Đọc truyện Tú Tài Nương Tử – Chương 40: Tai bay vạ gió (trung)…
Sự tình phức tạp hơn so với tưởng tượng của Thẩm Nghị.
Bọn họ đã bị nhốt ba ngày, trong ba ngày
này vô luận Thẩm Nghị kêu như thế nào, kêu bằng cách nào cũng không có
người để ý đến bọn họ. Thẩm Nghị tính toán ngày giờ, chỉ còn một ngày,
sẽ bắt đầu thi.
Hắn chán nản dựa vào trên tường, đợi năm năm mới có thể tham gia khoa cử, lần này xem như uổng phí công sức rồi!
Cảm xúc của mọi người trong Trần gia cũng dần ổn định lại. Trần đại nhân đã không còn điên cuồng giống như ngày
đầu tiên bị nhốt, hắn trở nên vô cùng trấn tĩnh, kể cả lúc Trần phu nhân nức nở hỏi bọn hắn, bọn họ có thể đi ra ngoài được hay không, hắn còn
có thể an ủi Trần phu nhân.
Trên thực tế, Thẩm Nghị từ thần sắc lụn bại của Trần đại nhân đã đoán ra được, Trần gia muốn bình an vô sự, quá khó khăn.
“Minh Chi, ta sẽ nói với bọn họ rõ ràng,
ngươi chỉ là đến quý phủ của chúng ta làm khách, để cho bọn họ mau mau
thả ngươi ra ngoài!” Trần địa nhân vuốt ve đầu con trai, ôn hòa nói với
Thẩm Nghị. Trần công tử từ ngày đầu tiên bị nhốt vào đây liền kinh sợ
đến phát sốt, ba ngày qua cơ hồ đều là trôi qua trong mê man.
Ba ngày trong lao ngục chịu tai ương,
cũng đủ để cho hai người cùng chung hoạn nạn trở thành bằng hữu.Thẩm
Nghị nhìn ra trời đất bên ngoài cửa sổ nhỏ kia, cười cười tự giễu, “Bọn
họ sẽ không thả ta dễ dàng như vậy.”
Trần đại nhân nhìn đứa con ngủ mơ màng
trong lòng mình, lại nhìn nữ nhi trong phòng giam đối diện, khẽ nói với
Thẩm Nghị, “Minh Chi, ta biết lão Phùng nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu
chúng ta, một nhà của ta… là không thoát được, nhưng ngươi có thể! Ta
chỉ cầu xin ngươi một chuyện, ngày sau… Nếu ngươi nghe được tin tức thê
tử và nữ nhi của ta bị bán làm quan kỹ…” Trần đại nhân cắn chặt môi dưới thực gian nan nói ra hai chữ “Quan kỹ”.
“Chỉ cầu ngươi, có thể nghĩ biện pháp cứu các nàng! Đừng để cho các nàng phải chịu khổ cực!” Trần đại nhân lệ
nóng doanh tròng, chờ đợi nhìn Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị chỉ cảm thấy cổ họng mình xiết
lại. Hắn cũng có thê tử cùng con nhỏ, hắn quả thực khó có thể tưởng
tượng tâm tình của Trần đại nhân lúc này đang như thế nào mới có thể nói ra những lời này!
Biết chính mình khó mà thoát khỏi tội
chết, biết chính mình không có năng lực bảo vệ người nhà, thậm chí biết
một nhà chính mình sắp gặp phải chuyện xấu gì…
Thẩm Nghị vội vàng nói nhỏ, “Trần đại
nhân, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ chân tướng đúng như lời bọn hõ
nói, ngài tham ô… Cho dù là như vậy, cũng không phải là tội chết a!”
Trần địa nhân nghiêng người dựa vào trên
tường, ha ha cười thảm vài tiếng, “Dục gia chi tội hà hoạn vô từ*! Ngươi chớ phải hỏi lại, trên quan trường không phải chuyện gì cũng có thể nói rõ ràng! Chỉ hận Trần Dịch ta là người mang chức vị, cản đường kẻ khác, nhất định bị đá văng ra! Chỉ có thể liên… Đáng thương nhất là hai đứa
nhỏ này…” Trần đại nhân lại anh anh khóc lên.
*Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: Nếu
muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do. Hay nếu đã
muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được.
Thẩm Nghị không đành lòng nhìn, lặng lẽ
quay mặt qua chỗ khác. Hắn nhớ tới khuôn mặt trắng nộn hồng hào của con, lại nhớ tới nụ cười ôn nhu của Trinh nương. Hắn có thể cũng chết tại
chỗ này hay không?
“Minh Chi, người đọc sách không ngoài ý
nghĩ muốn có được công danh lợi lộc đền đáp quốc gia. Niệm tình ngươi
cùng chung hoạn nạn, lão phu khuyên ngươi một câu, đường vào quan trường sâu như biển, có chức vị đã khó, làm quan tốt càng khó hơn! Cái gì mà
thanh quan? Trên đời này nào có một quan viên nào một thân liêm chính
không tham không luyến! Lão phu không phải là quan tốt, nguyên nhân cũng vì lão phu không phải là quan tốt mới có thể bị người ta nắm được nhược điểm! Nếu ngươi có thể đi ra ngoài, con đường tương lai nên cẩn thận
cân nhắc lại đi…” Trần đại nhân lau khô nước mắt, có lòng tốt khuyên
giải an ủi Thẩm Nghị.
Bên ngoài phủ nha, tửu lâu Xuân Hi.“Lương đại nhân, đến đến, uống chén rượu này!”
Thẩm Huy cười khuyên Lương đại nhân một
chén. Lương đại nhân ngửi hương rượu, mỹ mãn nhấp một ngụm, khen, “Rượu
ngon! Một trăm năm ấp ủ! Sơn trường* thế nhưng lại có thể bỏ ra rượu tốt như vậy cho lão phu uống, lão phu tại sao lại không biết thư viện Tùng
Nhân thế nhưng lại có nhiều tiền như vậy. Sớm biết thế này, năm đó lão
phu nên ở lại thư viện, không làm cái đồ bỏ ngự sử này làm cái gì!”
(Sơn trường = Hiệu trưởng)
Thẩm Huy cười lại rót cho Lương đại nhân
thêm một ly, “Nếu năm đó Lương đại nhân ở lại thư viện, hôm nay chức sơn trường này cũng không đến phiên đệ tử đảm đương, rượu này… là chưởng
quầy hiệu buôn Hưng Duyên đưa, đệ tử bất quá chỉ là mượn hoa hiến phật
mà thôi!”
Trong mắt Lương đại nhân chợt lóe lên tinh quang, “Chưởng quầy hiệu buôn Hưng Duyên? Tấn vương phủ kia…”
Thẩm Huy vẫn cười ấm áp như trước, “Sau
lưng hiệu buôn Hưng Duyên cũng không phải chỉ có một mình Tấn vương phủ
đâu. Lương đại nhân, đệ tử cùng ngài nói vài chuyện… Ngài cảm thấy như
thế nào?”
Lương đại nhân không uống cạn chén, trầm ngâm một lúc lâu sau, đột nhiên hỏi một câu, “An vương gia gần đây tốt chứ?”
Hắn nói một câu không đầu không cuối,
Thẩm Huy lại nghe hiểu được. Thẩm Huy cười nhẹ, “Đệ tử tháng trước mới
tới An vương phủ bẩm báo chuyện trong thư viện. An vương gia khí sắc
hồng nhuận, thân thể vô cùng khỏe mạnh!”
Lương đại nhân nâng mắt nhìn Thẩm Huy một lát. Thẩm Huy vẫn trấn định tự nhiên rót rượu cho hắn. Trong mắt Lương
đại nhân lộ ra nét khen ngợi, sau đó tỏ vẻ bình thản gắp một miếng đồ
ăn, “Một nhà Trần Dịch thì không được, tuy nhiên huynh đệ ngươi chỉ là
giúp người khác tới quý phủ đưa tin tất nhiên là không có vấn đề gì, chỉ là… Khoa cử năm nay, hắn ngàn vạn lần không thể tham gia.”
Thẩm Huy âm thầm thở ra một hơi, trên mặt cũng không để lộ chút nào, cười đáp ứng, “Lương đại nhân nói đúng. Đệ
ấy cũng chỉ là thư sinh đi thi, nào biết cái gì khác! Thân là người đọc
sách lại không biết tự lo cho thân mình, về nhà đọc lại vài năm sách vở
cũng đúng thôi! Đa tạ Lương đại nhân!”
Lương đại nhân cười lạnh trong lòng, chỉ
là thư sinh đi thi? Tùng Nhân thư viện của ngươi có người chống lưng là
An vương gia, Sau lưng hiệu buôn Hưng Duyên lại là Tấn vương gia, hơn
nữa ngày hôm qua ta mới nhận được thư của thượng thư đại nhân… Vì một
tên tú tài nho nhỏ, vận dụng quan hệ cũng không ít a!
Trong lòng Lương đại nhân mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cũng không lộ ra nửa phần. Thẩm Huy ngồi bên cạnh
vừa mời rượu vừa nói chuyện khác. Lương đại nhân cũng vui tươi hớn hở
đáp lại. Hai người cũng không nhắc lại chuyện này, giống như chuyện vừa
rồi chưa từng xảy ra.
Lúc đưa Lương đại nhân xuất môn, Thẩm Huy nhẹ nhàng đưa một tấm thiệp qua, Lương đại nhân hơi liếc mắt nhìn một
cái, được, sơn trường Tùng Nhân thư viện này cũng rất thức thời, đều
dùng ngàn lượng trên một tờ ngân phiếu.
Cười vui vẻ nói lời từ biệt với Thẩm Huy, Lương đại nhân cảm thấy mỹ mãn tiêu sái.
Tiễn bước Lương đại nhân, Thẩm Huy quay
trở lại chỗ vừa rồi ngồi xuống. Lo lắng mấy ngày vừa rồi cuối cùng cũng
biến mất. Sau lưng có tiếng bước chân, Thẩm Huy không quay đầu, chỉ nhẹ
nhàng hỏi, “Bên kia chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Người tới nhẹ nhàng ừ một tiếng.“Lần này
ít nhiều cũng nhờ có ngươi, nếu không… Ai…” Thẩm Huy day day thái dương, chỉ cảm thấy đau đầu.Thanh âm của người nọ trầm thấp, cúi đầu nói một
câu, “Ta chỉ không muốn con nàng còn nhỏ như vậy mà không có cha thôi.”
Thẩm Huy nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, lại không nói gì thêm.
**********
“Đến đến đến, đều đi lên! Trần đại nhân,
đi thôi!” Một tên cai ngục hạng bét tiến vào, leng keng loảng xoảng đánh thức mọi người, lúc đến gần nhà tù của Thẩm Nghị, mở cửa lao nhìn Trần
đại nhân.
“Các ngươi… Muốn làm gì?” Trần đại nhân kinh hô một tiếng sau đó lui lại. Trần công tử bị dọa cho oa một tiếng khóc lên.
Tên ngục tốt tà ác nở nụ cười, “Làm gì? Đương nhiên là muốn thẩm vấn ngài!”
Thẩm Nghị nhìn ra ngoài của sổ, bên ngoài trời tối đen như mực, thẩm vấn lúc nửa đêm?Không thèm để ý đến tiếng
khóc la của người trong Trần gia, Trần đại nhân rốt cuộc cũng bị mang
đi. Rất nhanh trong ngục lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Trong lòng
mọi người đều bắt đầu cảm thấy lo sợ bất an, không biết kế tiếp chuyện
gì sẽ phát sinh…
Trần công tử co rúm lại ở góc ngục, Thẩm
nghị nhìn không nổi, đi qua nhẹ nhàng ôm hắn vào trong ngực. Đứa nhỏ này kể từ ngày đó bị dọa cho sợ hãi, vào trong lao cơm nước lại bẩn thỉu
ghê tởm, căn bản không có ai có thể ăn được, cũng mới trải qua có ba bốn ngày, khuôn mặt vốn hồng nhuận đã nhanh chóng trở nên xanh xao gầy yếu.
Nó còn không lớn bằng Tranh nhi, đã phải
chịu khổ như thế này! Thẩm Nghị nhanh chóng ôm chặt đứa nhỏ, trong lòng
nổi lên trăm thứ tư vị.
Trần công tử gắt gao túm lấy vạt áo của hắn, run rẩy sợ hãi giống như con chim nhỏ. (vốn là con chuột nhưng ta để con chim cho hay hơn)
Không biết qua bao lâu, Trần đại nhân còn chưa thấy trở về, Thẩm Nghị không dám ngủ, ban đêm rất khó đoán biết,
hắn sợ lại phát sinh chuyện gì.
Lại có tiếng bước chân đến gần, Thẩm Nghị cảnh giác nhìn ra cửa lao.Là Triệu Thiên Đao, hắn mang theo vài người,
Thẩm Nghị nhìn mặt từng người đều là vẻ mặt đáng khinh.
“Mang hắn đi!” Triệu Thiên Đao ra lệnh một tiếng, vài tên kia liền đi lên lôi Trần công tử trong lòng Thẩm Nghị ra.Thẩm Nghị vội đứng lên, kéo Trần công tử lại bảo hộ sau người, lớn tiếng hỏi, “Các ngươi muốn làm gì? Hắn vẫn là một đứa nhỏ!”
Trần phu nhân ở phòng lao đối diện hoảng sợ hô, “Các ngươi muốn dẫn con ta đi làm gì! Các ngươi muốn dẫn con ta đi làm gì!”
Đôi mắt con chuột của Triệu Thiên Đao
hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Nghị, sau đó cất tiếng cười to, đột nhiên
xoay người, đánh một quyền lên mặt Thẩm Nghị. Thẩm Nghị bị đánh ngã
xuống đất, sau đó lập tức có bóng người lướt qua đem Trần công tử vốn ở
sau lưng hắn xách lên.
Triệu Thiên Đao bước nhanh đi lên, vốn
định đánh thêm vài quyền vào Thẩm Nghị lại bị một tên lâu la giữ chặt,
“Triệu gia, Triệu gia!” Hắn nhỏ giọng nói nhỏ vào bên tai Triệu Thiên
Đao, “Người này…” tay còn khoa chân múa tay một vài tư thế.
Triệu Thiên Đao hất người nọ ra, đi lên,
túm lấy cổ áo của Thẩm Nghị, dùng thanh âm lạnh lẽo ghé vào lỗ tai hắn
nhỏ giọng nói, “Ngươi có vẻ rất dũng cảm đó… Ngày đó che chở Trần gia cô nương, hôm nay lại che chở Trần công tử… Cha hắn bị dùng hình nặng như
vậy mà vẫn không chịu khai nhận, lãng phí bao nhiêu thời gian của huynh
đệ chúng ta, đành để cho con hắn đi bồi thường huynh đệ chúng ta một
chút vậy, không tính là quá đáng nhỉ…”
Ánh mắt Thẩm Nghị trừng lớn, “Các ngươi…
Lũ súc sinh này!” Hắn trừng mắt hết mức, hai tay xiết chặt thành quyền
đánh tới! Bọn chúng thế nhưng lại muốn…
Triệu Thiên Đao chặn lại quyền của hắn,
dùng đầu gối kê cằm của Thẩm Nghị, tay vỗ vỗ mặt hắn, dâm tà cười, “Hôm
nay là nhi tử của hắn, ngày mai là nữ nhi của hắn… Xem lão già kia có
thể chịu đựng được bao lâu…Tiểu tử, đừng tưởng rằng sau lưng ngươi có
người chống đỡ mà có thể kiêu ngạo nói chuyện với lão tử như vậy!”
Triệu Thiên Đao đột nhiên nhớ tới cái gì, cười ha hả nói, “Nga, đúng rồi, ta quyên mất là ngươi muốn đi thi tú
tài… Tuy nhiên, khoa cử hôm nay đã mở mất rồi… Ngươi nha… Đợi ba năm nữa đi!”
Nói xong hắn khoát tay chặn lại, mấy
người kia đã túm được Trần công tử đang giãy dụa đi ra ngoài. Hắn vừa
buông Thẩm Nghị ra, Thẩm Nghị liền đứng lên, rống giận vọt lên, đánh
mạnh một quyền vào gáy Triệu Thiên Đao. Triệu Thiên Đao mạnh mẽ xoay
người, tung một quyền hung ác đánh vào bụng Thẩm Nghị. Thẩm Nghị phun ra một búng máu, chậm rãi té trên mặt đất.
“Tiểu tử, gia là người được huấn luyện
chuyên nghiệp, đừng hòng lấy nổi một điểm của gia! Ở nơi này, gia chính
là trời!” Triệu Thiên Đao hung hăng nói một câu, đắc ý dào dại tiêu sái
bỏ đi.
“Súc sinh! Các ngươi là lũ súc sinh!”
Thẩm Nghị không để ý đến vết thương của chính mình, nắm chặt lan can
loạng chạng đứng lên, hai mắt đỏ hồng trừng mắt nhìn theo phương hướng
bọn chúng bỏ đi. Trần công tử vẫn giãy dụa, ánh mắt hoàng sợ trừng lớn
khẩn cầu nhìn hắn, khóc hô, “Ca ca cứu ta… Cứu ta… Các người buông…”
(Đứa bé này với tỷ tỷ nó là hai người khổ nhất chuyện. Ghét bọn kia thế. Edit mà chỉ muốn giết tụi nó thôi)
“Các ngươi thả nó! Nó vẫn chỉ là một đứa
nhỏ! Nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ! Các ngươi có nghe thấy không! Buông nó
ra… Nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ…” Thẩm Nghị rốt cuộc cũng không nhịn được, khóc té trên mặt đất, “Nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ…” Hắn thì thào nói…
Hôm nay, là ngày đầu tiên mở khoa cử, cũng là ngày thứ tư bọn họ bị nhốt.