Tư Thái Cung Phi

Chương 171: Đời thứ ba


Đọc truyện Tư Thái Cung Phi – Chương 171: Đời thứ ba

Edit: Nguyệt Đức phi.

Beta: Ka Thái hậu.

Sau khi Trần Luân ra khỏi Kiến Chương cung, tâm tình của hắn rất vui vẻ. Hắn vốn là người múa đao lộng thương, mục tiêu phấn đấu hết sức rõ ràng, chính là Đại tướng quân thống lĩnh binh mã. Ít nhất khi phụ hoàng còn chấp chính, thì giấc mộng này của hắn vẫn có thể thực hiện được, còn nếu để sau khi đệ đệ hắn kế vị, e là hắn chỉ có thể đi đến đất phong dưỡng lão mà thôi.

Có điều chỉ cần hắn gom đủ vốn liếng, tương lai nếu như xảy ra chiến tranh tiếp, vậy thì Vương gia như hắn rất có khả năng sẽ lại ra chiến trường một lần nữa. Dù sao chỉ cần chiến tranh có quy mô hơi lớn một chút thì nhất định sẽ có trực hệ hoàng tộc ở tiền tuyến. Một mặt có tác dụng khích lệ tinh thần chiến sĩ, mặt khác thể hiện hoàng tộc và binh lính, bách tính cùng đồng cam cộng khổ, thu phục lòng người.

Mà tương lai khi Thái tử lên ngôi, những Hoàng tử còn nhỏ tuổi không thể ra chiến trường, hắn thân là huynh trưởng của Hoàng đế, thật sự hắn có quá đủ tư cách, cũng như quá đủ vốn liếng để ra chiến trường. Cho dù có là Hoàng đế đi nữa, muốn chèn ép huynh trưởng thì cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhìn đương kim Hoàng thượng mà xem, chèn ép đệ đệ còn phải trái lo phải nghĩ, suy xét hết lần này tới lần khác. Nên biết rằng chuyện này không thể tùy tâm sở dục [1], muốn như thế nào thì như thế đó.

[1] Tùy tâm sở dục (隨心所欲): Muốn làm gì thì làm.

Hắn thân là huynh trưởng, bẩm sinh đã đứng chỗ bất bại. Thái tử sao? Haha, chẳng qua chỉ là một con khổng tước cao quý bị nhốt trong Tử Cấm Thành mà thôi. Thái tử có tư cách gì mà chèn ép huynh trưởng vừa có năng lực, vừa có chiến công như hắn chứ?

Trần Luân hiểu rõ, chỉ cần hắn không tạo phản, không mưu nghịch, không dùng vu thuật thì Thái tử có làm cách gì cũng không thể hạ được hắn, cùng lắm thì đẩy hắn tới đất phong để hắn tự làm mưa làm gió mà thôi, vì thế hắn luôn không nể mặt Thái tử.

Bây giờ Thái tử theo phái chủ hòa, một mặt là bởi vì danh tiếng nhân hậu của hắn, hiền danh Thái tử lương thiện từ ái sẽ lan xa, mọi người đều biết. Thế nhưng mặt khác cũng là vì để đề phòng vị đại ca kia của hắn. Thái tử biết rõ, chỉ cần đánh với Bắc Mông, vậy thì huynh trưởng thiện võ kia của hắn nhất định sẽ ra tiền tuyến. Mà trước giờ số lượng Hoàng tử ra tiền tuyến được trực tiếp chỉ huy binh lính không nhiều, nhưng mà làm một phó tướng thì lại không thiếu.


Đại Lương bại trận quả thực là có. Thế nhưng nếu như là một chiến dịch có quy mô lớn, cho dù trong đó có vô số trận thua đi nữa, thì kết quả thắng lợi cuối cùng chắc chắn sẽ thuộc về Đại Lương. Nguyên nhân rất đơn giản. Đại Lương rộng lớn nên có lẽ vì thế mà phòng thủ chưa chặt chẽ, nhưng so với Bắc Mông yếu kém thì lại có sự khác biệt quá lớn về quốc lực. Đại Lương có thể đánh một trận chiến kéo dài trong mười năm mà không lo về nguồn cung ứng, nhưng Bắc Mông thì có thể sao? Kéo dài ba năm là đủ khiến cho bọn họ điêu đứng rồi!

Chẳng qua Đại Lương không muốn trả một cái giá quá lớn, thê thảm như vậy mà thôi!

Nếu như đánh thắng trận này thì chiến công sẽ ngập trời, tất nhiên Đại hoàng tử Chiêu Bình vương cũng sẽ nước dâng thì thuyền lên, chắc chắn Hoàng Thái tử điện hạ không muốn thấy kết cục này.

Thái tử không ngốc, hắn biết rõ nhược điểm của mình. Làm Thái tử hay Hoàng đế thì đều có khả năng ra chiến trường, nhưng hắn lại không thể đi, chỉ có thể ở trong kinh giám quốc, cho nên ở phương diện quân sự, hắn gần như không có quyền phát biểu. Có thể chèn ép Thái tử một cách hoàn toàn chỉ có mỗi lĩnh vực quân sự này mà thôi. Mục tiêu của Trần Luân chính là điều đó.

Trần Luân nhếch khóe miệng lên, phủi ống tay áo một cái, sau đó hắn quay lại nói với tiểu thái giám phía sau: “Đi thôi, tới cung của mẫu phi. Còn nữa, đi mời lão Nhị, lão Tứ, lão Ngũ đến đây, huynh đệ chúng ta cũng nên tụ tập một chút rồi. Bổn vương mời khách ở Yến Chí lâu bên ngoài cung.”

Tiểu thái giám khom người đáp ứng, xoay người vội vã rời khỏi.

Thượng Dương cung.

Hoa Thường vừa mới ra tháng, sau khi rửa mặt chải đầu xong thì nghe cung nhân bẩm báo: “Nương nương, Tứ Điện hạ tới.”


Sau đó Hoa Thường liền nghe thấy tiếng bước chân, cùng với thanh âm ôn nhu nho nhã của tiểu Tứ thỉnh an: “Nhi thần tham kiến mẫu phi, mẫu phi cát tường.”

Hoa Thường xoay lại nhìn dáng người cao gầy của nhi tử, trên gương mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ. Nàng tiến lên kéo tay của tiểu Tứ cùng ngồi xuống, rồi cười nói: “Mới mấy ngày không gặp, hôm nay mẫu phi vừa nhìn một cái, có phải con gầy đi đúng không?”

Trong khi ở cữ đương nhiên Hoa Thường không tiện gặp người khác.

Tiểu Tứ khẽ rũ mi mắt xuống, mỉm cười nói: “Nhi thần đâu có gầy, còn béo lên hai cân đấy. Đúng rồi, mẫu phi, hôm nay nhi thần tới là để báo cho mẫu phi một tin vui, Vương phi nàng có thai rồi!”

Hoa Thường nghe thấy vừa mừng vừa lo, vội kéo tay của tiểu Tứ, lên tiếng nói: “Thật sao? Mấy tháng rồi? Bây giờ thân thể nàng ấy thế nào? Trong nhà có thiếu gì không? Đúng rồi, trong phủ con chắc chưa có đại phu giỏi về phụ khoa, mẫu phi phải mời một vài người tới!”

Tiểu Tứ hiếm khi thấy mẫu phi mình nói nhiều như vậy, dáng vẻ thì lại nôn nóng hấp tấp, hắn lộ ra ý cười ôn nhu, sau đó nói: “Mẫu phi không cần lo lắng, nhi thần đã mời Thái y xem cho Tử Nhược rồi, thân thể nàng khỏe mạnh, thai cũng rất ổn định, sắp được ba tháng.”

Tử Nhược là khuê danh của Vương thị, nhìn dáng vẻ của tiểu Tứ có lẽ cuộc sống với thê tử cũng không tệ.

Hoa Thường nghe vậy thì an tâm rất nhiều, nhìn tiểu Tứ nói: “Mời Thái y thì quá phiền, xuất cung tiến cung rất phí thời gian, vẫn là nên mời vài vị đại phu đáng tin cậy rồi bồi dưỡng ở trong phủ, tiện cho việc gọi đến chẩn mạch. Lỡ như có xảy ra tình huống đặc biệt gì thì cũng không đến nỗi thúc thủ vô sách [2]. Con trực tiếp đến Hoa phủ, ngoại tổ mẫu con quen biết vài đại phu, nhân tiện chọn luôn một số y nữ đáng tin cậy, sau này chăm sóc cho nữ quyến cũng thuận lợi hơn.”

[2] Thúc thủ vô sách (束手無策): Bó tay không làm được gì.


Tiểu Tứ cười đáp vâng, hắn biết đây là tấm lòng của mẫu phi. Mặc kệ có cần hay không, hắn cứ nhận là được. Hắn vui vẻ, mẫu phi cũng vui vẻ, như vậy là được rồi.

Tựa hồ Hoa Thường nhớ ra gì đó, đột nhiên lên tiếng nói: “Tiểu Tứ, con có biết Thái tử phi cũng đang mang thai hay không?”

Tiểu Tứ ngạc nhiên nhíu mày, lắc đầu nói: “Thật sự nhi thần vẫn chưa biết, chuyện này là khi nào?”

Hoa Thường vuốt vuốt hộ giáp trên ngón tay, mím môi cười một cái: “Hôm qua Vị Ương cung truyền tin tới. Mấy ngày nay không phải Hoàng hậu bị bệnh sao, bế cung đã nhiều ngày, cũng lâu rồi chưa thấy mặt. Hôm qua đột nhiên không khí Vị Ương cung vui mừng náo nhiệt hẳn lên. Mặc dù không truyền tin tức ra ngoài, nhưng mà trong hậu cung này, tin tức như vậy có thể giấu được ai đây? Nghe nói vẫn chưa chẩn đoán chính xác, có điều Thái y chắc chắn đến tám phần. Chỉ là thai còn nhỏ tháng, nên mạch tượng chưa rõ ràng, ước chừng khoảng hai tháng.”

Chuyện quan trọng như vậy chắc chắn sẽ không dám đùa giỡn, nếu Thái y dám nói chuẩn xác đến tám phần, vậy thì trên căn bản là mười hai phần rồi.”

Tiểu Tứ hơi trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Thời gian mang thai của Tử Nhược và Thái tử phi gần nhau, chúng ta thì không sao, nhưng mà đối phương khó tránh khỏi có suy nghĩ khác. Đến lúc đó lỡ có tranh chấp thì cũng không hay. Chỉ là bên này nhi thần đã mời Thái y, e là tin tức cũng khó giấu được.”

Hoa Thường nhíu mày, hừ một tiếng: “Sao phải giấu chứ? Bây giờ Tử Nhược đang mang thai tôn tử của bổn cung, tại sao lại phải giấu? Sao nào, quả thật tôn tử của bổn cung không tôn quý bằng đích tử của Thái tử, nhưng mà chẳng lẽ tin tức cũng phải nhường cho bọn nói trước ư? Huống chi, tôn tử của bổn cung nhất định tôn quý hơn đích nữ của Thái tử. Sinh nam hay nữ là do trời định. Hừ, con xem đi, Hoàng hậu và Thái tử muốn đích tử đến sắp phát điên rồi. Kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng nhiều, bổn cung chờ xem, thai này là nam hay là nữ.”

Tiểu Tứ nghe vậy cũng cười nói: “Ngược lại nhi thần cảm thấy là nam hay nữ đều tốt. Đây là thai đầu của Tử Nhược, sinh nam đương nhiên tốt, sinh nữ cũng không tệ.”

Hoa Thường vỗ vỗ vai tiểu Tứ, khen ngợi nói: “Con có thể nghĩ như vậy, mẫu phi rất vui mừng. Nhi tử sớm muộn gì cũng có, không thể nhất thời nóng vội được. Con về nhà cũng nên khuyên Tử Nhược nhiều một chút, để cho nàng không phải vì sinh nam hay nữ mà hao tổn tâm trí, dưỡng thân thể cho thật tốt, sinh một bảo bảo khỏe mạnh mới là điều quan trọng.”

Tiểu Tứ gật đầu: “Nhi thần biết rồi. Đúng rồi, mẫu phi, Thập đệ vẫn chưa trở lại Kiến Chương cung sao?”


Hoa Thường nghe vậy, khẽ thở dài một cái, trên mặt cũng có chút lo lắng, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa, phụ hoàng con nói đợi mẫu phi ra tháng thì sẽ đưa Thập đệ về. Hôm nay mới là ngày đầu mà thôi, đợi thêm vài ngày nữa xem sao. Trong lòng mẫu phi luôn cảm thấy không yên, đón tiểu Thập đến Kiến Chương cung không phải là tính cách của phụ hoàng con. Ở bên ngoài và trong triều đã phát sinh chuyện gì sao?”

Trong thời gian ở cữ, Hoa Thường hoàn toàn không biết gì cả, bất kể là tin tức gì thì cũng rất khó truyền vào Thượng Dương cung.

Tiểu Tứ do dự một chút, sau đó mở miệng nói: “Hiện giờ đã vào đông, Bắc Mông rục rịch hành động, dường như có dấu hiệu muốn xâm lấn. Phụ hoàng muốn chiếm lấy cơ hội phát binh trước. Trên triều cãi nhau ầm ĩ, phái chủ hòa và phái chủ chiến, bên nào cũng cho là mình đúng, không phân cao thấp. Thái tử theo phái chủ hòa, nên có vẻ phụ hoàng rất bất mãn. Trước đó vài ngày, Đại hoàng huynh có gọi mấy huynh đệ bọn con lại tụ tập trò chuyện, bảo rằng tâm ý của phụ hoàng đã quyết, phái chủ hòa nhất định sẽ bị áp xuống. Nếu nghiêm trọng hơn thì e là sẽ bài trừ ngoại loạn trước rồi mới an ổn nội loạn sau. Rất nhiều lão thần lo lắng Hoàng thượng sẽ thanh tẩy triều đình, cho nên mới chuẩn bị vẹn toàn cho chiến tranh.”

Hoa Thường nhíu mày thật sâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Vốn mẫu phi còn đang khó hiểu, Hoàng hậu trở bệnh rất khác thường. Xem ra nàng ta rất rõ mâu thuẫn giữa Hoàng thượng và Thái tử, cho nên chỉ có thể ngã bệnh mà thôi. Có điều cho dù Hoàng thượng có giận Thái tử đến đâu, thì cũng sẽ không thật sự động thủ mà tiêu diệt phe cánh của Thái tử, khả năng cao là Hoàng thượng sẽ mài giũa Thái tử một chút. Tiểu Tứ, bản tính con ổn thỏa cẩn trọng, trên triều lại phụ trách Lễ bộ, những chuyện này vốn không liên quan đến con, con không nên tùy tiện phát biểu ý kiến. Nếu như Đại hoàng huynh muốn con hỗ trợ, thì con cũng nên cẩn thận một chút, đừng tự mình ra mặt.”

Tiểu Tứ nghe lời gật đầu, mặc dù mẫu phi là nữ lưu nhưng lại uyên bác tinh thông, còn thường xuyên ở bên cạnh phụ hoàng nghe nhiều thấy nhiều. Nói đến việc hiểu rõ tâm tư phụ hoàng, ngoại trừ mẫu phi ra, thì ai dám đứng đầu đây?

Hoa Thường đưa tay sờ đầu tiểu Tứ, ánh mắt dịu dàng: “Bây giờ tâm tư của con nên đặt trên người Tử Nhược, chăm sóc nàng ấy cho tốt, cũng mời thông gia vào phủ thăm một chút đi. Nữ nhân mang thai ấy mà, đều nhớ nhung mẫu thân của mình.”

Tiểu Tứ mỉm cười nói: “Vâng, nhi thần đều nghe theo mẫu phi. Đợi mấy ngày nữa, nhi thần đưa Tử Nhược tiến cung thỉnh an người.”

Hoa Thường vừa vui vẻ vừa lo lắng nói: “Hiện tại đang giữa đông, gió tuyết rất lạnh, Tử Nhược có thể chịu nổi không? Ra vào phải cẩn thận, bây giờ nàng ấy đang mang thai, không nên hồ nháo. Mẫu phi ở đây lúc nào thỉnh an cũng được, chọn ngày nào thời tiết tốt một chút mới vào cung, biết chưa?”

Tiểu Tứ dựa đầu lên vai Hoa Thường, giống như tiểu hài tử làm nũng nói: “Bây giờ mẫu phi thích tôn tử rồi sao? Rõ ràng trước kia người thích tiểu Tứ nhất mà.”

Hoa Thường cười đến mi mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.