Tư Thái Cung Phi

Chương 14: Tới chơi


Đọc truyện Tư Thái Cung Phi – Chương 14: Tới chơi

Edit: Huyền Hiền nghi.

Beta: Huệ Hoàng hậu.

Thượng Dương cung.

Cốc Hương rón rén vén rèm lên, ôn nhu nói: “Nương nương, đã đến giờ dùng bữa”.

Hoa Thường nghe vậy đặt bút trong tay xuống, quan sát những hàng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp tinh tế, hài lòng cười nói: “Vừa hay xong một chương”.

Cốc Hương cười khen: “Nương nương có hiếu, Thái hậu nương nương nhìn thấy cuốn Kinh Phật này nhất định sẽ rất vui”.

Hoa Thường lộ ra ý cười: “Ngươi thật dẻo miệng”.

Cốc Hương thụ sủng nhược kinh, cúi đầu ngượng ngùng cười.

Hoa Thường cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng thoải mái tiêu sái rời khỏi thư phòng, đến chính điện dùng bữa.

Món ăn trong bữa trưa rất đa dạng, là bữa ăn quan trọng nhất trong cung. Nhưng bây giờ là trời đông giá rét, trái cây rau củ không được dồi dào, cho nên những món ăn chủ yếu được làm từ thịt, tất nhiên cũng sẽ có một món hầm.

An Hạ đứng ở một bên hầu hạ dùng bữa, trên mặt mang theo ý cười, không để tâm nhẹ giọng nói: “Hôm nay có một món thịt dê hầm đương quy, thích hợp ăn với khí hậu ngày hôm nay, là Hoàng thượng đích thân dặn dò Ngự Thiện phòng làm thêm món này, chúc mừng nương nương”.

Trong “Bản Thảo Cương Mục” [1] Lý Thời Trân [2] có nói: “Thịt dê có tính nóng giúp bổ hư, bổ trung ích khí, tăng cường sức khỏe, bổ thận, giúp sáng mắt, giữ thân nhiệt mùa lạnh, có lợi cho cơ thể suy nhược nhiều bệnh”.

Thịt dê có thể giữ thân nhiệt, có ích trong điều dưỡng cơ thể, có lợi trong trị bệnh phong hàn, ho khan, hen suyễn, thận suy bệnh liệt dương, lạnh bụng, thể hư sợ lạnh, đau lưng mỏi gối, cơ thể yếu đuối vàng vọt, khí huyết hư tổn, thân thể phụ nữ bị hư tổn mệt mỏi sau khi sinh cũng có tác dụng trị liệu hiệu quả, rất thích hợp dùng cho mùa đông, người xưa gọi nó là thuốc bổ trong mùa đông.

Cho dù là ở trong hoàng cung, không phải ai cũng có thể ăn được.


Huống chi là mùa đông, ai cũng cần được ăn, tiêu chuẩn quy định cũng bị giảm xuống, cho dù là Phi vị, cũng không được ưu tiên.

Hoa Thường sửng sốt, sau đó mới hé miệng cười nói: “Như vậy thật hiếm có, còn có ai được thưởng nữa không?”.

An Hạ và Vinh Yên cười trả lời: “Chưa từng nghe qua”.

Lúc này Hoa Thường mới có chút ngạc nhiên, chỉ có nàng mới được thưởng sao?

Hoa Thường suy nghĩ một chút, đoán hẳn là do biểu hiện của nàng tối qua rất tốt. Đắp chăn đơn thuần ngủ cũng được thưởng, xem ra Hoàng đế cũng có lúc lực bất tòng tâm rồi.

Hoa Thường hơi hơi nhếch khóe miệng, rồi lập tức điều chỉnh lại, lời này có thể nghĩ ở trong lòng, nếu nói ra không chừng ngày mai nàng sẽ không còn được thấy ánh sáng mặt trời nữa.

Cung nữ đứng hầu bệnh cạnh thấy khóe miệng Hoa Thường mang ý cười, cũng nghĩ đơn giản là nương nương được Hoàng thượng ban thưởng nên trong lòng vui vẻ.

Sau khi dùng bữa trưa xong, Hoa Thường lười biếng nằm trên ghế dài.

Quả nhiên là thịt dê thượng hạng ở trong cung, ăn xong cảm thấy toàn thân ấm áp, cả người đều thoải mái.

Cảm giác thoải mái này cũng không hẳn là thân thể thoải mái, mà chủ yếu vẫn là tinh thần thoải mái, một món ăn không quý báu, quý báu ở chỗ món ăn này chính là do Hoàng thượng ban thưởng.

“Nương nương, Ninh Quý tần nương nương đến chơi”. Cốc Hương cúi người nhẹ giọng nói.

Hoa Thường khẽ nhíu mày, kinh ngạc nói: “Tại sao nàng ta lại đến đây?” Rồi sau đó cười nói: “Mau mời nàng ta vào đây”.

“Vâng, thưa nương nương”. Hoa Thường khoác áo ngoài màu đỏ thêu chỉ vàng, đặt tay lên bàn tay An Hạ, đoan chính đi vào chính điện nghênh đón nàng ta.

“Quý tần muội muội đến chơi, là tỷ tỷ tiếp đãi không chu đáo”. Trên mặt Hoa Thường ý cười dịu dàng nói với Ninh Quý tần.

Ninh Quý tần thấy Hoa Thường bước ra, bỏ chén trà xuống, cũng đứng lên cười khiêm tốn: “Tham kiến Hoa Phi tỷ tỷ, muội muội thỉnh an tỷ tỷ”.


Hoa Thường vội đỡ Ninh Quý tần đứng dậy, cười nói: “Chúng ta là tỷ muội, không cần đa lễ”.

Ninh Quý tần mặc áo ngắn ngày thường màu tím đỏ, thật ra lại tạo cảm giác thân thiết như nương tử nhà bên: “Hôm nay muội muội quấy rầy tỷ tỷ, nếu làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi, tỷ tỷ cứ việc nói ra”.

Ninh Quý tần một tiếng rồi lại một tiếng gọi tỷ tỷ, Hoa Thường thật có chút nghe không quen tai. Ninh Quý tần lớn tuổi hơn so với nàng, chỉ vì phân vị không cao bằng nàng nên chịu thiệt thòi làm nhỏ, miệng gọi tỷ tỷ, chỉ sợ trong lòng cũng không phục như ở ngoài mặt.

Trong lòng Hoa Thường trăm xoay ngàn chuyển nhưng ngoài mặt vẫn nhiệt tình tiếp đãi như lúc ban đầu: “Muội muội chịu đến Thượng Dương cung của ta, là gần gũi hơn với ta rồi. Mau ngồi đi, đừng có đứng nữa”.

“Tạ Hoa Phi tỷ tỷ”. Ninh Quý tần cúi người tạ ơn, cười ngồi xuống.

Hoa Thường cũng ngồi xuống vị trí chủ vị, nhấp một ngụm trà nóng, cười hỏi: “Ninh muội muội đến đây có chuyện gì không?”

Ninh Quý tần cười, vẻ mặt ôn hòa: “Thật sự là không có việc gì, chỉ là nhớ đến Hoa Phi tỷ tỷ mới tiến cung không lâu, sợ tỷ tỷ một mình cô đơn ở trong cung, nên đến tìm tỷ tỷ cùng tâm sự việc nhà mà thôi”.

Hoa Thường rũ mi mắt xuống, khẽ cười nói: “Ninh muội muội thật có lòng”.

Ninh Quý tần quay đầu nói với cung nữ đứng ở phía sau: “Mau đưa lễ vật của ta tặng cho Hoa Phi tỷ tỷ”.

Tiểu cung nữ đứng phía sau Ninh Quý tần ôm một cái hòm bằng gỗ tử đàn, nhẹ nhàng bước lên, quỳ trên mặt đất, hai tay dâng lên.

Hoa Thường gật gật đầu với Cốc Hương, Cốc Hương liền đi ra tiếp nhận hòm gỗ, nhẹ nhàng mở ra, nâng đến trước mặt Hoa Thường.

Ninh Quý tần cười nói: “Vòng tay vàng này là Thái hậu nương nương ban thưởng cho thần thiếp lúc thần thiếp hạ sinh Đại Hoàng tử, do tay nghề của lão Kim làm ra, vừa tinh xảo lại vừa tỉ mỉ, muội muội mượn hoa hiến Phật, tặng cho tỷ tỷ, cũng coi như là một món quà ý nghĩa”.

Hoa Thường nhẹ nhàng cầm lên chiếc vòng vàng Hoàn châu cửu chuyển linh lung, sắc vàng trong veo, tơ vàng bấm rất nhỏ, sợi vàng chạm rỗng hoa lệ phức tạp, cầm trong tay cảm giác lạnh lẽo, nặng trịch.


“Ninh muội muội thật sự quá khách khí rồi, đây là tâm ý của muội muội, tỷ tỷ từ chối thì cũng quá thất lễ”. Hoa Thường cười nhận lấy vòng tay kia.

Ý cười trên mặt Ninh Quý tần càng thêm sâu, khóe miệng là đường cong ôn hòa, bảy phần mềm mại thêm ba phần trầm ổn.

Chờ tiễn bước Ninh Quý tần đã là giờ Mùi.

Hoa Thường lẳng lặng trầm tư, rồi quay đầu hỏi Cốc Hương: “Ninh Quý tần và bổn cung không có giao tình, hôm nay lại đến chơi, lại còn tặng ta lễ vật, đây là vì sao?”

Cốc Hương dè dặt cẩn trọng mở miệng nói: “Trước đây hình như nô tì có nghe chút tin đồn, nhưng không biết là thật hay giả, có lẽ Ninh Quý tần đến chơi cũng là vì việc này”.

“Vậy sao? Nói ta nghe một chút”. Hoa Thường hiếu kỳ nói.

Cốc Hương như nhận được cổ vũ, nhẹ giọng nói: “Trước khi bệ hạ chịu tang, có ý định tìm lão sư tài giỏi cho hai vị Hoàng tử, nghe nói muốn tìm vài vị đại nho từ các thế gia đến dạy Hoàng tử”.

Hoa Thường vừa nghe những lời này, lập tức phúc chí tâm linh [3].

[3]: Phúc chí tâm linh: khi vận may đến, đầu óc cũng linh hoạt khôn ngoan hơn.

Hoa Thường dùng khăn che miệng cười khẽ: “Ninh Quý tần cho rằng trong số những đại nho dạy Đại Hoàng tử sẽ có người của Hoa gia? Vì thế nên nàng ấy mới coi trọng ta”.

Cốc Hương khẽ nâng mi mắt, ôn nhu nói: “Ninh Quý tần nương nương nghĩ chắc cũng không có kế sách nào hay, hậu cung cũng chỉ có một mình nương nương xuất thân thế gia, nên đến chỗ của nương nương thăm dò một chút tin tức, nếu không được tin tức, tạo mối quan hệ thân thiết cũng tốt”.

An Hạ ở một bên nhìn Cốc Hương trước mặt nương nương khoe khoang, trong lòng cũng rất khẩn trương, hiện tại có bốn đại cung nữ nhất đẳng, theo quy định sẽ giảm đi hai người, trong lòng các nàng không thể không căng thẳng.

Không ai muốn một lần nữa trở lại làm cung nữ nhị đẳng, hiện tại thấy Cốc Hương và mình trái phải hầu hạ nương nương, gần gũi với nương nương nhất, cũng là gần quan được ban lộc, cần phải nắm chắc cơ hội, để cho nương nương biết bản thân cũng là một người hữu dụng.

An Hạ cước bộ nhẹ nhàng đến bên cạnh Hoa Thường, thấp giọng nói: “Khởi bẩm nương nương, trước kia trong cung còn có thêm một số tin đồn, nghe nói bệ hạ coi trọng Hoa Thái phó, muốn chọn người làm lão sư cho Đại Hoàng tử”.

An Hạ ngẩng đầu nhìn Hoa Thường một cái, thấy Hoa Thường không có phản ứng, nói tiếp: “Đại Hoàng tử là trưởng tử của bệ hạ, đặc biệt được coi trọng, nếu như lời đồn không đúng sự thật, hôm nay Ninh Quý tần nương nương đến đây chơi cũng sẽ bị mọi người nghĩ là nương nương và Ninh Quý tần là cùng một phe ở hậu cung”.

Hoa Thường nhíu mày cười khẽ: “Ngươi nói Hoa Thái phó là chỉ phụ thân của bổn cung?” Phụ thân của Hoa Thường là Hoa Tường, giữ cương vị Chính nhị phẩm Thái phó, là một chức suông.

An Hạ gật gật đầu, nhìn sắc mặt Hoa Thường không biểu lộ vui hay buồn, trong lòng có chút bất an.


Hoa Thường nhếch khóe miệng lên, tay mang hộ giáp [4] màu vàng hồng nhẹ nhàng bưng lên chén trà Cảnh thái lam, nhấc nắp trà, một làn khí mỏng bốc lên làm cho người đối diện không nhìn rõ biểu cảm của Hoa Thường.

[4] Hộ giáp: vật trang trí gắn vào ngón tay của phi tần.

“Đáng tiếc, bổn cung tuyển tú trúng cử, phụ thân của bổn cung cũng đã được gia phong làm Chính nhất phẩm Thái tử Thái phó”.

“Là phụ thân của bổn cung còn kém may mắn, không thể vì Đại Hoàng tử mà phân ưu”.

An Hạ nghe giọng điệu nhàn nhạt của Hoa Thường, sợ tới mức bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, thấp giọng hoảng sợ nói: “Là nô tì nhiều chuyện”.

Hoa Thường một tay nâng An Hạ đứng dậy, dịu dàng an ủi: “Bổn cung biết là ngươi suy nghĩ cho bổn cung, cũng không nghĩ sẽ trách tội ngươi, nhưng là sau này khi nói chuyện phải cận thận hơn, đừng có đắc tội với quý nhân”. Thái Tử Thái phó không có khả năng trở thành lão sư của Đại Hoàng tử.

Thật ra tin tức trong cung được lan truyền không hẳn là thông suốt liền theo một mạch, chủ yếu là truyền miệng qua lại, tính xác thực và thực tế không thể gọi là chính xác hoàn toàn. Thật ra không chỉ có cung nữ, chỉ cần đã bước chân vào hậu cung, cho dù là ai, tin tức đều sẽ bị ngăn chặn.

“Dạ, nô tì ghi nhớ nương nương dạy bảo”. An Hạ dập đầu, trán đụng vào nền gạch bằng phẳng phát ra âm thanh buồn bã.

Cốc Hương cũng ở bên cạnh quỳ xuống theo, không dám thở mạnh, lo sợ mình cũng đã nói sai điều gì.

“Vòng tay của Ninh Quý tần đưa đến phải giữ gìn cho cẩn thận, dù sao cũng là tấm lòng của nàng ta, bổn cung cũng có thể hưởng chút may mắn của Đại Hoàng tử”. Hoa Thường vừa đùa nghịch lò sưởi trong tay vừa nhàn nhạt nói.

“Vâng, thưa nương nương”.

Một lát sau, công công của Kiến Chương cung đến truyền lời, hôm nay Hoàng đế vẫn ngủ lại Thượng Dương cung, lật bài tử của Hoa Thường.

Hoa Thường cúi đầu cười yết ớt. Hoàng thượng xem như là cho nàng đủ thể diện, liên tục ngủ lại ba ngày, là lễ đãi ngộ dành cho tứ phi khi tiến cung.

[1]: Bản Thảo Cương Mục: là một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu thời nhà Minh. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y.

[2]: Lý Thời Trân, tự là Đông Bích, lúc già có hiệu là Tần Hồ sơn nhân, là một danh y và nhà dược học nổi tiếng của Trung Quốc thời nhà Minh, người Kỳ Châu.

[4]: Ảnh hộ giáp

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.