Bạn đang đọc Tù Tâm FULL – Chương 61: Dũ Tử Thành Thuyết
Chương 60: Dũ tử thành thuyết*
*Cùng người thề nguyện.
Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên hôn mê trong lòng La Cẩn chấn động, lập tức phân phó người kêu y quan, để La Cẩn đưa Âu Dương Yên đến phòng nghỉ, tức giận hỏi La Cẩn, “Chuyện gì đã xảy ra, không phải nói ngươi bảo hộ nàng sao? Ngươi đã làm cái gì?”
La Cẩn cúi đầu đứng ở một bên lên tiếng, “Bệ hạ, là thần sơ xuất”, Tắc Mông ngồi bên người Âu Dương Yên, nhìn nàng hôn mê phất tay nói với La Cẩn, “Ngươi ra ngoài đi.”
Y quan đến, là một người trẻ tuổi, Tát Nhãn đi theo Áo Tô Thác đến thành Nhĩ Vạn vẫn chưa về.
Tắc Mông lo lắng xoa xoa hai tay, đi tới đi lui, khó khăn đợi y quan kiểm tra xong, băng bó tốt vết thương, nàng liền vội vàng hỏi, “Thế nào?”, Y quan lắc đầu, “Tình hình không tốt lắm, nội tạng cũng bị tổn thương.” Tắc Mông nhanh chóng siết lấy tay hắn, “Nàng sẽ chết sao?”
Y quan trẻ tuổi nhìn thấy Tắc Mông lo lắng bất an còn mang theo thần sắc kinh hoảng, vội vàng nói, “Bệ hạ, ngài không cần quá lo lắng, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần dưỡng thương một thời gian”, Tắc Mông nhẹ nhàng thở ra, liên tục nói, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ngươi mau lấy thuốc cho nàng đi.” Y quan viết đơn thuốc rồi đi, Tắc Mông ngồi bên người nàng, một tay nắm chặt tay nàng, yên lặng ngồi đó.
Nội tâm của Tắc Mông rối như tơ vò, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, làm lo âu của nàng càng thêm trầm trọng.
Nàng yêu nữ tử trước mắt nàng, nàng khát vọng có thể cả đời ở cùng với người này, nàng phải trăm đắng nghìn cay mới có thể có được tâm của người này, làm sao có thể để mất đi như vậy, nhưng sự thật tàn nhẫn siết chặt lấy tim nàng, làm nàng lo âu thấp thỏm.
Ngồi một lúc lâu, Tắc Mông cẩn thận nâng Âu Dương Yên lên, cởi quần lót trên người Âu Dương Yên xuống, mặc áo ngủ vào cho nàng, để nàng có thể thoải mái một chút.
Cả người Âu Dương Yên đều là vết thương xanh tím, có thể liên tưởng đến tình huống lúc đó thực sự có bao nhiêu tồi tệ.
Tắc Mông đổi xong y phục, buông nàng xuống, trong hôn mê, thân thể Âu Dương Yên mềm nhũn, làm Tắc Mông đau lòng không thôi, một thân thể nhỏ bé yếu ớt như vậy, sao có thể chịu được thống khổ độ đó.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, sau đó làm một âm thanh vang lên, “Bệ hạ, có thể cho ta gặp Yên tỷ tỷ không?”, là âm thanh của La Vũ, Tắc Mông lên tiếng nói, “Vào đi”, La Vũ đẩy cửa tiến vào, đi đến phòng nghỉ, hành lễ với Tắc Mông rồi lên tiếng hỏi “Bệ hạ, Yên tỷ tỷ hiện tại ra sao?”, Tắc Mông thở dài, “Thương tổn của nàng rất nặng.”
La Vũ lo lắng nhìn lên giường, nhưng cũng không dám đến gần, Tắc Mông nói, “Ngươi không cần đứng xa như vậy”, lúc này La Vũ mới đi tới, nhìn cánh tay Âu Dương Yên lộ ra tràn đầy vết thương, La Vũ cắn môi, không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng, “Ta có mang theo rượu thuốc trên thuyền tới, để ta đi lấy xoa bóp cho tỷ ấy”, Tắc Mông yên lặng gật đầu.
Âu Dương Yên tỉnh lại là hai ngày sau đó, khi tỉnh lại, nàng nghe được một trận cãi nhau, một người nam nhân giọng nói có chút thô khàn lớn tiếng quát, âm thanh có chút quen thuộc, Âu Dương Yên lục lọi trong trí nhớ của mình.
Áo Tô Thác đã trở lại, nhưng hiện tại chuyện hắn nói với Tắc Mông không phải là tình hình dịch bệnh, cũng không phải tình trạng khôi phục sau động đất, mà là chuyện của Âu Dương Yên.
Âu Dương Yên lắng tai nghe âm thanh bên ngoài, việc chính trị của Tắc Mông bận rộn, nhưng Tắc Mông lại muốn chăm sóc nàng, nên dứt khoát để nàng ở trong phòng nghỉ.
Âu Dương Yên nghe được âm thanh tức giận của Tắc Mông, “Không cần nói nữa, giao Yên cho Đại Tế Ti là chuyện không thể nào”, âm thanh của Áo Tô Thác càng lớn hơn, “Bệ hạ, chiến sự ở biên giới không lạc quan, nếu dân chúng bạo động, quốc gia này coi như xong rồi.”
Âu Dương Yên đứng dậy, cố hết sức xuống giường, đi đến cửa phòng nghỉ, đỡ lấy khung cửa đứng đó, hai người trong thư phòng đều không thấy được nàng đi ra, Tắc Mông nhìn qua có chút thở gấp, đứng sau bàn bực tức lên tiếng, “Không cần nói nữa, ta sẽ không hy sinh nàng, nếu dân chúng bạo động, liền phái quân đội trấn áp…” Áo Tô Thác cắt đứt lời Tắc Mông, “Đều này sẽ làm ngài mất đi lòng dân, chỉ có hôn quân mới làm như vậy!”
Tắc Mông vỗ lên bàn một cái rất mạnh, phẫn nộ nói, “Áo Tô Thác, ta sẽ giết ngươi!” Áo Tô Thác vẫn như cũ không chịu lùi bước nhìn thẳng lên Tắc Mông nói, “Ngài là Nữ hoàng của một nước, ngài có quyền làm như vậy, nhưng nếu ngài giết ta, chỉ làm mất đi một trung thần, cũng sẽ không giúp được gì cho chuyện này”, Tắc Mông xanh mặt, xoay người đi đến vách tường, nơi đó có treo một thanh kiếm, Tắc Mông rút kiếm đi đến, chỉ vào Áo Tô Thác, “Không nên ỷ ngươi là lão thần, mà to gan như vậy.”
Sắc mặt của Áo Tô Thác cũng rất kém, “Bệ hạ, nếu máu của thần có thể làm cho ngài tỉnh ngộ, như vậy giết ta đi”, Âu Dương Yên thấy cảm xúc Tắc Mông có chút không khống chế được, cực kỳ khẩn trương, Áo Tô Thác nói những lời này làm Tắc Mông càng thêm kích động.
Tắc Mông cầm kiếm đi đến trước mặt Áo Tô Thác, chỉ lên cổ hắn nói, “Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?”, Âu Dương Yên vội vàng đi đến, chẳng quan tâm đến vết thương bên hông, ôm lấy Tắc Mông, nói với Áo Tô Thác, “Áo Tô Thác đại nhân, ngài về trước đi, tranh cãi như vậy cũng không giải quyết được vấn đề.”
Bình tĩnh thường ngày của Tắc Mông lúc này đều không thấy, bình thường nàng xử lý mọi chuyện đều rõ ràng có trật tự, chỉ riêng những chuyện liên quan đến Âu Dương Yên, nàng liền không thể khống chế được tâm tình.
Áo Tô Thác đứng ở đó, Âu Dương Yên lấy kiếm trong tay Tắc Mông lên tiếng, “Nếu ta chết mới có thể bình ổn được sự phẫn nộ của dân chúng, ta nguyện ý hy sinh chính mình, Áo Tô Thác đại nhân, ngài về trước đi, ta tin chuyện này nhất định có thể giải quyết.”
Tắc Mông thở hồng hộc phẫn nộ trừng mắt nhìn Áo Tô Thác, Áo Tô Thác xoay người đẩy cửa, rời khỏi.
Âu Dương Yên ném kiếm ra, nhẹ giọng gọi một tiếng, “Ny Lỵ Á Ti”, Tắc Mông bỗng nhiên xoay người ôm lấy nàng, hôn thật sâu lên môi nàng, Âu Dương Yên cảm giác được thân thể và môi Tắc Mông đều đang run rẩy, giống như cả người Tắc Mông đều đang hãm sâu trong sợ hãi, hai tay ôm nàng thật chặt, đưa nàng vào trong phòng nghỉ.
Trong phòng, Tắc Mông để nàng xuống giường, bản thân mình nằm ở một bên, cúi xuống không ngừng hôn nàng, vuốt ve nàng, trong ánh mắt mang theo tuyệt vọng.
Cảm xúc cuồng loạn kích động, Tắc Mông không ngừng nhẹ giọng kêu tên Âu Dương Yên, “Yên…Yên….Yên…”, Âu Dương Yên nhìn thấy Tắc Mông đau đớn, nắm lấy cổ Tắc Mông trầm giọng, “Ny Lỵ Á Ti, mọi chuyện đều sẽ qua.”
Tắc Mông bỗng nhiên nói, “Những lời ngươi vừa nói không phải là thật đúng không, không nên có ý niệm này trong đầu, Yên, ta không thể mất ngươi”, Âu Dương Yên mỉm cười, “Đương nhiên không phải là sự thật, ta chỉ muốn làm yên lòng hắn”, Tắc Mông vươn tay vào trong áo ngủ của Âu Dương Yên, sờ sờ lên da thịt bóng loáng, giống như chỉ có cảm xúc thân mật này mới có thể để cho nàng cảm thấy tin tưởng.
Âu Dương Yên nhẹ nhàng ôm lấy Tắc Mông, cảm giác thấy Tắc Mông lo âu, cuồng loạn, lòng Âu Dương Yên liền chìm xuống.
Tắc Mông yêu mình như thế, sợ mất đi mình như thế, yêu nhưng lại đau thương đến kịch liệt.
Tắc Mông giật áo ngủ của Âu Dương Yên, hôn lên ngực nàng, ánh mắt mê loạn mang theo bi thương thống thiết, thân thể dính sát vào thân thể Âu Dương Yên, cảm xúc cuồng loạn làm Tắc Mông nóng lòng tìm kiếm an ủi, rồi lại băn khoăn thương tổn của Âu Dương Yên.
Âu Dương Yên ôm chặt Tắc Mông, rất có thể Tắc Mông sẽ mất đi nàng, nàng cũng sẽ mất đi Tắc Mông, một người yêu mình như vậy, cho đến bây giờ đều nguyện trả giá hết thảy vì nàng, mà nàng đã làm được gì cho Tắc Mông? Tình yêu này làm nàng quyến luyến, làm nàng ấm áp, nhưng đối mặt với hiện tại vỡ vụn, chỉ có kịch liệt đau đớn tràn lan trong đáy lòng.
Âu Dương Yên kéo tay Tắc Mông đặt lên ngực mình, nhẹ nhàng lên tiếng, “Ny Lỵ Á Ti, muốn ta!”, Tắc Mông cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, hơi thở gấp gáp lắc lắc đầu, thương tổn Âu Dương Yên thực sự không nhẹ, sao lại có thể gây sức ép với nàng.
Âu Dương Yên cởi áo ngủ, thân thể đầy vết thương bại lộ trước mặt Tắc Mông, băng vải quấn bên hông còn chảy ra một ít máu.
Âu Dương Yên kéo tay Tắc Mông lướt qua bụng mình, đặt giữa hai chân, một cánh tay thon dài vuốt ve đầu vai Tắc Mông, nhẹ nhàng sờ nắn lên ngực Tắc Mông.
Đại não Tắc Mông nhất thời trống rỗng, nhìn thân thể hư nhược lã lướt trước mắt, đầu ngón tay cảm giác được trơn ướt ôn nhuyễn, cảm xúc tuyệt vọng sợ hãi trong lòng Tắc Mông giống như tìm được cửa đi ra.
Tắc Mông đè chặt bả vai Âu Dương Yên, cúi đầu cắn mút, liếm hôn lên thân thể che kín vết thương của nàng.
Cảm giác tê dại từ môi Tắc Mông lan đến toàn thân thể, tiếp xúc thân mật làm cảm giác tin tưởng ngày càng mạnh mẽ, miệng Âu Dương Yên không thể khống chế tràn ra tiếng rên rỉ, nghe đến mất hồn đoạt phách.
Tay Tắc Mông trong cơ thể nàng có chút run rẩy, không kiềm chế được mềm mại vuốt ve.
Thân thể Âu Dương Yên căng cứng, phản xạ có điều kiện cong lên vòng eo, khuôn mặt tái nhợt trở nên đỏ ửng, yêu kiều nói, “Ny Lỵ Á Ti, ta muỗn vĩnh viễn cùng ngươi một chỗ.”
Tắc Mông thở gấp cởi bỏ y phục của mình, cúi người hôn xuống bàn chân Âu Dương Yên, hôn lên mắt cá chân đến ngón chân, bàn chân Âu Dương Yên cong lên, mạch máu xanh dưới làn da hơi nổi lên, khiến cho làn da nàng có cảm giác gần như trong suốt.
Tắc Mông tinh tế hồn lên mỗi tất da thịt trên thân thể nàng, mỗi nơi đều tiết lộ được bất an trong lòng Tắc Mông, ánh mắt ưu thương của Tắc Mông càng làm cho Âu Dương Yên có một cảm giác tuyệt vọng tận cùng.
Khi môi Tắc Mông run run hôn lên nơi tư mật mềm mại ướt đẫm của Âu Dương Yên thì nghe nàng phát ra một tiếng rên rỉ mềm mại mà mãnh liệt, Âu Dương Yên có chút bức thiết khát vọng kêu lên, “Ah…Ôm ta, Ny Lỵ Á Ti, ôm ta”, nhìn người mình yêu thương bức thiết cần mình, Tắc Mông hưng phấn nhưng lại ưu thương, ôm cơ thể Âu Dương Yên xoay lại, chen một chân vào giữa hai chân nàng.
Mặt hai người đối diện dính sát cùng một chỗ, một tay Tắc Mông nâng đùi Âu Dương Yên lên, để nơi ẩm ướt của hai người thiếp chặt vào nhau, ngón tay Âu Dương Yên níu chặt thân thể Tắc Mông, móng tay cũng cào cấu da thịt sau lưng nàng.
Âu Dương Yên di chuyển thân thể, rên rỉ mất hồn mãnh liệt thẩm thấu vào trong tai Tắc Mông, mỗi tiếng rên đều đánh vào lòng nàng, sau đó khuếch tán đến từng khớp xương, làm mỗi dây thần kinh của nàng đều hưng phấn.
Tắc Mông cầm tay Âu Dương Yên vội vàng nói, “Nói ngươi yêu ta, Yên, nói ngươi vĩnh viễn cũng không rời khỏi ta, nói đi…”
Thanh âm của Tắc Mông tràn ngập gấp gáp hoảng loạn, giống như không nghe Âu Dương Yên nói như vậy, sinh mệnh của nàng liền chấm dứt, cho nên lần yêu thương này, cho dù có bao nhiêu kịch liệt, nhưng vẫn không giấu nổi ưu thương trong lòng.
Nhìn thấy hai má Tắc Mông đỏ ửng vì khoái cảm mãnh liệt, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng, tâm Âu Dương Yên trong nháy mắt co rút lại, toàn bộ thế giới đều như mơ hồ một mảnh, nàng có thể cảm giác được Tắc Mông đau đớn kịch liệt, yêu thương này, để nàng lớn tiếng rên rỉ, cơ hồ như hét to nói, “Ta yêu ngươi, Ny Lỵ Á Ti, ta vĩnh viễn yêu ngươi, vĩnh viễn không rời khỏi ngươi”, trong lời nói của nàng, hai người đều đồng thời bạo phát.
Vết máu trên băng vải bên hông Âu Dương Yên lan rộng, nhưng nàng vẫn ôm chặt Tắc Mông như cũ, liều chết triền miên, nàng nhẹ giọng nói bên tai Tắc Mông, “Tử sinh khiết thoát.
Dũ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ.
Dũ tử giai lão.”*
Tắc Mông không hiểu, ánh mắt tràn đầy sương mù, cố gắng che giấu đau xót nhìn Âu Dương Yên, Âu Dương Yên lại nói, “Tình yêu của ta, tính mạng của ta, đều thuộc về ngươi, ta muốn nắm tay ngươi, cùng nhau già đi.”
Sinh tử biệt ly đã trải qua cũng Tắc Mông, giông tố qua đi, nàng rất muốn cùng Tắc Mông nắm tay đến già, rất muốn, rất muốn!
*Câu này Yên nhi nói bằng tiếng Hán nên Tắc Mông không hiểu.
Dịch ra đại loại là:
Sinh tử xa cách
Cùng người thề nguyện
Nắm tay đã hẹn
Sánh bước đến già.
………………