Tú Tài Nương Tử

Chương 62: Thanh minh


Đọc truyện Tú Tài Nương Tử – Chương 62: Thanh minh

Hôm nay là Thanh Minh, mọi người trong
nhà đều dậy thật sớm, đồ lễ, hương nến vàng tiền đều chuẩn bị đầy đủ,
Liêu thị đã sớm an bài thỏa đáng rồi.

Thẩm Phong mang theo mấy huynh đệ đi tắm rửa thay quần áo, sau đó vào phòng đặt bài vị xếp hàng ngay ngắn.

Bởi vì khi đại tế nữ tử không thể tiến
vào, cho nên lấy Liêu thị làm đầu, nữ quyến trong nhà đều quỳ ngoiaf
phòng. Minh nhi quá nhỏ, đành phải để Thẩm Nghị ôm vào phòng.

Đậi tế của Thẩm gia, Diệu nhi không thể
tham gia, nhưng nó cúng không rảnh dỗi, ở trong phòng mình chuẩn bị này
nọ, chờ đại tế Thẩm gia xong xuôi sẽ cùng bọn Thẩm Nghị đi viếng mộ của
hai lão Hà gia.

Thẩm Phong ở trong phòng châm một nén
nhang, sau đó quỳ lên bồ đoàn bắt đầu thấp giọng nói một chút về những
chuyện xảy ra trong ba năm vừa qua, mấy vị tức phụ vào cửa, nhà có thêm
vài người, cuộc sống hiện tại trong nhà ra sao, nói xong đem nhang cắm
vào trong lư hương, sau đó mang theo mọi người cùng hành lễ bái, đây là
muốn thông báo với tổ tiên về tình huống trong nhà, mong rằng những ngày sau này càng thêm tốt.

Thẩm Phong là lão đại, lại là gia chủ, thông báo mọi chuyện với tổ tiên chỉ có thể do hắn làm.

Tiếp theo là cầu nguyện, bắt đầu từ Thẩm
phòng, nói mọi nguyện vọng cho tổ tiên để cầu xin phù hộ. Thẩm Phong từ
trước đến nay đều cầu cho cả nhà bình an, huynh đệ hòa thuận, mọi việc
suôn sẻ. Tiếp theo sau là Thẩm An, Thẩm Huy, Thẩm Nghị. Mỗi người đều có nguyện vọng của riêng mình, có thể không cần nói lớn ra, chuyện này vốn coi trọng sự thành tâm, thành tâm cầu khẩn sẽ được tổ tiên phù hộ.

Ngoại trừ tứ huynh đệ Thẩm gia, những
người khác chỉ cần quỳ xuống vái lạy là được. Những người khác thì không sao, nhưng khổ cho Hoa Đào, một lần lại một lần quỳ xuống đứng lên,
càng về sau động tác càng chậm chạp, sắc mặt cũng trắng bệch. Cố tình
lúc này không thể tùy tiện mở miệng, mở miêng chính là quấy nhiễu sự
thanh tĩnh của tổ tiên, sẽ phạm vào kiêng kị tối kị. Đông oa chỉ có thể
giúp Hoa Đào, Hoa Đào cắn răng, gần như cả nửa người đều dựa vào Đông
oa, trên đầu đổ mồ hôi lạnh.

Cầu nguyện xong thì dâng cống phẩm, Liêu
thị chuẩn bị thực đầy đủ, hoa quả tươi, hương nến vàng mã linh tinh đều
có đủ. Thẩm Phong đại diện cho cả nhà cung kính dâng lên, nghi lễ của
đại tế đã gần hoàn tất.


Minh nhi còn quá nhỏ, mới đầu còn tròn
mắt xem, sau đó lại bị huân hương khiến cay mắt, bắt đầu không ngừng xoa xoa, Thẩm Nghị cảm thấy cũng đã xong hết, liền đi ra ngoiaf nhìn, tìm
bóng dang Trinh nương.

Thẩm Nghị không thấy được Trinh nương,
lại thấy Hoa Đào đầu tiên, sắc mặt Hoa Đào trắng bệch, dựa hẳn lên người Đông Oa, bộ dáng đã không thể trụ thêm được nữa, giữa đám nữ nhân đứng
thẳng tắp, vô cùng bắt mắt.

Thẩm Nghị cả kinh, nhanh chóng gọi một
tiếng tam ca, Thẩm Huy nghe thấy thanh âm, sau khi nhìn qua thì sắc mặt
liền thay đổi, chạy vài bước đã tới chỗ Hoa Đào, ôm lấy nàng, quát lên
với Đông oa, “Mau đi mời đại phu đến đây!”

Đông oa bị quát dọa sợ, chưa kịp định
thần lại đã có người chạy ra ngoài, còn hô lên với nàng, “Ta chạy nhanh, ta đi mời đại phu, nàng chăm sóc tốt cho phu nhân.” Là Phúc Sinh, hắn
năm nay cũng theo Thẩm huy về Thẩm gia, khi Thẩm Huy ôm lấy Hoa Đào, hắn đã sớm chạy ra cửa.

Loạn như vậy, Ngọc nhi nhìn bộ dáng của
phụ mẫu đã bị dọa khóc, Trinh nương đi qua ôm nàng, nhẹ giọng dỗ, “Ngọc
nhi ngoan nha, không khóc, mẫu thân con không có việc gì đâu, không khóc khong khóc.”

Thẩm Phong cũng thắp thêm nén nhang, mang theo mọi người ra khỏi phòng, lại khóa cửa lại. Hắn nhìn thoáng qua
Liêu thị, Liêu thị hiểu ý khẽ gật đầu.

“Đều đi hết đi, lát nữa sẽ bàn tiếp
chuyện lên núi làm lễ Thanh Minh.” Vốn sau khi hiến tế xong còn muốn đi
nhổ cỏ, làm lễ siêu sinh cho tổ tông, hiện tại còn chưa rõ tình huống
của Hoa Đào, dù sao còn thời gian, có thể muộn chút mới tiến hành. Thẩm
Phong vừa nói như vậy mọi người đều bắt đầu di chuyển.

“Nhị đệ muội, tứ đệ muội, các muôi mang
theo hai nữ nhi về phòng nghỉ ngơi, lát nữa xảy ra chuyện ra tẩu sẽ
thông báo cho các muội. Tranh nhi, con cũng mang theo các đệ đệ vào nhà
đi, Hỉ nhi theo ta xem sao.”

Nói xong Liêu thị vội vàng mang Hỉ nhi
rời đi, Trương thị gật đầu, để nha hoàn ôm Thược nhi quay lại phòng.
Thẩm An nói với Thẩm Phong, “Đại ca, đệ mang bọn nhỏ về phòng đã>”
Nói xong kéo tay Hâm nhi, Tranh nhi cũng hiểu chuyện kéo tay đệ đệ Khâm
nhi đi theo Thẩm An.

Thẩm Phong nói với Thẩm Nghị, “Ta đi chờ

tin tức, đệ mang bọn nhỏ về phòng trước đi, Ngọc nhi vẫn luôn theo các
ngươi, làm phiền đệ muội chiếu cố.”

Thẩm Nghị gật đầu, “Chuyện nên làm thôi ạ.”

Hai người tiến vào phòng thì Diệu nhi
liền ra đón, “Chúng ta khi nào lên núi vậy ạ? Ủa, Ngọc nhi sao lại khóc
vậy?” Hắn nói lên núi là chỉ việc lên núi đốt vàng mã nhổ cỏ cho hai lão Hà gia.

Ngọc nhi ngồi trên kháng, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, khóc hu hu không ngừng. Trinh nương dù dỗ thế nào cũng
không dỗ được, biết mẫu tử liền tâm, Ngọc nhi thấy mẫu thân mình như vậy khẳng định trong lòng cũng rất khổ sở.

Khiến Thẩm Nghị ngoài ý muốn là ngày
trước Minh nhi chỉ cần thấy có đứa nhỏ khác trong nhà khóc thì nó sẽ lập tức muốn khóc theo vài ba tiếng, hôm nay lại một tiếng cũng không kêu,
còn vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Ngọc nhi. Thẩm Nghị cứ vậy giúp Minh nhi cởi giày, để nó ngồi trên kháng tự chơi. Minh nhi vừa lên kháng thì liền trở nên hiếu động, đi đến bên người Ngọc nhi ngửa đầu nhìn chằm
chằm nhỏ, nước miếng của mình cứ rơi xuống từng giọt từng giọt cũng hồn
nhiên không biết.

Diệu nhi hỏi Ngọc nhi cứ bị nhìn mãi như
vậy, giờ nhìn thấy đám nước đang phát sáng bên miệng Minh nhi, từng giọt từng giọt rơi xuống, hét to một tiếng nhảy ra thật xa, chỉ vào Minh nhi nói, “Tỷ tỷ! Minh nhi lại chảy nước dãi kìa!”

Tam Nha cầm khăn ướt giúp Minh nhi lau đi nước dãi nơi khóe miệng, đã quá quen thuộc rồi nói: “Tiểu thiếu gia
đang mọc răng mà, tất nhiên phải chảy nước miếng rồi.” Nàng nhìn vẻ mặt
chán ghét của Diệu nhi, mỉm cười, “Cữu thiếu gia ngài đừng ghét bỏ, ngài lúc nhỏ cũng giống như vậy thôi.”

Bộ dáng Diệu nhi như chịu đả kích nghiêm
trọng, lắc đầu liên tục, “Không không không, ta nhất định không giống
như nó đâu!” Dọa chết nó, ngày bé nó đã giống Minh nhi có mấy cái thối
thối đã khiến nó rất rất không thể chấp nhận rồi, còn muốn chảy nước
miếng như nó (Minh nhi) nữa sao? Không không không, nhất định là lừa
người! Nó mới không bẩn như Minh nhi vậy đâu!

Trong lòng Thẩm Nghị cùng Trinh nương đều đang lo lắng cho tình trạng của Hoa Đào, Trinh nương nghĩ nghĩ, nói với Thẩm Nghị, “Ở đay có thiếp cùng Tam Nha rồi, chàng cũng qua đó xem sao
đi, thiếp thật sự không yên tâm.” Đứa nhỏ còn đến mấy tháng lận, nếu xảy ra chuyện gì, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

Thẩm Nghị gật đầu, nói với Diệu nhi,
“Diệu nhi, giúp tỷ tỷ đệ chăm sóc cháu ngoại cùng chất nữ nhé.” Lại nói
với Trinh nương, “Ta đi xem sao.” Nói cong cũng chuẩn bị bước ra ngoài.

Nhìn miệng Minh nhi đã được lau khô, Diệu nhi mới ngồi lại trên kháng, Trinh nương ôm Ngọc nhi dỗ nhỏ, Ngọc nhi

vẫn nhìn ra ngoài cửa, khóc rất to.

Vừa rồi Diệu nhi quát to một tiếng đã hấp dẫn ánh nhìn của Minh nhi, giờ Dieju nhi cũng ngôi trên kháng, Minh nhi bắt đầu bò tới bên cạnh hắn, Diệu nhi thấy vậy liền lui về sau, hai
người cứ một tiến một lùi, không lâu sau Diệu nhi đã bị dồn vào góc
trong cùng của kháng, phía sau chính là tường, không thể lui lại nữa.

Minh nhi dường như tìm được một món đồ
chơi thật vui, hé miệng cười ngây ngô, đợi đến khi sắp bước tới trước
mặt Diệu nhi, bên miệng đã sớm xuất hiện một giọt nước dãi trong suốt
sáng bóng.

Diệu nhi lại không dám đẩy nó ra, chỉ có
thể không ngừng trốn tránh, cố tình Minh nhi lại vô cùng hứng thú, chậm
rãi bò lên chân của nó , lại bò lên thắt lưng nó, Diệu nhi nhìn chằm
chằm vào giọt nước miếng kia, cả người đều bị đánh gục còn không quên
quay mặt đi chỗ khác, “Ngươi… Ngươi ngươi ngươi… Đừng tới đây a…” (như
kiểu cưỡng ép dân nữ ấy ha ha)

Minh nhi cười khanh khách, dột nhiên tay
run lên, cả người mũm mĩm ngã trên người Diệu nhi, Diệu nhi thấy cổ chợt lạnh, có chất lỏng nào đó từ từ chảy xuống người nó, nó run run tay sờ
vào, dính dính nhớp nhớp trơn trơn, “A!!!!! Minh nhi ngươi nhỏ nước dãi
lên cổ ta rồi! Tỷ tỷ cứu đệ!!!”

Diệu nhi không dám động, nước mắt cũng
bắt đầu ngưng tụ nơi khóe mắt, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cái đầu siêu lớn, minh nhi đưa mặt đến trước mặt Diệu nhi, Diệu nhi sợ hãi phát hiện nó lại bắt đầu ngưng tụ nước miếng! (ngưng tụ ma pháp, thay mặt
chính nghĩa tiêu diệt ngươi ha ha)

Hai ngươi mắt to trừng đô mắt nhỏ, Diệu
nhi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Minh… Minh nhi, cháu đè cậu nặng
qua, nương cháu đang gọi cháu…”

“Ha ha ha ha…” Minh nhi đưa tay vỗ lên
mặt nó, theo động tác của nó, bộp! lại thêm một một giọt nước dãi rơi
xuống trên mặt Diệu nhi.

Diệu nhi buông tha việc phí sức giãy dụa, đối với Minh nhi nó đã không còn gì để nói! Nó nhắm mắt lại khóc hu hu, “Tỷ tỷ, Minh nhi bắt nạt đệ…”

Sức nặng trên người đột nhiên giảm bớt,
bên tai Diệu nhi vang lên tiếng cười của Thẩm Nghị, “Ngọc nhi, nhanh qua xem Diệu thúc thúc của con nè, chơi vui không?” Sau đó là tiếng cười
vui vẻ của Ngọc nhi cùng Minh nhi.

Diệu nhi mở mắt ra, nhìn thấy ngay cả
Ngọc nhi vừa rồi con đang khóc nức nở cũng đã bị nó cùng Minh nhi đùa
cho mỉm cười, nó hổn hển chỉ vào đầu sỏ gây ra mọi chuyện nói, “Đều tại
nó! Phun đệ khắp người đều là nước dãi!”

Minh nhi bị chỉ vào còn tưởng Diệu nhi
đang đùa với mình, cười khanh khách quay mặt qua chôn đầu vào cổ Thẩm
Nghị, một lúc sau lại lén lút quay đầu nhìn Diệu nhi.


Trinh nương cùng Tam Nha đã sớm cười đến
bò lăn ra, nhìn Diệu nhi càng ngày càng buồn bực, Trinh nương vội vàng
cầm một chiếc khăn ướt qua lau nước miếng trên mặt nó, Diệu nhi ưỡn cao
cổ, “Nơi này nơi này, vẫn còn nữa đó!”

Trinh nương đơn giản lau một lượt cả mặt
lẫn cổ của nó, Diệu nhi buồn bực đứng trên kháng, dùng tư thái hơn người mà chỉ vào Minh nhi, “Tiểu hài tử hư-hỏng! Ta là cậu ngươi đó! Ngươi
còn dám phun nước miếng lên người ta ta liền đánh ngươi!”

Minh nhi lại cười khanh khách, đem mặt
giấu đi, Thẩm Nghị vỗ lưng con, trấn an Diệu nhi, “Được rồi được rồi, đệ làm cậu, không cần cũng cháu ngoại so đo như vậy.”

Diệu nhi thở phì phò đi giày vào, “Tỷ phu có con liền quên đệ, tỷ tỷ cũng không cứu đệ, đệ thực sự rất đáng thương!”

Trinh nương cười ha ha, Ngọc nhi cũng cười vui vẻ.

Cười xong, Thẩm Nghị ôm Minh nhi nói với
Trinh nương, “Đại phu khám xong, tam tẩu không có việc gì, chỉ là thân
thể hư nhược, dược cũng nấu rồi, nàng bế Ngọc nhi qua đi. Lát nữa ta
cũng mấy người đại ca đi tế siêu sinh, nàng ở nhà dọn dẹp một chút, sau
khi ta về chúng ta còn phải đi dâng hương cho nhạc phụ nhạc mẫu nữa.”

Mới vừa đi đến cửa phòng Hoa Đào, Ngọc
nhi đã bước nhanh đôi chân ngắn ngủn của mình chạy vào, Trinh nương cũng theo phía sau, vừa vào phòng đã thấy Hoa Đào nằm trên giường, sắc mặt
tuy rằng rất kém nhưng so với vừa rồi thì tốt hơn nhiều lắm, Ngọc nhi
dựa vào trên người nàng, ánh mắt hồng hồng, Hoa Đào vuốt ve đầu nữ nhi
an ủi.

Thẩm Huy thấy họ đến, dặn dò, “Tứ đệ muội phiền muội chăm sóc tam tẩu muội, chúng ta đi một lát sẽ quay lại ngay.”

Bốn huynh đệ Thẩm gia lên núi cúng siêu
sinh lễ Thanh Minh, Trương thị cùng Liêu thị cũng lục tục đến nhìn qua,
Lieu thị còn đang vội vàng chuẩn bị cơm chiều cho mọi người, ngồi một
lát rồi phải đi ngay.

Trương thị cũng ngồi thêm một lát, thấy Hoa Đào không sao thì cũng rời đi.

Ngọc nhi khóc đã mệt, ánh mắt đều trở nên mờ mịt, Hoa Đào bảo Đông oa dỗ Ngọc nhi đi ngủ, Trinh nương cùng Hoa
Đào nói chuyện phiếm, thấy nàng cùng mệt nên bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, bnar thân cũng ra ngoài.

Sau khi quay về dỗ Minh nhi ngủ không được bao lâu thì Thẩm Nghị trở lại.

Mang theo đồ đã chuẩn bị sẵn, Thẩm Nghị
đưa Diệu nhi lên núi bái tế hai lão Hà gia. Bởi vì Minh nhi, Trinh nương không đi được, đành phải dặn dò kỹ càng Thẩm Nghị nhớ chú ý Diệu nhi,
đừng để nó chạy loạn trên núi.

Thẩm Nghị đáp ứng hết thảy, mang theo Diệu nhi lên núi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.