Đọc truyện Tư Thái Cung Phi – Chương 184: Trầm Đô
Edit: Huệ Hoàng hậu.
Beta: Mai Thái phi.
Lần đi tránh nóng này của hoàng gia có thanh thế khá lớn, không phải vì người nhiều, mà là bởi vì Hoàng đế cũng đi. Vì Hoàng đế ra ngoài mà Nội phủ rầu thúi ruột, vô cùng rối ren.
Lần này Hoàng đế định mang theo Hoa Thường cùng với mấy hài tử nhỏ tuổi đi ra ngoài. Phi tần hậu cung tranh đấu đến rách đầu để đi theo, đáng tiếc cơ bản là Hoàng đế không để ý.
Lần này Hoàng hậu lại rất ổn trọng, bởi vì nàng không hề muốn đi tránh nóng chút nào. Tuy nàng ở trong hậu cung tịch mịch và nặng nề này gần như cả đời, nhưng lần này, vào lúc này, nàng lại không thể rời khỏi thượng kinh.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thái tử không ở thượng kinh. Thái tử không ở thượng kinh, mà Hoàng đế muốn đi ra ngoài tránh nóng, điều này có nghĩa là phải có người ở lại giám quốc. Mặc kệ là Vương gia, Hoàng tử hay là đại thần giám quốc, thì Hoàng hậu đều phải vì Thái tử mà tọa trấn hậu cung, đề phòng bất trắc.
Nói cách khác, lỡ như xảy ra chuyện gì, Hoàng hậu có chết thì cũng muốn chết ở hậu cung, đây là tín niệm kiên định của nàng.
Đương nhiên tỷ lệ xảy ra chuyện gần như bằng không. Bây giờ Hoàng hậu muốn ở lại như vậy, phần nhiều cũng là vì để tạo áp lực cho người giám quốc. Ít nhất nàng phải vì Thái tử mà bảo vệ được vài phần trận địa.
Còn có một nguyên nhân nữa, chính là Trịnh Phi. Mưu tính của Trịnh Phi bị Thái tử vạch trần, rõ ràng là đã chọc giận Hoàng đế, trước mắt đang bị cấm túc. Bây giờ Hoàng đế ra khỏi kinh thành đi tránh nóng, ở hậu cung thì Hoàng hậu là lớn nhất, vừa vặn là cơ hội tốt nhất để giáo huấn Trịnh Phi.
Cho tới bây giờ Hoàng hậu cũng không phải là người thiện tâm gì. Nếu Trịnh Phi dám chọc vào mắt nàng, vậy thì đừng trách nàng ra tay tàn nhẫn.
Dưới tình huống như vậy, Hoàng hậu không tranh thủ vào danh ngạch, mà cũng không muốn để Hoa Thường cứ luôn được độc diễn trước mặt Hoàng đế, cho nên nhất định phải đẩy người của mình theo.
Mà trong hậu cung, cung phi thân cận với Hoàng hậu đều là phân vị thấp, lại không được sủng ái. Dù Hoàng hậu muốn dùng sức thì cũng chỉ là cơ hội xa vời mà thôi.
Cho nên Hoàng hậu cũng chỉ có thể thay đổi phương hướng. Nếu không thể nhét mấy cung phi vào danh ngạch, vậy thì nghĩ cách để Hoàng tử, Công chúa đi cùng. Hoàng đế là từ phụ, trên cơ bản sẽ đáp ứng, mà nàng lại tiện thể lấy được chút hảo cảm, thể hiện chút từ ái và rộng lượng của đích mẫu.
Cho nên trải qua một ván cờ tính toán, cuối cùng theo Hoàng đế và Hoa Thường đi ra ngoài chính là Nhị Công chúa – Hoa Chi Công chúa, Cửu Hoàng tử Trần Yển, và Thập Hoàng tử.
Nhị Công chúa – Hoa Chi Công chúa đã được Hoàng đế chỉ hôn cho Hà thị, sang năm phải xuất giá. Thân thể nàng không tốt, mùa hè lại gầy đi, Hoàng đế suy xét đến thời gian Hoa Chi có thể ở bên cạnh hắn thật sự không còn nhiều, cho nên cũng mang theo nữ nhi xưa nay hắn vẫn luôn rất sủng ái này.
Cửu Hoàng tử Trần Yển năm nay sáu tuổi. Tuy do Triệu quý nhân sinh ra, nhưng vẫn dưỡng dưới gối Thục phi. Thục phi đối đãi với đứa nhỏ này vẫn luôn rất để tâm. Lần này Cửu Hoàng tử có thể được vào danh ngạch, cũng là do Thục phi ra sức.
Hoa Chi Công chúa vốn chính là thân nữ nhi của Thục phi, mà Cửu Hoàng tử Trần Yển cũng ở Tiêu Phòng cung của Thục phi, cho nên lần này Thục phi cũng coi như là đại hoạch toàn thắng.
Thượng Dương cung.
Hoa Thường ôm Thập Hoàng tử trong ngực, nhẹ nhàng đung đưa cánh tay. Thập Hoàng tử trong tã lót, nhắm mắt ngủ thật sự an ổn. Đứa nhỏ này còn chưa tròn một tuổi, nhỏ như vậy, nói thật là Hoa Thường có chút lo lắng. Cũng không biết đứa bé nhỏ như vậy có thể đi đường xa được hay không nữa.
Lan Chi ngồi xổm ở một bên, nhẹ nhàng lắc trống bỏi, sau đó nhẹ giọng nói với Hoa Thường: “Nương nương, lần đi tránh nóng này nhìn ra được không ít chuyện đấy. Mấy năm nay Thục phi yên lặng không ít, đợt này vừa xuất sơn, vậy mà cũng không thua gì năm đó.”
Hoa Thường cười cười, dịu dàng nói: “Thục phi tỷ tỷ rốt cuộc vẫn không thể so với năm đó. Sở dĩ Hoa Chi Công chúa và Cửu Hoàng tử có được cơ hội này, suy cho cùng, đều là do Hoàng hậu xuất lực. Xem ra, cuối cùng Hoàng hậu nương nương của chúng ta cũng buông khúc mắc của bản thân xuống, bắt đầu liên thủ cùng với kẻ địch mà mình hận nhất năm xưa.”
Ân oán giữa Hoàng hậu và Thục phi quả thật là ba ngày ba đêm cũng kể chưa xong.
Trước khi Hoa Thường vào cung, thậm chí là một khoảng thời gian rất dài sau khi nàng vào cung, đều là Thục phi xưng bá hậu cung. Còn Hoàng hậu, gần như là bị Thục phi ép tới không thở nổi.
Ân sủng, lâm hạnh, thậm chí là hài tử đều không cần phải nhắc tới. Cũng không cần nhìn cái khác, chỉ nhìn cung điện của Thục phi thì đã biết. Tiêu Phòng, hai chữ này không phải là cái tên mà phi tần có thể sử dụng! Trước nay Tiêu Phòng đều là danh hào của chính cung, chỉ có cung điện Hoàng hậu cư trú mới có thể được đặt tên này.
Tiêu Phòng cung trước kia gọi là Vĩnh Phúc cung, sau khi Thục phi vào làm chủ, Hoàng đế mới sửa lại. Hoàng đế coi trọng quy củ đến thế nào, hai mươi năm qua, Hoa Thường hiểu rất rõ. Nhưng một đế vương coi trọng quy củ, coi trọng danh phận như vậy mà lại đổi tên cho cung điện của sủng phi thành “Tiêu Phòng”.
Từ đó có thể thấy lúc ấy Hoàng đế sủng ái Thục phi đến mức nào, còn Hoàng hậu bị Thục phi áp chế ra sao.
Xét từ cảm xúc trong lòng của Hoàng hậu mà nói, người nàng ta hận nhất cho tới nay đều là Thục phi, chưa bao giờ thay đổi.
Có điều hiện tại hai người bọn họ đều không thể không thay đổi. Cho dù nội tâm vẫn hận nhau như trước, nhưng hiện thực lại có thứ quan trọng hơn muốn bảo hộ, cho nên bọn họ không thể không liên thủ, để có thể bảo hộ bản thân và ngăn chặn kẻ địch.
Về việc hai người các nàng liên thủ, Hoa Thường cũng không cảm thấy kỳ quái.
Đối với Thục phi mà nói, rốt cuộc nàng ta đã tuổi già sắc suy, mất đi sủng ái của Hoàng đế. Nàng ta gần như là trắng tay bởi vì nàng ta không có nhi tử. Dù Cửu Hoàng tử được nuôi dưỡng dưới gối nàng ta, nhưng đó không phải là nhi tử do nàng ta sinh ra. Mà Hoàng đế cũng không có khả năng sửa lại gia phả giống như trường hợp của Nhị Hoàng tử.
Không có nhi tử là vết thương lớn, vào cái tuổi này, cuối cùng Thục phi cũng phải nếm đau khổ. Cho nên khi đối diện với Hoàng Hậu, nàng ta không thể không đưa ra lựa chọn.
Đối với Hoàng hậu mà nói, tất cả cừu hận và thống khổ đều không quan trọng bằng Thái tử. Vì Thái tử, nàng ta cần phải cường đại hơn. Tính đi tính lại trong mấy nữ nhân ở hậu cung, người có địa vị có tư cách, có thể trở thành minh hữu với nàng ta, ít nhất cũng phải là chủ vị một cung.
Trong số đó, tuy Thục phi là người mà nội tâm Hoàng hậu thống hận nhất, nhưng đồng thời cũng là người duy nhất không có uy hiếp với nàng ta và Thái tử. Rất đơn giản, bởi vì Thục phi không có nhi tử.
Không có nhi tử, đồng nghĩa với việc sẽ không sinh ra cạnh tranh với Thái tử.
Theo quan niệm của Hoàng hậu, hiện tại chỉ cần là chuyện có lợi cho Thái tử, mặc kệ nàng không thích đến đâu thì nàng cũng sẽ làm. Những chủ cung khác đều có nhi tử. Chỉ cần có nhi tử, đối Hoàng hậu mà nói, một là không dễ khống chế, hai là có khả năng sẽ sinh ra nguy hại cho Thái tử.
Hoa Thường cầm lục lạc trêu đùa Thập Hoàng tử, sau đó khẽ cười nói: “Được rồi, thu dọn hành trang cho tốt đi. Có lẽ chúng ta sẽ ở Trầm Đô một khoảng thời gian, khụ khụ…”
Lan Chi thấy Hoa Thường lại ho khan, vội vàng đứng dậy vỗ vỗ lưng cho Hoa Thường, lo lắng nói: “Từ khi nương nương sinh Thập Hoàng tử, hình như thân thể ngày càng yếu đi, về sau nương nương không được vất vả như vậy nữa.”
Hoa Thường gật gật đầu, sau đó cười nói: “Bổn cung đã biết. Đúng rồi, ngươi đến Tiêu Phòng cung hỏi thăm một chút xem Hoa Chi Công chúa và Cửu Hoàng tử có hành lý và dặn dò gì không. Tới Trầm Đô, nữ trưởng bối cũng chỉ có mỗi mình bổn cung, bảo bọn chúng nếu có gì thì cứ tới tìm bổn cung, không cần rụt rè.”
Lan Chi hành lễ đáp vâng.
Nửa tháng sau, cuối cùng thánh giá đã đặt chân đến Trầm Đô.
Là thủ đô thứ hai, Trầm Đô vốn rất phồn hoa. Nhưng bởi vì hầu như kim thượng không tới nơi này, cho nên những năm gần đây, Trầm Đô đã sa sút rất nhiều. Lần này thánh giá vội vàng giá lâm, Trung thừa Trầm Đô, Khai Phong Doãn cùng với Đô Chỉ Huy Sứ đã phải bỏ ra rất nhiều tinh lực mới an bài tốt cho một nhóm đông người cả về ăn, mặc, ở và đi lại.
Sau khi Hoàng đế tới đây, tất nhiên là tiếp kiến các quan viên và tộc lão địa phương, còn Hoa Thường thì dẫn theo mấy đứa nhỏ vào hành cung Trầm Đô.
Khí hậu Trầm Đô quả thật không tệ. Cho dù hiện tại đang là mùa hè nóng nực, vậy mà Trầm Đô cũng có một ít gió lạnh. Có lẽ bởi vì dựa vào sông lớn, xung quanh lại có rừng rậm bao phủ nên không khí nơi đây mang theo vài phần hơi nước chứ không hanh khô. Chẳng trách vì sao tiên đế lại thích đến nơi đây để tránh nóng.
Bởi vì Hoa Thường và Hoa Chi Công chúa đều là người bệnh thân thể yếu đuối, cho nên lần này Thái y đi theo cũng rất nhiều. Hoa Thường với thân thể bệnh tật trước tiên phải an bài thoả đáng cho nhóm cung nhân và Thái y đi theo.
Cũng may, bởi vì đã có tiền lệ của tiên đế, cho nên Hoa Thường chỉ cần tuân theo khuôn mẫu cũ là được, không cần tự mình định ra quy chế. Có điều đây vẫn là một việc phức tạp khiến người ta mệt mỏi.
Lần này bởi vì để kịp thời gian đi tránh nóng, cho nên Hoàng đế ra ngoài cũng xem như là đơn giản. Tuỳ tùng đi theo chỉ hơn một vạn, so với lúc đi Tây tuần, thì quy mô lần này chỉ bằng một phần mười.
Đương nhiên, đó là do tính chất của chuyến đi quyết định. Một phần cũng là vì Trầm Đô cách thượng kinh tương đối gần, hơn nữa còn là nơi đất liền, cho nên tương đối an toàn.
Lâm Huyền uyển.
Hoa Thường cư trú trong một cung điện tráng lệ nhất hành cung. Tuy vậy, Trầm Đô lại không thể sánh với mấy lầu gác thủy tạ ở Lạc Đô. Kiến trúc ở Trầm Đô vẫn tương đối uy phong, mang theo sắc thái nhất quán của phương Bắc, nghiêm trang đoan chính, tương đối phù hợp với thẩm mỹ của nam nhân. Đối với các nữ nhân mà nói, vẫn là đình đài lầu các tinh xảo mới làm cho người ta yêu thích.
Tuy cung điện có chút cũ kỹ, nhưng Hoa Thường cũng không phàn nàn. Bởi vì rất lâu rồi không có người cư trú nên có vẻ hơi quạnh quẽ một chút, dù vậy Hoa Thường vẫn ngửi thấy không khí của tự do.
Buổi tối Hoàng đế vừa thảnh thơi một chút liền tới Lâm Huyền uyển.
“Thường nhi, thân thể đỡ hơn không? Dọc theo đường đi là một trận bôn ba mệt nhọc, Thập Hoàng tử còn khóc không ngừng, nàng vẫn ổn chứ?” Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc thật dài của Hoa Thường, một tay còn lại ôm Hoa Thường, giọng nói nhu hoà khẽ hỏi.
Hoa Thường tựa đầu lên vai Hoàng đế, lắc lắc đầu, dịu dàng nói: “Thần thiếp không sao, tới nơi này rồi thì cảm thấy rất tốt.”
Mỗi khi Hoa Thường đi cùng với Hoàng đế ra ngoài thì nàng luôn cảm thấy tâm tình vui sướng. Giống như rời khỏi hoàng cung kia thì sẽ rời xa những tranh đấu, ám chiến, tâm cơ và phản bội. Giống như giữa hai người bọn họ chỉ có tình yêu thật sự mà không hề có tạp niệm.
Hoàng đế thở phào một cái, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hắn nhẹ nhàng nói: “Đã nhiều năm không đến hành cung này, cho nên nơi đây quá quạnh quẽ, cũng không có nhiều người. Chờ tu dưỡng xong, trẫm sẽ đưa nàng đến sơn trang tránh nóng. Thôn trang kia toạ lạc bên bờ sông Bích Ba, phong cảnh cũng tốt, thời tiết này đến đó là hợp lý nhất.”
Hoa Thường cười nhắm mắt lại, khẽ trả lời: “Vâng.”