Tù Tâm

Chương 34: Bóng Đêm


Bạn đang đọc Tù Tâm FULL – Chương 34: Bóng Đêm


Chương 33: Bóng đêm
Thực ra từ khi Âu Dương Yên lấy cái chết bức bách Tắc Mông ký hiệp ước cùng Nặc Lỗ Tư, có rất nhiều lời đồn đãi đã bắt đầu lan truyền ra.

Phu thê La Trung không nghe không được, hơn nữa, không lâu sau đó, Tắc Mông còn đưa bọn họ đến cung, cho họ nhìn thấy nàng chuẩn bị tòa kiến trúc Trung Quốc độc đáo cho Âu Dương Yên, trong lòng mỗi người đều ít nhiều có suy đoán.
Đúng vậy, nếu chỉ đơn giản là thích cô gái này, muốn cấp cho nàng một tòa nhà như vậy cũng không có sao, nhưng nếu là cho Âu Dương Yên, hoàn toàn có thể xây bên ngoài cung, vì sao lại cố tình xây trong Hoàng Cung?
Từ khi La Vũ trở về từ chỗ Tắc Mông cũng đã nói hết mọi chuyện xảy ra cho cha mẹ nàng, những lời này tuy hàm hồ, nhưng cũng không thể không làm cho người ta nghĩ nhiều.
Tối đó, La phu nhân kêu Âu Dương Yên ngủ cùng với mình.

La phu nhân kéo nàng ngồi xuống trước gương, mở búi tóc của nàng, chậm rãi vuốt từng sợi.

Tóc Âu Dương Yên rất dài, dài đến gối của nàng.

Trước kia ở trên thuyền, La phu nhân thường chải đầu cho nàng, bây giờ ngồi ở đây, lại có chút tư vị khác biệt.

La phu nhân nhìn Âu Dương Yên trong gương nói, “Yên nhi, thực ra chúng ta cũng nghe được rất nhiều chuyện, luôn lo lắng cho con.

Nữ vương Tắc Mông đến tột cùng đã làm gì con?”
Âu Dương Yên nhắm hai mắt lại, vấn đề này nàng không biết nên trả lời như thế nào, La phu nhân nhìn thấy nàng trầm mặc, không hỏi lại, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, “Từ nhỏ con lớn lên trên thuyền, chúng ta cũng xem con như nữ nhi của mình, con có chuyện gì không thể nói với chúng ta, còn có thể nói với ai?”
Âu Dương Yên cúi đầu xoa xoa đầu gối, qua hồi lâu mới lên tiếng, “Bá mẫu, người không nên hỏi, có rất nhiều chuyện con không có cách nào nói được, mọi người có thể yên bình là tốt rồi.”
La phu nhân nghe lời nói của nàng tựa hồ còn có ẩn ý, muốn lên tiếng hỏi, Âu Dương Yên lại nói tiếp, “Bá mẫu, thực sự không nên hỏi.”
La phu nhân chậm rãi quấn tóc lên cho nàng nói, “Yên nhi, hôm đó Vũ nhi về nói cho ta, Tắc Mông nói con cố tình rơi xuống vực để tránh né nàng, vì sao Vũ nhi lại nói như vậy? Hiện tại con như thế nào? Con cũng phải nói cho chúng ta một chút, chúng ta thực sự rất lo lắng cho con.”
Âu Dương Yên cúi thấp đầu, nghe lời nói thân thiết của La phu nhân, nàng lại không ngăn được nước mắt.

La phu nhân quấn tóc cho nàng xong rồi nói, “Yên nhi, con có tâm sự không nói với ta, con còn có thể nói với ai?”
Âu Dương Yên cố nén ngước mặt, thấp giọng nói, “Không nên hỏi, cũng không cần lo cho con, con không nói là muốn tốt cho mọi người.”
Sinh nhật của La phu nhân trôi qua xong.

Ngay đêm hôm đó, Tắc Mông liền phái người đến đón Âu Dương Yên, đối với sự đãi ngộ của Tắc Mông, nếu người La gia nhìn không ra, đúng là coi như sống cũng vô dụng rồi.
Trở lại Hoàng Cung, Tắc Mông đã chờ nàng trong tẩm cung từ sớm, nhìn thấy Âu Dương Yên đi đến, Tắc Mông tươi cười lên tiếng, “Yên, cuối cùng đã trở lại, không có ngươi bên người, thời gian như dài đằng đẵng.”
Âu Dương Yên không nói gì, cúi đầu đi lên lầu, Tắc Mông cũng đi theo phía sau, hai người về phòng ngủ, Tắc Mông ôm Âu Dương Yên vào trong ngực ôn nhu nói, “Yên, có vui không?”
Âu Dương Yên cúi đầu “uhm” một tiếng, Tắc Mông cười nâng cằm nàng nói, “Vậy là tốt rồi”, nói xong liền muốn hôn nàng.

Âu Dương Yên nghe một mùi rượu từ trong miệng Tắc Mông, có chút chán ghét xoay đầu, Tắc Mông che miệng cười nói, “Ta đi đánh răng!”, nói xong liền đi ra, một chút sau liền trở về, mùi rượu trong miệng đã nhạt đi rất nhiều.
Tắc Mông kéo Âu Dương Yên ngồi trên ghế sa lon, nửa ôm Âu Dương Yên lên tiếng, “Yên của ta, khi nào ngươi mới có thể cho ta một nụ cười đây?”, nói xong dùng đầu ngón tay sờ lên hai má của Âu Dương Yên, ánh mắt mang theo mông lung, còn có một chút thương cảm, Âu Dương Yên có chút khó chịu xoay đầu, Tắc Mông đem cái hôn đó khắc lên tóc nàng.
Âu Dương Yên ngồi cứng ngắc, tay Tắc Mông đã muốn đi vào trong y phục của nàng, nhẹ nhàng lên tiếng bên tai nàng, “Yên, thay quần áo đi, thoải mái một chút.”
Âu Dương Yên không cử động, Tắc Mông lại cười nói, “Yên, sợ ta đem ngươi ăn sao?”, đầu lưỡi Tắc Mông nhẹ nhàng liếm qua khuôn mặt nàng, trơn ướt rơi xuống môi Âu Dương Yên.
Âu Dương Yên cúi đầu, muốn né tránh Tắc Mông, lại phát hiện Tắc Mông mặc một bộ váy ngủ cực rộng, bộ ngực mềm yếu bán lộ, khe rãnh thật sâu giữa ngực làm Âu Dương Yên nháy mắt một cái, vội vàng ngẩng đầu lên, không nghĩ đến lại vừa vặn chạm đến trên môi Tắc Mông, đôi môi mềm mại tiếp xúc cùng một chỗ, Tắc Mông kinh hỉ ngoài ý muốn.

Tắc Mông nâng đầu Âu Dương Yên lên hôn xuống, dùng sức mút hôn đôi môi như cánh hoa hồng của nàng, Âu Dương Yên muốn khơi dậy dục vọng của Tắc Mông thật dễ dàng.

Tắc Mông đẩy Âu Dương Yên ngã xuống sa lon mềm mại, phủ người đè lên.
Tình cảm mãnh liệt của Tắc Mông bình tĩnh lại xong, ôm Âu Dương Yên ngủ mất.

Âu Dương Yên cẩn thận đẩy cánh tay Tắc Mông ra, nhìn xuyên ra bóng đêm âm trầm ngoài cửa sổ, buổi tối yên tĩnh, cửa sổ cũng không đóng lại vì quá nóng.

Âu Dương Yên có chút mệt mỏi, nàng vốn là người tinh lực mạnh mẽ, nhưng đối mặt với người nhiệt tình như Tắc Mông, nàng cũng có chút ăn không tiêu, có đôi khi nàng rất muốn hỏi Tắc Mông, mỗi lần dây dưa đến không chịu nổi cũng không chịu nghỉ, Tắc Mông không mệt mỏi sao?
Xung quanh yên tĩnh, nàng bỗng nhiên có chút cảm giác, có người đang lặng lẽ ở gần nơi này.

Nàng nhắm mắt lại, làm bộ như đang ngủ, quả nhiên có người tiến vào từ cửa sổ, Âu Dương Yên đưa mắt nhìn đến, lại phát hiện thân hình vô cùng quen thuộc, “Cẩn ca?”, người đến không ngờ lại là La Cẩn.
Âu Dương Yên nhìn thoáng qua Tắc Mông, thấy Tắc Mông còn ngủ rất sâu, nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi giường, bước đi đến nói, “Cẩn ca, sao ngươi lại đến đây?”
La Cẩn đè nhẹ giọng nói, “Ta chính là muốn hỏi ngươi sao lại thế này?”, Âu Dương Yên thở dài, có chút bất đắc dĩ, La Cẩn nhìn nàng nói, “Ngươi không nói, ta sẽ không đi!”
Âu Dương Yên nhìn thấy vẻ mặt quật cường của hắn, hơi cắn môi nói, “Ngươi muốn biết cái gì? Bây giờ ta là người của nàng, cơ thể ta đã hoàn toàn thuộc về nàng, chính là như vậy.”
La Cẩn nhíu mày, nhưng không hiểu rõ, Âu Dương Yên nhìn hắn lên tiếng, “Ta đã không còn là xử nữ, ta đã cho nàng, ngươi hiểu chưa?”
La Cẩn giật mình “A” một tiếng, lập tức lại bụm miệng của mình lại, hai người lo lắng nhìn lại hướng giường, Tắc Mông cũng không bị làm cho kinh động.


La Cẩn đè nén nhìn nàng, “Tại sao lại có thể như vậy?”
Âu Dương Yên lại nói, “Hiện tại ngươi đã hiểu, đi nhanh đi!”
La Cẩn vẫn không động đậy, “Chẳng lẽ ngươi nguyện ý? Vì sao lại không rời khỏi nàng?”
Âu Dương Yên thở dài một hơi, “Trừ phi tất cả mọi người chúng ta đều có khả năng rời khỏi Lai Tạp Cầm, nếu không ta vĩnh viễn cũng không rời khỏi nàng.”
La Cẩn rốt cục cũng hiểu rõ, “Có phải nàng dùng chúng ta uy hiếp ngươi.”
Âu Dương Yên nhìn bóng tối ngoài cửa sổ không lên tiếng, La Cẩn cúi đầu thở dài.

Tắc Mông trên giường bỗng nhiên nhúc nhích, trong mơ mơ hồ kêu tên Âu Dương Yên, Âu Dương Yên chấn động, vội vàng đẩy La Cẩn nói, “Đi nhanh lên!”
Tắc Mông trong mơ hồ quờ quạng bên cạnh không thấy người, lại kêu lên một tiếng, “Yên!”.

Âu Dương Yên thấy không còn kịp, vội vàng đẩy La Cẩn núp sau bức màn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.