Đọc truyện Tư Thái Cung Phi – Chương 169: Thập Hoàng Tử
Edit: Phương Tu dung
Beta: Tiên Thái phi
Hiện giờ Hoa Thường chỉ một lòng an tâm dưỡng thai. Dù sao cũng là sản phụ nhiều tuổi, điều kiện chữa bệnh ở cổ đại lại thấp, sinh hài tử vào tuổi này, nguy hiểm vô cùng lớn, vậy nên rất nhiều việc vặt vãnh trên cơ bản Hoa Thường đều mặc kệ. Mọi người cũng hiểu cho nàng, một chút việc nhỏ dễ giải quyết đều không tới quấy rầy nàng.
Hoàng đế vô cùng coi trọng long thai này, những Thái y của Thái y Viện am hiểu phụ khoa thay phiên nhau ở lại Thượng Dương cung. Thời điểm mang thai được bảy tháng, nhóm bà đỡ cũng được chuẩn bị chu đáo, cho nên thật ra Hoa Thường không lo lắng nhiều lắm.
Trong thời gian này, Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử cũng đã cưới chính phi, chính thức thành gia lập nghiệp.
Hôn lễ của tiểu Tứ hiển nhiên vô cùng long trọng. Hoàng đế sủng ái ban thưởng rất nhiều, Hoa Thường lại xuất thân từ gia tộc phú quý, càng không thiếu tiền, nhưng quy cách hôn lễ của Vương gia vẫn còn đó, muốn long trọng hơn nữa, thật sự không có khả năng.
Thời điểm Vương phi vào cửa, Trắc phi và thị thiếp trong phủ đều phải quỳ xuống nghênh đón. Đương nhiên, các nàng chỉ có thể quỳ ở đó nhìn chính phi bước vào. Ở thời khắc này, ngay cả tư cách đứng dậy hành lễ thì các nàng cũng không có. Chỉ khi chính phi bước qua cửa rồi, các nàng mới có thể trở lại sân viện của mình mà chờ đợi, không được làm loạn.
Ngày thứ hai tiểu Tứ thành hôn, tất nhiên đôi phu thê sẽ tiến vào cung thỉnh an Hoa Thường.
Thượng Dương cung.
Từ sáng sớm Hoa Thường đã thức dậy chuẩn bị, Thược Dược ở một bên nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nương nương, canh giờ vẫn còn sớm. Tứ Điện hạ và Vương phi phải đến Kiến Chương cung bái kiến Hoàng thượng và gặp qua các vị huynh đệ trước, sau đó đi đến Vị Ương cung tham kiến Hoàng hậu, cuối cùng mới đến nơi này của chúng ta. Người dậy sớm như vậy không tốt cho thân thể chút nào. Nương nương đừng quên bây giờ người đang mang thai đấy.”
Cưới chính phi khác biệt rất rõ ràng. Trắc thất không được đến Kiến Chương cung, chỉ có chính thất mới có cơ hội đó.
Hoa Thường khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời bổn cung có con dâu, chẳng lẽ lại không được vui vẻ một chút sao? Đúng rồi, mau mang tới cho bổn cung xiêm y và trang sức có màu sắc tươi sáng, vui mừng một chút.”
Không thể mặc hỉ phục màu đỏ chính là nỗi đau của trắc thất, cho dù nhi tử thành hôn, trên người cũng chỉ có thể mặc màu hồng đậm, dù sao cũng có vài phần tiếc nuối.
Lan Chi bưng khay đứng một bên, cười nói: “Mấy ngày trước nô tỳ đã chọn lựa rất cẩn thận, chỉ chờ nương nương chọn lại, đều là kiểu dáng mới, nương nương mặc vào sẽ rất đẹp. Hơn nữa, quà gặp mặt của Vương phi cũng đã được chuẩn bị tốt, nương nương yên tâm.”
Hoa Thường cười nói: “Hiện giờ bổn cung mang thai đã nhiều tháng rồi, sao có thể mặc vừa xiêm y trước kia được?”
Lan Chi cười trả lời: “Hoàng thượng vẫn luôn đặt nương nương trong tim, một bộ xiêm y thì có là gì. Mỗi ngày Nội phủ đều dâng lên một bộ, kích cỡ có chút khác nhau, đảm bảo cho nương nương mỗi ngày đều có xiêm y mới mặc vừa người.”
Hoa Thường khẽ nhíu mày: “Sao bổn cung không biết nhỉ? Như vậy cũng thật xa xỉ, nói cho Nội phủ, về sau không cần như thế nữa, bổn cung cũng không phải là không có xiêm y để mặc.”
Lan Chi cười đáp lời.
Thẳng đến giờ Tỵ (9h-11h), Tứ Hoàng tử mới cùng Vương phi đến Thượng Dương cung.
Hoa Thường nhìn hai người đang quỳ dập đầu trên mặt đất, cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi lệ. Hài tử nho nhỏ trước kia giờ đã cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp. Thời gian trôi đi quá nhanh, trong nháy mắt mà hài tử đã lớn rồi.
“Các con đứng lên đi, đừng quỳ nữa, ban ngồi.” Hoa Thường cầm khăn lau nước mắt, sau đó cười nói.
Vương thị vẫn có chút câu nệ, cẩn thận ngồi bên cạnh Tứ Hoàng tử, cử chỉ vô cùng khéo léo.
Tứ Hoàng tử thì thoải mái hơn nhiều, dáng ngồi thả lỏng, nhìn Hoa Thường nói: “Mẫu phi không được khóc làm sưng mắt, nhi thần thành thân vốn là chuyện vui. Hôm nay nhi thần vốn định tới thỉnh an sớm một chút, chỉ là bên phía mẫu hậu kéo dài thời gian, cho nên đến nơi này có chút chậm trễ.”
Tất nhiên Hoa Thường hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tứ Hoàng tử. Hoàng hậu đặc biệt kéo dài thời gian sao? Có điều Vương thị cũng được xem như là chất nữ của Hoàng hậu, tán gẫu nhiều một chút thì cũng không thể bắt bẻ được.
Tứ Hoàng tử cưới quý nữ Vương thị, ngược lại còn làm khí thế của Hoàng hậu dâng cao hơn. Hơn nữa, thái độ Thái tử đối với tiểu Tứ cũng tốt hơn nhiều.
Những người khác nhau sẽ suy xét sự việc ở những phương diện khác nhau. Từ việc liên hôn với Vương thị, Thái tử cho rằng Hoàng đế đang thay hắn lung lạc một vị huynh đệ. Tuy vị đệ đệ này trước kia hắn không ưa thích lắm, nhưng hắn ta làm người không tồi, không đáng ghét giống vị đệ đệ tiểu Bát kia của hắn ta, cho nên Thái tử vẫn có thể chấp nhận được, tất nhiên thái độ sẽ mềm mỏng hơn nhiều.
Còn Hoàng hậu vẫn luôn cho rằng Thượng Dương cung phải thua kém nàng và Thái tử. Hơn nữa việc liên hôn của Tứ Hoàng tử lại là ý tứ của Hoàng đế, tất nhiên khí thế của nàng và Vương thị sẽ dâng cao. Vì vậy nàng nhìn Hoa Thường với ánh mắt vô cùng kiêu ngạo, mang theo một loại cảm giác thỏa mãn khi cơn phẫn uất nhiều năm đã được giải tỏa.
Hoa Thường cười cười, biết lời này của tiểu Tứ tỏ ý vô cùng bất mãn với Hoàng hậu. Chỉ là trước mặt Vương phi, không tiện nói về vấn đề này, cho nên nàng đành phải chuyển đề tài, cười nói: “Hiện giờ con đã là người thành gia lập thất rồi, trước giờ con vẫn luôn hiểu chuyện, mẫu phi không có gì dặn dò cả, chỉ mong phu thê các con hòa thuận, gia đình thịnh vượng mà thôi.”
Biểu tình tiểu Tứ nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Nhi thần đã biết, mẫu phi.”
Hoa Thường nhìn qua Vương thị. Khuôn mặt Vương thị chỉ xem như là thanh tú, nhưng khí chất rất tốt, mang theo một loại phong vị của tiểu thư khuê các. Trên người nàng ấy mặc trang phục chính thức của Vương phi. Tuổi nàng ấy vẫn còn nhỏ, nên diện trang phục đó lên trên người vẫn chưa thể hiện ra được khí chất cần có của một Vương phi. Trang sức cũng không nhiều lắm. Có điều phẩm mạo nữ hài như vậy cũng không yêu cầu phải có nhiều ngoại vật điểm xuyết, chỉ cần duyên dáng yêu kiều đứng một bên là được rồi, đủ khiến cho cảnh đẹp ý vui.
Hoa Thường vẫy tay với Vương thị, Vương thị kính cẩn bước lên, thanh âm tinh tế ôn nhu: “Mẫu phi.”
Hoa Thường vỗ tay Vương thị, ôn nhu nói: “Là một hài tử dáng vẻ đoan trang, mẫu phi cũng không có gì để dạy bảo, chỉ có ban cho con chút đồ trang sức. Nữ hài tử vẫn nên trang điểm một chút, không thể quá mộc mạc. Nếu con không bận việc gì thì nên thường xuyên tiến cung trò chuyện với mẫu phi.”
Vương thị cúi đầu khẽ mỉm cười, nhún người hành lễ: “Vâng, tạ ơn mẫu phi.”
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Vào một ngày tháng mười mùa thu, sau khi giãy giụa một ngày một đêm, thêm một vị tiểu Hoàng tử nữa ra đời ở Thượng Dương cung, xếp thứ mười, Hoàng đế vô cùng vui mừng, lập tức ban tên: Trần Tu.
Thượng Dương cung.
Hoa Thường nhìn lá vàng chậm rãi rơi xuống ngoài cửa sổ, ý thu càng lúc càng rõ rệt, trên mặt đất đã phủ kín lá cây, cành cây sớm đã trụi lủi, nhìn thật hiu quạnh.
Lan Chi bước vào vội đóng cửa sổ lại, nhìn Hoa Thường nói: “Nương nương vẫn đang ở cữ, sao có thể mở cửa sổ ra được? Bên ngoài đã lạnh hơn nhiều, nương nương cần phải bảo trọng thân thể. Thái y cũng đã nói, lần sinh sản này đã hao hết nguyên khí của nương nương, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
Hoa Thường mỉm cười lắc đầu: “Có gì mà phải cuống quít lên như vậy. Nữ nhân hậu cung nào vừa sinh hài tử xong, Thái y cũng nói như thế, cho nên các ngươi đừng tin.”
Lan Chi trừng mắt nói: “Thà tin là có, không thể tin là không. Thân thể nương nương vốn yếu ớt, phải đặc biệt chú ý.”
Hoa Thường thở dài, không nói nữa.
Lan Chi thấy Hoa Thường như có tâm sự, mở miệng nói: “Nương nương nhớ tiểu Hoàng tử sao? Hoàng thượng cực kỳ yêu thích tiểu Hoàng tử, ôm không buông tay, nên tiểu Hoàng tử sẽ ở Kiến Chương cung vài ngày. Nương nương yên tâm, cung nhân Kiến Chương cung đều vô cùng ổn thỏa.”
Sắc mặt Hoa Thường vẫn nhợt nhạt, khẽ nói: “Không phải ta lo lắng Hoàng thượng không chăm sóc tốt cho hoàng nhi, cung nhân Kiến Chương cung thì lại càng cẩn trọng kỹ lưỡng, kinh nghiệm vững vàng. Hơn nữa còn có nhóm nhũ mẫu chuyên môn luôn túc trực hầu hạ, chỉ là hài tử không ở bên cạnh, cho nên bổn cung có chút suy nghĩ linh tinh mà thôi.”
Lan Chi cầm khăn ấm lau tay cho Hoa Thường, vừa lau vừa nói: “Nương nương đừng buồn nữa, Hoàng thượng sủng ái tiểu Hoàng tử, đây chính là phúc khí muốn cầu cũng không được! Lại nói, những hài tử nương nương sinh ra, có ai mà không được yêu mến đâu, Hoàng thượng còn đặc biệt yêu mến nữa.”
Hoa Thường nghe vậy có chút sầu lo ngẩng đầu, cô đơn nhìn về phía Kiến Chương cung. Đúng vậy, Tứ Hoàng tử, Tứ Công chúa, Bát Hoàng tử, bây giờ là Thập Hoàng tử, Hoàng đế đều vô cùng sủng ái. Là bởi vì bản thân hài tử xuất sắc, hay là vì mẫu phi của bọn chúng được sủng ái?
Những hài tử khác được sủng ái còn để lại chút vết tích, ít nhất vẫn có lý do, nhưng Thập Hoàng tử được Hoàng đế ôm tới Kiến Chương cung lại không hợp với lẽ thường.
Đúng, đây là ấu tử của Hoàng thượng, là hài tử do sủng phi sinh ra. Hoàng đế nói muốn nhìn tiểu hài tử lớn lên, nhưng Thập Hoàng tử chỉ là một hài tử còn trong tã lót, làm gì có nhiều nổi trội khiến cho Hoàng đế yêu thích đây? Chuyện này cũng thật là bất bình thường. Ngoại trừ việc khóc nháo, tiểu tiện ra, thì hiện tại Thập Hoàng tử còn biết làm gì khác nữa?
Một hài tử như vậy dựa vào cái gì để khiến cho Hoàng đế nhìn bằng cặp mắt khác, rồi nhờ thế mà chuyển vào ở trong Kiến Chương cung?
Kiến Chương cung không giống với những cung điện khác, hàm nghĩa về nó quá phong phú, quan trọng nhất chính là nó là cung điện thuộc về một mình Hoàng đế. Cho dù là lúc làm việc hay nghỉ ngơi, đều là Hoàng đế một mình sử dụng! Hoàng hậu, phi tần muốn vào đều vô cùng gian nan, càng chưa có phi tần nào được ngủ lại. Tòa cung điện này từ xưa đã in đậm dấu vết của hoàng quyền.
Trước kia Hoa Thường liều chết vào Kiến Chương cung hầu bệnh, sau đó liền đạt được vinh quang không ai sánh bằng. Nó đã biến thành một loại tượng trưng cho hoàng quyền.
Trong nhóm Hoàng tử, chỉ có Thái tử vào lúc ba tuổi được Hoàng đế cho ở lại Kiến Chương cung, lưu lại bên người dạy dỗ. Hiện giờ vì sao Thập Hoàng tử lại được như vậy? Chỉ vì muốn sủng ái ấu tử sao? Không, Hoàng đế không phải là người vì tình cảm cá nhân mà phá vỡ quy củ.
Trong lòng Hoa Thường có chút lo lắng, có vẻ như Hoàng đế đang lợi dụng Thập Hoàng tử để cảnh báo ai đó, có lẽ là… Thái tử.
Là một quý nữ thế gia, làm một nữ nhân tiến cung vì gia tộc, Hoa Thường không muốn cuốn vào quá nhiều tranh đấu. Thái độ Thái tử đối với Thượng Dương cung vẫn luôn lạnh nhạt, Hoa Thường cũng từng vì điều đó mà vô cùng buồn rầu, bởi vì Hoa Thường không có dã tâm đoạt đích, có vài thứ đã sớm ăn sâu bén rễ rồi. Trước mắt, nàng chỉ hi vọng các hài tử của nàng có thể cả đời bình an, xuôi chèo mát mái, gia tộc có thể mãi mãi vững bền mà thôi.
Hoa Thường rất xem trọng việc hòa giải quan hệ giữa Thái tử và bọn nhỏ. Bởi vì tương lai, khả năng Thái tử thế chỗ của Hoàng thượng là vô cùng lớn, trừ phi hắn chết trước Hoàng đế.
Nhưng bây giờ Thập Hoàng tử được sinh ra, sự sủng ái của Thập Hoàng tử, việc Thập Hoàng tử ở lại Kiến Chương cung, đã đủ làm Thái tử vốn có khả năng ẩn nhẫn trở nên nổi trận lôi đình. Trong lòng Hoa Thường có vô vàn suy đoán và sầu lo, chuyện này sẽ làm cho quan hệ vừa mới hòa hoãn giữa Thượng Dương cung và Thái tử chuyển biến bất ngờ!
Theo lý mà nói, Hoàng đế sẽ không làm như vậy. Bởi vì so với bất kỳ ai, Hoàng đế là người hi vọng huynh đệ bọn họ hòa thuận nhất. Việc cố gắng để tiểu Tứ cưới chính phi là Vương thị không phải cũng vì điều này hay sao?
Trừ phi Hoàng đế có ý muốn phế Thái tử, hoặc là đã xảy ra một chuyện quan trọng nào đó, cho nên Hoàng đế phải dùng phương thức này để cảnh cáo Thái tử và triều thần.
Hoa Thường thân ở hậu cung, thật sự không thể biết được việc tiền triều, trong lòng sầu lo cũng là chuyện bình thường.