Tư Thái Cung Phi

Chương 28: Thục phi có thai


Đọc truyện Tư Thái Cung Phi – Chương 28: Thục phi có thai

Edit: Du Quý phi.

Beta: Dương Hiền dung.

Cung nữ và thái giám vừa ra cửa tìm Thái y thì gặp Hoàng thượng đúng lúc mới hạ triều, đang đi thẳng đến Vị Ương cung.

Vì gần đây cứ cách mấy ngày Hoàng đế lại đi thăm Tam Hoàng tử, sự sủng ái đối với hài tử của chính thất này đều biểu lộ hết ra ngoài.

Hoàng đế đang đi thì thấy mấy cung nữ thái giám vội vội vàng vàng kia có phần quen mắt, mà các cung nữ thái giám nhìn thấy thánh giá từ xa thì lập tức quỳ gối một bên, yên lặng chờ thánh giá đi qua.

Loan giá của Hoàng đế đi đến nơi này thì liền hô dừng, Hoàng đế ngồi trên loan giá hỏi: “Các ngươi là cung nữ thái giám của Vị Ương cung à?”

Một thái giám hơi quá trung niên đứng đầu trả lời: “Nô tài tham kiến Hoàng thượng, bẩm Hoàng thượng, bọn nô tài là người của Vị Ương cung.”

Hoàng đế tò mò hỏi: “Các ngươi muốn đi đâu, sao lại vội vàng thế?”

Mấy thái giám cung nữ khó xử nhìn nhau vài lần, sau đó ngập ngừng trả lời: “Hôm nay các vị phi tần tới Vị Ương cung thỉnh an, hình như Hoàng hậu nương nương và Thục phi nương nương có chút tranh chấp, Thục phi nương nương ngất xỉu nên bọn nô tài phụng mệnh đi thỉnh Thái y.”

Hoàng đế nghe vậy nhíu mày, lại nhìn trên mặt mấy thái giám cung nữ đang chảy mồ hôi lạnh, phất phất tay nói: “Đi nhanh đi.”

Sau đó nói với thái giám của mình: “Đến Vị Ương cung, nhanh một chút.”

“Vâng, thưa Hoàng thượng.”

Trong Vị Ương cung.


Các cung nữ đã sớm nâng Thục phi tới giường ở thiên điện kế bên chính điện, các vị phi tần cũng chưa rời đi, đều ở lại chính điện, còn Ôn Tần ở bên cạnh chăm sóc Thục phi.

Sắc mặt Hoàng hậu lạnh băng, các phi tần khác cũng không dám nói nhiều, không khí xung quanh vô cùng gượng gạo. Tiếp đó có tiếng tiểu thái giám vang lên ngoài điện: “Hoàng thượng giá lâm!”

Tay Hoàng hậu run một chút nhưng vẫn đoan trang đứng dậy, gấp rút nói: “Các vị tỷ muội mau ra nghênh giá.”

Hoàng hậu dẫn theo các vị phi tần đến cửa cung, đồng loạt nhún người hành lễ: “Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.”

Hoàng đế từ trên loan giá đi xuống, nâng Hoàng hậu dậy, ôn nhu nói: “Tất cả miễn lễ.”

Các phi tần thấy Hoàng thượng đối đãi với Hoàng hậu khác biệt, tâm tình đều không giống nhau.

Hoàng thượng nắm tay Hoàng hậu, vừa đi vừa nói: “Trẫm vừa tới, nghe nói Hoàng hậu và Thục phi xảy ra tranh chấp? Tại sao Thục phi lại ngất xỉu?”

Hoàng hậu theo phản xạ muốn quỳ xuống thỉnh tội, Hoàng đế liền nâng lên, nhíu mày nói: “Hoàng hậu không cần như thế, vào điện rồi hẵng nói cho rõ.”

Hoàng hậu nhìn thái độ của Hoàng đế, cảm giác khẩn trương trong lòng giảm đi một chút, trên mặt cũng mang vài phần ôn nhu cảm động.

Vào điện, Hoàng đế và Hoàng hậu cùng ngồi ở trên, các phi tần hành lễ xong từng người ngồi xuống.

Hoàng đế trầm giọng lên tiếng: “Lúc trẫm đến đây đã nghe thấy có chuyện, rốt cuộc các ngươi đã nháo ra chuyện gì rồi?” Sau đó hắn nhìn quanh bốn phía hỏi: “Sao lại không thấy Trịnh Phi?”

Các phi tần đều cúi đầu không nói, Hoàng hậu thấp giọng giải thích: “Trịnh Phi muội muội mới làm mẫu thân, lúc nào cũng nhớ tới Nhị Hoàng tử. Thiếp nghĩ Nhị Hoàng tử sắp học xong nên cho nàng ấy về cung trước.”

Hoàng đế ôn nhu nhìn Hoàng hậu, đưa tay vỗ vỗ tay Hoàng hậu, an ủi nói: “Tính tình Trịnh Phi nàng cũng biết, nàng có thể vì nàng ấy mà suy nghĩ như thế, trong lòng trẫm rất an tâm.”

Hoàng hậu ngượng ngùng cười nhẹ, cúi đầu không nói nữa.


Hoàng đế quay đầu nhìn các vị phi tần phía dưới, nghiêm túc nói: “Chuyện của Thục phi là như thế nào? Tại sao lại phát sinh tranh chấp với Hoàng hậu? Sao lại bị té xỉu?”

Trong lòng Hoa Thường kêu khổ, nàng không muốn phải xuất đầu lộ diện nhưng Hoàng đế lại muốn hỏi rõ ràng sự việc giữa hai người Hoàng hậu với Thục phi. Bây giờ một người ở trong cuộc không tiện mở miệng, người còn lại thì đang hôn mê bất tỉnh trên giường. Mà trong những người còn lại thì chỉ có nàng có phân vị cao nhất.

Hoa Thường phải căng da đầu đứng dậy, nhún người hành lễ nhẹ nhàng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng… Hôm nay Hoàng hậu tỷ tỷ và Thục phi tỷ tỷ chỉ nói qua lại một hai câu. Người cũng biết Thục phi tỷ tỷ tính tình quật cường, nhất thời xúc động liền quỳ xuống thỉnh tội. Hoàng hậu nương nương cũng không kêu nàng đứng lên, hiện tại thời tiết khắc nghiệt, thân thể Thục phi tỷ tỷ gầy yếu lại phải quỳ một thời gian nên Thục phi tỷ tỷ đã ngất xỉu.”

Hoàng đế nghe vậy nhíu mày, quay đầu hỏi: “Hoàng hậu, lần này là nàng không đúng rồi. Nàng đối xử với Trịnh Phi rộng lượng nhưng đối với Thục phi sao lại hẹp hòi như thế? Thân thể Thục phi yếu đuối, nếu như nàng ấy có nói lời nào bất kính với nàng, nàng cũng không cần phạt quỳ, trừng phạt qua loa là được. Nàng ấy là người duy nhất đứng trong hàng tứ Phi, sao có thể tuỳ tiện xử phạt thân thể nàng ấy được?”

Hoàng hậu vừa nghe những lời này, vành mắt liền ửng đỏ, nói Hoàng đế thiên vị Thục phi quả thật không sai, nàng đâu có phạt quỳ nàng ta? Là Thục phi tự quỳ! Thế mà giờ đều quy về lỗi của nàng.

Hoàng hậu cũng biết không thể đôi co với Hoàng đế, Hoàng đế thích ai thì người đó đúng.

Hoàng hậu đứng dậy, đoan trang hành lễ, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Là thần thiếp sai, xin Hoàng thượng bớt giận.”

Hoàng đế thấy vành mắt ửng đỏ của Hoàng hậu thì mủi lòng nên cũng thở dài an ủi: “Không phải là trẫm răn dạy nàng, chỉ là nàng thân làm chủ lục cung, là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, không phải so đo với phi tần, như vậy khác nào tự biến mình thành người không khoan dung độ lượng.”

Uất ức trong lòng Hoàng hậu chỉ sợ không ai hiểu rõ. Làm chủ lục cung, mẫu nghi thiên hạ, nói thì dễ nghe chứ trên thực tế thì nàng làm Hoàng hậu cũng không thể tuỳ ý xử trí phi tần, phi tần được sủng ái chống đối nàng cũng phải nhịn. Bằng không nàng lại là người bụng dạ hẹp hòi, Hoàng hậu không khoan dung độ lượng.

“Thần thiếp xin ghi nhớ lời Hoàng thượng chỉ bảo.” Hoàng hậu nín nhịn chua xót nhún người hành lễ, khuôn mặt mỉm cười gượng gạo.

Hoàng đế gật đầu đứng lên nói: “Trẫm đi xem Thục phi, Thái y đã tới chưa?”

Cung nữ Thuý Lâu bên cạnh Hoàng hậu quỳ xuống trả lời: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái y đã tới rồi, đang ở ngoài cửa chờ truyền chỉ.”

“Truyền!” Hoàng đế xoay người đến thiên điện.

Hoàng hậu nhìn thoáng qua phi tần phía dưới, nhíu mày, tiếp tục nói: “Các ngươi đều về trước đi, nhiều người ở Vị Ương cung như vậy cũng không làm được gì.”


Lan Tiệp dư mỉm cười, dịu dàng nói: “Tần thiếp lo lắng cho thân thể của Thục phi nương nương. Nếu bây giờ hồi cung trong lòng tần thiếp lại lo nghĩ. Chi bằng tần thiếp ở lại đây chờ tin tức thì tốt hơn.”

Khuôn mặt Hoàng hậu lạnh băng liếc nhìn Lan Tiệp dư một cái, nói: “Tuỳ ngươi vậy.” Muốn nhìn bổn cung bị chê cười ư? Bổn cung còn đang chờ tới ngày Đại Công chúa lớn lên ngươi còn phải tới đây cầu cạnh bổn cung đấy.

Dứt lời, Hoàng hậu xoay người đến thiên điện.

Hoa Phi và Ninh Quý tần liếc nhìn nhau, không biết nên đi chỗ nào.

Ninh Quý tần thấp giọng mở miệng nói: “Hoa Phi tỷ tỷ, hay là chúng ta vào xem thử đi?”

Hoa Phi cân nhắc, các nàng là phi tần địa vị cao nên cũng có thể đi vào, chỉ sợ đắc tội với Hoàng hậu thôi. Nhưng ở trước mặt Hoàng đế thật ra cũng có thể biểu hiện một chút quan tâm tỷ muội tình thâm.

“Bổn cung cũng rất lo lắng cho thân thể của Thục phi tỷ tỷ. Chi bằng như thế này, Ninh Quý tần, Ôn Tần và ta sẽ vào xem. Còn các tỷ muội khác trước tiên cứ ở đây chờ đã.” Hoa Thường thấp giọng chậm rãi nói.

Các phi tần khác nhìn nhau, oanh oanh yến yến đứng dậy hành lễ: “Làm phiền Hoa Phi tỷ tỷ.”

Hoa Thường dẫn theo Ninh Quý tần và Ôn Tần bước vào thiên điện. Tốp năm tốp ba Thái y đang bắt mạch cho Thục phi, Hoàng đế và Hoàng hậu đều ngồi ở một bên.

Đám người Hoa Thường trầm tĩnh hành lễ, sau đó yên lặng đứng chờ ở một bên.

Một lão Thái y dùng tay trái sờ chòm râu bạc của mình, tay phải cẩn thận bắt mạch trên vải gấm màu trắng.

Sau đó lão nhíu mày, Hoàng đế lo lắng hỏi: “Hồ Thái y, thân thể Thục phi có gì không ổn sao?”

Lão Thái y lắc đầu nói: “Y thuật của thần không tinh, nên để Lý Thái y khám lại lần nữa.”

Một Thái y tương đối trẻ tuổi kính cẩn tiến lên, quỳ trên mặt đất, bắt đầu bắt mạch cho Thục phi nằm ở trên giường.

Trong lòng Hoa Thường có chút dự cảm, bắt mạch nhiều lần như vậy, nếu không phải bệnh nặng thì chính là… có hỉ.

Sau khi Lý Thái y bắt mạch xong liền đi đến chỗ Hồ Thái y và các Thái y khác thấp giọng thảo luận.


Hoàng đế nôn nóng, ngón tay không nhịn được mà gõ gõ lên ghế không ngừng.

Lại một lát sau, mấy Thái y đều quỳ trên mặt đất, đứng đầu là Hồ Thái y vẻ mặt vui mừng: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng. Mạch tượng Thục phi lưu loát, như chỉ khéo đẩy qua lại, sức mạch trơn tru như chuỗi hạt châu lăn, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Hoạt mạch. Thục phi nương nương đã có hỉ rồi ạ!”

Hoàng hậu hoa dung thất sắc [1], đám người Ninh Quý tần cũng vô cùng kinh ngạc.

[1] Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.

Hoàng đế ngây người, sau đó cười haha: “Có hỉ, có hỉ, trời cao chiếu cố trẫm! Thưởng! Tất cả đều thưởng!”

Dù trong lòng nghĩ như thế nào, tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng.”

Tất nhiên Hoa Thường suy nghĩ càng nhiều. Lúc trước nghe nói Hoàng thượng sủng Thục phi, nhưng khi nàng tiến cung thì Hoàng hậu mang thai, rồi ngay cả nàng cũng thu hút vài phần chú ý của Hoàng đế nên sự sủng ái của Thục phi có vẻ không được nhiều lắm.

Thế nhưng việc của Thục phi hôm nay đã làm Hoa Thường chân chính thấy được sự sủng ái của Hoàng đế đối với nàng ấy, có thể khiến Hoàng đế không chút do dự quở trách Hoàng hậu mà thiên vị Thục phi đúng là một chuyện không dễ dàng gì.

Hiện giờ Thục phi có thai, Hoàng đế lại nói trời cao chiếu cố, phỏng chừng Hoàng hậu đã tức giận tới mức hoảng sợ rồi.

Hoàng đế cũng không quan tâm người khác suy nghĩ gì, lưu loát hạ lệnh: “Lệnh cho Tiền Thái y chuyên phụ khoa và Hồ Thái y ngày ngày bắt mạch cho Thục phi. Từ nay trẫm sẽ giao Thục phi cho hai người bọn họ.”

“Trước khi Thục phi tỉnh dậy, mọi người đừng làm ồn, hãy an bài thật tốt đi.”

“Hoàng hậu, thai này của Thục phi tới cũng không dễ dàng gì nên nàng phải dốc hết sức lực chăm sóc nàng ấy thật tốt. Người mang thai tính tình dễ nóng giận nàng cũng đã biết rồi.”

Hoàng hậu tươi cười, ôn nhu nói: “Vâng. Thần thiếp hiểu rõ.”

Hoàng đế nhìn về phía Hoa Thường nói: “Tính tình Thục phi hợp với nàng và Ôn Tần. Trẫm lo lắng sau khi mang thai tính tình nàng ấy thất thường nên hai người các nàng hãy nói chuyện với nàng ấy nhiều một chút, giúp nàng ấy giải khuây.”

Hoa Thường và Ôn Tần nhún người hành lễ: “Chuyện đó là tất nhiên, Hoàng thượng yên tâm.”

Tin tức Thục phi có thai đã lan truyền toàn bộ hậu cung, khiến mặt hồ nổi sóng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.