Đọc truyện Tư Thái Cung Phi – Chương 37: Tâm ý thái hậu
Edit: Du Quý phi.
Beta: Dương Hiền dung.
Thiên điện Kiến Chương cung.
“Thần thiếp tham kiến Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, chào các vị tỷ muội.” Hoa Thường nhẹ nhàng hành lễ, thanh âm trầm thấp.
Thái hậu ngồi ở ghế chủ vị, Hoàng hậu ngồi bên trái, Thục phi có thai nên ngồi ở bên phải, các phi tần khác đều đứng, cũng không có chỗ ngồi.
“Hoa Phi miễn lễ.” Thái hậu nặng nề mở miệng, trong thanh âm lộ ra vẻ già nua mệt mỏi.
Hoa Thường lại hành lễ tạ ơn rồi mới ngẩng đầu lên.
Hiện giờ Hoa Thường đứng bên ngoài cửa, trên cửa có treo mành, loáng thoáng thấy mấy bóng người đang ngồi trong thiên điện, làm thế này cũng đều vì phòng ngừa lây bệnh.
Thái hậu mặc cung trang màu vàng, trên búi tóc cài trâm kim phượng uốn hai đầu ngậm ngọc trai, bà ngồi vững vàng, khuôn mặt nghiêm trọng, ngữ khí hoà hoãn: “Hoa Phi, ai gia biết thời gian này ngươi vất vả. Ai gia cũng ghi nhớ công lao với tình cảm này, ai gia ở đây cảm ơn ngươi.”
Hoa Thường bị tuyên triệu tới đây, nghe bà nói thế liền vội vàng hành lễ trả lời: “Thái hậu nương nương nói quá lời, thần thiếp nào có tài đức gì, đây vốn là bổn phận của thần thiếp.”
Thái hậu chậm rãi lắc đầu, dường như trang sức nặng nề này mang theo rất nhiều áp lực đến cho lão nhân gia bà: “Lần này ai gia tới không phải để hỏi thăm bệnh tình của Hoàng đế. Ai gia chỉ cần ngươi nói với Hoàng đế một câu, ai gia muốn gặp nó!”
Hoa Thường nghe vậy, lộ ra thần sắc khó xử, thấp giọng nói: “Thái hậu ra lệnh, thần thiếp không dám không nghe theo. Chỉ là việc này Hoàng thượng đã quyết định từ trước. Phượng thể của Thái hậu là quan trọng nhất. Hoàng thượng hiếu thuận nên không muốn Thái hậu lấy thân thể ra mạo hiểm, tự mình đi thăm Hoàng thượng.”
Hoàng hậu cũng gầy đi một chút, nàng nhìn mặt Thái hậu không có biểu tình gì, quay đầu nói với Hoa Thường: “Ý của Hoa Phi muội muội bổn cung hiểu rõ. Chỉ là mẫu hậu sốt ruột ái tử, cũng hi vọng Hoàng thượng và Hoa Phi muội muội có thể hiểu được.”
Hoa Phi biết ý của Thái hậu đã quyết, nên nàng chỉ có thể nhún người hành lễ, ôn nhu nói: “Lời của Thái hậu nương nương thần thiếp nhất định sẽ chuyển tới cho Hoàng thượng.”
Thái hậu chậm rãi gật đầu: “Bệnh tình của Hoàng thượng ai gia cũng đã hỏi qua Thái y, ai gia là thân mẫu của Hoàng thượng, bệnh ở nhi tử nhưng người làm mẫu thân lại đau lòng. Hoa Phi ngươi hãy chăm sóc Hoàng thượng cho thật tốt, cũng nhớ phải chú ý tới thân thể của mình, ai gia nhớ kỹ công lao của ngươi.”
Hoa Thường hành lễ: “Thần thiếp xin ghi nhớ lời Thái hậu nương nương chỉ dạy.”
Thoạt nhìn thân thể của Thục phi càng thêm gầy yếu, mặc dù mang thai nhưng lại không béo, sắc mặt tái nhợt, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên cái bụng nhỏ, thanh âm mang theo vài phần bất lực, ánh mắt nhu mĩ rơi vài giọt lệ: “Hoa Phi muội muội, thân mình tỷ tỷ bây giờ đang mang thai, lại không thể gặp Hoàng thượng nên chỉ có thể mong hai người đều bình an.”
Hoa Thường nghe lời này cảm thấy chua xót, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ yên tâm, hôm qua Hoàng thượng cũng có nhắc tới tỷ tỷ, người còn nói nhất định phải tận mắt thấy tỷ tỷ sinh hạ hài tử, nhìn nó lớn lên, thành gia lập thất. Tỷ tỷ phải bảo trọng thân thể, vì Hoàng thượng mà sinh hạ hoàng tự khoẻ mạnh.”
Thanh âm của Thục phi mang thêm vài phần áp lực nức nở: “Hoàng thượng còn nhớ ta… Làm phiền Hoa Phi muội muội, tỷ tỷ ta nhất định sẽ bảo trọng thân thể, muội cũng phải bảo trọng thật tốt.”
Hoa Thường cúi đầu hành lễ: “Thục phi tỷ tỷ cát ngôn.”
Sắc mặt Hoàng hậu không tốt lắm, làm thê tử kết tóc với Hoàng thượng, vậy mà lúc Hoàng đế bị bệnh lại không nhắc nửa chữ về nàng. Ngược lại cho tới nay Hoàng thượng vẫn nhớ tới Thục phi. Trước mặt mọi người, chuyện này chẳng khác nào tát vào mặt nàng một cái.
Thái hậu nhắm mắt, đối với mạch sóng ngầm giữa các phi tần làm như không thấy, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ai gia cũng không có chuyện gì nữa, Hoa Phi ngươi mau về đi. Ai gia biết bây giờ Hoàng thượng không xa ngươi được.”
Hoa Thường nhún người hành lễ: “Vậy thần thiếp xin cáo lui trước.”
Đợi Hoa Thường đi rồi, trên khuôn mặt nghiêm túc của Thái hậu cũng lộ ra thần sắc yếu ớt. Hộ giáp vàng thật dài xẹt qua lưng ghế tạo nên tiếng vang xẹt xẹt.
Hoàng hậu nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn nhìn Thái hậu, thấp giọng nói: “Thần thiếp thấy Thái hậu cũng đã mệt mỏi, người mau hồi cung nghỉ ngơi đi.”
Thái hậu nhắm hai mắt, không lên tiếng.
Thục phi vịn vào tay cung nữ, chậm rãi đứng lên, lấy tay đỡ bụng mình, vành mắt vẫn còn hồng. Nàng nhìn Hoàng hậu nhưng lại không mất khí thế: “Thân thể thần thiếp không khoẻ nên xin cáo lui trước.”
Hoàng hậu thấy Thục phi ngay cả hành lễ cũng không làm được, cơn tức giận trong lòng càng tăng lên, khuôn mặt hơi cứng đờ, cười nhạt: “Hiện giờ Thục phi muội muội mang thai cho nên thân thể quý giá, Thục phi không cần hành lễ, mau về đi.”
Thục phi còn chưa nói gì, Thái hậu đột nhiên mở miệng: “Mang long thai tất nhiên thân thể quý giá. Lúc trước Hoàng hậu ngươi mang thai động tĩnh so với Thục phi còn khoa trương hơn.”
Lúc Hoàng hậu có thai, cung vụ không cần xử lý, cũng không tiếp kiến phi tần, đánh chết rất nhiều cung nữ, đúng là động tĩnh lớn hơn.
Sắc mặt Hoàng hậu cương cứng, không thể cố cười được nữa, một chút mặt mũi mà Thái hậu cũng không cho nàng.
Thục phi nhìn Hoàng hậu, hừ lạnh một tiếng, hành lễ với Thái hậu sau đó vịn tay cung nữ đi thẳng ra cửa.
Ôn Tần là người trong cung của Thục phi, thấy Thục phi không giữ lễ nghĩa, đứng lên thấp giọng giải thích: “Thái hậu nương nương thứ tội, mấy ngày nay Thục phi tỷ tỷ có nỗi khổ trong lòng, thân thể không được khoẻ. Thái y cũng nói thai này dường như không ổn, hôm nay Thục phi tỷ tỷ nghe được tin tức của Hoàng thượng cho nên xúc động, có chút thất lễ.”
Thái hậu chậm rãi lắc đầu, nhìn Ôn Tần ôn nhu nói: “Trong lòng nàng ấy có nỗi khổ, ai gia biết nên sẽ không tính toán.”
Khoé miệng tươi cười của Hoàng hậu đã biến mất, Thái hậu thiên vị Thục phi không phải ngày một ngày hai, lời này từng chữ từng ý đều là muốn chèn ép nàng! Rõ ràng nàng mới là nữ chủ nhân của hậu cung, thê tử kết tóc với Hoàng thượng, con dâu danh chính ngôn thuận của Thái hậu.
“Ôn Tần muội muội hiểu lễ nghĩa, bổn cung sẽ không so đo chuyện Thục phi thất lễ.” Hoàng hậu chậm rãi nhếch khoé miệng, nhàn nhạt nói.
Tất nhiên Ôn Tần nghe ra được châm chọc trong lời nói của Hoàng hậu. Vừa rồi nàng thỉnh tội với Thái hậu mà không thỉnh tội với Hoàng hậu, trong lòng Hoàng hậu tất nhiên sẽ bất mãn.
Ôn Tần nhàn nhạt hành lễ trả lời: “Hiện giờ Hoàng thượng bệnh nặng, tâm tư các vị tỷ muội phiền loạn, không có tinh thần. Thục phi tỷ tỷ với tần thiếp tất nhiên sẽ có chỗ thất lễ, hi vọng Hoàng hậu nương nương khoan thứ.”
Hoàng hậu nhìn Ôn Tần cúi đầu, nhịn cơn tức xuống. Bởi vì lo lắng mà không có tinh thần, nhiều chỗ thất lễ, nàng không khoan thứ thì sẽ không rộng lượng, như vậy mà Ôn Tần cũng nói được.
Hoàng hậu xoa xoa thái dương, hoà hoãn nói: “Ôn Tần muội muội nghĩ nhiều rồi, bổn cung sao có thể trách tội các ngươi. Tất cả mọi người đều lo lắng cho Hoàng thượng, phần tâm ý này bổn cung cũng hiểu.”
Trịnh Phi vẫn luôn ngồi trầm mặc, đột nhiên giương mắt nhìn Thái hậu đang ngồi ở trên, chờ Hoàng hậu nói xong, Trịnh Phi mới chậm rãi mở miệng: “Bệnh tình Hoàng thượng nghiêm trọng, Hoàng hậu nương nương cần gì phải tranh chấp với các phi tần. Bây giờ bệnh tình Hoàng thượng mới là quan trọng nhất.”
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Trịnh Phi một cái, không dễ dàng gì mới mở miệng, so với Thục phi và Ôn Tần thì hiện tại nàng ta mới là kẻ địch lớn nhất của nàng!
“Trịnh Phi muội muội nói đúng, bổn cung chỉ là hơi hoảng loạn nên có nhiều chỗ chưa thoả đáng. Mong các vị tỷ muội thông cảm, Hoàng thượng là phu quân của bổn cung, người làm thê tử như bổn cung, thật sự rất lo lắng không biết làm thế nào cho phải.” Hoàng hậu vỗ nhẹ trán, mang theo ý tứ xin lỗi nói.
Thái hậu không muốn ngồi ở đây nhìn một đám nữ nhân đấu khẩu, bà mở miệng nói: “Giải tán đi, trở về cung mà suy ngẫm. Có hài tử thì hãy chăm sóc hài tử cho tốt, còn không có hài tử thì hãy cầu phúc vì Hoàng thượng đi!”
Dứt lời Thái hậu liền đứng lên, vịn tay cung nữ đi ra ngoài.
Các vị phi tần ở phía sau đều đứng dậy hành lễ nói: “Cung tiễn Thái hậu nương nương.”
Thấy Thái hậu đi rồi, khí thế Hoàng hậu cao thêm một chút, liếc nhìn Trịnh Phi và Ninh Quý tần vẫn luôn im lặng, phẩy khăn tay nói: “Bổn cung đi trước một bước, các vị muội muội cũng mau hồi cung đi.”
—
Chính điện Kiến Chương cung.
Hoa Thường khẽ bước vào điện, vén màn lên thì thấy Hoàng thượng ngồi bên cạnh giường, trên tay còn cầm quyển tấu chương.
“Hoàng thượng tỉnh rồi ư?” Hoa Thường cười mở lời, vươn tay đo độ ấm trên trán của Hoàng đế, sau đó nhẹ nhàng thở ra: “Không nóng lên, xem ra hôm nay tinh thần Hoàng thượng không tồi. Chỉ là người không nên làm việc vất vả, hay là lát nữa hãy xem tấu chương tiếp.”
Hoàng đế buông tấu chương xuống, nhìn Hoa Thường hỏi: “Mẫu hậu gọi nàng qua có chuyện gì không?”
Hoa Thường nghe vậy, dừng lại trong chốc lát, khẽ nói: “Thái hậu muốn gặp Hoàng thượng.”
Đôi mắt thâm trầm của Hoàng thượng xuất hiện vài phần hoài niệm, sau đó thấp giọng nói: “Chắc chắn Thái hậu đã quyết rồi…”
Hoa Thường ôn nhu nói: “Hoàng thượng là thân tử (con ruột) của Thái hậu. Đã lâu như vậy rồi Thái hậu vẫn chưa được gặp nhi tử nên đương nhiên sẽ lo âu nôn nóng. Người làm mẫu thân, cho dù có gặp phải tình huống nguy hiểm thế nào thì con cái vẫn là quan trọng nhất. Thần thiếp thấy Thái hậu như vậy, trong lòng cũng cảm động.”
Nhưng trên mặt Hoàng đế không tỏ ra vui mừng. Hoa Thường không đoán được tâm tư của Hoàng đế, cũng không dám nhiều lời.
Hôm nay sắc mặt Hoàng đế rất nặng nề, tuy tinh thần có tốt lên một chút nhưng cả người lại ủ dột thêm vài phần. Hơn nữa trước kia Hoàng thượng chưa bao giờ xem tấu chương trước mặt Hoa Thường.
Hoa Thường thật sự lo lắng, mở lời hỏi: “Hoàng thượng, nếu người phiền muộn hay là ra ngoài tản bộ một chút?”
Hoàng đế quay đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của Hoa Thường, lắc đầu: “Không được.”
Vừa mới nói xong Hoàng đế lại ho khan, tiếng ho nghẹn ngào, so với lúc trước càng nghiêm trọng hơn.
Hoa Thường vội vàng lấy ống nhổ qua, tay cũng nhẹ nhàng vỗ lưng Hoàng đế.
Qua một hồi lâu thì ho khan cũng ngừng lại, Hoàng đế run rẩy mở khăn che miệng ra, trên mặt khăn xuất hiện từng tơ máu…
Hoa Thường ngây người, vành mắt cũng đỏ lên.
Hoàng đế quay đầu muốn nói nhưng bởi vì đã ho khan rất lâu nên âm thanh khô khốc như xé rách cảm xúc: “Thường nhi đừng khóc.”