Tư Thái Cung Phi

Chương 4: Bình tĩnh


Đọc truyện Tư Thái Cung Phi – Chương 4: Bình tĩnh

Edit: Du Quý phi.

Beta: An Thục phi.

Thiến Tuyết đỡ Hoa Thường từ tay Hoa phu nhân đi ra chính viện. Dọc theo đường đi, Hoa Thường luôn bình tĩnh, không bất bình giống Hoa phu nhân, cũng không vui mừng giống như nữ tử bình thường khác chờ được xuất giá.

Giữa khoảng sân và chính viện của Hoa Thường có một khu vườn, tuy không lớn lắm nhưng được hạ nhân chăm sóc rất tốt, rậm rạp xanh tươi, nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta tâm tình thoải mái. Thiến Tuyết nhìn ra tiểu thư nhà mình có tâm sự, nhưng phận làm nô tỳ, nàng thực sự không có tư cách mở miệng khuyên nhủ.

Hoa Thường ngồi nghỉ trên ghế gỗ bên lan can ở tiểu đình, nhìn hồ nước cách đó không xa, lâm vào trầm tư. Vốn dĩ Hoa Thường không phải Hoa Thường thật sự.

Hoa Thường này vốn là một cô gái bình thường ở hiện đại đang gian nan đấu tranh để sinh tồn lúc thế giới rơi vào thời kỳ mạt thế [1], đến cuối cùng vẫn là một thi thể trong biển người chết, không nghĩ tới có thể chuyển kiếp trở thành một bé gái ở thời đại này, cứ như vậy từ từ trưởng thành ở Hoa gia. Hoa Thường vẫn luôn luyến tiếc sinh mệnh, kiếp trước đã trải qua cực khổ như vậy, kiếp này được hạnh phúc giống như được sống ở thiên đường.

[1] Mạt thế: Thời kì suy sụp, cuối đời (Theo thivien.net)

Không trải qua mạt thế, sẽ không hiểu được sinh tồn ở mạt thế đau khổ và bi ai như thế nào. Cho nên lúc Hoa Thường nhận được ý chỉ tiến cung làm phi, tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cũng vẫn bình tĩnh tiếp nhận sự thật này. Không làm được chính thất, thì làm cung phi bình thường cũng là một sự lựa chọn tốt. Chỉ là Hoa Thường không phải không hiểu chuyện tiểu thư khuê các, hiện tại nội tâm nàng có một chút lo lắng.

Xuất thân thế gia, đây là một vinh dự lớn lao, mà những thế gia đã trải qua tam triều càng được mọi người kính trọng.

Đời Thế Tổ, Minh Tông đều dành sự ưu ái hết mức với các thế gia. Các thế gia cũng chân chính được truyền lại qua nhiều đời, lại chiếm giữ nhiều vị trí quan trọng của vương triều. Mà vị tân Hoàng kế vị này lại không mấy trọng dụng các thế gia.

Thế gia khí thế lớn, lại thanh cao kiêu ngạo, luôn cho rằng mình là vì nước vì dân. Thế nhưng trong mắt tân Hoàng đế, e rằng sự yêu thích các thế gia không có bao nhiêu phần…


Hoa Thường là người ngoài, nhìn nhận sự việc tất nhiên sẽ khách quan hơn rất nhiều. Hiện tại các thế gia không có điểm gì là không tốt, nhưng sau này thì sao? Tộc nhân thế gia đông đảo, đều học rộng tài cao, danh vọng nổi bật, những sĩ tử bình thường đều không thể sánh bằng. Vinh quang phú quý như vậy, chỉ sợ người đang thượng vị kia có phần kiêng kị rồi.

Tân hoàng đăng cơ được ba năm, luôn cẩn tuân thủ hiếu nên hậu cung cũng không có hài tử nào được sinh ra, người đời đều ca ngợi Hoàng đế hiếu kính. Vị Hoàng đế này luôn chú trọng tới thanh danh nên nghe như vậy cảm thấy rất hài lòng. Vì lẽ đó, cho dù tân đế kiêng kị thế gia, nhưng cũng sẽ không ra tay, dẫu sao thế gia cũng không làm gì quá mức, vả lại còn có công. Hơn nữa, tằng tổ phụ và tổ phụ của hắn đã phí hết tâm tư thỉnh thế gia ra làm quan góp sức cho đất nước, coi như là nhìn lên gia pháp tổ tông ở trên cao, tân hoàng cũng sẽ không dễ dàng động đến thế gia. Nhưng người ta dù sao cũng là Hoàng đế, nhìn ngươi không vừa mắt, khiến ngươi thiệt thòi một chút cũng là quá nhân nhượng cho ngươi rồi.

Giống như việc hạ ý chỉ muốn Hoa Thường vào cung, đánh vỡ sự liên hôn giữa thế gia và vọng tộc, nói trong lòng Hoàng thượng không có tâm tư gì, đánh chết Hoa Thường cũng không tin.

Trong tam đại thế gia thì Hoa gia nắm vị trí chính trị quan trọng nhất.

Hoa Sắc phụ thân của Hoa Thường là người thông minh, chắc chắn ông cũng thấy được nguy cơ sau lưng sự phồn vinh của các thế gia, cho nên mới không thỉnh cầu miễn trừ tuyển chọn Hoa Thường, vẫn để nữ nhi tham gia tuyển tú theo đúng quy tắc.

Vốn Hoa Sắc muốn cho Hoàng đế thấy sự trung thành của mình. Hoàng thượng người nhìn đi, đích nữ duy nhất nhà ta cũng tham gia tuyển tú, người tuỳ tiện chỉ hôn hoặc từ chối đều được. Hoa gia chúng ta không có ngầm suy tính liên hôn để mở rộng thế lực. Chỉ là Hoa Sắc cũng không nghĩ tới, Hoàng đế lại thu nhận Hoa Thường vào hậu cung.

Chuyện này đối với thế gia mà nói như một cái tát vào mặt. Đích trưởng nữ chính tông làm trắc thất! Mặc kệ làm trắc thất của ai, thì đều là trắc thất! Hoa Sắc nghẹn một hơi, nuốt không trôi cục tức này. Ông vừa cảm thấy tân hoàng vô tình, vừa cảm thấy có lỗi với nữ nhi mà mình xem như hòn ngọc quý trên tay cho nên liền ngã bệnh. Đương nhiên đối với người ngoài chỉ nói bị cảm nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khoẻ.

Hoa Thường đứng ngoài nhìn thấy tất cả những thứ này, đáy lòng cũng hiểu rõ vài phần. Bởi vì đã minh bạch, Hoa Thường mới càng thêm nhu thuận. Hoa Thường hiểu rằng, khí thế thế gia không thể vượt quá Hoàng đế. Bây giờ Đại Lương quốc thái dân an, thái bình thịnh thế, sự tồn tại của các thế gia ở dân gian chỉ là thêu hoa trên gấm, cũng không phải đưa than ngày tuyết. Hiện tại danh vọng thế gia đang cao, nhưng nếu như Hoàng đế thật sự quyết định chỉnh đốn thế gia, cũng không phải không có khả năng.

Hoa Thường thích Hoa gia, thích những người thân ở Hoa gia. Tổ phụ tính tình giống như tiểu hài tử, tổ mẫu mặc dù có chút bất công, nhưng đối với nàng vẫn là quá tốt. Phụ thân nghiêm túc khắt khe, mẫu thân ôn nhu hay bênh vực người nhà. Đại ca trầm ổn đáng tin cậy, nhị ca hoạt bát rộng rãi, thứ xuất có tam đệ và nhị muội đều vẫn ngây thơ hồn nhiên. Đường đệ con của nhị thúc chỉ kém Hoa Thường một tuổi, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm tốt người bình thường không thể so sánh.

Hoa Thường hạ quyết tâm sẽ bảo hộ gia đình này. Đương nhiên nàng có thể làm được. Tiến cung làm phi, nàng chính là người bên gối của Hoàng thượng, biểu hiện của nàng cũng chính là biểu hiện của Hoa gia. Nàng sẽ cho Hoàng đế thấy Hoa gia là một gia tộc ra sao, người Hoa gia có phẩm chất như thế nào. Nàng sẽ dùng cả đời mình để thực hiện mục đích này. Hoa Thường đứng dậy, chậm rãi đi về viện của mình.

“Tiểu thư, phòng bếp lớn đưa thức ăn qua đây, người có muốn dùng bữa không?” Ở bên ngoài tấm rèm, thanh âm nhu hoà của Thiến Tuyết vang lên, xuyên qua màn che màu hồng nhạt, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người kính cẩn duyên dáng của Thiến Tuyết.


Nghe vậy, Hoa Thường khoác thêm xiêm y đứng lên, ôn hoà nói: “Dọn lên đi.”

“Vâng.” Thiến Tuyết hành lễ, lập tức lui xuống, đi ra gian ngoài, cầm thố đồ ăn dọn từng món ra đặt trên bàn tròn bằng gỗ lim đỏ.

Văn Hạnh vào thay quần áo cho Hoa Thường, sau đó vén rèm đỡ Hoa Thường đi ra. Tố Vân đã đứng hầu sẵn ở bên bàn. Thược Dược còn đang ở tiền sảnh thêu thùa may vá nên không có hầu hạ Hoa Thường.

Văn Hạnh bày xong thức ăn, mỉm cười ôn nhu nói: “Hôm nay phòng bếp đưa tới canh bí đao hầm vịt, thịt non mềm nhưng không ngấy. Mấy món còn lại cũng đều là thức ăn thanh nhiệt bổ khí, tiểu thư nếm thử.”

Hoa Thường gật đầu mỉm cười với Văn Hạnh, tiếp nhận chén canh bí đao hầm vịt từ tay Tố Vân, nhẹ nhàng dùng muỗng sứ Thanh Hoa múc, sau đó uống mấy hớp liền buông xuống, dùng khăn lau miệng nhẹ nhàng nói: “Canh hôm nay nấu hương vị quả thật không tồi.”

Nha hoàn xung quanh đều an tâm, Đại tiểu thư luôn chú trọng dưỡng sinh, đối với phẩm vị đồ ăn yêu cầu đặc biệt cao, có thể khiến Đại tiểu thư khen cũng không phải chuyện dễ dàng.

Lúc này, một nha hoàn nhị đẳng vén rèm vào phòng, cung kính hành lễ nói: “Đại tiểu thư, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia từ Ninh Châu trở về, hiện tại đã đến phủ, vừa mới thỉnh an từ chính viện xong, đang đi đến viện của chúng ta.”

Hoa Thường hơi sửng sốt một chút, đại ca và nhị ca trở về?

Sau đó Hoa Thường mới phản ứng lại, hiện giờ nàng được phong Phi, các ca ca của nàng tất nhiên phải quay về để đưa nàng xuất giá. Tuy rằng có Nội Vụ phủ xử lí, nhưng đây là tập tục, chung quy bọn họ vẫn phải trở về ra dáng một chút, theo đó thể hiện sự trịnh trọng và tôn kính đối với Hoàng gia.

Hoa Thường nghe vậy, lấy lại tinh thần, vội nói: “Mau ra nghênh đón.”

Toàn bộ người trong phòng đều bận rộn hẳn lên, bản thân Hoa Thường chắc chắn không thể ra ngoài nghênh đón. Nàng phải ngồi ở sau tấm rèm lẳng lặng chờ đợi. Bởi vì bây giờ Hoa Thường đã là Hoàng phi chờ xuất giá, không thể tuỳ tiện gặp mặt ngoại nam.


Ngoại nam là gì? Ngoại trừ trưởng bối chính tông của Hoa Thường như tổ phụ hay phụ thân, còn lại những nam nhân khác đều là ngoại nam. Cho dù là ca ca ruột của Hoa Thường, cũng liệt về hàng ngũ ngoại nam. Vì lẽ đó, cách tấm rèm, Hoa Thường càng thêm lo lắng vì đã lâu không gặp hai vị ca ca rồi.

Một lát sau, ngoài tấm rèm có một tiểu nha hoàn hô lên: “Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia tới rồi.”

Cách tấm rèm Hoa Thường loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người, chiều cao gần bằng như nhau, có vẻ như vận trang phục màu xanh lam và xám. Hoa Thường không tự chủ được cảm xúc, kích động nói: “Đại ca, nhị ca đã về?”

Đầu tiên Hoa Chiêu và Hoa Hi đồng loạt hành lễ: “Quý nhân mạnh khoẻ”, sau đó mới đứng dậy trả lời: “Hôm nay ta với nhị đệ cùng nhau trở về.”

Hoa Thường có chút chua xót, nhìn bọn họ phải thỉnh an với mình trước rồi mới có thể nói chuyện, trong lòng cảm thấy không dễ chịu, xúc động muốn khóc. Còn chưa chính thức làm lễ phong Phi, nếu về sau nàng vào cung, có khả năng cả đời cũng không thấy bọn họ nữa. Ở trong cung cho dù tưởng nhớ người nhà, cũng chỉ có thể triệu kiến nữ quyến, còn như phụ thân và huynh đệ, trừ phi được nhận Hoàng ân mênh mông, được cho phép về nhà thăm viếng, mới có thể nhìn thấy.

Hoa Thường cầm khăn tay xoa hốc mắt đỏ bừng. Qua tấm rèm mơ hồ thấy Hoa Thường lấy khăn lau khoé mắt, Hoa Chiêu là huynh trưởng, đầu tiên mở miệng an ủi: “Muội muội không cần thương cảm, không nên khóc mà làm hỏng mắt.”

Khoé miệng Hoa Thường nâng lên, có chút chua xót, giọng nói như bị mất tiếng: “Mau dọn ghế lên cho đại ca và nhị ca. Sao có thể để cho đại ca và nhị ca đứng ở chỗ này như vậy.”

Nha hoàn vội vàng mang ghế dựa tới, Hoa Chiêu và Hoa Hi thi lễ một cái liền ngồi xuống.

“Đại ca, nhị ca gấp rút trở về, đi đường có mệt mỏi không?” Hoa Thường quan tâm hỏi, dù sao từ Ninh Châu tới kinh thành cũng không gần.

“Muội muội đừng lo lắng, không có việc gì hết.” Hoa Hi mở miệng cười nói. Hoa Hi nhỏ hơn Hoa Chiêu nên hoạt bát và phóng khoáng hơn vài phần, có thể thấy được quan hệ huynh muội bọn họ ngày thường rất tốt.

Hoa Thường cũng cười cười, lấy khăn che miệng nói: “Đại tẩu với nhị tẩu có theo trở về không?” Bởi vì Hoa Chiêu và Hoa Hi nhậm chức ở nơi khác, hiển nhiên thê tử sẽ đi theo chăm sóc, cũng vì lẽ đó mà Hoa Thường mới hỏi như vậy.

Hoa Chiêu nghe vậy, dáng vẻ có chút mất tự nhiên nói: “Nhị tẩu muội có về, nhưng gần đây thân thể đại tẩu không được tốt nên không thể về cùng.”


Cách tấm rèm, Hoa Thường cũng không thấy biểu tình không bình thường của Hoa Chiêu, tất nhiên tin là thật: “Thân thể đại tẩu không khoẻ, nên nghĩ dưỡng thật tốt, không cần phải bôn ba qua lại.”

Hoa Hi ở một bên bĩu môi, có vẻ không đồng tình: “Muội muội thiện tâm, không so đo hiềm khích trước đây, đại tẩu nên cảm kích mới phải.”

Hoa Thường nghe Hoa Hi nói lời này, cười nói: “Nhị ca đừng nói như thế.” Trước kia Hoa Thường với đại tẩu từng có bất hoà, chị dâu với em chồng mâu thuẫn cũng là điều bình thường. Hoa Thường sớm đã không ghi hận cái gì, chỉ là đại tẩu e ngại chuyện Hoa Thường được phong Phi, trong lòng có ý nghĩ khác, cho nên mới ngượng ngùng không trở về gặp nàng.

Hoa Chiêu ở một bên thở dài, Hoa Hi vừa thấy biểu tình của đại ca, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, trước mặt đại ca nói đại tẩu không tốt cũng là điều không nên.

Nhìn không khí có chút ngượng ngùng, Hoa Chiêu mở miệng nói: “Cưới vợ không hiền… quên đi, đừng nói tới việc này nữa. Lần này trở về chính là muốn chúc mừng muội muội, chỉ mong muội muội bình an là được.”

Hoa Thường nghe xong, trong lòng lại đau xót, dù sao cũng là người thân trong nhà, máu mủ tình thâm, lời nói quan tâm kia cũng không phải là giả.

Hoa Thường cười nói: “Muội hiểu được.”

Tính tình Hoa Hi thoải mái, không thích không khí nặng nề như vậy, liền cười cười, âm thanh vui vẻ nói sang chuyện khác: “Muội muội, còn chưa gặp qua cháu trai nhỏ con của đại ca phải không? Tổ phụ đặt tên Hoa Mộc, lớn lên bụ bẫm, rất khỏe mạnh đáng yêu.”

Cổ nhân khen hài tử, lời nói đều mang ý khoẻ mạnh, ngụ ý hy vọng tương lai có thể bình an lớn lên, thân thể tráng kiện, dáng người cao to. Bởi vì lúc này, do nhiều nguyên nhân mà tiểu hài tử chết non rất nhiều.

Hoa Thường nghe Hoa Hi nói, tâm tình nặng nề cuối cùng cũng như mây lùi sương tan, khuôn mặt hiện lên nét tươi cười: “Ta còn chưa gặp qua, lần này Mộc nhi có theo đại ca về không? Mộc nhi hẳn cũng đã ba tuổi rồi nhỉ?” Ba tuổi là tính theo tuổi ta, nếu như dựa theo người hiện đại tính đúng ngày tháng, thật ra Hoa Mộc chỉ mới một tuổi rưỡi mà thôi.

Tuy rằng trên mặt Hoa Chiêu đã kiềm chế, nhưng vẫn lộ ra nụ cười, nhắc tới nhi tử của mình thì rất cao hứng: “Tiểu tử Mộc nhi thật sự bụ bẫm, nó cũng theo ta trở về, lúc vừa đến chính viện thỉnh an phụ mẫu, hai người rất thích nên đã giữ lại, chút nữa ta ôm nó đến thỉnh an với cô cô.”

Hoa Thường cũng cảm giác được bầu không khí vui vẻ này, khẽ cười nói: “Thật không còn gì tốt hơn rồi.”

Địa vị hài tử mới sinh này không giống như những đứa trẻ khác, chính là tiếp nối ước vọng của thế gia. Hoa Mộc chính là trưởng tử đích tôn, tương lai Hoa phủ nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì Hoa Mộc chính là người kế thừa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.