Đọc truyện Tư Thái Cung Phi – Chương 39: Sống chết có nhau
Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái phi.
Vị Ương Cung.
Thúy Lâu cẩn thận bưng thuốc tiến vào điện, Hoàng hậu day day trán, mệt mỏi dựa vào nhuyễn tháp, nhắm mắt dưỡng thần, mày hơi nhíu lại, lộ ra tâm tình bất ổn không yên.
“Nương nương, người uống thuốc đi.” Thúy Lâu lên tiếng nói.
Hoàng hậu từ từ mở mắt, mơ hồ có thể thấy được khóe mắt thâm quầng: “Ngươi để xuống trước đi, lát nữa bổn cung sẽ uống sau.”
Thúy Lâu đặt chén thuốc xuống, nâng Hoàng hậu dậy, thấp giọng nói: “Gần đây thân thể nương nương hỏa vượng (nóng trong người), khóe miệng đều nổi lên bọng nước rồi, nếu mà còn không uống thuốc nữa, không biết bệnh tình sẽ nghiêm trọng đến mức nào đây.”
Hoàng hậu cau mày, đưa tay lên vuốt mi tâm, bộ hộ giáp màu vàng nhẹ nhàng miết đôi lông mày làm nó trở nên nhu hòa hơn.
“Thế mà đã qua một tháng rồi. Lần trước bổn cung diện kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng từng nói sẽ triệu tập hoàng thân tôn thất và trung thần để thương nghị việc lập trữ, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, sao bổn cung có thể không lo lắng đây?” Hoàng hậu vỗ trán, vì ốm đau mà sắc mặt trông cực kỳ kém.
Thúy Lâu đứng hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho Hoàng hậu, thấp giọng nói: “Vì sao nương nương không cầu kiến Thái hậu nương nương? Nô tỳ thấy, ngược lại, bên Thái hậu nương nương là ổn thỏa nhất.”
Hoàng hậu lắc đầu: “Mẫu hậu vốn không yêu thích bổn cung, bổn cung cần gì phải tự tìm mất mặt. Nếu mẫu hậu có ý muốn đề cử bổn cung, thì đã sớm lên tiếng, sẽ không ngồi nhìn bổn cung lo lắng như thế.”
Gương mặt Thúy Lâu tràn đầy lo lắng, mở miệng hỏi: “Nương nương, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ chỉ có thể chờ đợi sao?”
Hoàng hậu nhíu mày thật sâu, khẽ thở dài: “Lấy thẻ bài đi, bổn cung triệu kiến nữ quyến trong nhà.”
Thúy Lâu bất đắc dĩ hành lễ đáp ứng, số lần Hoàng hậu triệu kiến gia quyến thật sự quá nhiều rồi, nhưng nếu không triệu kiến thì lại giống như người mù vậy, không hiểu chuyện gì cũng chẳng biết phải làm như thế nào cho đúng.
Chính điện Kiến Chương cung.
Hoa Thường thấm ướt khăn lạnh rồi nhẹ nhàng đặt lên trên vầng trán nóng như nước sôi của Hoàng đế, thấp giọng nói: “Hoàng thượng cố nhịn một chút. Thái y nói, không nên dùng nhiều thuốc, đặc biệt những loại thuốc làm giảm thân nhiệt đều có dược tính mạnh, e là thân thể Hoàng thượng không chịu đựng nổi, chỉ có thể dùng nước lạnh để hạ sốt, kết hợp với uống thuốc bổ có dược tính ôn hòa là được.”
Hoàng đế sốt rất cao, thần trí gần như có chút không tỉnh táo, nhưng nghe thấy thanh âm của Hoa Thường, theo bản năng liền gật đầu. Hoa Thường nhìn nam nhân bị bệnh tật dày vò ngày đêm này, trong lòng đau xót. Từ một vị Hoàng đế cao to, cường tráng, bây giờ lại thành một người bệnh ốm yếu gầy gò, sao có thể không đáng thương đây?
Hoàng đế cố gắng mở mắt ra, chiếc khăn trên trán ít nhiều cản trở tầm mắt nhưng Hoàng đế vẫn vươn tay ra nắm chặt lấy tay Hoa Thường, hơi thở mỏng manh: “Thường nhi, nàng đi đi, về Thượng Dương cung đi, đừng ở chỗ này nữa.”
Hoa Thường có thể cảm nhận được, khi Hoàng đế nắm tay nàng, khí lực vô cùng lớn, tay gần như đau buốt: “Hoàng thượng nói bậy gì đó, thần thiếp sẽ luôn ở đây hầu hạ Hoàng thượng.”
Hoàng đế lắc đầu cười khổ, nhẹ giọng nói: “Nàng ở đây cũng đã bốn, năm tháng rồi, tính ra cũng gần nửa năm, lại không bị nhiễm bệnh, trẫm cảm thấy rất vui.”
“Thường nhi, có lẽ lần này trẫm thật sự không qua nổi, bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng. Thái y cũng nói, tình hình bệnh khuẩn sinh sôi, rất dễ lây nhiễm cho người khác. Nàng nên cách ly với trẫm, thừa dịp còn chưa nhiễm bệnh, rời khỏi nơi này rồi sống cho thật tốt.”
Hoa Thường cảm động trong lòng. Đây là thời điểm Hoàng đế gian nan nhất, sốt cao, tức ngực, mệt mỏi, ho ra máu, bị bệnh tật lặp đi lặp lại hành hạ, vậy mà vẫn còn có thể quan tâm đến nàng, coi như là tình nghĩa sâu sắc rồi. Hoa Thường không lên tiếng, cầm lấy khăn trên trán Hoàng đế, thấm nước lạnh một lần nữa, rồi đặt về chỗ cũ. Sau đó nàng ôm lấy Hoàng đế, cả người áp sát vào nam nhân trên giường bệnh, thanh âm nghẹn ngào: “Hoàng thượng khó chịu sao?”
Từ nhỏ đến lớn, Hoàng đế khóc cũng chưa đến vài lần, nhưng bây giờ nghe những chữ này xong, nước mắt không thể kiềm chế mà tuôn trào, sau đó lại bị nhiệt độ cao của cơ thể khiến chúng từ từ bốc hơi…
Hoàng đế tức ngực thở dốc, hơi thở đứt quãng, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người Hoa Thường nên từ từ hòa hoãn lại, chậm rãi nói: “Không khó chịu.”
Vốn dĩ Hoa Thường có ý trêu đùa, thế nhưng khi nghe thấy ba chữ “Không khó chịu” của Hoàng đế, trong lòng cũng buồn bã nặng nề, mang theo vài phần không biết làm sao, đồng thời trong khoảnh khắc đó, tim bất chợt lại rung lên. Đã bệnh thành bộ dạng này, sao có thể không khó chịu đây? Đã cô đơn thành ra thế này, sao có thể không khó chịu đây?
Chỉ là vì an ủi nàng mà thôi.
Hoa Thường chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng mỉm cười, sóng mắt mềm mại nhu hòa, khẽ cất tiếng nói: “Thần thiếp sẽ không đi, Hoàng thượng nhất định sẽ tốt lên, nhất định mà.”
Hoàng đế nhìn nụ cười của Hoa Thường, khẽ hỏi: “Nếu không khởi sắc thì sao? Nàng không cần lừa mình dối người như vậy.”
Hoa Thường vẫn cười ôn nhu như trước, thanh âm nhẹ nhàng mà ấm áp: “Nếu là như vậy, thần thiếp nguyện ý đi theo người, còn có thể được an táng chung cùng với Hoàng thượng, nhập vào Hoàng lăng, ít nhất khi chia lìa có thể được ở gần Hoàng thượng.”
Đột nhiên Hoàng đế mở to đôi mắt, vươn tay cố gắng níu giữ nụ cười mỹ lệ nhưng lại hư ảo xa xăm của nữ nhân trước mắt này, dường như chỉ cần buông lỏng tay, người này sẽ biến mất, chỉ còn lại mình hắn nằm trong Hoàng lăng lạnh lẽo giá buốt.
Hoa Thường vẫn tươi cười dịu dàng, khẽ nói: “Nhiều khi thần thiếp nghĩ vu vơ, nghĩ đến những chuyện sau này. Mai sau Hoàng thượng có còn yêu mến thần thiếp như trước hay không? Mai sau Hoàng thượng có sủng ái hài tử của chúng ta hay không? Mai sau, nếu như Hoàng thượng đi trước thần thiếp, thần thiếp phải làm sao đây?”
Đôi mắt đen láy của Hoàng đế nhìn Hoa Thường một cách chăm chú, tuôn chảy một dòng cảm xúc gọi là bi thương.
Hoa Thường nở nụ cười, thâm tình và ôn nhu, thanh âm mềm mại: “Nếu Hoàng thượng đi rồi, thần thiếp nên làm sao mới phải? Thần thiếp thân là phi tần, sau khi chết mai táng vào Hoàng lăng. Chỉ là đến lúc đó, thần thiếp nghĩ rằng không thể quấy nhiễu đến sự an nghỉ của Hoàng thượng. Thần thiếp nhất định sẽ không vào lăng tẩm của Hoàng thượng, có lẽ chỉ có thể tuẫn táng ở bên ngoài Hoàng lăng, nên đau buồn trong lòng.”
Hoàng đế nhìn Hoa Thường cười rơi lệ, trong lòng đau đớn khôn nguôi.
Hoa Thường tiếp tục nói: “Cho nên, không bằng để thần thiếp cùng tuẫn táng theo người. Theo tổ huấn, thê thiếp tuẫn táng theo cùng có thể được chôn cùng lăng tẩm. Rốt cuộc thần thiếp có thể hoăng thệ [1] trước Hoàng hậu nương nương, ở nơi gần Hoàng thượng nhất mà hầu hạ người.”
[1]: Hoăng thệ (薨逝): từ trần, dùng từ này với ý kính trọng.
Hoàng đế nhắm hai mắt lại, muốn ngăn nước mắt chảy ra, không thể, hắn không thể để lộ ra sự mềm yếu trước mặt nữ nhân mỹ lệ này được. Hắn là Hoàng đế, là trượng phu của nàng. Trên gương mặt hao gầy của Hoa Thường vẫn còn vương nước mắt, vươn tay ra cầm lấy tay của Hoàng đế, khẽ nói: “Hoàng thượng, chúng ta sống chết có nhau, được không?”
Hoàng đế lòng đau như cắt, nàng còn trẻ như vậy, vẫn còn là hài tử.
Nếu lần tuyển tú đó không chọn nàng thì có lẽ bây giờ nàng đã có một cuộc sống cực kỳ hạnh phúc, trở thành một thê tử hiền huệ ôn nhu, mà không phải là một phi tần lúc nào cũng ẩn nhẫn ở chốn hậu cung hiểm ác.
Bây giờ, chỉ vì muốn gần bên phu quân khi lìa tan, nàng liền chọn tuẫn táng.
“Được.” Hoàng đế mở mắt, khóe mi chảy xuống từng vệt nước mắt, cười trả lời.
Đúng vậy, không thể buông tay. Dẫu biết nàng ở bên cạnh hắn thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn không hối hận, không thể buông tay. Đây là nữ nhân của hắn, bất luận sinh tử thế nào thì nàng cũng chỉ thuộc về mình hắn mà thôi.
Ba ngày sau, ban đêm.
Mấy ngày nay, dường như thân thể Hoàng đế càng lúc càng yếu, thế nhưng tinh thần lại tốt hơn trước rất nhiều. Thái y nói, đây là hồi quang phản chiếu [2]. Hoa Thường nghe vậy, tâm tình liền lạnh đi một nửa.
[2]: Hồi quang phản chiếu (回光返照): Là hiện tượng con người đột ngột hồi tỉnh, cảm thấy thân thể khỏe mạnh, tinh thần hăng hái trước khi qua đời.
Đương nhiên, tình hình cụ thể về thân thể Hoàng đế luôn được bảo mật hoàn toàn. Những Thái y có thể bắt mạch cho Hoàng đế lúc này đều là tâm phúc của người, cho dù Thái hậu hay là hoàng thân tôn thất đều không biết bất cứ điều gì. Hoa Thường vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, sau lần nói về chuyện tuẫn táng đó, Hoàng đế làm chuyện gì cũng không giấu giếm nàng nữa, xem mật thư hay nghe mật báo đều không tránh Hoa Thường. Hoa Thường cũng gặp được rất nhiều tâm phúc chân chính của Hoàng đế, chuyện triều chính hay hậu cung, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Hoàng đế.
Hoa Thường cẩn thận bưng thuốc tiến vào điện thì nhìn thấy Hoàng đế đang ngồi trước thư án, thắp đèn xem sổ sách.
“Hoàng thượng, ban đêm lạnh lẽo, sao lại mặc ít như vậy?” Hoa Thường đặt chén thuốc xuống, lấy chiếc áo choàng thật dày làm từ lông báo trắng khoác lên người Hoàng đế.
Hoàng đế quay đầu nhìn Hoa Thường, mặt mày nhu hòa, khẽ trách cứ: “Nàng cứ luôn nhắc nhở trẫm, nhưng sao bản thân nàng lại mặc ít như vậy. Bây giờ đã vào đông, mà nàng cứ mặc y phục mỏng manh bận rộn ra ra vào vào như thế.”
Hoa Thường cười nhạt: “Thân thể thần thiếp vẫn khỏe mạnh mà, Hoàng thượng nên lo cho mình đi.”
Từ lúc chớm hạ đã vào Kiến Chương cung, bây giờ cũng đã đến mùa đông giá rét rồi.
Lúc trước Hoa Thường chỉ đem theo vài bộ xiêm y đơn giản, bây giờ căn bản là không mặc được nữa. Hiện tại y phục nàng đang mặc trên người đều dựa vào ước lệ của Kiến Chương cung, quy cách đúng là cao hơn không ít. Hoàng đế bất đắc dĩ nâng chén thuốc lên, uống một hơi cạn sạch. Hoa Thường thấy vậy liền lập tức dâng lên mứt hoa quả và nước đường.
Sau khi uống thuốc xong, Hoàng đế trầm ngâm một chút, sau đó mở miệng nói: “Đêm nay trẫm bí mật tuyên triệu vài vị hoàng thất và trọng thần trong triều, nàng đừng lưu lại nơi này.”
Hoa Thường ngây ra một lúc, bây giờ đã muộn như vậy còn triệu kiến thần tử và tôn thất sao? Sau đó nàng đột nhiên có phản ứng, đây là Hoàng đế muốn bí mật bàn giao hậu sự sao? Đúng vậy, tình huống này, phi tần tuyệt đối không thể lưu lại.
“Vâng.” Hoa Thường nhún người hành lễ, sau đó lên tiếng nói: “Nếu Hoàng thượng thương nghị xong thì bảo Trần Hỉ công công gọi thần thiếp một tiếng, thần thiếp sẽ tới ngay.”
Hoàng đế cười gật đầu.