Tú Tài Nương Tử

Chương 88: Tôn tử Thẩm Tùy Tiếu


Đọc truyện Tú Tài Nương Tử – Chương 88: Tôn tử Thẩm Tùy Tiếu

Từ nương không trở về nữa, Trinh nương
sau khi thấy, cũng không nói gì cả. Đan Khê cũng học làm những món ăn
đơn giản, cũng sẽ tự giặt quần áo, không quá mấy tháng, bàn tay cũng
không còn non mềm như trước nữa, Trinh nương mỗi lần không cho nàng làm, nàng đều cương quyết phải làm, Trinh nương cũng không còn cách khác.

Đan Khê làm nhiều việc như vậy, lòng
Trinh nương đều hiểu, Minh nhi mỗi lần trở về thấy tức phụ giúp đỡ mẫu
thân làm việc, cảm thấy Đan Khê đường chiều từ nhỏ, nhưng cũng là người
hiếu thuận, cũng yêu thương Đan Khê hết mực. Tình cảm phu thê rất tốt,
không khí trong nhà cũng tốt.

Nhưng Trinh nương vẫn cảm thấy ủy khuất
cho Đan Khê, lén thương lượng với Thẩm Nghị, mua vài nha hoàn, có thể
giúp việc trong nhà, cũng có người hầu hạ Đan Khê, mà Trân muội cũng
đang lớn dần, ngày sau muốn thành thân, thì cũng cần mang dáng vẻ của
một tiểu thư.

Thẩm Nghị tất nhiên không nói gì, “Chuyện trong nhà nàng làm chủ là được.”

Trinh nương liền tìm vào mẹ mìn, mẹ mìn
cũng lanh lợi, mang theo một loạt nha hoàn mười hai mười ba tuổi cho
Trinh nương chọn, lần này Trinh nương không hàm hồ, một lần chọn bốn
người, phân biệt gọi là Thính Mai, Vấn Trúc, Phỏng Cúc, Huề Lan. Thính
Mai được nàng giữ bên người, Vận Cúc cùng Phỏng Trúc cho Đan Khê, Huề
Lan cho Trân muội.

Đan Khê vừa thấy bà bà cùng tiểu cô mỗi
người một nha hoàn, lại cho mình hai nha hoàn, nói sao cũng không đồng
ý, Trinh nương đành giữa Vấn Cúc lại bên người.

Trong nhà thêm bốn nha hoàn, việc cũng
nhàn hạ, mấy nha hoàn đó cũng đều là đứa nhỏ trải qua gian khổ, việc
trong Thẩm gia đối với họ cũng đều việc đơn giản thường ngày, làm rất
thuận tay.

Qua vài tháng….

Hiếm khi sáng sớm Đan Khê không dậy sớm
cùng ăn điểm tâm với bọn họ, mọi người đều đợi nàng, qua một lúc lâu mà
người còn chưa thấy đến, Trinh nương hỏi Vấn Cúc, “Đi qua xem, thiếu phu nhân bị sao vậy?”

Vấn Cúc hành lễ, “Dạ.”

Mới vừa đi khỏi cửa phòng, liền gặp Phỏng Trúc bên người Đan Khê, Vấn Cúc bị sợ, Phỏng Trúc cũng không hơn gì,
bùm một tiếng, quỳ gối trước mặt Trinh nương, sắc mặt tái nhợt nói, “Phu nhân, thiếu phu nhân sáng nay khó chịu trong người, giờ đang nôn, sắc
mặt trắng đến dọa người.”


Trinh nương lập tức đứng lên, lo lắng hỏi, “Sao có thể như vậy, chuyện xảy ra khi nào?”

Phỏng Trúc mang vẻ kinh hoảng, “Nô tỳ vừa hậu hạ thiếu phu nhân rời giường, nhưng thiếu phu nhân vừa ngồi xuống,
đã bắt đầu nôn!”

Thẩm Nghị lập tức nói với Vấn Cúc, “Mau
đi mời đại phu.” Lại nói với những người khác, “Chúng ta đi xem sao, Cẩm nhi đi học đi, không lại muộn.”

Cẩm nhi lo lắng hỏi, “Vậy còn đại tẩu….”

Trinh nương đại khái có thể đoán được là chuyện gì, gật gật đầu với Cẩm nhi, “Con đi học đi, không sao đâu.”

Đến gần phòng Đan Khê, Phỏng Trúc đi vào
trước hầu hạ, Trinh nương cùng Trân muội đều vội vã theo sau, Thẩm Nghị
vừa thăm dò tiến vào thì thấy Đan Khê tóc tai bù xù ngồi trên giường,
đang nôn khan, lại lùi về, đứng bên ngoài, cao giọng hỏi, “Thế nào?”

Trinh nương đau lòng nhìn vẻ mặt Đan Khê
tái nhợt đang không ngừng nôn khan, ngồi xuống bên giường vuốt vuốt tay
nàng, chỉ cảm thấy tay rất lạnh, trên trán Đan Khê dày đặc mồ hôi tinh
mịn, quay đầu hỏi Thính Mai, “Vấn Cúc đã trở lại chưa?”

Thính Mai tới cửa nhìn thoáng qua, quay
đầu lại nói, “Bẩm phu nhân, nàng còn chưa trở về.” lại phúc thân với
Thẩm Nghị, “Nhìn khí sắc thiếu phu nhân không tốt lắm.”

“Đến đây đến đây.” Vấn Cúc cao giọng hô, cũng liên thanh thúc giục đại phu.

Đại phu vào nhà bắt mạch, cẩn thận nghe
trong chốc lát, vẻ mặt tươi cười chúc mừng Trinh nương, “Chúc mừng a
chúc mừng, thiếu phu nhân có hỉ mạch, xem mạch đập chẳng đã có hơn hai
tháng, chúc mừng a, thiếu phu nhân.”

Trinh nương kinh hỉ hỏi, “Thật sự hai tháng?”

Đại phu cười ha ha gật đầu, “Ta cũng không dám nói bậy, quả thật đã có hơn hai tháng.”

Trinh nương lập tức nói, “Vậy…. vậy, nàng nôn như vậy….”

Đại phu cười nói, “Ngài cũng là người
từng trải, nôn nghén đều như vậy, lát nữa ta viết thang thuốc, nếu không nôn quá nhiều, cũng không dùng thuốc.”

Trinh nương liên tục gật đầu, “Được được được, làm phiền đại phu.”

Đại phu cười gật đầu, xuất môn lại chúc
mừng Thẩm Nghị một phen. Chờ đại phu ra ngoài, Trinh nương lập tức tiến
tới nói với Đan Khê đang ngạc nhiên xoa xoa bụng, “Con muốn ăn gì, nương làm cho con. Phải rồi, hiện tại con không thể hoạt động mạnh, Phỏng

Trúc không thể chiếu cố hết, Vấn Cúc, Vấn Cúc, nào nào nào, từ nay về
sau ngươi chăm sóc thiếu phu nhân, thật cẩn thận đó.”

Vấn Cúc cười đáp, “Dạ, phu nhân yên tâm.”

Đan Khê không dám tin vuốt bụng, “Nương, con thật sự có?”

“Có! Thật sự!” Trinh nương cao hứng cười không ngừng, Trân muội ở bên cạnh cũng cười chúc mừng Đan Khê.

Sau khi Minh nhi biết tin lập tức chạy
tới quân doanh xin phép, trở về bồi Đan Khê một ngày, nhưng Đan Khê nôn
nghén rất nghiêm trọng, ăn cái gì nôn cái đó, nôn xong rồi thì nằm ngủ
trên giường.

Thẳng đến khi mang thai được năm tháng,
Đan Khê mới ngừng nôn nghén, người đã gầy một vòng, Trinh nương đau
lòng, hận không thể trong một ngày tẩm bổ lại cho nàng, mỗi ngày đều làm rất nhiều thức ăn ngon cho nàng.

Từ sau khi không còn nôn nghén, khẩu vị
Đan Khê lại trở nên rất lẹ, mỗi ngày đều muốn ăn mấy thứ cổ quái nào đó, Trinh nương làm không được sẽ mới Thương Thuật đến làm, cuối cùng, một
ngày ba bữa cơm của Đan Khê đều do nhà hàng Thương Thuật làm, để bọn nha hoàn mang về.

Cẩm nhi không phụ sự mong đợi của mọi
người, ở cuộc thi cuối năm, đoạt được danh viện thủ, còn đứng đầu toàn
trường, về nhà khi nói lên thành tích không khỏi có chút đắc ý dào dạt,
“Con nói con sẽ thi đứng nhất, nương còn không tin, con sớm nói rồi, bàn đầu óc, không ai so được với con đâu.”

Thẩm Nghị không đồng ý nói, “kiêu ngạp tự mãn, chẳng có cốt của người quân tử.”

Cẩm nhi cười hắc hắc, lại chạy qua chỗ Trinh nương đắc ý.

Trinh nương đang ở trong phòng Đan Khê
nói về quần áo của hài trư, Trinh nương cầm một bộ nho nhỏ nói, “Bộ này
có thể mặc năm đầu, năm đó khi Cẩm nhi sinh ra ta may cho nó, dùng vải
mềm nhất, trước tiền phải xoa mềm, mặc trên người không sợ cọ xát.”

Trinh nương vừa sửa soạn quần áo vừa dạy
Đan Khê, “Khi đứa nhỏ con nhỏ, rất mềm mại, dùng vải hơi cứng chút cũng
khiến nó không thoải mái, con đừng ghét bỏ những bộ quần áo cũ nương đưa này, rất hữu dụng. Nhìn này, đây đều là quần áo bọn nó từng dùng qua,
đứa nhỉ hiện tại không mặc được thì có thể dùng làm tã, ta nhớ rõ con
trước đó vài ngày có may quần áo cho đứa nhỏ, đâu rồi?”

Đan Khê tìm giữa một đống lớn quần áo, lấy ra một bộ hỏi, “Nương, nương nói bộ này sao?”


Từ khi mang thai, Đan Khê cũng từ từ thay đổi cách gọi, không gọi bà bà, ngày thường cũng học theo gọi nương, bởi vì nàng ngẫu nhiên phát hiện khi nàng gọi Trinh nương bà bà, Minh nhi ở bên cạnh rõ ràng không vui, sau đó Đan Khê sửa lại gọi nương, biểu tình Minh nhi lập tức tốt hơn rất nhiều.

Trinh nương nhìn quần áo, “Đúng đúng
đúng, chính là bộ này, bộ này của con, may như vậy, đẹp thì đẹp, nhưng
không nên làm như vậy, khi mặc rất cứng, sẽ cào đứa nhỏ, mấy ngày nay
nhàn rỗi con sửa đi. Nhớ kỹ a, quần áo tiểu hài tử càng đơn giản càng
tốt, tốt nhất mấy kiểu đường viền hoa văn đều không cần thiết, tránh để
đứa nhỏ bị thương.”

Đan Khê gật gật đầu, đem bộ quần áo kia đặt sang một bên, “Con sẽ lập tức dỡ những đường viên này xuống.”

Trinh nương nhìn quần áo đầy giường cười
nói, “Điều này khiến cho nương nhớ tới khi bọn Minh nhi sinh ra, lúc mới sinh thì đều mềm như vậy, nhỏ như vậy, nháy mắt, giờ Minh nhi sắp làm
cha, nương cũng trở thành nãi nãi, thật sự năm tháng thúc giục lão nhân
nha.”

Đan Khê vô cùng thân thiết nắm tay Trinh
nương, “Nương sao lại nói vậy, nương đâu có già đâu, nương vẫn như thời
thanh xuân vậy, dung nhan không đổi.”

Trân muội ở bên cạnh cũng nói theo, “Đúng đó, nương vĩnh viễn xinh đẹp nhất.”

Trinh nương cười vui vẻ, “Hai nha đầu các con, miệng đúng là càng ngày càng ngọt.”

Mấy tháng sau, Đan Khê muốn sinh.

Phu nhân Tín quốc công phái riêng một người tới chờ tin tức, một nhà Thẩm Nghị cũng đứng bên ngoài khẩn trương cùng mong đợi.

Minh nhi không ngừng đi lại bên ngoài, nghe một tiếng hô đau của Đan Khê không khỏi có chút lo lắng, “Sao còn chưa sinh đâu?”

Thẩm Nghị trừng mắt liếc hắn một cái, “Sinh đứa nhỏ nào có nhanh như vậy, còn sớm lắm, vội cái gì?”

Minh nhi cau mày nói lại một câu, “Cha,
cha không phải đứng nói chuyện không đau thôi sao, con sao có thể không
nóng vội chứ. Nếu nương giờ mà sinh đứa nhỏ, xem cha còn có thể điềm
tĩnh mà ngồi như vậy sao?”

“Con!” Mặt Thẩm Nghị đỏ lên, “Cũng sắp làm cha rồi, mà nói chẳng chút để ý gì cả, cũng không ngại khó nghe.”

Minh nhi không sao cả nhún vai, “Con nói thật đó chứ, đây là đại tôn tử của cha, cha sao chẳng nóng vội chút nào thế.”

Thẩm Nghị tức giận nói, “Con cứ đi lại
như vậy đứa nhỏ ra ngay chắc? Cũng không biết khi con lên chiến trường
có phải cũng thiếu kiên nhẫn như vậy không nữa, đại tướng quân này sao
mà làm được thế?”

“Lên chiến trường để giết người, con một
đao vung ra, cứ như chặt dưa hấu, kêu răng rắc một cái, đầu rơi xuống
luôn. Sao có thể so sánh với sinh đứa nhỏ? Đây là con con đó!” Minh nhi
chà xát tay, tiếp tục đi lại.

Thẩm Nghị bị con nói như vậy, trong đầu
không tự chủ được xuất hiện hình ảnh đầu bay đầy trời trên chiến trường, biểu tình nhất thời giống như vừa nuốt phải con ruồi vậy, trừng mắt
liếc nhìn con một cái, không nói chuyện mới hắn nữa cho xong chuyện.


Cũng không biết đợi bên ngoài bao lâu,
bên trong rốt cuộc truyền tới tiếng khóc thật lớn của trẻ con, Minh nhi
vui vẻ ra mặt, “Con ta ra rồi! Con ta ra rồi!”

Chờ sau khi thu dọn sạch sẽ bên trong, bà đỡ mới ôm đứa nhỏ ra, vừa ra cửa đã hớn hở chúc mừng, “Chúc mừng đại
nhân, chúc mừng đại nhân, là một tiểu thiếu gia!”

Minh nhi ngây ngốc tiếp nhận con, vén vải lên nhìn thoáng qua, xác định là nhi tử, nhếch môi cười nói, “Đây là
con ta, con ta, ha ha, con ta!”

Thẩm Nghị cùng Cẩm nhi, Trân muội đều
bước đến nhìn, đứa nhỏ vẫn còn đang liều mạng khóc oa oa, thanh âm thật
to, thập phần trung khí, nghe đã biết là một đứa nhỏ vô cùng khỏe mạnh

Thẩm Nghị đùa với tôn tử, long mi ánh mắt đều phảng phất ý cười, “Nha nha nha, tôn tử ngoan, ta là gia gia, tôn
tử bảo bối của ta.”

Thoắt cái năm năm trôi qua…

“Tiểu thiếu gia, nô tỳ van ngài, ngài mau xuống dưới đi, nô tỳ van ngài mà.” Phỏng Trúc dưới một tàng cây cao
lớn, đáng thường cầu xin.

Trên cây có một đôi chân nhỏ không ngừng
ngoe nguẩy, còn có tiểu đầu đang tập trung tinh thần ăn dâu trên cây,
vừa ăn vừa nói, “Ta không thích, chờ ta ăn xong ta sẽ xuống liền.”

Phỏng Trúc càng sốt ruột, “Tiểu thiếu
gia, dâu kia chưa rửa, ăn sẽ bị tiêu chảy đó, nếu không ngài xuống đi,
nô tỳ lân hái cho ngài ăn, hái xong rồi rửa rồi lại ăn, ngài mau xuống
đi ạ.”

Tiểu đầu nghiêng nghiêng chút, ngữ khí vô cùng khẳng định, “Ừ, không bằng xuống đi, ừ, thực bẩn.”

Minh nhi trở về tìm nửa ngày cũng không
thấy con đâu, lại thấy Phỏng Trúc đang mang vẻ mặt lo lắng đứng dưới gốc cây dâu, nhất thời đã hiểu tại sao, ba bước thành hai bước đi qua, thấy cặp chân không ngừng khua loạn kia, tức giận rống lên.

“Thẩm Tùy Tiếu, con cút xuống đây cho ta!”

“Ai nha!” Thẩm Tùy Tiếu vốn đang chuyên
tâm ăn dâu bị như vậy dọa sợ, thân mình khẽ run lên liền rớt từ trên cây xuống, Minh nhi vội vàng đỡ lấy hắn, Thẩm Tùy Tiếu sau một trận thiên
toàn địa chuyển, sau đó phát hiện mình đang nằm trong lòng phụ thân, lấy lòng cười, “Phụ thân, phụ thân, cha đã về rồi! Con rất nhớ cha đó! Nào, hôn hôn.”

Bẹp, một nụ hôn ẩm ướt in lên mặt Minh nhi, cũng khiến cơn giận của Minh nhi tiêu tan một nửa.

Minh nhi vừa tức vừa cười, “Xú tiểu tử
nhà con, nói rất ngọt, sau này còn dám lên cây, xem ta có đánh mông con
nở hoa hay không!”

Thẩm Tùy Tiếu cười hắc hắc, ôm cổ phụ
thân, còn không quên đứa quả dâu chưa ăn hết kia cho vào miệng. Minh nhi ôm ó về, thật xa, Thẩm Tùy Tiếu đã lớn tiếng gọi.

“Gia gia, nãi nãi, cậu, cô cô, con cùng phụ thân về rồi nè!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.