Đọc truyện Tú Tài Nương Tử – Chương 59: Gặp lại Thuận An
Tam Nha sau khi vào nhà lập tức quỳ xuống trước mặt Trinh nương, nước mắt lưng tròng bắt đầu dập đầu, “Phu nhân,
đều do nô tỳ sai, nô tỳ không chăm sóc tốt cho thiếu gia, người phạt nô
tỳ đi! Người đánh nô tỳ cho hả giận!”
Ở nhà thì luôn như vậy, nếu không chăm
sóc tốt cho đệ đệ, phụ thân sẽ đánh nàng. Tam Nha lúc này rất sợ, nhưng
sợ đến mấy thì cũng phải chịu đựng, đầu thiếu gia sưng to như vậy, phu
nhân nhất định sẽ không tha cho nàng!
Trinh nương ôm con ngồi trên kháng, Minh
nhi rốt cuộc cũng chỉ là một nãi oa (đứa nhỏ), khóc xong rồi sẽ không
sao nữa, chỉ cần không chạm vào trán của nó, nó sẽ giống như không có
việc gì, lúc này vừa lên kháng lại bắt đầu lon ton chạy đi cầm lấy đồ
chơi chơi tiếp.
Trinh nương thở dài, “Cũng không thể
trách ngươi, nó hiện tay không có bao nhiêu sức lực, sẽ còn thường xuyên bị va chạm này nọ, sau này ngươi chú ý một chút, được rồi, đi rửa mặt,
nấu cơm đi, một lát nữa thì lão gia sẽ về.”
Tam Nha lau nước mắt, quỳ xuống dập đầu lạy ba lần rồi mới xoay người ra ngoài nấu cơm.
Trinh nương nhìn cái bánh bao trên đầu
con, mắt ngân ngấn, nàng vô cùng đau lòng, lại không dám động vào, chỉ
có thể tiến lại gần xoa xoa hai gò má nhi trư, “Con nha, tiểu quai quai
bướng bỉnh này, sao lại không chú ý như vậy chứ? Lần này để bản thân bị
đau như vậy, xem con sau này còn dám bướng bĩnh nữa không…”
Minh nhi ngẩng đầu đưa cho Trinh nương
một món đồ chơi, nhếch môi cười ngây ngô, Trinh nường thìn thật thích,
bế bổng Minh nhi lên khiến nó cười khanh khách.
Thẩm Nghị lúc trở về tất nhiên thấy được cái bánh bao trên đầu Minh nhi, hắn đau lòng ôm con vào trong ngực, “Làm sao vậy chứ?”
Minh nhi lại bắt đầu ngọ nguậy muốn đi chơi, Tam Nha sợ hãi nhìn qua Trinh nương, sau đó tránh ra ngoài.
Trinh nương nhìn thấy, thở dài, nói với
Thẩm Nghị về chuyện đã xảy ra. Thẩm Nghị vừa nghe thấy Minh nhi bị đập
đầu lên đồ xếp gỗ, lập tức ôm con lên nhìn trái ngó phải, muốn nhìn đầu
Minh nhi, nó lại thế nào cũng không phối hợp, cứ xoay mặt đi, Thẩm Nghị
đành phải nắm gáy nó cố định lại, cau mày nhìn hồi lâu.
“May mà chỉ đụng ra một chiếc bánh bao,
dược tam tẩu đưa cũng rất tốt. Nàng cũng vậy, lần sau chú ý đến con
chút.” Thẩm Nghị đau lòng cho con, giọng nói có chút khó chịu.
Trinh nương hơi ủy khuất, nhưng nhìn đến
bộ dáng đau lòng của Thẩm Nghị, còn dùng sức hôn trên mặt con, “Quả
trứng thôi này, con tự đùng vào còn khiến phụ thân đau lòng, nhìn đi,
phụ thân còn trách nương đó, đồ trứng thối này…” thì cũng hết.
Minh nhi cười khanh khách trốn sang một
bên, Thẩm Nghị cũng có chút xáu hổ, hắn vừa rồi bởi vì sốt ruột nên
không để ý lời nói, sau lại không có mặt mũi đi xin lỗi, cũng may Trinh
nương không để ý.
Một nhà ba người chơi đùa một lúc rồi mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, Đông oa lại mang tới một hộp dược cao, nói là do Hòa Đào căn dặn, tặng cho Minh nhi để bôi hàng ngày.
Cứ như vậy qua vài ngày, trán Minh nhi đã tốt hơn, khí trời cũng không lạnh như vậy nưa, thư của Diệu nhi cũng được chuyển đến.
Trong thư, Diệu nhi rất dong dài, nói
mình mỗi ngày theo sư phụ đọc sách vẽ tranh, còn nói sư phụ mang nó lên
núi ở, chỉ bởi muốn vẽ cảnh tuyết. Còn nói về sư huynh của minh, cũng
chính là nhi tử của Thành Mặc cư sĩ giỏi đánh nhau như thế nào, còn vụng trộm nói nữ nhi của Thành Mặc cư sĩ rất đáng ghét, nó không thể nào
thích được.
Lại hỏi trong thư rằng Minh nhi khỏe
không, Trinh nương cùng Thẩm Nghị khỏe không, Tranh nhi khỏe không, Ngọc nhi khỏe không, hỏi một lượt từng người, nói mình tốt lắm, bảo Trinh
nương cùng Thẩm Nghị cứ yên tâm.
Kèm theo thư còn có một tệp tranh, tất cả đều vẽ lại dáng vẻ của Diệu nhi, có nhăn mày nhíu mặt nháy mắt, lại có
cả lúc đang vẽ tranh, còn lúc ăn cơm, bức tranh ăn cơm kia thật khoa
trương, trong tranh Diệu nhi đang cầm một cái bát thật lớn, ăn như lang
như sói. Trên tranh đều có chữ viết, nhăn mặt nhíu mày là Diệu nhi nhìn
gương vẽ, còn những bức khác thì do Thành Mặc cư sĩ vẽ, cũng có bức do
nữ nhi Thành Mặc cư sĩ vẽ.
Cuối thư còn oán giận, nói Trinh nương
không tới thăm nó, còn nói tháng sau sinh nhật hắn này, sư phụ mời bọn
họ đến Vĩnh Châu, chúc mừng sinh nhật nó.
Sau khi Thẩm Nghị mang thư về Trinh nương lập tức nhanh chóng mở ra xem, nhìn đến bức họa cuối cùng thì không
nhịn được liền khóc, vươn tay xoa lên bức hoa Diệu nhi nháy mắt, tựa như thấy được Diệu nhi thực sự vậy.
Thẩm Nghị cầm bức họa, trong lòng cũng
thương cảm, nhưng vẫn cười nói, “Nàng xem mấy bức này đi, vẽ thực sinh
động, đứa nhỏ này quả nhiên thật tiến bộ.” Lời này không sai chút nào,
nhất là mấy bức Diệu nhi tự vẽ mình kia, khắc họa thật chân thực dáng vẻ nghịch ngợm của hắn.
Trinh nương cũng nói, “Giờ mới tháng ba, mười tám tháng sau là sinh nhật Diệu nhi, hôm nào chúng ta đi thì được đây.”
Thẩm Nghị có chút khó xử, “Thư viện sợ rằng không cho nghỉ, nàng đi một mình ta lại không yên tâm.”
Trinh nương cầm thư, sắc mặt kiên quyết,
“Thiếp mặc kệ, đây là lần đầu tiên đệ ấy rời xa thiếp lâu như vậy, sinh
nhật đệ ấy, thiếp nhất định phải đến.”
Thẩm Nghị xem lịch, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Thư này chắc rằng đưa tới trấn Tú Thủy rồi mới được đưa lại
đây, ngày mùng bốn tháng tư là Thanh Minh, là kỳ nghỉ của thư viện, Diệu nhi cũng sẽ được nghỉ, chúng ta đi sớm vài ngày, cố hết sức trở về thì
được rồi.”
“Đúng vậy! Mấy ngày nữa là Thanh Minh!
Đều phải hồi hương tế tổ.” Trinh nương mở hoàng lịch ra, tính toán thời
gian, “Thư viện bắt đầu nghỉ từ mùng mấy? Hai mươi ngày nữa sẽ tới Thanh Minh rồi.”
Thẩm Nghị nghĩ nghĩ, “Năm nay Thanh Minh
là đại tế, cả nhà đều phải tham dự, tam tẩu còn đang lớn bụng, không
tiện đi lại, nàng đi hỏi một chút, xem năm nay tam tẩu định sắp xếp thế
nào. Nếu không các nàng mang theo đứa nhỏ đi trước, chờ thư viện nghỉ,
ta cùng tam ca mang theo Tranh nhi cưỡi ngựa trở về, cưỡi ngựa nhanh hơn nhiều, cả đường không nghỉ, nhanh nhất thì bốn ngày sẽ đến nơi.
Ba nam một ngày đại tế là phong tục địa
phương, cho dù đang ở nơi nào, ngày lễ ba năm này nhất định phải về tham dự, nếu không chính là bất hiếu với tổ tiên.
Trinh nương khẽ gật đầu, việc này phải nhanh chóng hỏi.
Không đợi Trinh nương tới hỏi, ngày hôm
sau, Hoa Đào đã cho Đông oa đến chuyển lời, nói để Trinh nương chuẩn bị
quay về trấn Tú Thủy, lần này đi đường thủy, ngồi thuyền sẽ nhanh hơn
chút, khoảng 10 ngày có thể đến nơi.
Về nhà cùng Thẩm Nghị thương lượng, Trinh nương bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn không quên cười khổ, “Mới tới đây
được hai tháng lại quay về rồi, qua lại chuyến này lại 1 tháng nữa, quả
thật có thể khiến người ta mệt chết đó.”
Thẩm Nghị cũng không bác bỏ, “Ai bảo
chúng ta xa đâu, nhưng dù sao so với nhị ca cũng tốt hơn rất nhiều,
huynh ấy còn xa hơn chúng ta nữa. Thanh Minh hai năm trước đều là ta
cùng đại ca đi tảo mộ, năm nay đại tế, nhất định phải trở về.”
Một đám phụ nữ trẻ con tự mình quay về dù sao cũng không khiến người ta an tâm được, Thẩm Huy tìm đến hiệu buôn
Hưng Duyên thuê thuyền đưa các nàng đi, thuyền này sẽ trực tiếp đến trấn trên, dừng lại ở trấn trên rồi mới đi tiếp.
Thẩm Nghị cẩn thận đỡ Trinh nương lên thuyền, lại đưa đứa nhỏ trong lòng cho Tam Nha, dặn dò cẩn thận, “Đi đường cẩn thận.”
Trinh nương gật gật đầu. Thẩm Nghị lại hôn nhi tử, “Vào đi thôi.”
Tiễn hai mẫu tử vào khoang thuyền xong,
Thẩm Nghị chuẩn bị đi cảm ơn chưởng quầy của hiệu buôn Hưng Duyên, không nghĩ tới vừa xuống thuyền đã ngây ngẩn cả người, chưởng quầy hiệu buôn
Hưng Duyên không phải ai khác, chính là Thuận An đã rời nhà nhiều năm.
Thuận An so với khi ở nhà đã thay đổi rất nhiều, làn da ngăm đen, ánh mắt cương nghị, tuy rằng mới hai mươi tuổi
nhưng khí chất toàn thân đã hiếm ai có thể sánh bằng.
Thuận An thấy hắn nhưng thực tự nhiên, mở miệng trước, “Mấy người yên tâm đi, ta sẽ tự đưa các nàng trở về.”
Thẩm Huy khẽ gật đầu, hai người bọn họ
mấy năm nay ở Hồ Châu cũng thường qua lại, dù sao Thuận An cũng là đại
cữu tử của hắn, cũng không sao cả. Chỉ có điều Thẩm Nghị hơi có chút
không tự nhiên, trong ấn tượng của hắn, Thuận An chính là một thiếu niên cũng chưa thành thục lại kiệm lời.
Ấn tượng mạnh nhất của hắn với Thuận An
chính là bộ dáng khi dẫn Trinh nương lại mặt đã uy hiếp hắn nhất định
phải đối xử tốt với nàng. Hiện tại đột nhiên tất cả đều thay đổi, chỉ
mới bốn năm năm mà thôi, ngắn ngủi như vậy, thiếu niên ở quầy tạp hóa
kia đã trở thành trưởng quầy.
Nghe thấy bên cạnh thỉnh thoảng có người
tôn kính gọi Thuận An là Lưu chưởng quầy, trong lòng Thẩm Nghị có chút
tư vị không thể nói rõ.
“Ừ, ta biết rồi.” Hắn nhất thời không tìm được bất kỳ một lời nói nào để đáp lại.
Thuận An khẽ gật đầu, nói với Thẩm Huy, “Đi thôi.”
Bước vài bước lên thuyền, Thuận An vung tay lên, người dưới đâu vào đấy làm chuyện của chính mình, thuyền chậm rãi lướt đi.
Cách bến tàu ngày càng xa, Thuận An mới
dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thẩm Nghị, lại nhìn về phía cửa
khoang thuyền, khẽ thở dài.
Bên cạnh vang lên tiếng nói mềm mại của
nữ nhi, mang theo sự trào phúng nồng đậm, “Không thấy người ta đang ôm
con đó sao? Sao vậy? Vẫn lưu luyến?” Nói chuyện là một nam nhi bộ dáng
gầy yếu, nhưng thanh âm lại là của nữ nhi.
“Chuyện của ta, không phiền tiểu Đông gia lo lắng.” Thuận An khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng, bước vài bước vào
trong khoang thuyền.
“Ngươi!” Âu Dương Lam nữ phẫn nam trang
chán nản, khối băng lạnh Thuận An nhà ngươi! Tên tục khí! Kẻ tục khí!
Nàng dậm chân một cái, cũng đi theo chui vào trong khoang.
Vài ngày trên thuyền Trinh nương không hề ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi trong khoang nói chuyện phiếm giải buồn với
Hoa Đào, bởi vì Hoa Đào bị say sóng, vốn ngay cả khi thai nghén cũng
không nôn, ngay khi thuyền vừa di chuyển, liền hôn thiên địa ám.
May mà bên cạnh còn có hai nha đầu có thể sai bảo, Trinh nương thế mới thở phào, nếu không vừa phải chăm sóc Hoa
Đào, vừa phải chăm sóc hai đứa nhỏ, nàng dù có ba đầu sáu tay cũng không đủ dùng.
Thẩm Nghị sau khi tiễn bọn họ thì không
thể nào bình tĩnh được, hắn nhìn không được cau mày hỏi Thẩm Huy, “Tam
ca, Thuận An… hắn hiện tại là chưởng quầy của hiệu buôn Hưng Duyên sao?”
Thẩm Huy khẽ gật đầu, “Nói với bên ngoài
là chưởng quầy, thật ra là nhị chưởng quầy, đại chưởng quầy của hiệu
buôn Hưng Duyên là một tiểu lão bản tên Âu Dương Phi, nhưng có thể làm
nhị chưởng quầy cũng đã rất giỏi rồi!”
Thẩm Nghị hơi trầm mặc một chút, “Vậy hiện tại… thành thân chưa?”
Thẩm Huy nhìn đệ đệ của mình một chút, lắc đầu, “Chưa.”
Thẩm Nghị không hỏi tiếp nữa.
Buổi tối trở lại phòng ở tại thư viện
Tùng Nhân, Thẩm Nghị đột nhiên cảm thấy cô quạnh, vì không có lồng sắt
nhóm lửa sao? Vì lẽ gì lại lạnh như vậy…
Thẩm Nghị đốt lồng sưởi lên, đốt hồi lâu, vẫn cảm thấy lạnh. Nhìn khắp nơi trên kháng đều là những món đồ chơi
nho nhỏ, Thẩm Nghị cầm một món lên nắm trong tay, Minh nhi vứt đồ chơi
khắp nơi như vậy là học từ ai vậy? Hay tiểu hài tử đều như vậy? Thẩm
Nghị cầm đồ chơi lên vô thức vuốt ve, lại phát hiện bề mặt có chút dính
dính, còn có vài lỗ nhỏ gập ghềnh.
Cầm lên nhìn, là vết răng của Minh nhi,
nắm cái gì cắn cái đó, tất cả những đồ chơi nó có đều có dấu răng của
hắn. Thẩm Nghị thu dọn những món đồ chơi đó, đầu vịt con bị kéo lìa, sức của Minh nhi cũng thật lớn, bao giờ đến mùa hè sẽ không còn vịt còn
cùng nó tắm nữa.
Đun nước nóng, rửa sạch những mon đồ chơi của Minh nhi, Thẩm Nghị vẫn cảm thấy cô quạnh.
Nằm trên giường, Thẩm Nghị có thể ngửi
thấy mùi hương của Trinh nương, đặt gối của Minh nhi ở giữa giường, Thẩm Nghị lúc này đắp chiếc chăn có mùi của thê tử, ôm chiếc gối còn vương
mùi sữa của con mới có thể ngủ say.