Đọc truyện Tư Thái Cung Phi – Chương 42: Chuyển biến tốt
Edit: Su Thái phi.
Beta: Du Quý phi.
Kiến Chương cung.
Hoa Thường và Trần Hỉ vội vã bước vào chính điện, một phòng đầy Thái y, hơn phân nửa đều quỳ trên mặt đất chờ đợi tuyên triệu, chỉ có mấy lão Thái y râu tóc bạc phơ đang tập hợp ở bên cạnh long sàng, thay phiên bắt mạch.
Bước chân Hoa Thường gấp gáp, thiếu chút nữa dẫm phải làn váy dài của mình, may mắn Trần Hỉ tinh mắt đứng một bên, đỡ Hoa Thường: “Nương nương cẩn thận.”
Hoa Thường quay đầu cười khổ, thanh âm vô định: “Tạ công công.”
Bước chân Hoa Thường chậm lại, khẽ vén tấm màn màu vàng sáng lên, đi đến mép giường, Thái y quỳ gối một bên đều cẩn trọng nhường lối.
Hoàng đế nằm trên giường, mở to mắt, nhìn Hoa Thường đến gần.
“Hoàng thượng tỉnh rồi sao?” Hoa Thường cố gắng vẽ ra một nụ cười ôn nhu, khẽ nói.
Hoàng đế cũng mỉm cười, đáp: “Ừ.”
Hoa Thường chậm rãi ngồi xuống, nắm chặt bàn tay gầy trơ xương của Hoàng đế, vành mắt rưng rưng, tươi cười ấm áp, thấp giọng nói: “Thân thể Hoàng thượng còn khó chịu không?”
Hoàng đế chậm rãi lắc đầu nói: “Không khó chịu.”
Khó chịu không? — Không khó chịu.
Đây là cuộc đối thoại có khoảng cách nhất giữa Hoa Thường và Hoàng đế, một người khóc, một người cười.
Hoa Thường nắm chặt tay Hoàng đế, nhìn lão Thái y đang xem mạch ở một bên, chờ đợi lý do thoái thác của Thái y. Đã thay đổi bốn năm Thái y xem mạch, Hoa Thường chờ đến độ lo âu, Hoàng đế nhìn thấy sự lo lắng của nàng, lặng lẽ mỉm cười với nàng, mang theo ý trấn an.
Bắt mạch xong, một đám Thái y đều tụ tập lại gần nhau nhỏ giọng thảo luận, có mấy lão Thái y tranh luận đến đỏ mặt tía tai, Hoa Thường nhìn liền nóng vội, quát lớn: “Nhiều người như vậy còn chưa ra kết luận sao? Ở trước mặt Hoàng thượng lại tranh cãi ồn ào, còn có quy củ hay không?”
Một đám Thái y vội vàng quỳ xuống thỉnh tội. Trước đây, những lão Thái y này sẽ không cho mặt mũi với người chỉ là phi tử, bởi vì trong đó có mấy Thái y là Ngự y chỉ xem bệnh riêng cho Hoàng đế và Thái hậu, phi tử căn bản không thể sai sử bọn họ. Nhưng hiện giờ vị Hoa Phi này cũng không phải là người bình thường, ở chung nửa năm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không chỉ có Hoàng thượng yêu quý vị này như trân bảo, ngay cả bọn họ đối với vị tôn nữ xuất thân thế gia này cũng vô cùng khâm phục, cho nên thái độ đối với Hoa Thường tất nhiên cũng rất cung kính.
Lão Thái y đứng đầu run run rẩy rẩy quỳ xuống khấu đầu, lão lệ tung hoành [1], sau đó mở miệng nói: “Chúng thần tranh luận không ngớt trước mặt Hoàng thượng quả thật là thất lễ, chỉ là chúng thần quá kích động khó nhịn được. Mạch tượng của Hoàng thượng đã từ từ bình ổn, là dấu hiệu chuyển biến tốt!”
[1] Lão lệ tung hoành (老泪纵横): ông già bật khóc. Ngoài ra còn mô tả nỗi buồn hay sự phấn khích cực độ. Ở đây chỉ sự phấn khích khi Hoàng thượng đã có chuyển biến tốt.
Hoàng đế và Hoa Thường đều mở to mắt, đôi môi Hoa Thường run rẩy, mở miệng nói: “Ngươi nói cái gì…? Ngươi nói có phải là bệnh tình Hoàng thượng có chuyển biến tốt hay không? Hoàng Thượng có thể khang phục phải không?”
Lão Thái y lại quỳ xuống khấu đầu lần nữa: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, chích xác là như thế.”
Hoa Thường vô cùng vui mừng đến mức bật khóc, vùi đầu vào trong lòng ngực Hoàng đế, cả người khóc đến độ run rẩy. Sau đó đột nhiên ngẩng đầu, cầm khăn xoa lung tung nước mắt trên mặt, hỏi: “Chuyện Hoàng thượng vừa hộc máu là thế nào? Là do tổn thương tới căn cơ sao?”
Cổ nhân đều cho rằng ho ra máu, hộc máu là do có dấu hiệu già sớm, là điềm rất xấu.
Lão Thái y tươi cười nói: “Máu này phun rất đúng thời điểm, do máu bị tắc nghẽn trong ngực, bây giờ phun ra được là chuyện tốt, cũng là dấu hiệu khang phục.”
Hoàng đế cũng vô cùng kích động, còn có thể sống ai lại muốn chết? Đặc biệt hắn lại là Hoàng đế, một Hoàng đế uy quyền ngập trời, hắn không muốn chết.
“Ngươi vừa nói lời này xong, trẫm cũng cảm thấy ngực nhẹ nhàng rất nhiều, hít thở cũng không cảm thấy cổ họng bị đau, xem ra quả thật là chuyện tốt.” Một tay Hoàng đế nắm bàn tay Hoa Thường, một tay đặt lên ngực, tươi cười chân thành tha thiết.
Người trong phòng vì quá vui mừng mà khóc thút thít. Hoàng thượng tốt thì ngày lành của bọn họ cũng đến.
Vài vị Thái y lại nhỏ giọng thảo luận.
Hoàng đế ngồi dậy, dựa vào đệm mềm, mở miệng hỏi: “Chư vị ái khanh lại nghiên cứu thêm cái gì sao?”
Lão Thái y đứng đầu Thái Y viện trả lời: “Chúng thần đang thảo luận lý do bệnh tình Hoàng thượng vì sao lại tốt lên, phải có nguyên nhân. Hơn nữa bệnh tình Hoàng thượng hiện giờ chuyển biến tốt, tiếp theo phương thuốc trị liệu cũng phải thay đổi, chúng thần cũng đang đắn đo.”
Hoàng đế gật gật đầu: “Trẫm tin tưởng các ngươi, các ngươi đều là người lập công lớn, trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi, làm cho tốt đi.”
Các vị Thái y quỳ xuống tạ ơn: “Chúng thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng.”
Hoàng đế quay đầu nhìn Hoa Thường ngồi bên cạnh, ánh mắt ôn nhu, khẽ cười: “Thường nhi… Trẫm tốt rồi.”
Hoa Thường gật đầu, nước mắt rơi xuống như những hạt châu bị vỡ, không thể ngăn lại được, khóe miệng tươi cười ấm áp.
“Hoàng thượng có đói bụng không? Phòng bếp nhỏ đã nấu dược thiện, thần thiếp bưng tới cho người dùng.” Hoa Thường cầm khăn muốn lau khô nước mắt trên mặt, lại phát hiện lau một bên, thì bên kia lại chảy ra, đành phải tìm lý do đi ra ngoài trước.
Hoàng đế biết Hoa Thường xuất thân thế gia, trọng nhất là lễ nghi và dáng vẻ, nhìn tiểu phi tử nước mắt đầy mặt cũng không nói ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Hoa Thường cười đứng dậy, lại cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Hoàng đế nhìn Hoa Thường sắc mặt tái nhợt té ngã trên đất, đại kinh thất sắc [2], hô to: “Thường nhi! Thái y! Thái y! Khụ khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ.”
[2] Đại kinh thất sắc (大失惊色): sợ hãi đến mức khuôn mặt biến sắc.
Trong lòng Hoàng đế sốt ruột, vừa mới la lớn một tiếng, lại ho khan lên, mơ hồ thấy được trên khăn có tơ máu màu đỏ.
Trong điện các cung nữ cũng đều hoa dung thất sắc, vội vã tiến lên đỡ Hoa Thường đang ngã trên mặt đất lên giường, mấy đại cung nữ còn lại thì bưng nước mật ong cho Hoàng đế nhuận cổ họng.
Các Thái y đều sợ hãi, mới vừa nói Hoàng đế chuyển biến tốt, lúc này lại ho, xem bộ dáng này thật ra có chút không tốt.
“Hoàng thượng đừng để vui buồn quá độ, tổn thương đến thân thể.” Các Thái y tự giác chia làm hai nhóm, một nhóm xem cho Hoàng đế, một nhóm cho Hoa Thường.
Hoàng đế ho khan trong chốc lát, suy yếu ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy sắc mặt Trần Hỉ tái nhợt, ánh mắt ngây ngốc, đứng trong đám cung nữ thái giám đang bận rộn, đặc biệt nổi bật.
“Thái y mau đi chẩn trị Hoa Phi, rốt cuộc thế nào rồi? Sao đột nhiên lại té xỉu? Trần Hỉ ngươi thật là, còn đứng ngây ngốc làm gì? Đã loạn thành thế này rồi!” Thanh âm Hoàng đế nghẹn ngào, biểu tình hoảng loạn, vẫn luôn nhìn Hoa Thường nằm trên giường.
Trần Hỉ vừa nghe Hoàng đế nói, lập tức hoàn hồn, đôi môi run rẩy nói: “Nô tài… Nô tài chỉ là thất thần, nhớ tới một số việc.”
Trần Hỉ là tâm phúc của Hoàng đế, cho dù là thời điểm phân phó chuyện hậu sự cũng chưa từng để hắn tránh mặt, có thể thấy hắn là Đại thái giám được Hoàng đế tin tưởng. Đương nhiên Hoàng đế cũng biết cách làm người của Trần Hỉ, Trần Hỉ tuy là nô tài nhưng trầm ổn bình tĩnh. Những ngày hắn bệnh nặng, cũng có thể xử lý tốt những việc lớn nhỏ ở Kiến Chương cung, liên hệ với tiền triều cũng đều là Trần Hỉ đứng ra lo liệu. Thế nhưng hiện giờ bộ dáng hắn lại kinh hoảng thất thố, làm cho Hoàng đế cảm thấy rất kỳ quặc.
Thân thể Hoàng đế vẫn có chút không tốt, thở gấp hỏi: “Trần Hỉ ngươi nghĩ cái gì vậy?”
Đôi môi Trần Hỉ run rẩy, ấp úng không dám nói. Hoàng đế tức giận quát lớn: “Nói!”
Trần Hỉ lập tức “ầm” một tiếng quỳ xuống, khấu đầu nói: “Tử bất ngữ quái lực loạn thần [3], nô tài kiến thức hạn hẹp nên tin quỷ thần. Vừa rồi, nô tài bồi Hoa Phi nương nương đi Phật đường mới xây ở Kiến Chương cung, trước mặt Phật tổ Hoa Phi nương nương có một kỳ nguyện, nói chỉ cần Hoàng thượng ngài có thể tốt lên, nương nương nguyện giảm thọ hồi báo. Nay vừa trở về thì nghe nói long thể Hoàng thượng chuyển biến tốt nhưng Hoa Phi nương nương lại té xỉu, nô tài nhất thời nghĩ đến chuyện này, nên thất thần.”
[3] Tử bất ngữ quái lực loạn thần (子不语怪力乱神): Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần. Đây là một câu trong Luận Ngữ của Khổng Tử. Nó đề cập tới thánh nhân nói chuyện bình thường chứ không nói chuyện quái dị, nói về đạo đức chứ không nói về bạo lực, nói về yên bình chứ không nói về phản loạn, nói về con người chứ không nói về quỷ thần.
Hoàng đế nghe Trần Hỉ nói, trầm mặc, nhắm chặt mắt lại, khóe mắt mơ hồ thấy một chút nước mắt, lẩm bẩm nói: “Trẫm nợ nàng, vĩnh viễn không trả hết.”
Sau đó mở mắt ra, quát lớn với Thái y: “Rốt cuộc Hoa Phi bị làm sao? Các ngươi khám xong chưa?”
Các Thái y kêu khổ không ngừng, vốn dĩ Hoàng đế khang phục, Thái y bọn họ đúng là công thần lớn nhất, không nghĩ tới vui vẻ không đến một khắc (mười lăm phút), vị tổ tông Hoa Phi này lại té xỉu. Lại bị Hoàng đế quở trách, nếu vị nương nương này thật sự có chuyện xấu gì, thì bọn họ chắc phải dẫn theo cái đầu của mình mà lĩnh tội.
Tiền Thái y chuyên phụ khoa căng da đầu trả lời: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoa Phi nương nương là do mệt nhọc quá độ, có chút tổn hại đến căn cơ. Thêm vào đó hôm nay vui buồn quá mức, cảm xúc dao động, cho nên lúc này mới té xỉu. Hơn nữa…”
Hoàng đế nghe thấy mệt nhọc quá độ, tổn thương căn cơ thì đau lòng không ngớt, nghe được hơn nữa liền mở miệng quát lớn: “Hơn nữa cái gì! Đừng có dông dài, nói cho trẫm!”
Tiền Thái y “ầm” một tiếng, lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: “Chúng thần y thuật không tinh, không thể chẩn đoán chính xác. Có thể là bệnh ho lao, đang trong thời kỳ ủ bệnh, rất khó khám ra mạch tượng, mạch tượng Hoa Phi nương nương thật thật giả giả khó phân biệt, nhưng nương nương hầu hạ bên người Hoàng Thượng gần nửa năm, chỉ sợ… Khả năng nhiễm ho lao khá lớn.”
Hoàng đế mở to hai mắt nhìn, thở hổn hển, lẩm bẩm nói: “Trẫm không tin, trẫm không tin, các ngươi đều là đám lang băm, lang băm!”
Trần Hỉ ở một bên nghe được rõ ràng, trong lòng lại càng nhận định, đây là kỳ nguyện của Hoa Phi nương nương trở thành sự thật, mạng của Hoàng thượng là do Hoa Phi nương nương dùng mạng nàng đổi lấy, bằng không sao lại trùng hợp như thế?
Vành mắt Hoàng đế ửng đỏ, cố nén lại bi thương, nghiêm túc nói: “Trẫm giao thân thể Hoa Phi cho các ngươi, bất luận thế nào, trẫm muốn sức khỏe Hoa Phi phải tốt. Nếu có gì bất trắc, đừng trách trẫm không niệm tình cũ.”
Trong lòng các vị Thái y kêu khổ, lại không dám biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ có thể cung kính dập đầu: “Chúng thần tuân chỉ.”
Một lúc sau Hoàng đế cố gắng bình tĩnh lại, nói với Trần Hỉ: “Tạm thời an bài Hoa Phi ở phòng cách vách đi, đừng dọn ra ngoài, trẫm không nhìn thấy nàng trong lòng sẽ vắng vẻ.”
Trần Hỉ nghe Hoàng đế nói, có chút khó xử, nào có phi tần sinh bệnh còn có thể ở lại trong điện của Hoàng thượng? Chỉ là nhìn bộ dạng Hoàng đế, Trần Hỉ biết dù có phản bác cũng không được, khom người đáp: “Vâng.”
Hoàng đế dùng tay phải chống thân thể ngồi dậy, thấp giọng nói: “Đem tin tức thân thể trẫm chuyển biến tốt truyền ra ngoài đi. Trần Hỉ ngươi phải đặc biệt cẩn trọng, đi một chuyến mang theo mật chỉ của trẫm truyền cho bốn người bọn hắn, long thể trẫm đã khang phục, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, hẳn là trong lòng bọn họ hiểu rõ, có một số việc nên được tiêu hóa trong bụng, không nhớ rõ điều gì là tốt nhất.”
Tất nhiên Trần Hỉ hiểu rõ bốn người Hoàng đế nói là ai, khom người thưa vâng.
Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ nói: “Còn có một vài thế lực đã vươn tay quá dài, nếu trẫm không sống lâu, thì sẽ vì hài tử mà suy xét nên nhịn bọn họ, nhưng mà hiện giờ nên chém thì chém.”
Sau lưng Trần Hỉ chợt lạnh, khẽ nhìn trộm Hoàng thượng một chút, khuôn mặt Hoàng thượng vẫn tái nhợt như trước nhưng sắc mặt lại lạnh băng.