Tú Tài Nương Tử

Chương 69: Minh nhi đánh nhau


Đọc truyện Tú Tài Nương Tử – Chương 69: Minh nhi đánh nhau

TĐHS: Hn mình sẽ post hết truyện lên, nhưng sẽ đặt pass >.

Pass sẽ được mở sau 1 tháng khi đăng eb, eb sẽ được đăng vào tuần sau hoặc sau nữa >.

Bàng Hiếu Uyên chỉ ra bên ngoài, “Thúc
thúc thẩm thẩm mau đi xem đi, Thẩm Gia Tranh nhà thúc đánh khiến Uông
Thừa Trạch khóc rồi!”

Uông Thừa Trạch là nhi tử của viện thủ
Lãnh Thu viện Uông Lương Mộc, năm nay đã bảy mươi tuổi, Minh nhi năm nay mới năm tuổi, thế mà có thể đánh con nhà người ta phát khóc!

Thẩm Nghị cùng Trinh nương liếc nhìn nhau một cái, để Bàng Hiếu Uyên dẫn qua xem.

Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc hu hu của
trẻ nhỏ, khi đến gần, chỉ thấy Minh nhi đang cưỡi trên người Uồng Thừa
Trách, nấm đấm nho nhỏ cứ một cú lại một cú nện nên người Uông Thừa
Trạch, vài đứa nhỏ bên cạnh cũng không dám đến gần, Uông Thừa Trạch khóc váng trời, hoàn toàn không có cách đánh trả.

Thẩm Nghị cực kỳ tức giận, chợt quát một tiếng, “Thẩm Gia Minh! Con còn không mau dừng lại cho cha!”

Minh nhi vừa thấy cha mẹ lại đây, lại
nhìn bộ dáng phụ thần mình tức đến xanh cả mặt, cũng không dám đánh
tiếp, từ trên người Uông Thừa Trạch đứng dậy xoay người bỏ chạy, việc
này càng khiếm Thẩm Nghị giận sôi lên.

Thẩm Nghị bước hai bước thành một bước,
thoắt cái đã kéo được phần áo sau cổ Minh nhi, giống như diều hâu bắt gà con nhắc nó lên. Trinh nương bước tới nâng Uông Thừa Trạch dậy, Uông
Thừa Trạch gào khóc, trên mặt còn dính chút bùn, tay lại bẩn vô cùng.

Trinh nương hung dữ trừng mắt nhìn Minh
nhi một cái, lấy khăn tay ra giúp Uông Thừa Trạch lau nước mắt, Uông
Thừa Trạch vừa khóc vừa nhìn về phía nhà mình.

Thẩm Nghị cầm lên Minh nhi, Minh nhi vẫn
còn đang giãy dụa, “Là nó bắt nạt tỷ tỷ trước! Là nó bắt nạt tỷ tỷ
trước!” Thẩm Nghị lúc này mới thấy Ngọc nhi ở bên cạnh, ánh mắt Ngọc nhi hồng hồng, vẫn đang ngồi một bên khóc thút tha thút thít, quần áo cũng
có chút hỗn loạn, mái tóc vốn được búi lên cẩn thận cũng bung ra.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Nghị cau mày, lớn tiếng hỏi Minh nhi.

Minh nhi bị Thẩm Nghị ném lên đất, mặt đỏ bừng, nghe thấy câu hỏi nói xoay mặt đi hừ một tiếng không thèm nói
tiếng nào, Thẩm Nghị đành phải hỏi Ngọc nhi. Kết quả Ngọc nhi cũng không nói, chỉ nắm quần áo khóc.

“Sao vậy? Thừa Trạch, ai đánh con?” Uông
Lương Mộc mang theo Uông phu nhân vội vàng đi tới, vừa mới nghe có hài
tử nói con nhà mình bị đánh, thật nóng vội.

Uông Thừa Trạch vừa thấy cha mẹ đến, gọi
một tiếng cha mẹ, khóc càng thêm thương tâm. Trinh nương ngượng ngùng
tránh đi, dù sao cũng là con nhà mình đánh con nhà người ta.

Uông phu nhân vội vàng ôm con vào trong
ngực, cẩn thận kiểm tra một chút, Minh nhi dù sao cũng chỉ mới năm tuổi, sức lực không lớn, không bị thương được, chỉ là bị đánh đau thôi.

Sắc mặt Uông Lương Mộc khó coi, mặc cho đứa nhỏ nhà ai bị đánh, cha mẹ cũng không vui vẻ nổi.

Cứ như vậy tranh cãi ầm ĩ, người trong

mấy nhà xung quanh cũng đi ra, mọi người đều tại thư viện dạy học, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lập tức vài người ra khuyên nhủ, cũng dỗ
đứa nhỏ nhà mình.

Hoa Đào cùng Thẩm Huy cũng đến đây, Hoa
Đào vừa thấy nữ nhi nhà mình như vậy cũng rất đau lòng, bảo Đông oa bế
Thẩm Gia Đạc, bản thân thì ôm nữ nhi vào lòng.

“Đứa nhỏ đánh nhau vốn là chuyện nhỏ,
nhưng chúng ta là người làm phụ mẫu, cần hỏi rõ nguyên nhân, như vậy mới có thể giáo dục đứa nhỏ thật tốt, Không biết Thừa Trạch nhà chúng ta
sao lại chọc giận Thẩm Gia Minh, ra tay nặng như vậy.” Uông Lương Mộc
tức giận, bình thường ít khi nói chuyện nhưng vì chuyện này mà khẩu khí
rất kém.

Thẩm Nghị cùng Trinh nương tự biết đuối
lý, cứ liên tục xin lỗi, ai ngờ Minh nhi vẫn cố ương ngạnh, “Cha mẹ
không cần xin lỗi bọn họ, Uông Thừa Trạch là đứa trẻ hư! Hắn nên bị
đánh!”

Thẩm Nghị trừng mắt, “Con im lặng cho
cha! Đánh người rồi mà con có có thể nói lý nữa sao!” Mặc kệ Uông Thừa
TRạch thế nào, cũng không thể đánh người, giờ cha mẹ người ta còn ở đây, Minh như còn nói như vậy, không phỉa càng chọc tức người ta sao?

Quả nhiên, Uông phu nhân cười lạnh một
tiếng, “Cũng không biết Thừa Trạch nhà chúng ta làm chuyện xấu gì, ngươi nói xem, nếu thật sự đáng đánh ta nhất định sẽ đánh hắn.”

Minh nhi thở phì phì nói, “Nó bắt nạt tỷ
tỷ của cháu! Uông Thừa Trạch, ngươi là đồ trẻ hư!” Câu cuôi cùng là nói
với Uông Thừa Trạc trong lòng Uông phu nhân, Uông Thừa Trạch co rúm lại, sợ hãi nhìn Ngọc nhi.

Ánh mắt mọi người đều dời về phía Ngọc
nhi trong lòng Hoa Đào, Ngọc nhi lui vào lòng mẫu thân, nước mắt rơi
liên tục. Hoa Đào đau lòng lắm, vội hỏi, “Ngọc nhi, con nói đi, rốt cuộc làm sao?’

Ngọc nhi có thể bị sợ, lắc lắc đầu khóc,
một câu cũng không nói, khiến Hoa Đào càng lo lắng, hận không thể đánh
nữ nhi nhà mình hai cái, chỉ mong nó có thể mở miệng.

Ngọc nhi không mở miệng, Thẩm Nghị đành hỏi Minh nhi, “Con nói đi sao lại thế này? Không được nói dối!”

Mặt Minh nhi đỏ lên, nói quanh co hồi
lâu, lăn qua lộn lại vẫn chỉ là Uông Thừa Trạch bắt nạt tỷ tỷ, nhưng bắt nạt thế nào thì chẳng nói câu nào.

Thẩm Nghị tức giận rồi, “Không phải vừa
rồi lợi hại lắm sao? Hiện tại câm điếc rồi? Đánh người dù sao cũng không đúng! Xin lỗi Uông Thừa Trạch!”

“Dựa vào đâu chứ! Nó bắt nạt tỷ tỷ! Nó
chính là đứa trẻ hư! Nó nên bị đánh! Con không sai, con sẽ không xin
lỗi!” Tính quật cường của Minh nhi nổi lên, mọi người chung quanh nhiều
như vậy cứ nhìn mãi, trong lòng thật ủy khuất, nước mắt cứ vậy tí tách
rơi xuống, cố nén lại trong cổ họng tiếng nấc, hai cha con cứ vậy mắt to trừng mắt nhỏ.

“Là Uông Thừa Trạch bắt nạt Thẩm Gia Ngọc trước, sau đó Thẩm Gia Minh mới tới báo thù cho Thẩm Gia Ngọc.” Bàng
Hiếu Uyên nghiêm trang nói, cha nó viện thủ Hàn Đông viện Bàng Lập mới
ngồi xuống, hỏi hắn.

“Con sao biết được? Nào, nói kỹ xem.”


Bàng Hiếu Uyên nghe lời phụ thân, bắt đầu nói tường tận, “Con cùng mấy người Uông Thừa Trạch cùng nhau đào ổ
kiến, Thẩm Gia Ngọc tới chơi với bọn con, chỉ nhìn bọn con đào ổ kiến
chứ không dám tiến đến. Uông Thừa Trạch nói lấy kiến dọa nhỏ, Thẩm Gia
Ngọc sợ kiếm, Uông Thừa Trạch nói thi xem lát nữa xem chúng con ai chạy
nhanh hơn, bảo chúng con lấy giây buộc tóc của Thẩm Gia Ngọc làm dấu,
Thẩm Gia Ngọc không cho.”

“Thẩm Gia Ngọc không cho, Uông Thừa Trạch liền lấy kiến thả trên người nhỏ, Thẩm Gia Ngọc bị dọa khóc, Uông Thừa
Trạch liền giật dây buộc trên đầu nhỏ xuống, Thẩm Gia Ngọc không cho hắn giật nhưng không đánh lại Uông Thừa Trạch, nhỏ liền khóc, dây buộc thì
bị Uông Thừa Trạch giật được. Thẩm Gia Minh vừa lúc chạy tới, thấy Thẩm
Gia Ngọc khóc liền đòi dây buộc tóc từ Uông Thừa Trạch, Uông Thừa Trách
nói chơi một lúc rồi trả lại cho nó sau, bọn nọ cứ vậy đánh nhau.”

Bàng Hiếu Uyên nói thực cẩn thận, cuối
cùng còn chỉ vào dây buộc trên tay Uông Thừa Trạch nói, “Thẩm Gia Minh
đánh Uông Thừa Trạch mãi mà nó vẫn không trả, chính là dây buộc kia kìa, vẫn còn đang ở trên tay Uông Thừa Trạch đó thôi.”

Mọi người nhìn qua, dây buộc tóc hồng
nhạt bị Uông Thừa Trạch nắm chặt trong lòng bàn tay, sớm đã bẩn đến mức
không nhìn ra hình dạng. Bàng Hiếu Uyên vừa chỉ như vậy, mấy đứa nhỏ
xung quanh một câu tám ý nói tiếp, nội dung đều không sai lệch so với
lời Bàng Hiếu Uyên.

Thấy là do lỗi của đứa nhỏ nhà mình, Uông Lương Mộc đánh một cánh lên mông con, cả giận, “Còn không mau xin lỗi
người ta đi!” Uông Thừa Trạch khóc thảm thương, chậm rãi đi tới trước
mặt Thẩm Gia Ngọc.

Thẩm Huy cùng Hoa Đào vội vàng nói không cần xin lỗi, “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, bọn nhỏ đều như vậy, lớn lại hết thôi.”

Uông Thừa Trạch quay đầu nhìn phụ thân
một cái, Uông Lương Mộc không nói gì cả, chỉ trừng mắt, ánh mắt Uông
Thừa Trạch khẽ co lại, vươn tay đưa dây buộc đến trước mặt Thẩm Gia
Ngọc, vừa khóc vừa nói, “Trả lại cho ngươi, thực… thực xin lỗi….”

Ngọc nhi quay đầu nhìn thoáng qua dây
buộc đã sớm bẩn bê bẩn bất, ghét bỏ quay mặt đi, dựa vào vai Hoa Đào
khóc lớn. Đây là dây buộc phụ thân mới mua, nó mới dùng lần đầu tiên,
bẩn như vậy rồi, chẳng đẹp nữa.

Uông Thừa Trạch lại quay đầu nhìn phụ thân nhà mình, Thẩm Gia Ngọc không cần, nó còn biết làm gì nữa.

Uông phu nhân biết tính tình phu quân nhà mình, lại đau lòng con, đi qua khuyên nhủ, “Thẩm Gia Ngọc ngoan, thẩm
thẩm về giặt sạch rồi trả lại con được không, Thừa Trạch, cất ký dây
buộc, giặt sạch rồi trả cho Thẩm Gia Ngọc.” thuận tiện giải vây cho con.

Hoa Đào vỗ vỗ lưng nữ nhi, cười có chút cứng ngắc, “Quên đi, một chiếc dây buộc mà thôi, trong nhà còn nhiều lắm.”

Trinh nương đã sớm thừa dịp này làm công
tác tư tưởng với Minh nhi, dù sao cứ vậy đánh người là không đúng, để nó đi xin lỗi Uông Thừa Trạch, Thẩm Nghị lúc này cũng mở miệng, “Con còn
không đi xin lỗi Uông Thừa Trạch sao?”

Minh nhi không được tự nhiên từ từ bước
tới trước mặt Uông Thừa Trạch, “Ta… ta đanh ngươi, là ta không đúng, ta

nhận lỗi. Ngươi…. Nếu ngươi lại bắt nạt tỷ tỷ của ta, ta sẽ lại đánh
ngươi!”

Nghe được lời phía trước, mọi người còn chưa kịp vui mừng, khi nghe được nửa sâu sau, mặt mọi người đều đen rồi.

Thật vất vả kết thúc, mọi người đều đưa đứa nhỏ nhà mình về dạy bảo, về đến nhà, Thẩm Nghị liền quát Minh nhi, “Quỳ xuống!”

Minh khi không cam tâm tình nguyện quỳ
xuống, Trinh nương vừa định khuyên, vừa mở miệng đã bị Thẩm Nghị trừng
mắt nhìn, đành phải ngậm miệng không nói nữa. Tam Nha thương Minh nha,
nhưng vừa thấy tình huống như vậy cũng đành cúi đầu, lặng yên ra ngoài.

“Biết lỗi chưa?” Thẩm Nghị ngồi ngay ngắn trên ghế, mang vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Minh nhi không phục nói, “Do Uông Thừa
Trạch bắt nạt tỷ trước mà! Nó còn đánh con nữa đấy!” Uông Thừa Trạch lớn tuổi hơn, vóc dáng cũng cao hơn nó một chút, nó thế nhưng không dễ dàng gì mới đánh thắng được Uông Thừa Trạch.

Thẩm Nghị tức giận lắc đầu, “Con đánh
người là sai! Uông Thừa Trạch bắt nạt tỷ tỷ con, con cứ vậy đánh lại
sao? Để giải quyết vấn đề luôn có rất nhiều cách, có ai giải quyết như
con vậy sao?” Còn nhỏ chỉ biết ra tay đánh người, đánh xong thấy cha mẹ
còn bo chạy, mặc kệ lý do là gì, hành vi này đã sai rồi.

“Con có hỏi nó trả lại mà, nó không đưa
con mới đánh thôi. Hơn nữa nó còn đánh tỷ tỷ nữa!” Minh nhi là một đứa
nhỏ cứng đầu, nó cảm thấy nó không sai.

Thẩm Nghị đành quyết tâm nhẫn nại nói với nó, “Con bảo vệ tỷ tỷ con, là chuyện tốt. Nhưng không thể tùy tiện đánh người, con bảo hắn trả lại đồ, hắn không đưa con sẽ đánh hắn sao? Nếu
đánh hắn bị thương thì biết làm thế nào? Minh nhi, con phải nhớ kỹ, đánh nhau! Dùng bạo lực giải quyết vấn đề, vĩnh viễn không phải biện pháp
tốt nhất.”

Minh nhi căn bản nghe không hiểu phương
pháp với không phương pháp cái gì cả, nó chỉ cảm thấy ủy khuất, rõ ràng
Uông Thừa Trạch bắt nạt người khác trước, giờ về nhà phụ thân còn hung
dữ với nó, còn bắt quỳ ở đây, đầu gối đau muốn chết.

Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt cũng ngày càng nhiều, chỉ lát sau đã khóc hu hu.

Nó vừa khóc đã khiến Thẩm Nghị mềm lòng,
Thẩm Nghị bất đắc dĩ, đành nháy mắt ra hiệu cho Trinh nương, bản thân
thì đi ra ngoài dạo một vòng, “Ta có chút việc ra ngoài một chút, con
với nương con ở nhà mà suy ngẫm lỗi lầm của mình đi!” Nói xong nghiêm
mặt chắp tay sau lưng rời đi.

Trinh nương buồn cười nhìn biểu tình bất
đắc dĩ lại đau lòng của hắn, sau khi Thẩm Nghị ra khỏi cửa liền ôm Minh
nhi vào trong lòng, ôn nhu khuyên giải an ủi, “Uông Thừa Trạch đánh
con?”

Minh nhi gật đầu, khóc thút thít nghẹn ngào, thật ủy khuất.

“Con vừa rồi sao không nói hắn cướp dây
buộc tóc của tỷ tỷ con?” Trinh nương vẫn tò mò điểm này, hỏi thế nào
Minh nhi cũng không nói.

Minh nhi lau nước mắt, nhỏ giọng nói,
“Phụ thân từng nói nếu không thấy tận mắt thì không thể tin là thật, con không thấy hắn cướp dây buộc tóc của tỷ tỷ, con đến thì tỷ tỷ đã khóc
rồi, con chỉ bảo hắn trả lại, hắn không trả còn đẩy con, con mới đánh
hắn mà.”

Trinh nương nghe xong, lòng được an ủi
rất nhiều, dù thế ào, ít nhất con có thể nhớ kỹ những lời dăn dạy của
người lớn trong lòng.

“Hắn bặt nạt tỷ tỷ con là hắn sai, cha mẹ nó nhất định sẽ dạy dỗ hắn. Nhưng con cũng đánh hắn, cha con có phải
hay không cũng nên dạy dỗ con a?” Trinh nương ôm nó vào ngực dỗ dành.


Minh nhi nghĩ chút, hình như cũng có lý,
nếu Uông Thừa Trạch bị dạy dỗ, mình cũng có thể bị dạy dỗ. Suy nghĩ thật lâu, khẽ gật đầu, xem như đồng ý với lời của nương.

“Đánh người, là không đúng, con xem con
bị đánh đau thế nào. Uông Thừa Trạch đánh con, nương rất đau lòng, vậy
con đánh hắn, nương hắn cũng sẽ thật đau lòng. Cho nên không thể tùy
tiện đánh người nga.”

Minh nhi hừ một tiếng không nói gì.

Trinh nương cười nói, “Nhưng mà Minh nhi
của chúng ta cũng thật hiểu chuyện, thật dũng cảm nhé. Biết bảo vệ cho
tỷ tỷ, là đứa trẻ ngoan.”

Minh nhi lúc này mới vui vẻ chút, khẽ dựa vào lòng Trinh nương nghịch ngón tay.

Trinh nương lại dỗ tiếp, “Con đánh người
là không đúng, lát nữa chúng ta tới xin lỗi Uông Thừa Trạch được không?” Nhìn vẻ mặt không muốn của Minh nhi, nói tiếp, “Nương vừa rồi còn nói
Minh nhi rất ngoan mà, nhất định sẽ nghe lời nương đúng không. Chúng ta
tới xin lỗi Uông Thừa Trạch trước, Uông Thừa Trạch khẳng định bị dọa sợ
rồi, cũng không thể để hắn giành việc xin lỗi trước. Đứa nhỏ nào xin lỗi trước a, mới là dũng cảm nhất, bởi vì hắn dũng cảm thừa nhận sai lầm
của bản thân. Các con đều là tiểu bằng hữu tốt của nhau, nắm tay lại, sẽ lại thân thiết như trước đúng không?”

Minh nhi lau miệng thật lâu sau không nói gì, nó tuy rằng không muốn đi xin lỗi Uông Thừa Trạch, nhưng xin lỗi
trước là đứa nhỏ dũng cảm nhất, những lời này vẫn thật mê hoặc nó, nó
không tự nhiên cả buổi mới không tình nguyện đồng ý đi xin lỗi Uông Thừa Trạch.

Trinh nương cọn cho Minh nhi một cái mặt
nạ đầu ngựa làm lễ vật, Minh nhi lại náo loạn thật lâu, sau vẫn do Trinh nương đồng ý mua cho nó một cái mặt nạ đầu hổ khác, Minh nhi mới miễn
cưỡng đồng ý.

Khi mẫu tử hai người tới Uông gia, Uông
Thừa Trạch đang chịu phạt, Uông Lương Mộc không mềm mỏng như Thẩm Nghị,
Uông Thừa Trạch bị phạt quỳ trong sân, vừa thấy bọn họ đến, Uông Thừa
Trạch còn trừng mắt nhìn Minh nhi.

Chờ nói xong mục đích đến, thái độ của
Uông phu nhân cũng thân cận hơn, gọi Uông Thừa Trạch tiến vào, Minh nhi
cầm mặt nạ đầu ngựa kia nói với Uông Thừa Trạch, “Thật xin lỗi, ta không nên đánh ngươi. Mặt nạ này do cha ta mới mua cho ta, tặng chp ngươi,
hai chúng ta coi như hòa, được không?”

Uông Thừa Trạch khóc đến mức mắt cũng
sưng lên, vừa thấy chiếc mặt nạ mới mẻ lại tinh xảo này, ánh mắt vốn
sưng vù chợt mở thật to, nó nhận lấy mặt nạ kia, gật đầu, “Về sau ta sẽ
không bắt nạt tỷ tỷ ngươi nữa, cảm ơn ngươi.”

Bọn nhỏ như vậy người lớn cũng vui mừng,
còn nói thêm mấy câu, Trinh nương liền cáo từ, chờ Thẩm Nghị trở về thì
nói những chuyện vừa xảy ra cho Thẩm Nghị, Thẩm Nghị gật gật đầu cười,
con coi như không phải quá cứng đầu. Dù sao cũng chỉ là một chiếc mặt
nạ, sau này mua lại là được.

Tuy rằng Uông Thừa Trạch đồng ý sẽ không
bắt nạt Thẩm Gia Ngọc nữa, nhưng Ngọc nhi cũng sẽ không bao giờ chơi với nó nữa, nó rửa dây buộc tóc muốn trả lại cho Ngọc nhi, Ngọc nhi cũng
không thèm.

Từ sau sự kiện đánh nhau này, tình bằng
hữu giữa Uông Thừa Trạch và Minh nhi đột nhiên trở nên khăng khít, vốn
đều là hai đứa nhỏ luôn khiến người khác lo lắng, giờ càng thêm khó bảo, hai đứa động chút lại trèo cây bắt trứng chim, hoặc trốn đến chuồng
ngựa sau thư viện, muốn trộm cưỡi ngựa, lại hoặc là nhặt pháo trúc năm
mới, khi trở lại thư viện thì đốt pháo ném vào trong phòng học.

Mỗi lần hai đứa liên thủ quấy rối, về nhà đều không tránh được một trận trách mắng, hoặc phạt quỳ một chút, cũng
đôi lúc Thẩm Nghị cũng đánh vài lần, nhưng đánh thì cứ đánh, hai đứa vẫn cứ đùa nháo với nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.