama, cũng là người phụ trách toàn bộ mama và tú nữ ở Trữ Tú cung và Nghi Nguyên các, tay trái cầm danh sách, tay phải cầm bút lông, khoanh tròn mấy chỗ trên đó, lúc này mỉm cười lên tiếng: “Chúng ta ở chỗ này đều đại diện cho mặt mũi của chủ tử, giám sát tú nữ, khảo hạch tính cách, nhất định không được qua loa sơ suất.”

Chương mama nhìn danh sách trên tay một chút rồi cười nói: “Nửa tháng trôi qua, các tú nữ đã được rèn luyện xong, hôm nay ta đến đây cũng không phải để tán gẫu, phụng mệnh của Kỳ Hiền phi nương nương, cho truyền triệu một vài tú nữ.”

Lý mama cười nói: “Dĩ nhiên các tú nữ sẽ ứng xử tốt, giáo dưỡng đầy đủ mới dám mang ra ngoài, hiện tại bọn họ đều hiểu được chút lễ nghi, Hiền phi nương nương triệu đến, đương nhiên là không ngại.”

Chương mama phúc thân, cười hiền hòa: “Tạ Lý tỷ tỷ.”

Dứt lời Chương mama liền điểm tên một vài tú nữ, phái tiểu cung nữ đi tìm.

Vài mama xung quanh nghe thấy tên được điểm danh đều thuộc dòng tộc Hoa thị, cười khiêm tốn, có Kỳ Hiền phi ở trong cung, ai dám làm khó dễ nữ tử thế gia Hoa thị chứ? Cho dù là dòng thứ, cũng cực kỳ cao quý.

Dòng chính và dòng thứ thật ra khác biệt rất lớn. Dòng chính không chỉ có một nhà phụ thân Hoa Tường của Hoa Thường, mà là một huyết mạch cành lá sum xuê, căn cơ thâm hậu. Dòng thứ trên căn bản cũng là ngũ phẩm, thật ra huyết thống không gần gũi lắm, nhưng tóm lại vẫn là họ Hoa, là người một nhà.

Thượng Dương cung.

Hoa Thường mặc cung trang màu đỏ thẫm ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, phía dưới có ba tú nữ nhỏ tuổi quỳ xuống hành lễ thỉnh an: “Thần nữ tham kiến Hiền phi nương nương, nương nương cát tường.”

Hoa Thường nở nụ cười ôn hòa, dịu dàng nói: “Miễn lễ, ban ngồi.”

“Tạ nương nương.”


Hoa Thường nhìn những nữ tử như hoa như ngọc đang ngồi ở dưới, mỉm cười ôn nhu: “Đều là nữ tử Hoa thị, mặc dù bổn cung và các ngươi không quen biết nhau, nhưng huyết mạch tương liên thì không chia cắt được. Các ngươi không cần cẩn trọng quá mức, ở trước mặt bổn cung, dù sao cũng có thể được thoải mái một chút.”

Ba nữ tử kia đều kính cẩn đáp vâng, bất luận như thế nào thì vị nương nương xuất thân từ dòng họ của mình vẫn cực kỳ ôn hòa, khiến cho tâm trạng khẩn trương của các nàng được vơi đi phần nào.

Hoa Thường khẽ cười nói: “Trong cung quy củ sâm nghiêm, các ngươi không thả lỏng được cũng là chuyện đương nhiên. Hôm nay bổn cung triệu các ngươi đến, chẳng qua cũng chỉ tốn công dặn dò vài câu mà thôi, vạn mong các ngươi cung kính cẩn trọng, đừng làm mất mặt gia tộc.”

“Vâng, thần nữ cẩn tuân nương nương dạy bảo.”

Hoa Thường nhìn những nữ tử khôn khéo, trong lòng cũng tươi sáng hơn, dịu dàng nói: “Được rồi, vốn cũng không có chuyện gì, chẳng qua là thể hiện tư thái cho người khác xem mà thôi, cũng đỡ cho các ngươi bị người ta ức hiếp. Lan Chi, mang mấy món đồ trang sức mà bổn cung đã chuẩn bị ban cho các nàng đi.”

Lan Chi nhẹ nhàng bước đến, trên tay bưng khay màu đỏ có bày mấy món trang sức trâm cài, vòng ngọc tinh xảo.

Hoa Thường cười nói: “Nhận đi, tuy bây giờ tú nữ được yêu cầu ăn mặc như nhau, nhưng nương nương hậu cung ban thưởng vẫn có thể phá lệ sử dụng. Người khác thấy tất nhiên sẽ biết được các ngươi có người đỡ đầu, sẽ không tùy tiện va chạm với các ngươi. Nhưng cũng phải tránh, không được vượt qua quy củ, không được ức hiếp người khác. Các ngươi đều là nữ tử xuất thân thế gia, bổn cung vẫn tin tưởng nhân phẩm giáo dưỡng của các ngươi.”

Ba người đồng loạt phúc thân hành lễ: “Vâng, tạ nương nương ân thưởng.”

“Lan Chi, sai người đưa các nàng trở về, đi lâu cũng không tốt.” Hoa Thường quay đầu nhẹ giọng phân phó Lan Chi, Lan Chi phúc thân nhận mệnh.

Tiễn ba tú nữ đi, Hoa Thường cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Nhìn hết sức không tệ, từng người đều cẩn ngôn thận hành [2]. Dáng vẻ bổn cung không nhìn thấy rõ nhưng xem khí độ và cử chỉ thì đều được dạy dỗ rất tốt, chắc sẽ không gây ra chuyện gì nghiêm trọng.”

[2]: Cẩn ngôn thận hành (謹言慎行): lời nói và hành động đều cẩn trọng, nghiêm chỉnh.

Lan Chi cười ca ngợi: “Nữ tử xuất thân thế gia đều cực tốt, chẳng qua ba vị tiểu chủ này vẫn còn phải rèn luyện thêm, so với nương nương đương nhiên là kém xa rồi.”

Hoa Thường cười một tiếng, quở trách nói: “Nói bậy, bị người khác nghe thấy, không chừng còn cho là ngươi khoe khoang đấy.”

Lan Chi không thèm để ý, cười híp cả mắt: “Vâng, nô tỳ sai rồi, còn không phải sao.”

Hoa Thường ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Phục tuyển xong mới là thời điểm mấu chốt nhất của kỳ tuyển tú, đến lúc đó, quả thật sẽ rất bận rộn. Bổn cung nghe Chương mama nói đợt tú nữ này có rất nhiều nhân vật độc ác.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.