Tư Thái Cung Phi

Chương 31: Chọn người hầu bệnh


Đọc truyện Tư Thái Cung Phi – Chương 31: Chọn người hầu bệnh

Edit: Nguyệt Phi.

Beta: Tiên Thái Phi.

Thái hậu thấy chúng phi tần kính cẩn, hài lòng gật đầu, lại nhìn lướt qua Hoàng hậu đang cắn môi quỳ dưới đất, nói: “Hoàng hậu, ngươi đứng lên đi”.

Hoàng hậu cúi đầu tạ ơn: “Tạ mẫu hậu”. Sau đó nàng được cung nữ hầu bên cạnh nâng đỡ đứng lên. Sau khi Hoàng hậu đứng dậy, sắc mặt vẫn có vẻ ưu sầu, do dự nói: “Mẫu hậu, không phải nhi thần lắm mồm, chỉ là hiện giờ Hoàng thượng bệnh nặng, triều chính không có người xử lý, không biết ai sẽ nhiếp chính đây?”

Ánh mắt Thái hậu lóe lên tia sáng, lạnh lùng nói: “Hậu cung không được tham gia vào chính sự, Hoàng hậu ngươi lại dám vượt qua.”

Hoàng hậu không biết làm sao, phúc thân hành lễ: “Mẫu hậu dạy phải, nhi thần thất lễ.”

Thật ra Hoa Thường khá hiểu suy nghĩ của Hoàng hậu. Hoàng thượng bệnh nặng, lại là chứng bệnh khó trị, như vậy vấn đề kế nhiệm hoàng vị liền lộ ra một cách công khai.

Theo lý mà nói, đích tử kế vị là danh chính ngôn thuận, nhưng đáng tiếc, Tam Hoàng tử vẫn còn mặc tã, vẫn là một đứa trẻ sơ sinh, sức cạnh tranh quả thật không cao. Vì lẽ đó, thân làm Hoàng hậu như nàng đương nhiên muốn biết ai xử lý triều chính khi Hoàng thượng bệnh nặng, có ảnh hưởng gì đối với việc thay đổi người kế vị hay không.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thái hậu rất bất mãn đối với điệu bộ của Hoàng hậu. Là một mẫu thân, bà vẫn luôn yêu thương nhi tử của mình nhất, mà từng câu từng chữ của Hoàng hậu lại ám chỉ cái khác, giống như Hoàng thượng sắp băng hà vậy, sao có thể khiến Thái hậu hài lòng được kia chứ?

Thái hậu nửa nằm ở trên giường, qua một hồi lâu mới lên tiếng nói: “Hiện giờ Hoàng thượng bệnh liệt giường, lao phổi lại là bệnh nặng có tính truyền nhiễm. Ngay cả chính bản thân ai gia cũng không thể tùy tiện gặp Hoàng thượng, trong lòng ai gia đau khổ, lại lo lắng không biết bệnh tình của Hoàng thượng tiến triển ra sao, bên cạnh có người nào hầu hạ chu đáo hay không. Hoàng hậu, bên cạnh Hoàng thượng cần phải có phi tần hầu bệnh, ngươi thấy thế nào?”

Vẻ mặt Hoàng hậu biến sắc, mặt mũi ảm đạm, một lát sau mới quỳ xuống, khó khăn trả lời: “Khởi bẩm mẫu hậu, nhi thần là thê tử kết tóc với Hoàng thượng, lúc này vốn nên là nhi thần hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng. Nhưng dưới gối nhi thần còn có ấu tử vẫn còn mặc tã, nghĩ đến không có ai chăm sóc, quả thật nhi thần đau lòng không thôi.”

Thái hậu lạnh lùng nhìn Hoàng hậu một cái, trong lòng càng tức giận, nói: “Vậy theo ngươi, ai mới là người thích hợp đây?”


Hoàng hậu dừng một chút, đôi môi cũng tái nhợt, đây chính là chuyện đắc tội với người khác, làm sao mở miệng nói ra lời được, đi hầu bệnh gần như bằng chịu chết, chúng phi tần vẫn còn đang ở đây mà nhìn mình kia kìa. Thật ra Hoàng hậu muốn nói tên của Trịnh Phi hoặc là Ninh Quý tần, dù sao trong tay hai người bọn họ đều có Hoàng tử, chẳng qua tâm tư muốn loại bỏ đối phương quá rõ ràng, nếu bị Hoàng thượng biết được, e là sẽ có đại nạn.

Hoa Thường vẫn đứng trầm mặc, đến lúc này, nhìn Thái hậu và Hoàng hậu vẫn còn đang đấu trí, những phi tần khác thì lại nơm nớp lo sợ và hốt hoảng lo lắng, nàng liền đứng dậy. Hoa Thường quỳ xuống hành lễ một cái, thấp giọng nói: “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, thần thiếp tự xin đi hầu bệnh”.

Những người khác đều chấn động nhìn Hoa Thường, muốn đi chịu chết hay sao? Tuy hầu bệnh là công lớn, nhưng cũng phải còn mạng để hưởng thụ mới được!

Thái hậu nhìn Hoa Thường nửa đường nhảy ra, sắc mặt phức tạp, ngữ khí hòa hoãn lại, nói: “Vì sao ngươi muốn đi hầu bệnh?”

Vành mắt Hoa Thường ngấn lệ, lại cười ôn nhu: “Hoàng thượng đang bị đau bệnh dày vò, thần thiếp hận không thể lấy thân chịu thay, chỉ mong có thể ở bên cạnh Hoàng thượng hầu hạ, tự tay chăm sóc.”

Thái hậu do dự một chút, nhìn dáng người đoan trang của Hoa Thường, khuôn mặt lộ vẻ không đành lòng.

Hoa Thường tiếp tục lên tiếng: “Lúc này tiền triều và hậu cung đều không được yên ổn, Hoàng hậu nương nương thân làm chủ lục cung, cần phải trấn giữ hậu cung, lại còn chăm sóc ấu tử, quả thật không thể làm gì hơn. Hiện giờ Thục phi tỷ tỷ lại đang mang long thai, càng không thể vất vả. Trong những phi tần còn lại, chỉ còn có thần thiếp và Trịnh Phi tỷ tỷ là cao nhất, thần thiếp bất tài, hy vọng có thể phân ưu với Thái hậu và Hoàng thượng.”

Thái hậu bình tĩnh nhìn Hoa Thường một lát, thở dài nói: “Đứa bé ngoan, ai gia ân chuẩn. Ngươi hồi cung thu dọn chút đồ, hôm nay triệu gia quyến vào cung gặp gỡ đi, ngày mai rồi hẵng tới Kiến Chương cung.”

Hoa Thường hành đại lễ, khấu đầu nói: “Tạ Thái hậu nương nương ân điển.”

Sau đó, Thái hậu cho chúng phi tần giải tán.

Vị Ương cung.


Hoàng hậu hồi cung mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, vừa bước vào điện thì có chút đứng không vững. Thúy Lâu lập tức đỡ lấy Hoàng hậu, dìu nàng đến bên giường, lo lắng nói: “Nương nương nghỉ một lát đi.”

Sắc mặt Hoàng hậu đau buồn hoảng hốt, lắc đầu một cái: “Trước mặt người khác bổn cung giả vờ kiên cường, không lộ vẻ kinh sợ, ngay cả Thái hậu, bổn cung cũng chống đối từng câu. Thật ra trong thâm tâm bổn cung bất an có ai biết hay không? Hoàng thượng bệnh nặng, trong lòng bổn cung rất đau xót.”

Thúy Lâu cũng không nhịn được vành mắt đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Nương nương nghĩ thoáng một chút, Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, rồi cũng sẽ khỏe thôi.”

Hoàng hậu lắc đầu: “Ngày hôm nay, nếu không phải Hoa Phi đứng ra, không biết Thái hậu còn giày vò bổn cung như thế nào nữa, bổn cung đúng là nợ Hoa Phi một ân tình lớn. Bổn cung phải tính toán cho thật tốt, phòng khi chuyện xấu nhất có thể xảy ra. Một khi Hoàng thượng có gì bất trắc… vậy Tam Hoàng tử của bổn cung phải làm sao đây?”

Thúy Lâu an ủi: “Tam Hoàng tử là đích tử, không ai vượt qua được, nương nương đừng nên lo lắng quá mức.”

Vừa nhắc tới Tam Hoàng tử, hiện giờ Hoàng hậu càng không an lòng, hoảng hốt vội nói: “Tam Hoàng tử đang ở đâu vậy? Ôm tới cho bổn cung nhìn một chút, bổn cung không yên tâm. Bổn cung cảm thấy không có Hoàng thượng, dường như toàn bộ hậu cung và triều đình đều không an toàn, bổn cung nên làm gì, nếu như đích tử không thể kế vị… thì chính là chết!”

Thúy Lâu cố gắng trấn an Hoàng hậu, khuyên nhủ: “Nương nương chớ nên tự loạn thế trận, nương nương là người đứng đầu lục cung. Suy nghĩ cẩn thận mà nói, nếu như Hoàng thượng thật sự không ổn, cũng sẽ sớm triệu kiến nương nương thôi.”

Hoàng hậu hít sâu một hơi, gân xanh trên cổ cũng hiện lên, lẩm bẩm nói: “Đúng, Hoàng thượng coi trọng đích tử, sẽ không có việc gì, không có việc gì.”

Trường Nhạc cung.

Ninh Quý tần vội vã trở lại cung điện của mình, vừa vào cửa liền lệnh cho các cung nữ lui xuống, chỉ còn cung nữ Hoài Tố là tâm phúc của nàng ở lại. Ninh Quý tần lộ vẻ kinh hoảng, ngồi trên nhuyễn tháp mà vẫn còn bất an, khẽ vỗ ngực thở hổn hển, trên mặt có nét buồn rầu, mơ hồ lại mang theo mấy phần hưng phấn không che giấu được. Ninh Quý tần nắm chặt lấy tay Hoài Tố, giọng nói run rẩy, mang theo vài phần tư vị không biết nên khóc hay nên cười: “Hoài Tố, ta nên làm gì đây?”

Hoài Tố cẩn thận nhìn Ninh Quý tần, thấp giọng nói: “Nương nương là đang nói đến… Đại Hoàng tử?”


Ninh Quý tần cắn chặt môi, có chút run rẩy: “Ta chưa từng hy vọng xa vời những thứ không thuộc về mình, nhưng hiện giờ… Đại Hoàng tử là trưởng tử!”

Hoài Tố chỉ là một cung nữ, tuy kiến thức không nhiều, nhưng một lòng trung thành với Ninh Quý tần, thấp giọng nói: “Nương nương đang nghĩ tới ngôi vị Hoàng đế sao?”

Cả người Ninh Quý tần cứng lại, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi: “Đây là lời đại nghịch bất đạo, ta không dám nghĩ đến”. Sau đó vẻ mặt từ từ thay đổi có chút vặn vẹo: “Nhưng ta lại không thể không nghĩ tới.”

Từng giọt từng giọt nước mắt của Ninh Quý tần rơi xuống, giọng vẫn còn bình tĩnh: “Hoàng hậu có đích tử, nhưng vẫn còn đang mặc tã. Từ xưa đến nay, chưa từng có sử sách nào nói rằng trẻ sơ sinh sẽ kế vị, huống chi đây lại là đất nước lấy trưởng làm vua! Có nhiều người quan tâm đến Đại Hoàng tử của bổn cung, sao bổn cung có thể không ham muốn đây! Nếu như bổn cung không mưu tính, thì không có nghĩa là người khác cũng không mưu tính, bổn cung và Đại Hoàng tử không thể cứ ngồi đó mà chờ chết!”

Hoài Tố cũng trở nên sợ hãi, nói:” Vậy nương nương, chúng ta nên làm thế nào cho phải đây?”

Ninh Quý tần lắc lắc đầu, nói: “Truyền lời cho Đại Hoàng tử, không để nó hành động thiếu suy nghĩ, hoàng tự cuối cùng còn phải xem ý của Hoàng thượng và tông thất như thế nào. Mà hậu cung, Hoa Phi đã chủ động đi hầu bệnh, cho dù Hoàng hậu và Trịnh Phi muốn gây khó dễ cho ta, cũng không có biện pháp nào thật sự tốt.”

Ninh Quý tần nắm chặt tay, nói: “Chọn mấy món lễ vật quý, đưa đến Thượng Dương cung, nói với Hoa Phi đây là tấm lòng của ta, vạn lần mong nàng ấy bình an.”

Hoài Tố gật đầu: “Nô tỳ đã hiểu.”

Cuối cùng Ninh Quý tần lắc lắc đầu nói: “Bổn cung không biết tranh thủ, không thể cho Đại Hoàng tử một ngoại tộc vững mạnh, nếu không bổn cung cũng không ngồi chờ, mà chủ động xuất chiêu rồi”.

Ngọc Hoa cung.

Trịnh Phi vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước, so với Hoàng hậu và Ninh Quý tần hoảng hốt khẩn trương thì Trịnh Phi thật sự là quá mức bình tĩnh rồi.

Nhiễm Phong thấy vẻ mặt bình tĩnh của nương nương nhà mình, thận trọng nói: “Nương nương, chuyện hôm nay….”

Trịnh Phi lắc đầu một cái, đi vào Phật đường, dâng hương lễ Phật, trên mặt dần dần lộ ra vẻ bi thương: “Bổn cung gả cho Hoàng thượng cũng hơn mười một năm, từ ngày vào phủ cũng không có bao nhiêu sủng ái. Trong lòng Hoàng thượng, chẳng qua bổn cung chỉ là một phù hiệu Trịnh thị, coi trọng nhưng không miễn cưỡng bản thân để yêu thương bổn cung.”


Nhiễm Phong thấy nương nương hồi tưởng lại chuyện quá khứ, cũng trầm mặc, đôi mắt đen láy nhìn Trịnh Phi, mang theo vài phần đau lòng và lo lắng.

Trịnh Phi vẫn quỳ trước Phật, tiếp tục nói: “Bổn cung nghĩ rằng, bổn cung hẳn cũng có hận, không có dung mạo, không có sủng ái, không có hài tử, giữ phân vị cao và cung điện trống rỗng thì có ích gì? Nhưng hiện giờ, bổn cung đã có hài tử, Hoàng thượng vẫn nhớ đến nhiều năm tình nghĩa, lại không ngờ…”

Nhiễm Phong nhìn từng giọt nước mắt trong suốt của Trịnh Phi rơi xuống, quỳ bên cạnh Trịnh Phi khuyên nhủ: “Hoàng thượng sẽ không có chuyện gì, nương nương bảo trọng thân thể.”

Trịnh Phi lắc đầu một cái, lại cười ra tiếng, thanh âm nhẹ bẫng: “Không, bổn cung lại mong đợi Hoàng thượng có chuyện.”

Nhiễm Phong bị lời của Trịnh Phi dọa, toàn thân đều run rẩy, vội cúi đầu xuống, trán chạm vào nền đất, không dám lên tiếng.

Ngữ điệu của Trịnh Phi vẫn xa xăm như trước: “Vốn Nhị Hoàng tử chỉ là một chỗ dựa của bổn cung, nhưng bây giờ nếu như Hoàng thượng có gì bất trắc, thì Nhị Hoàng tử sẽ là lá át chủ bài, bổn cung sẽ có cơ hội trở thành Hoàng Thái hậu!”

Nhiễm Phong từ từ ngẩng đầu lên khuyên nhủ: “Nương nương người chớ nên manh động. Trước hết, chưa nói đến chuyện Hoàng thượng bệnh nặng có chữa trị được hay không, nếu thật sự đi tới bước kia, vẫn còn có Tam Hoàng tử là đích tử, cùng với Đại Hoàng tử là trưởng tử. Nương nương, chuyện này có thể liên quan đến tính mạng người thân đấy”.

Trịnh Phi nhàn nhạt nhìn Nhiễm Phong một cái, bình tĩnh nói: “Lập đích dĩ trưởng bất dĩ hiền, lập tử dĩ quý bất dĩ trưởng [1].”

Nhiễm Phong từ từ suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Trịnh Phi, nghi ngờ nói: “Ý của nương nương là?”

Trịnh Phi chậm rãi nói: “Nội dung của hai câu này chỉ rõ rằng đích trưởng tử là người thừa kế, nhưng Tam Hoàng tử chúng ta là trẻ sơ sinh, đứa bé sơ sinh thì làm sao thống trị quốc gia được? Hoàng thượng có thể yên tâm đem giang sơn rộng lớn như vậy giao cho một đứa nhỏ năm tháng sao? Hơn nữa, trẻ nhỏ trước ba tuổi cũng rất dễ chết yểu, Hoàng thượng là minh quân, không thể không nghĩ tới điều này. Nếu truyền ngôi cho đích tử rồi đứa trẻ sơ sinh kia không còn, vậy thì ngôi vị Hoàng đế sẽ lại hỗn loạn.”

Nhiễm Phong ngước mắt lên, hỏi nhỏ: “Vậy nương nương cho là?”

Trịnh Phi rũ mắt xuống: “Lập tử dĩ quý bất dĩ trưởng, câu này ý nói chỉ có đích tử mới có tư cách thừa kế tước vị và tài sản được truyền lại từ đời cha. Cho dù thứ tử có ra đời sớm hơn đích tử cũng không thể vượt quá bổn phận hoặc rình rập quyền lợi. Thế nhưng, nếu như đích tử bị loại bỏ, vậy ý của câu này phải thay đổi rồi. Đại Hoàng tử là trưởng, nhưng thân mẫu chỉ là Quý tần, xuất thân nhà quan lại bình thường. Mà mẫu phi của Nhị Hoàng tử là bổn cung, đứng hàng Phi vị, xuất thân nhà tướng, đương nhiên là cao quý hơn. Lập tử dĩ quý bất dĩ trưởng, Đại Hoàng tử không phải là đối thủ của Nhị Hoàng tử! Bổn cung chiếm phần thắng cao nhất!” Tinh quang trong mắt Trịnh Phi lóe lên.

[1]: Lập đích lấy trưởng không lấy hiền, lập tử lấy quý không lấy trưởng: ý nói trong thời đại phong kiến, tục kế thừa hoàng vị hoặc chức quan, tài sản được truyền thừa theo câu nói trên. Tức chỉ lập đích, nếu có nhiều đích tử thì sẽ chọn người lớn tuổi nhất theo câu “lấy trưởng vi tôn”, hoặc “huynh trưởng như cha”. Cho dù người lớn nhất có ngu ngốc thì cũng thế, chỉ cần còn sống là được. Trong những đứa con, con của chính thê là đích tử, tức quý trọng nhất, còn con của thê thiếp thì gọi là thứ tử, thân phận không tôn quý bằng. Do đó nếu đích tử chết rồi, mới đến lượt thứ tử truyền thừa, nên mới gọi là lấy quý không lấy trưởng. (Dịch theo Baidu)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.